Adachi to Shimamura

chương 4: sự phức tạp của tình yêu

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Cảm ơn bạn nào đã donate nhé :3

Chương dài nên có lỗi thì mong mọi người bỏ qua :v mấy hôm nay lười quá :)))

***

“Cậu biết không, tớ đã nghĩ cái này được một thời gian rồi, nhưng mà…nếu như tớ giống một con mèo, thì cậu chắc chắn là giống một con cún.”

“…Cái gì?” Tôi á ?

Không “xin chào”, không “cậu khỏe không” – đây là điều đầu tiên mà Shimamura nói với tôi khi tôi tức tốc chạy tới nhà cậu ấy. Có phải là do tôi đang đầm đìa mồ hôi và thở dốc không ? Khá chắc rằng đây cũng không phải là lần đầu tiên mà cậu ấy nhận xét câu đấy.

“Hmmm…”

Cậu ấy khoanh tay lại suy ngẫm rồi nhìn vào tôi. Tôi đang đứng ở ngoài hiên nhà, vẫn đang đi giày, và chớp chớp mắt nhìn cậu ấy.

Tôi đã không được gặp cậu ấy hai ba ngày rồi, vậy nên là bây giờ nhìn cậu ấy như kiểu ngắm nhìn mặt trăng vậy – quan sát duy nhất của tôi là Wow, thật xinh đẹp. Cậu ấy trông thật rực rỡ và tràn đầy sức sống… hay là nó chỉ đơn thuần là do tôi chưa được gặp cậu ấy gần đây ? Tuy nhiên, gu ăn mặc kì quặc của cậu ấy thì vẫn chưa thay đổi chút nào. Hiện tại, cậu ấy đang mặc một chiếc áo với cái bánh kẹp hoạt hình to đùng in trên đó.

“Khi nghĩ lại thì, chắc là không nên nhỉ.”

Cậu ấy nhắm mắt lại trong thất vọng. tôi không chắc được cậu ấy vừa có một cuộc tranh cãi nội tâm như nào, nhưng mà tôi không thể nào để nó trôi đi như thế được. “C-Cái gì cơ ?”

“Chỉ là tớ không nghĩ rằng nó được lịch sự cho lắm,” cậu ấy trả lời, tự gật đầu với chúng mình. Nhưng mà điều này không trả lời câu hỏi của tôi, và tôi đang bắt đầu nghĩ là cậu ấy đang cố né tránh câu hỏi.

“Được rồi, giờ thì tớ thực sự muốn biết rồi đấy.”

“Tớ không biết nữa… có lẽ là tớ không nên làm nó đâu…”

Cậu ấy đang nghiêm túc hay là cậu ấy chỉ đang cố đùa giỡn thôi ? “Nó… Nó ổn mà. Cứ làm đí,” tôi nói tiếp. Tôi không chắc cậu ấy định làm gì với tôi, nhưng mà đằng nào thì tôi cũng thấy tò mò.

Tôi càng biết thêm về Shimamura, thì tôi càng thấy hạnh phúc.

“Chắc chưa ?”

“Tới…đây ?”

Tôi đang cố bắt chước thứ mà Shimamura từng nói hồi trước, dù tôi không thể nào dang rộng hai tay như cậu ấy được. Tôi có thể cảm thấy mồ hôi đang chảy xuống khắp cơ thể, và hai vai tôi thì đang run rẩy.

“Được rồi, vậy thì. Đây.”

Cậu ấy đưa một tay ra, ngẩng lòng bàn tay lên. Nhưng mà cậu ấy đang không cầm một cái gì cả. Tôi nghĩ rằng có lẽ sẽ có thêm một bước nào đó nữa, vậy nên tôi đợi trong lo lắng…nhưng cậu ấy không hề chuyện động. Cậu ấy chỉ nhìn chằm chằm vào tôi như thể đang chờ đợi tôi làm một thứ gì đó.

Nó có phải thứ mà tôi đang nghĩ không…?

Tôi rón rén đặt bàn tay mình lên lòng bàn tay cậu ấy. Tôi là con cún của cậu ấy, và cậu ấy muốn tôi bắt tay… Mặt tôi càng ngày càng nóng bừng lên khi tôi hiểu ra mọi chuyện.

“Hoàn hảo,” Shimamura gật đầu, cảm thấy thỏa mãn. “Chắc là cậu còn đang toát nhiều mồ hôi hơn tớ nhỉ. Vào trong đi cho mát nào.”

Với việc nghi thức (?) đã hoàn thành, cậu ấy thu tay lại, rồi quay người để dẫn tôi vào trong. Rất Shimamura. Như thường lệ, cậu ấy luôn có những ưu tiên riêng. Nói thật thì, tôi gần như là ấn tượng. Ugh, mình đúng là hết thuốc chữa mà.

Khi tôi cởi bỏ giày với bàn tay giờ đây trống trơn của mình, tôi gọi theo cậu ấy.

“Shimamura !” tên cậu ấy vụt khỏi môi tôi, đi tới đôi tay cậu ấy, và khiến cậu ấy quay người lại. Tại sao cái sự kết nối vô hình này luôn khiến tôi mỉm cười ? “Chào mừng trở lại.”

Tôi muốn để dành nó cho lúc mà chúng tôi gặp mặt nhau ngoài đời.

Ánh nhìn của cậu ấy đảo đi trong thoáng chốc, và rồi một nụ cười nhỏ xuất hiện trên đôi môi cậu ấy.

“Tớ đang định nói là cậu làm thái quá rồi, nhưng rồi tớ nhớ ra rằng mình mới là người nói ‘tớ về rồi’ trước.” cậu ấy xoay gót giày, quay cả cơ thể một vòng về hướng của tôi thật thanh tao như một vũ công vậy. “Tớ quay về vì cậu đây, Adachi.”

Như một cục than củi đang bốc cháy, một mẩu trong trái tim đông cứng của tôi vỡ tan, và một cơn đau thấu xương bắn xuyên qua tôi.

“Whoa !”

Tôi có thể cảm thấy mạch máu rõ ràng ở hai bên cổ tay. Mắt tôi đang co thắt cùng với nhịp đập của trái tim, run bần bật.

Shimamura…vừa kéo tôi vào và ôm.

AFDSAKGSK;H!!! Tôi đã chủ động ôm với cậu ấy rất nhiều lần trước đây rồi, nhưng mà đây là lần đầu tiên, cậu ấy đang ôm tôi, và tôi đang PHÁT HOẢNG!!! ASJDHGJLFK!!!

Cảm giác như tôi đang chết chìm vậy. Tôi đang tê cứng đến mức, tôi còn không chắc cơ thể có còn đang đứng được không nữa. Trong lúc đó, cậu ấy xoa lưng và nhẹ nhàng lướt ngón tay qua mái tóc của tôi. Nếu như cậu ấy đang cố tắt tôi đi hoàn toàn, thì nó đang hoạt động rất tốt. Tôi sợ rằng miệng mình sẽ bắt đầu phụt máu ra nếu như tôi không cẩn thận mất.

Rồi cậu ấy vỗ vào lưng tôi ba lần, và tôi bắt đầu ho khan.

“Đùa thôi,” cậu ấy mỉm cười trong khi từ từ lùi lại.

“Cá…?” Sự thất vọng của tôi lớn đến mức, tôi không thể kìm nén nó lại.

“Ồ… Ha ha…Tuyệt đấy,” tôi ho nhanh nhất có thể trong khi cố gắng giữ cho cảm xúc của mình trong tầm kiểm soát – một việc rất khó khăn khi mà tầm nhìn của tôi vẫn còn đang quay vòng vòng. Nắm chặt lấy cổ tay, tôi cảm thấy bản thân bắt buộc phải hỏi: “Shimamura, tâm trạng hôm nay cậu đang tốt nhỉ ?”

“Hm? Đâu, làm gì có,” cậu ấy trả lời vu vơ. “Thậm chí, tớ còn vừa phải đối mặt với hiện thực và cảm thấy tan nát con tim ấy chứ.” Trong một khoảnh khắc, ánh nhìn của cậu ấy trùng xuống cùng với giọng nói. “Nhưng mà…”

Cậu ấy dường như hơi nghẹn ngào để tiếp tục câu nói. Và trong khi cố gắng kìm nén những từ ngữ lại trong cổ họng, gương mặt cậu ấy trông thật đau đớn, ấy vậy mà vẫn cực kì xinh đẹp. Kiềm chế lại ham muốn được vòng tay ra và ôm cậu ấy, tôi theo sau cậu ấy đi dọc hành lang để tới phòng ngủ của Shimamura.

Khi chúng tôi tới nơi, em gái cậu ấy liếc nhìn tôi một cái và gương mặt em ấy tối sầm lại. Rồi nó nhanh chóng chạy vượt qua tôi ra khỏi căn phòng. Khá rõ ràng là tôi không được chào đón ở đây.

Nói thật thì, tôi vẫn chưa thấy thoải mái khi ở xung quanh Shimamura Bé. Chúng tôi quá giống nhau, điều đó có nghĩa là chúng tôi có lẽ luôn suy nghĩ cùng một thứ. Và vì cảm xúc của tôi với con bé là như vậy, cũng không quá ngạc nhiên khi em ấy cũng không quá hào hứng khi thấy tôi. Có lẽ con bé muốn tôi biến mất ngay lập tức.

“Tớ vẫn không biết phải làm gì với con bé cả,” Shimamura lẩm bẩm, mỉm cười khô khan.

Một phần trong tôi cảm thấy tội lỗi, nhưng cùng lúc thì, tôi từ chối để bất kì ai chiếm lấy Shimamura, kể cả là gia đình cậu ấy đi chăng nữa.

“Đừng để ý đống bừa bộn. Bọn tớ chỉ vừa mới về thôi, vậy nên tớ vẫn chưa có thời gian để dọn dẹp lại đồ đạc.”

“Không sao đâu.”

Cũng không hẳn như là một cái vali đầy quần áo thực sự là một mớ bừa bộn đến mức đấy. Shimamura bật quạt lên và quay nó về phía tôi; Tôi gật đầu một cách biết ơn.

“Cậu biết không, khi mà tớ gọi ấy, tớ không ngờ rằng cậu sẽ chạy vụt đến đây ngay lập tức đâu,” cậu ấy bật cười trong khi duỗi thẳng hai chân ra.

Nói thật thì, đúng vậy, tôi có chạy tới đây hơi nhanh quá, nhưng mà điều đó là quá bình thường đối với tôi rồi. Sau ngần ấy thời gian, tôi không thể nào đợi được thêm một giây nào nữa. Nhưng một quả bóng giấy vậy, những lời nói của cậu ấy sút thật mạnh và khiến tôi văng ra xa.

“Hmmm…”

Chống tay lên cằm, cậu ấy liếc sang nhìn tôi một cái, rồi lại đưa bàn tay ra một lần nữa. Một cách chậm rãi, rón rén, tôi đặt tay của mình lên trên.

“Tốt lắm !” Một lần nữa, cậu ấy trông có vẻ thỏa mãn. Và vì lí do nào đó, nó khiến trái tim tôi rung động.

Lần này, tôi co bàn tay lại và nắm thật chặt. Chúng tôi đều ra hơi nhiều mồ hôi trong cái nhiệt độ này, nhưng đó chính là minh chứng cho việc cậu ấy đang ở đây. Đến cả tôi cũng có thể thấy được, và tôi còn đang không nhìn thẳng vào cậu ấy. Tương tự, cậu ấy cũng không hề buông tay ra – Shimamura chỉ ngồi đó bên cạnh tôi. Trong lúc đấy, cánh quạt vẫn đang thổi gió về phía chúng tôi.

“Vậy thì, ờm, nó như thế nào ?”

“Cái gì như thế nào ?”

Tôi không chắc mình định nói gì, vì tôi không thực sự biết nó như thế nào. “Nhà ông bà cậu, như thế nào ?”

“À, thì cũng kiểu…” cậu ấy đảo mắt đi. Có vẻ như là cậu ấy không muốn nói chuyện về nó. “Nó cũng không tệ, chắc vậy. Thôi thì, cậu có mặc bộ đồ bơi đó không ?”

Tôi có thể thấy cậu ấy đang cố tình đổi chủ đề, và nó khiến tôi hơi buồn một chút khi biết cậu ấy vẫn chưa thoải mái hết mọi chuyện với tôi. Tôi còn cần phải làm gì nữa để tới được cái giai đoạn đó ? Còn nữa, ý cậu ấy là gì với câu hỏi đó ? Cậu ấy đang hỏi xem tôi có mặc nó đi nơi nào không ư ?

Cái lần mình chụp ảnh trong phòng có tính không nhỉ…? Chắc là có, nhỉ ? Chỉ nghĩ về nó thôi cũng khiến não tôi tan chảy, và tôi chỉ có thể khiến lưỡi tôi ấp úng được vài từ.

“Tớ mới…mặc hai lần.”

Một là cho lần chụp ảnh, và…

“Thế là không được đâu ! Cậu phải mặc nó nhiều hơn nữa !” Cậu ấy đùa giỡn đáp lại.

Nếu cậu muốn tớ mặc thêm nữa, thì cho tớ thêm lí do để mặc nó đi. Tôi túm lấy vạt áo của mình, rồi xong lại nghĩ lại. Quá sớm.

Ngay lúc đó, điện thoại của Shimamura kêu lên. Cậu ấy với tay lấy nó, rồi cảm thấy chần chừ và quay ra nhìn vào tôi. Hai tay chúng tôi nắm lại và tạo thành một cây cầu giữa hai người. Trong một khoảnh khắc, cậu ấy mở miệng ra và định nói gì đó, nhưng sau đó, cậu ấy chọn kéo theo cả tôi để lấy điện thoại. Tôi chời đợi trong im lặng, ngồi yên như để cố giữ cậu ấy lại.

Cái điện thoại chỉ kêu một lần, vậy nên chắc nó chỉ là một cái email thôi, nhưng mà…từ ai chứ ? Có phải…cô gái từ hôm lễ hội không ? Cô ấy là ai, và Shimamura có mối quan hệ như nào với người đó ? Cậu ấy vẫn chưa giải thích cho tôi, và mỗi lần tôi nhớ đến cái bí ẩn chưa được giải quyết này, nó khiến tôi muốn chơi trò thám tử. Nhưng một cuộc chất vấn thẳng thừng sẽ chỉ khiến mọi việc trở nên thảm họa, và cái suy nghĩ đó khiến cho tôi lạnh người. Tôi thậm chí còn không cần phải kiềm chế bản thân lại khi mà trí tưởng tượng của tôi đã nghiền nát bất kì chút can đảm còn sót lại của tôi rồi.

Cậu ấy nhìn vào chiếc điện thoại rồi khẽ cười. Có chuyện gì hài hước ư ? Tôi ghét cái việc một ai đó khác có thể khiến cậu ấy mỉm cười. Bên trong tôi tối sầm lại, lấp đầy bên trong lồng ngực tôi với làn khói âm u. Tôi có thể cảm thấy chúng đang dần chiếm lấy bản thân.

Trong khi đống khói vẫn tiếp tục lan tràn trong người, Shimamura nhận thấy biểu cảm của tôi và đưa điện thoại của cậu ấy ra. Tôi không chắc mình có nên nhìn không, nhưng tôi quyết định là vẫn nhìn. Trên màn hình là một bức ảnh của một con chó và một người phụ nữ già đang làm mặt kì quặc.

“Đây là bà của tớ, còn đây là con chó của bà,” cậu ấy nhẹ nhàng giải thích. Nó cảm giác như kiểu cậu ấy đang giới thiệu tôi với gia đình vậy.

Con chó nhìn rất, rất già, và mắt trái nhìn của nó mờ tịt – có lẽ là bị mù, tôi đoán vậy. Người phụ nữ (có vẻ như là bà của Shimamura) đang rướn mặt sát với con chó, bắt chước biểu cảm của nó bằng cách chu môi ra. Tôi không chắc mình phải nói gì nữa, thật sự đấy. “Bà ấy trông thật ờm, vui tính.”

“Bà là mẹ của mẹ tớ mà, nên là, ừ,” Shimamura khẽ thở dài.

Nghe thấy vậy, tôi nghĩ về những gì tôi biết về mẹ Shimamura: một người phụ nữ khá là tinh nghịch theo cách riêng của mình. Theo lẽ như vậy, liệu Shimamura có phải một người ham chơi trong bí mật như bà và mẹ không…? Không, chắc là không, Tôi tự nghĩ với bản thân trong nghi ngắm nhìn biểu cảm ấm áp của cậu ấy từ bên cạnh. Tôi có thể cảm thấy lưỡi mình run lên ở bên trong miệng.

Cậu ấy thật dễ thương !

Liệu có phải do tôi luôn khao khát cậu ấy một cách tuyệt vọng trong ba ngày vừa qua, hay là thực sự đã có gì đó thay đổi về cậu ấy ? Tôi không chắc nữa. Nhưng giờ tất cả những điều nhỏ nhặt mà tôi đã từng coi như chuyện đương nhiên lại đang ảnh hưởng mạnh mẽ tới tôi. Có một mặt biển ấm ấp, tĩnh lặng xuất hiện trong lồng ngực tôi, và toàn cơ thể tưởng chừng như đang trôi nổi – có hơi đáng sợ, nhưng tôi muốn được tận hưởng cảm giác này càng lâu càng tốt. Hơi ấm này còn dịu dàng hơn bất kì ánh nắng mặt trời nào khác.

“Vậy thì, giờ làm gì đây ? Cảm giác như tớ luôn phải hỏi câu này mỗi lần cậu sang đây chơi.”

“Hả ? Ý cậu là sao ?”

“Ừ thì, cậu muốn làm gì cùng nhau ?” cậu ấy hỏi, liếc nhìn xung quanh căn phòng. Ánh nhìn cậu ấy chuyển từ cái TV sang giá sách rồi tới đống trò chơi điện tử. “Cậu không thấy chán à ?”

“Không,” tôi trả lời, rướn người tới gần vai cậu ấy. Khi cơ thể chúng tôi gần nhau đến như này, nói thật thì, tôi không có một chút tâm lí nào để mà thấy chán cả. Mặt chúng tôi chỉ cách có một chút, và đôi mắt cậu ấy nhìn thật to và tròn… Chúng dường như đang nhìn thấu tâm hồn tôi.

“Vậy thì, được thôi.”

Cậu ấy thư giãn hai vai, và đầu tôi đặt lên trên đó. Một lọn tóc của cậu ấy chạm nhẹ vào mặt tôi, nhấn mạnh vào việc cậu ấy đang sát gần tôi đến mức nào. Và trong khi tôi tiếp tục trở nên bối rối hơn, thì hai tay chúng tôi chạm vào nhau, quần áo phát ra tiếng sột soạt…

Rồi tôi nhớ ra: À, phải rồi.

“Nnnn…”

Giờ đây tôi phải chọn lựa: ngồi yên thoải mái, hay là bước ra ngoài vùng an toàn ? Hiển nhiên là tôi có thể ngồi yên tại đây, nhưng mà có thể là Shimamura đã cảm thấy chán rồi. Tôi không muốn chỉ ích kỉ tập trung vào hạnh phúc của riêng minh – tôi cũng muốn trở nên thấu hiểu với cậu ấy. Đó là một phần quan trọng trong việc trở nên cởi mở hơn với mọi người xung quanh, thứ mà Shimamura nói rằng cậu ấy muốn tôi làm. Nhưng mà bất kể tôi có trở nên “cởi mở” đến mức nào, tôi vẫn khá chắc rằng cuối cùng thì chúng vẫn chỉ hướng tới cậu ấy.

Nói thật thì, đây là một bước đi nguy hiểm. Nếu như tôi làm hỏng việc, nó có thể khiến mọi việc trở nên kì quặc. Nhưng theo lý thuyết, thì đến cả những canh bạc nguy hiểm nhất cũng có thể thành công. Đó đơn giản là cách mà mấy trò chơi đó hoạt động.

Với sự động viên thầm kín này, tôi đứng dậy và túm lấy vạt áo của bản thân. Một cảm giác kì lạ xoáy vòng vòng trong não tôi, rồi tôi cởi áo ra. Sau đó tôi thấy Shimamura đang trố mắt ra nhìn tôi, thế là cơn hoảng loạn của tôi bắt đầu khiến đầu tôi xoay vòng như cái bánh xe. Kết quả là đống hơi tỏa ra đã khiến tôi cởi nốt đống quần áo còn lại xuống. Không một chút chần chừ nào.

Tôi vứt hết đống quần áo xuống đất, rồi rón rén đứng yên trước mặt cậu ấy. Tôi có thể nghe được rõ nét tiếng mạch máu của bản thân khi mà nhiệt độ trong người đang tăng cao một cách chóng mặt.

Tôi đang đứng đấy mặc đúng bộ đồ bơi và không một thứ gì khác.

“C-Cậu nghĩ sao…?”

Việc tôi không đủ dũng cảm để tạo dáng là một điều không hề ngạc nhiên. Cọ hai chân vào nhau, tôi cố dò xét phản ứng của cậu ấy, nhưng tôi không dám nhìn lên. Sau đó, tôi nhìn chằm chằm xuống sàn, rồi nghe cậu ấy hỏi: “Cậu mặc bộ đồ bơi đó suốt từ đầu à ?”

Tôi gật đầu.

“Để cậu có thể khoe chúng ra ?”

Tôi gật đầu, lần này yếu hơn một chút, nhưng đó không phải là toàn bộ lí do. Tớ không thực sự muốn khoe chúng ra, đúng hơn – là tôi chỉ muốn cậu ấy thấy chúng. “Vậy thì…ờm…Cảm nghĩ…?”

Cuối cùng, tôi cũng có thể nhìn lên một chút…và thấy Shimamura đang nhìn chằm chằm vào ngực tôi. “Thú vị.”

Thú vị ?! Chính xác là kiểu thú vị như nào cơ ?!

“Tông màu nhìn sáng hơn hẳn ngoài đời hửm ?”

Cậu ấy rướn tới gần và xem xét phần bikini dưới của tôi. AKAFHIWWAFHAWOFWAFH!!! Tầm nhìn tôi đang xoay vòng mạnh tới mức tôi tưởng hai nhãn cầu của mình đang lăn tròn trong hốc mắt.

“Uh, uhhh, y-yeah, uhh… xanh và trắng, ha ha…”

“Và da của cậu cũng cực kì nhạt màu nữa.”

Cậu ấy vỗ lên đùi và khiến chân tôi giật bắn cả mình. Máu đang dần chảy về phía trên đầu, khiến cho tôi cảm thấy chóng mặt. Tôi loạng choạng về đằng sau.

“Trời, cậu có làm sao không ?”

“Aaaauhhhaaaahh…”

“Tớ đoán như vậy thì là không hử ?” cậu ấy gật đầu suy ngẫm.

V-và cậu nghĩ đó là lỗi của ai cơ chứ ?! “Đ-đó là…Đó là quấy rối tình dục…không phải sao ?”

Ý định của tôi với câu đó là một trò đùa, nhưng mà khi nói ra thì nghe nó lại giống một câu hỏi nghiêm túc.

“Cái gì ?” cậu ấy bật cười. “Làm gì phải đâu ! Tớ chỉ chạm vào đùi cậu thôi mà !”

“Ừ, và đó…đó là quấy rối…”

Một cách chậm rãi, tôi ngồi khuỵu xuống và đặt hai tay lên đùi như thể đang tham dự một buổi tiệc trà trang trọng. Tôi có thể cảm nhận được hai bờ vai mình cứng đờ lại và phần lưng run rẩy liên tục. Phần xung quanh xương quai xanh của tôi đang thắt chặt lại đến mức, nó cảm tưởng như là cơ thể tôi đang cố gắng bỏ chạy vậy.

“Ha ha ha ha !” Ngay lúc đó, Shimamura phá ra cười lớn. Bị giật mình, tôi ngẩng lên nhìn cậu ấy, rồi cậu ấy mỉm cười. “Cậu thật hài hước mà.”

“Oh…yeah…ha ha…”

Thôi thì, ít nhất là cậu ấy không cảm thấy chán, tôi…đoán vậy…?

“Đằng nào thì, ờm…nhắc mới nhớ…” Agh, tôi đang nói cái quái gì vậy ?! “Cậu muốn đi tắm không ?”

“Đi tắm ?”

“Ừ.”

“Ở nhà tớ ?

“Yeah. Cả hai chúng ta.”

“Cái gì ?”

“Kiểu, cùng lúc á…”

Nó cảm tưởng như mắt tôi đang bốc cháy vậy. Ánh sáng làm mờ hết tầm nhìn của tôi – hai lần lận.

“Vậy thì…cậu muốn tắm chung?”

cậu ấy hỏi trong khi suy ngẫm về điều đó. Sự chần chừ của cậu ấy không khiến tôi ngạc nhiên, nhưng lần này tôi không hề có ý định rút lui.

“Ừ thì, ý tớ là…tớ đã đang mặc sẵn rồi…”

“Mặc cái gì cơ ?”

“Bộ đồ bơi…”

Nó hợp lí đúng không ? Phòng tắm, nước, đồ bơi. Được rồi, có lẽ là như thế thì hơi quá, nhưng mà tôi không có gì khác để sử dụng cả. Lựa chọn duy nhất của tôi là tỏ ra bình thường và cầu mong là Shimamura sẽ trả lời bằng vẻ thường ngày của cậu ấy “Eh cũng được.”

Sau một lúc…cậu ấy phá ra cười. Một lần nữa. Ôm lấy bụng của mình.

“Cậu đang nói cái quái gì vậy ? Cậu đúng là kì quặc mà !”

“Tớ…tớ á ?” giọng tôi vỡ ra như thể nó đang cố khiến tôi nghe ngu ngốc hơn vậy.

“Chứ sao nữa ! Cái cách cậu suy nghĩ, cái cách cậu cư xử - nó hoàn toàn kì quặc. Kiểu, làm thế quái nào mà cậu có thể nghĩ ra được mấy thứ như này cơ chứ ? Bơi vì nó thực sự đúng là chỉ có cậu mới được.”

Theo như những gì cậu ấy nói, thì tôi hoàn toàn kì quặc từ trong ra ngoài. Tôi đã muốn việc ít nhất bề ngoài của bản thân có thể trông bình thường, nhưng có vẻ như thế là đòi hỏi quá đáng rồi, khi nghĩ đến chuyện hiện tại tôi đang mặc một đồ đồ bơi ở trong một phòng ngủ của ai đó. Và vì tôi đang quỳ xuống, tôi có thể cảm nhận được lòng bàn chân đang ấn vào mông của mình.

Chúa ơi, khó chịu quá. Mình có nên mặc áo vào không nhỉ ? Vì vài lý do, cái suy nghĩ mặc lại quần áo trước mặt Shimamura khiến cho tôi chỉ muốn chết luôn đi. Tại sao điều này lại có thể khác biệt đến thế so với lúc tôi lột đồ ? Tôi ôm lấy hai bên tay và rên rỉ.

“Được rồi, vậy thì,” cậu ấy nói bằng một tông giọng vui vẻ. “Xét đến việc cậu đến đây mà chuẩn bị kĩ càng đến vậy, cùng đi tắm với nhau nào !”

“Cá-?!”

Đó không phải câu “Eh, được thôi” mà tôi đã mong đợi. Không, nó còn tuyệt hơn nhiều. Một phần trong tôi đang siêu hạnh phúc vì cậu ấy đang ghi nhận sự chuẩn bị kĩ càng của tôi, nhưng một phần còn lại thì đang báo động rằng có thể cậu ấy còn không hề để ý đến nó. Rõ ràng là, bản thân cậu ấy cũng khá là kì lạ… Rồi cách nhìn của tôi quay trở về phía tích cực: Đó mới là Shimamura chứ.

“Dù tớ không thực sự thấy mục đích của nó, nhưng…thôi thì cũng được.”

Trong khi nói, cậu ấy liền đứng dậy. Tương tự, tôi bật thẳng dậy như một viên đạn. Cậu ấy mỉm cười với tôi, rồi quay lưng và rời khỏi căn phòng.

Chia tay ở đó, sự lo lắng đang khiến bụng tôi cồn cào, và hai tay bắt đầu ù ù đến mức, nó còn át luôn tiếng kêu của mấy con ve sầu bên ngoài. Tôi đang cứng đờ đến mức bản thân còn không biết mình có đang thở không; Nếu như tôi lỡ rơi vào một cái hồ bơi bây giờ, tôi sẽ chạm luôn xuống đáy và có lẽ không bao giờ ngoi lên được. Đây là cảm xúc mà tôi đã liên tục phải trải qua trong khoảng thời gian lúc mới gặp Shimamura…Nói thật thì, đúng là một phép màu mà tôi có thể sống sót tới tận bây giờ.

Trong khi đi ngang qua phòng khách, tôi trông thấy mẹ Shimamura đang dọn dẹp hành lí. Rồi Shimamura gọi vói ra sau: “Con đi tắm đây.”

“Đi tắm ? Vào giữa trưa như này ? Không có gì tốt hơn để làm à ?” mẹ Shimamura trêu chọc con gái. Rồi bác ấy thấy tôi đứng ngay bên cạnh đó. “Ồ, Adachi- chan, bác không biết là con đang ở đây.”

“Xin lỗi vì đã làm phiền ạ,” tôi trả lời, cúi đầu chào.

“Con thật là lễ phép ! Ước gì con gái bác sẽ học…được…từ…cháu…” những từ ngữ của bác ấy dần bé lại. “Đồ bơi á ?”

Đó là một phản ứng hoàn toàn bình thường trước một nữ sinh đang mặc bikini đứng trong hành lang nhà bạn. “Đồ bơi á.” Ugh, đáng ra mình nên mặc quần áo lại.

“Cậu ấy sang đây để tắm chúng với con,” Shimamura trả lời thay cho tôi.

“Công bằng mà nói, tớ chỉ là nó sẽ khá vui… Đa phần chỉ là để khoe bộ bikini mới thôi…” tôi lầm bẩm để tự chống chế.

Nhưng mẹ Shimamura dường như còn không thèm nghe chúng tôi. “Hmmm,” bác ấy lẩm bẩm. Phản ứng của bác ấy có vẻ không tốt lắm… hoăc đơn giản là đang khó hiểu. Không ngạc nhiên. “Có vẻ như là cái tính cách kì quặc của con gái ta khá là dễ lây truyền. Tôi ơi, giờ một người mẹ phải làm gì đây ?” bác ấy kêu lên một cách kịch tính, hệt như mọi khi bác ấy vẫn hay làm.

Tôi nhìn sang Shimamura và thấy cậu ấy đang nhìn chằm chằm mẹ mình với một cái lườm như kiểu: “Đồ ảo tưởng.” Nhưng điều này khiến tôi ngưng lại. Chưa bao giờ mà tôi thấy Shimamura đưa cho ai một ánh nhìn như vậy cả. Cậu ấy đã luôn cảm xúc như này à ? Từ từ, đó không phải là cách tôi nên miêu tả nó. Cậu ấy đã luôn…cởi mở thể hiện cảm xúc như này à ?

Có lẽ một thứ gì đó có ý nghĩa đã xảy ra lúc cậu ấy tới nhà ông bà. Nếu như vậy, thì dựa vào phản ứng cậu ấy lúc trước, thì khá chắc là cậu ấy sẽ không định chia sẻ điều đó với tôi. Ước gì tôi có thể tới đó và tự chứng kiến nó bằng chính mắt mình…Có lẽ tôi đã không cảm thấy bị gạt ra rìa như này.

Đáng nhẽ tôi không bao giờ nên để cậu ấy rời xa tôi đến mức như vậy.

***

Từ khóe mắt của mình, tôi quan sát Adachi từ từ biến thành một con cua. Cậu ấy ngồi khoanh chân, miệng chìm dưới mặt nước, bong bóng liên tục nổi lên trên bề mặt. Ánh nhìn của cậu ấy đảo khắp nơi giữa tôi và đầu gối cậu ấy, còn trên mặt thì hoàn toàn trở nên đỏ ửng. Nên là, ừ, tôi khá là lo lắng về việc cậu ấy có đang cảm thấy ổn không.

“Không nhớ nổi lần cuối tớ đi tắm vào giữa ngày như này là từ bao giờ nữa,” tôi tự nhủ với bản thân.

Cậu ấy khẽ gật đầu, tạo nên một chút gợn sóng trên bề mặt nước.

“Và tớ chắc chắn là chưa bao giờ đi tắm cùng với bạn trên trường rồi.” Đấy là, nếu bạn không tính việc tôi với Tarumi tắm chung từ hồi bọn tôi còn bé tí.

Adachi lại gật đầu lần nữa, nhưng tôi có thể hiểu rằng lần này thì cậu ấy thấy vui hơn – bằng chứng cho thấy tôi đã dần hiểu hơn về con người cậu ấy.

Và thế là chúng tôi đang ngồi đây, trong bồn tắm của nhà tôi. Ít nhất thì nó vẫn to hơn cái ở nhà ông.

Theo lẽ tự nhiên, sẽ khá là…không công bằng?...nếu như tôi là người duy nhất trần truồng, vậy nên tôi cũng lấy bộ đồ bơi của trường ra và mặc nó lên. Nói thật thì, cảm giác cực kì lạ lẫm khi mặc bộ đồ này ở ngay trong nhà của mình. Và cái bồn tắm này thì không thực sự lớn để cả hai chúng tôi ngồi cạnh nhau. Có lẽ là nó sẽ vừa nếu tôi vào cùng em gái, nhưng mà hai đứa nữ sinh á ? Nó gần như là vừa đủ, đấy là nói nhẹ rồi. Chúng tôi liên tục va cùi chỏ và đầu gối vào nhau, đặc biệt là Adachi.

“Trông cậu không thoải mái lắm,” tôi nhận xét. Hơi ngược lại với cái ý tưởng về việc ngâm mình thư giãn trong bồn tắm, không phải sao ? Nghe thấy vậy, cậu ấy chìm xuống sâu hơn nữa trong xấu hổ. Càng nhiều bong bóng nổi lên trên bề mặt. Vẫn đang trong chế độ con cua à.

“Cậu biết không, tớ hơi nhớ cái hồi mà cậu vẫn còn rất thoải mái.”

Chuyện gì đã xảy ra với cô gái mà tôi đã gặp ở trên gác mái nhà thể chất ? Nó cảm giác như kiểu tôi mới chỉ liếc nhìn cậu ấy được một cái trước khi cậu ấy trở nên kì quặc như này. Nó khiến tôi tự hỏi xem liệu cậu ấy có kiểu đang trang bị một bộ áo giáp bị nguyền, giống như trong mấy game RPG vậy.

Từ những gì tôi nghe được từ những người khác, Adachi đã từng rất xa cách hồi học sơ trung. Rồi cậu ấy gặp tôi, rồi cậu ấy.. Từ từ, cái gì cơ ? Như thế không phải là lỗi của tôi đã khiến cậu ấy trở nên điê - ờm, ngừng khó tính. Hmmm.

“Vậy thì, câu hỏi nhanh: Điều gì khiến cậu muốn đi tắm ?” Cái suy nghĩ đó chỉ vừa mới xuất hiện trong đầu tôi. Có lẽ là hơi nóng cũng đang làm tan chảy não tôi rồi.

Nước đang nhỏ giọt từ mái tóc của cậu ấy trong khi Adachi cố gắng che lấy bộ bikini bằng đầu gối của mình.”Tớ nghĩ rằng đi tắm sẽ…giúp chúng ta thân thiết hơn,” cậu ấy trả lời, từng từ một lần, như một dòng chảy bong bóng vậy.

“Cái gì cơ ?” tôi hỏi lại.

Cậu ấy lại thổi ra thêm một đống bong bóng nữa, như thể đang tìm kiếm câu trả lời. Công bằng mà nói, tôi chắc rằng mình sẽ không đi tắm cùng với một ai đó mà mình không thân thiết, nhưng…theo tôi thấy, cái thứ tự có vẻ hơi kì lạ. Tuy vậy, tình bạn được xây dựng từ những luật lệ hà khắc thì rồi cũng sẽ sụp đổ sớm hay muộn thôi, vậy nên…

“Thôi thì…”

“Hả ?”

Cậu ấy lúng túng, đỏ mặt. Rồi lại chìm xuống dưới nước, thổi bong bóng thật mãnh liệt, ánh nhìn đảo ra tất cả mọi hướng. Tôi bắn cho cậu ấy một ánh nhìn dò xét; cậu ấy nhìn lại tôi một hồi lâu, rồi cuối cùng đầu hàng và chui đầu lên trở lại.

“Khi ở trần truồng ta cảm thấy…yếu đuối…và nó quan trọng khi ta trở nên yếu đuối xung quanh bạn bè,” cậu ấy lẩm bẩm trong khi hất tóc lên trên mặt nước.

“Phảaaai rồi! Tớ hiểu rồi. Ơ từ từ, nhưng mà chúng ta có đang trần truồng đâu !” tôi bật cười. Thế là cậu ấy lại lặn xuống dưới nước. “Ôi không.”

Lần này thì cậu ấy xuống sâu đến tận trán của bản thân. Rồi lại có bong bóng nổi lên – rất nhiều bong bóng. Nếu như cậu ấy xuống sâu hơn chút nữa, tóc cậu ấy sẽ nổi lên mặt nước như một con sứa vậy…Tại sao cái suy nghĩ đó lại khiến tôi thích thú chứ ? Đây không phải là lúc để mơ tưởng về một con sứa to cỡ người thật ! Nếu tôi cứ để Adachi như vậy, cậu ấy sẽ chết chìm mất !

Thay vào đó, tôi quyết định kéo cậu ấy lên như trục vớt một con thuyền vậy. Vấn đề là, tôi không biết nên bám vào phần nào trên cơ thể của cậu ấy. Hông ư ? Cậu ấy chắc sẽ lại kêu tôi là “quấy rối tình dục” lần nữa. Nách à ? Không, thế còn tệ hơn nhiều ! Cổ thì sao nhỉ ? …Giờ thì nó bắt đầu nghe như kiểu đấu vật chuyên nghiệp hơn là đi giải cứu người khác rồi.

“Hmmmm…mmm…mmm…”

Ánh nhìn của tôi quay trở lại bờ lưng trần của cậu ấy. Làn da cậu ấy thật nhợt nhạt và trắng nõn…Ngay lúc đó, tôi nhớ ra một điều mà tôi đã luôn muốn thử. Tôi với tay ra, túm lấy dây áo ngực của cậu ấy, và thít chặt.

Điều này nhận được câu trả lời ngay lập tức. Adachi bắn thẳng ra khỏi mặt nước, làm văng nước tung tóe ra khắp mọi hướng rồi nhìn chằm chằm vào tôi, mắt mở to. Đòn tất công siêu tác dụng ! Ước gì khiến mấy con cá cắn câu cũng dễ như này.

“Cái…buh…buh…” Cậu ấy lắp bắp với tôi, lưng dựa vào cạnh của bồn tắm, một tay ấn lên trên tường. Ngoài ra, cậu ấy vung vẩy chân nhiều đến mức, bạn sẽ nghĩ là cậu ấy đang chết chìm. Cậu ấy đang khiến nước bắn ra khắp nơi trên tường.

Thôi xong. Tôi hơi quá trớn rồi à ? “Xin lỗi, xin lỗi !” tôi xin lỗi, để đề phòng thôi.

Nghe thấy vậy, cậu ấy thư giãn một chút rồi ngồi lại xuống. “Không sao đâu,” cậu ấy lẩm bẩm, nhìn chằm chằm xuống dưới nước.

Sự im lặng lại quay trở lại với hai người chúng tôi, bám lấy đôi vai đang ngâm trong nước nóng. Đế mà nói thật, thì tôi đang muốn ra ngoài rồi. Tại sao chúng tôi lại đang cư xử như mấy đứa trẻ con trong này chứ ? Ở cái tuổi này, chúng tôi đáng nhẽ phải cư xử ra dáng…thiếu nữ hơn, chắc vậy. Nhưng mà tình bạn của tôi với Adachi như một cái tàu lượn vĩnh cửu vậy. tns: giống hệt đội T áo đỏ nào đó mấy tuần nay

Tiếng nước nhỏ giọt cảm giác thật xa xôi, gần như thể nó đang mưa bên ngoài vậy. Khi tôi nhìn lên, tôi nhận ra trần nhà đã bị lu mờ bởi làn khói. Nó cảm giác như chúng tôi đang đi du lịch suối nước nóng ở đâu vậy; Tôi thậm chí có thể nghe được tiếng lục cục của mấy cái chậu gỗ truyền thống. Nước từ từ chảy xuống sống mũi và trán tôi.

“…Adachi, cậu đang cố đối xử tốt với tớ à ?”

Tôi nổi hứng hỏi luôn vì đằng nào cũng đang ở riêng. Bình thường, thì tôi sẽ quá xấu hổ để có thể hỏi câu này trực tiếp, vậy nên tôi đáng lẽ sẽ sử dụng vài từ ngữ khác phù hợp hơn. Nhưng tôi muốn biết lý do nào đã khiến người ta chọn sự tốt bụng. Nó đến từ đâu ? Chắc chắn không phải nghĩa vụ, cái đó thì tôi biết. Nhưng nếu như tôi có thế lần được nguồn gốc của nó, thì nhỡ đâu tôi có thể học hỏi để áp dụng nó với bản thân…hoặc là tôi mong thế.

Nghe thấy vậy – “Bffgghhh !” – Adachi vẩy nước vào người tôi. “Cái gì, cậu không nghĩ là tớ tốt bụng á ?”

Cậu ấy nhìn tôi buồn bã, như một quả trứng đang chuẩn bị vỡ. Mắt cậu ấy đang rưng rưng, như thể cậu ấy sắp khóc tới nơi vậy; theo lẽ thường, đây là tất cả câu trả lời mà tôi cần. Tuy vậy, có một thứ gì đó thực sự mới mẻ về cái cách mà Adachi luôn thể hiện hết cảm xúc ra ngoài.

“Tớ không biết nữaaaa,” tôi trả lời bằng một giọng nói tinh nghịch, trêu đùa với cậu ấy. Tôi cười thích thú rồi quay lưng lại với cậu ấy.

Tôi có thể cảm thấy cơn hoảng loạn của cậu ấy đằng sau tôi. Tôi không muốn khiến cậu ấy stress quá mức, vậy nên tôi quay người lại và cho cậu ấy biết rằng cậu ấy, đúng là, một cô gái tốt bụng. Nhưng rồi lúc đó, trán tôi va phải một thứ gì đó – có vẻ như là trán cậu ấy ? Tuy vậy, tôi không có thời gian để cảm nhận cơn đau, vì cậu ấy vòng tay ra sau lưng tôi. Và bởi vì chúng tôi đều đang mặc đồ bơi, điều này thành ra là một cái ôm cực kì chặt.

Tôi có thể cảm nhận trực tiếp làn da của cậu ấy chạm vào tôi. Và khi dòng nước nóng xung quanh liên tục bay nhảy tứ tung xung quanh bọn tôi, thì thứ duy nhất bất biến là Adachi. Sau đó mặt nước trở nên tĩnh lặng…và sức nóng bắt đầu xuất hiện.

Nói thật thì, tôi phải tự hỏi: Tại sao điều này luôn luôn là phản ứng mặc định của cậu ? Nhưng nói vậy thì, có lẽ đây là cách duy nhất mà cậu ấy biết để thể hiện bản thân. Có lẽ cậu ấy đang cố gắng trở nên tốt bụng hết mức có thể…Nếu vậy, thì nó cũng không quá khác biệt so với thường ngày lắm. Liệu điều đó có nghĩa là bấy lâu nay cậu ấy vẫn luôn cư xử thật tốt ? Dang, ấn tượng đấy.

Không may là, cái ôm này bắt đầu cảm thấy hơi đau.

“Ờm, Adachi ?” Cằm cậu đang cắm rất sâu vào vai tớ, và tớ sợ là nó sẽ chôn tớ luôn ở đây mất. “Xin chàooo ? Adachiiiii ?”

Tôi vỗ nhẹ lên vai cậu ấy, mong muốn cậu ấy thả lỏng ra một chút, nhưng mà cậu ấy không hề phản hồi. Cậu ấy đang cứng đờ như một bức tượng. Vậy nên tôi không còn cách nào khác ngoài

đẩy vai và gỡ cậu ấy ra khỏi người. Tôi hơi lo lắng rằng có thể cậu ấy đã ngất mất rồi hay gì đó, nhưng may mắn thay, tôi có thể thấy mắt cậu ấy đang động đậy. Cậu ấy cũng vẫn đang thở nữa…nhưng cậu ấy có vẻ đang run rẩy. Mắt và môi cậu ấy hơi giật giật, và rồi…

“Gaaagh!”

“Aaaaaa!”

Cậu ấy bắt đầu nói linh tinh gì đó rồi bám lấy tôi – thậm chí còn chặt hơn lần trước, như để ngăn không cho tôi trốn thoát vậy. Cậu ấy thậm chí còn vòng chân vào ôm tôi. Trong lúc đó, đầu cậu ấy di chuyển ở hai bên của tôi.

“Whoa, whoa, whoa !”

Cậu ấy dường như đã trở thành một con zombie rồi, và trong khi tôi đỡ lấy cậu ấy, tôi cảm thấy hơi hoảng loạn. Cậu ấy có định cắn vào cổ tôi không ? Liệu tôi có bị lây nhiễm không ? Tôi không muốn thế đâu. Nếu như tôi biến thành một Adachi nữa, thì ai sẽ là người giúp chúng tôi bình tĩnh lại ? Tuy nhiên, dù thỉnh thoảng đúng là cậu ấy có tạo ra vấn đề, thì ít nhất cậu ấy cũng biết phải hành động. Rõ ràng là, tình bạn của chúng tôi cần ít nhất một Adachi trong đó.

Trong khi tôi đang suy nghĩ về điều này, tôi thấy môi cậu ấy mấp máy ở gần tai tôi. Hơi tò mò, tôi lắng nghe cẩn thận.Và lúc đó, bằng một giọng nói thủ thỉ, cậu ấy thì thầm…

“Tớ iêu cậu…”

Được nhấn mạnh bởi tiếng tách, tách của nước chảy vào bồn tắm.

“Tớ…yêu cậu…yêu…yêu cậu…rất nhiều…”

“…Hả ?” Nước nhỏ giọt xuống cơ thể chúng tôi trong khi tay tôi bắt đầu thấy tê và chìm xuống dưới bề mặt. Đầu tôi đang quay vòng vòng. Tôi không thể hiểu được những từ đó.

“Nnnngh…ggmmh…mmgghh…”

“…Từ từ, gì cơ ?”

Cậu ấy đang rên rỉ rất nhiều, vậy nên tôi lai đẩy cậu ấy ra. Nhưng lần này, vấn đề đang hiên ra rất rõ ràng.

“Ôi không, cậu ấy ngất rồi !”

Đây chính xác là viễn cảnh mà tôi đang lo sợ. Tôi gần như có thể thấy khói đang bốc lên từ đầu cậu ấy… Nhanh chóng, tôi kéo cậu ấy ra khỏi bồn tắm và đưa ra ngoài hành lang, nơi tôi cho cậu ấy nằm xuống. Rồi trước cả khi tôi kịp dừng lại để lau người, tôi chạy thẳng ra ngoài bếp, đến chỗ mẹ tôi.

“Mẹ ơi ! Giúp ! Adachi ngất trong bồn tắm rồi !”

“Ôi, phiền phức thật đấy, mấy đứa ngốc ngếch này !”

Dù miệng đang phàn nàn, mẹ tôi vẫn nhanh chóng cầm lấy một tấm vải rồi ngâm nó trong nước lạnh. Rồi bà ấy cầm lấy một chai nước thể thao trong tủ lạnh và chạy cùng với tôi vào trong hành lang, thứ đã bị ướt sũng bởi những dấu chân của tôi. Thao tác nhanh nhẹn, mẹ tôi lau người Adachi với chiếc vải lạnh, đặc biệt là phần cổ và chân. Chỉ lúc đó, Adachi mới bắt đầu tỉnh lại.

“Shimamura,” cậu ấy lẩm bẩm, nhìn vào tôi. Đó mới là Adachi của tôi chứ, được rồi.

Một khi bà ấy xác nhận là Adachi đã ổn, mẹ tôi quay ra nạt tôi. “Này đồ ngốc, đừng có mà giết con bé chứ, được không ?” và cứ thế, bà ấy rời đi mất.

Xin lỗi nhé ? Tôi đâu có ép cậu ấy ngồi trong bồn tắm lâu đến vậy ? Tức tối, tôi tập trung vào Adachi. Và trong khi tôi quan sát cậu ấy, tôi chỉ có thể thấy được một câu hỏi bay lên cùng với làn khói:

Cậu ấy vừa nói gì với tôi cơ ?

Chỉ có Adachi biết câu trả lời, và hiện tại, cậu ấy đang không hề trong tình trạng để có thể trả lời tôi.

***

“Cậu có chắc là không cần ngồi yên và làm nguội thêm một lúc không ?” Shimamura nhẹ nhàng hỏi trong khi cùng tôi đi ra ngoài.

“Nah, tớ ổn rồi,” tôi trả lời, lắc đầu. Tôi quyết định là sẽ tốt hơn nếu tôi rời đi bây giờ thay vì ở lại và chịu nguy cơ khiến bản thân thấy xấu hổ hơn nữa.

Nói thật thì, tôi không hề biết “ngất đi” là một thứ thực sự xảy ra ở ngoài đời. Tôi không nhớ rõ mọi chuyện sau khi não tôi trở nên mù mịt… Cậu ấy nói là cậu ấy chăm sóc tôi cho đến khi tôi ổn lại, nhưng mà…chúa ơi, tôi không có làm mấy cái thứ khiến bản thân bị sỉ nhục hoàn toàn đâu nhỉ ? Tôi quá sợ để hỏi. Có lẽ là tôi vẫn chưa sẵn sàng cho những thứ như kiểu tắm chung với nhau như vậy.

Đầu tôi vẫn còn hơi choáng váng, và đầu ngón tay tôi vẫn còn tê. Não tôi thì vẫn đang trì trệ, chưa thoát được khỏi cảm giác bị bao phủ bởi làn hơi dày đặc. Trong tình trạng này, không tài nào biết được tôi đã nói những gì với Shimamura nữa… Nhưng vì tôi vẫn còn có thể nhận thức được đến đó, có lẽ là sẽ an toàn hơn nếu tôi đi về bây giờ.

Tôi đặt tay lên xe đạp và ngoái đầu lại nhìn. Với mái tóc vẫn còn ướt và một cái khăn quấn quanh cổ, Shimamura nhìn thật khác lạ so với thường ngày, và tôi thì quá xấu hổ để có thể ngắm nhìn cậu ấy. Không trang điểm, không dưỡng tóc, và một cái áo hơi chật làm tôn lên những đường cong của cậu ấy…Cảm thấy ngại ngùng, tôi nhìn chằm chằm xuống đất. Mắt tôi còn đang bắt đầu thấy mấy ngôi sao xuất hiện, và đó không chỉ là do tôi vừa bị đập đầu đâu nhé. Tôi xua chúng đi, rồi trèo lên chiếc xe đạp. Ừ thì, đúng là tôi đang định đi về bây giờ, nhưng…

“Tớ có thế…gọi cậu vào buổi tối được không ?” tôi hỏi, có phần tự tin hơn thường ngày một chút.

“Đương nhiên rồi,” Shimamura trả lời, với một nụ cười thích thú khiến cho tôi bất giờ.

Ngay lập tức, tôi đã bị cuốn hút. Đó là một nụ cười ngây thơ, thuần khiết – một thứ chỉ đến một cách tự nhiên chứ không ý thức được, một thứ làm lộ diện con người thật của cậu ấy, và nó khiến trái tim tôi rung động.

“Bye – bye,” cậu ấy nói, hệt như một phiên bản nhỏ tuổi hơn của mình, trong khi vẫy tay chào tôi.

“Chào nhé.”

“Và nhớ là, cậu phải nhìn đường phía trước khi đang đạp xe. Vậy nên đây là nơi chúng ta chia tay, được chưa ?”

Bằng cách nào đó cậu ấy đã đi guốc trong bụng tôi. Pháo hoa bừng sáng trên khuôn mặt đã đỏ ửng sẵn của tôi rồi. Trong khi đó, tôi bắt đầu đạp xe của mình. Như được yêu cầu, tôi không định ngoái đầu lại nhìn lần này. Không phải là lần này.

Nhưng mà tôi thực sự, thực sự, rất muốn được làm thế.

Cố kiềm chế ham muốn, tôi nghĩ về - bạn đoán đúng rồi đó – Shimamura. Tôi nhớ về từng khoảnh khắc trong ngày, đạp xe bơ vơ trong khi tiếp tục đắm chìm trong những ký ức đó.

Hóa ra là, tôi vẫn là một người lái xe mất tập trung, kể cả khi tôi đang nhìn thẳng về phía trước.

***

Tôi đứng một mình ở trong làn gió mát mùa hè. Cơn gió dường như thổi bay đi đám mây mù mịt trong tâm trí tôi. Rồi, đột nhiên, tôi nhận ra:

À, hiểu rồi. Adachi yêu mình.

Đấy là giả sử như cậu ấy không nói đùa vào lúc đó, đương nhiên rồi. Nhưng mà cân nhắc tình trạng lúc đó của cậu ấy, đoán là cậu ấy không còn chút sức lực nào để mà đùa đâu.

“Hmm…”

Không khéo đó là lý do mà cậu ấy đối xử tốt với tôi đến thế. Khi mà hiện thực bắt đầu ngấm dần, nó khiến tôi rùng mình một cái. Trước cả khi tôi kịp nhận ra, tôi đang khoanh tay và ôm lấy bản thân. Tầm nhìn của tôi dường như đang mở rộng, lan tới từng ngóc ngách của căn phố.

“Giờ thì mình hiểu rồi…”

Đó là câu trả lời đơn giản nhất cũng như lời động lực hợp lý nhất. Nhìn lại thì, cậu ấy cũng khá là lộ liễu trong việc đó. Còn lý do nào khiến cậu ấy lại ám ảnh với tôi như thế ? Còn lý do nào khiến cậu ấy gặp khủng hoảng khi biết tôi đi chơi với một ai đó khác ? Tất cả đều hợp lý rồi…nhưng mà…

“Hmmm.”

Một lọn tóc ước vướng vào má tôi, cảm thấy hơi nhột nhột và rùng mình một chút.

Nếu như đúng là cậu ấy yêu tôi – thì tình yêu đó là như nào ? Tôi có thể nghĩ về bất cứ loại hình nào mà tôi tưởng tượng được, nhưng…eh, chúng đều có một vẻ tuyệt vời riêng biệt của nó. Thực sự đấy, tất cả chúng đều là một loại hình nào đó của việc quan tâm và đối xử tốt với ai đó, một thứ rất đáng ngưỡng mộ và các thứ các thứ…

Tôi chỉ là không thể hiểu được chúng, thế thôi. Tôi chỉ biết đến việc tốt bụng theo nghĩa vụ thôi.

“Mình sẽ phải làm gì đâyyyyyy…?” Tôi kêu lên trong khi đi vào lại trong nhà. Làn da ửng đỏ của tôi đang khao khát được an ủi bởi cánh quạt.

***

Sau đó, chúng tôi nói chuyện trên điện thoại suốt cả đêm, và rồi tôi dàng cả ngày tiếp theo để suy nghĩ về phòng tắm và bộ đồ bởi ở trong phòng mình. Mỗi khi tôi dùng hết năng lượng của mình, tôi sẽ phải ngồi yên và sạc lại một lúc.

Trong khi đang xem TV một cách đờ đẫn, bản tin đang chiếu một câu chuyện khó coi về một học sinh phát khùng và giết ai đó khi đang tranh luận. Trong một khoảnh khắc, tôi nghĩ về sự mỏng manh của sinh mạnh con người. Chỉ với một chút áp lực, bất kì một ai cũng có thể phạm tội. Không phải là tôi đang có dự định làm điều gì như thế, đương nhiên rồi. Nhưng có lẽ là tôi đáng tin cậy hơn là bản thân tôi tưởng tượng đấy. Nếu tôi dùng năng lực đó cho một điều gì tốt, thì có lẽ là tôi sẽ đạt được một điều tuyệt vời nào đó…

Điều này khiến tôi cảm thấy can đảm bất ngờ, và tôi cầm lấy điện thoại. Hiện tại đang gần như là nửa đêm rồi, phải không ? Ánh nhìn của tôi liếc về phía chiếc đồng hồ ở trên tường.

Nói thật thì, tôi muốn nói chuyện lâu hơn nữa. Tôi không bao giờ muốn chúng tôi phải chia xa cả. Nhưng mà những thường thức xã hội như “thời gian” hay “gia đình” đã khiến cậu ấy phải rời xa tôi, và những sự bất an sẽ bắt đầu khiến tôi hoảng sợ.

Tôi vẫn chưa biết được sự thật đằng sau cô gái đó, và tôi vẫn muốn được biết câu trả lời. Nhưng tôi không định cứ bị ám ảnh bởi một thứ như vậy, và tôi cũng không muốn phí phạm hết năng lượng của bản thân lên người khác. Ừ, đúng là tôi sợ việc Shimamura có bạn mới, và ừ, tôi cũng sợ là cậu ấy thích họ hơn là tôi. Nhưng mà những nỗi sợ đó là vật cản chắn giữa tôi và Shimamura, và tôi muốn chấp nhận được chúng. Chỉ như thế thì tôi mới có thể vượt qua được.

Trong khi tôi chờ đợi cậu ấy trả lời cuộc gọi của mình, tôi chỉnh sửa lời nói của mình một chút:

Tôi muốn dành nhiều thời gian với cậu ấy đến mức những thay đổi nhỏ thậm chí sẽ không còn khiến tôi nhận ra nữa.

***

Adachi lại gọi lần nữa. Nhưng mà chúng tôi đã nói chuyện hàng tiếng đồng hồ tối qua rồi mà – cậu ấy còn muốn nói gì nữa đây ? Đằng nào thì, tôi cũng nghe máy thôi.

“C-có một thứ mà tớ quên không nói vào tối qua,” cậu ấy nói thẳng ra. Không một câu chào hỏi trước, đi thẳng vào vấn đề bằng tốc độ ánh sáng luôn, cũng như là tự vấp phải chính mình trên đường đến đó. Đây mới đúng là Adachi mà tôi biết.

“Cứ nói đi,” tôi trả lời, giục cậu ấy tiếp tục. Cậu ấy không định bày tỏ tình cảm với tôi như trong bồn tắm đâu nhỉ, phải không ? Chắc là không đâu, nhỉ ? Ấy vậy mà tôi vẫn chuẩn bị tinh thần, chỉ đề phòng thôi. Tôi có thể nghe cậu ấy nắm cái điện thoại thật chặt và tưởng tượng cảnh cậu ấy rướn người về phía trước.

“Cậu có muốn…đi chơi…lễ hội vào cuối tuần này không ?”

“À, thì ra đây là chuyện cậu muốn nói hả ?” Ừ thì, hơi mất hứng một chút.

“Cái ? Hở ?” cậu ấy lắp bắp. “C-còn chuyện gì khác nữa à ?”

“Đừng quan tâm đến nó. Tớ chỉ đang độc thoại thôi.” Đúng hơn là nói chuyện về bản thân mình, tôi tự nhủ trong khi bật cười. “Đằng nào thì, được thôi, tớ không phiền đâu.”

“…Cậu không ư ?” cậu ấy hỏi một cách nhút nhát, như một đứa trẻ đang bị mắng vậy.

“Ừ thì, lần này tớ không có kế hoạch với ai khác.” Vậy nên không có lý do gì để từ chối cả.

“Thật là may mà…!”

Cậu ấy buông ra một tiếng thở dài thể hiện chính xác sự lo lắng của bản thân trong chuyện vừa rồi. Liệu nó có phải một câu hỏi căng thẳng đến thế ? Từ góc nhìn của cậu ấy thì chắc là ừ. Tôi không biết rõ, nhưng nếu phải đoán, thì chắc cậu ấy vẫn còn thấy lấn cấn từ vụ của Tarumi. Khi tôi nhớ về cuộc gọi điện thoại siêu cảm xúc đó, lúc ban đầu khi mà tôi còn hiểu được lời Adachi, cậu ấy đã hỏi rất nhiều về Tarumi.

Tôi có nên giải thích với cậu ấy và cho qua chuyện luôn không ? Nhưng mà bằng cách nào ? Bảo cậu ấy Tarumi là một người bạn cũ mà tôi mới gần đây…ờm…kết nối lại ? Đó thậm chí có phải từ đúng không ? Mọi chuyện thật quá phức tạp. Có lẽ đó cũng là lý do mà tôi chọn trì hoãn nó đến như vậy.

“Tớ đã định rủ cậu trực tiếp ở nhà vào hôm qua rồi, nhưng mà tớ quên mất…”

“À, phải rồi. Tại cậu lăn ra ngất mà.”

Nghe thấy thế, cậu ấy hoảng loạn. Nếu như chúng tôi đang ở dưới nước, chắc con cua bé nhỏ này sẽ lại đang thổi một đống bong bóng rồi.

“Cậu biết không, Adachi - ” tôi bắt đầu suy nghĩ, nhưng rồi nhanh chóng ngăn bản thân lại và đảo mắt đi. “Nghĩ lại thì, thôi kệ đi.”

“Chuyện gì vậy ?”

“Không có gì.” Lần đầu tiên, tôi mới là người gặp vấn đề trong việc tiếp tục cuộc nói chuyện.

“Nhưng mà tớ muốn biết…”

“Tớ sẽ nói cho cậu sau, tớ hứa đấy. Giờ thì, chúng ta nên gặp mặt ở đâu vào đêm lễ hội đây ?”

Ít nhất thì, tôi cũng điêu luyện hơn Adachi trong việc đổi chủ đề. Cũng không hẳn là thứ gì mà tôi tự hào – tôi đã dành nhiều thời gian hơn trong việc tương tác với người khác, vậy nên tôi đã thành thạo tất cả những kỹ thuật hiệu quả. Nhưng “hiệu quả” thì không tương đồng với “tốt”.

Sau khi chúng tôi quyết định được địa điểm gặp mặt và thời gian, cậu ấy nhanh chóng cúp máy. Có lẽ là cậu ấy cảm thấy mình cần phải chuẩn bị ngay lập tức, kể cả khi lễ hội vẫn còn rất lâu mới tới…Nah, chắc không phải đâu, tôi tự cười với bản thân. Nhưng đương nhiên, khi nhắc đến Adachi, khả năng mà cậu ấy lại bắt đầu lo nghĩ quá mức là một chuyện quá bình thường rồi.

Vậy thì thế quái nào mà tôi suýt chút nữa lại bảo cậu ấy miêu tả tình yêu mà cậu ấy dành cho tôi ?

Tôi đã có thể tưởng tượng được cơn hoảng loạn sẽ xuất hiện để đáp lại câu hỏi kiểu đó. Đúng hơn thì, một phần trong tôi muốn được chứng kiến nó xảy ra ngoài đời, cũng chính là lý do mà tôi quyết định không hỏi nó qua điện thoại… Như thể có khiến tôi thành người độc ác không ?

Có một thứ gì đó rất hấp dẫn về cái cách mà cậu ấy chống lại với nỗi sợ để hành động. Quan sát cậu ấy như kiểu đang xem một chùm pháo hoa vậy – cậu ấy bùng nổ bằng những cách mà tôi sẽ không bao giờ có thể thấy ở nơi khác.

Và khi nhắc đến Adachi Sakura, thì những tia sáng đó sẽ luôn là màu hồng anh đào.

Tôi gọi Shimamura và nói rằng tôi muốn gặp cậu ấy.

Adachi gọi tôi và nói rằng cậu ấy muốn gặp tôi, vậy nên tôi rời khỏi nhà.

Tôi nhún vai trong khi cố kìm nèn những cảm xúc khát khao Shimamura bằng cả con tim này.

Adachi…

Shimamura…

Ngay cả khi đồng hồ bắt đầu đếm ngược vào thời gian của kì nghỉ hè chúng tôi, thì cơn nóng vẫn không có dấu hiệu của việc kết thúc. Đây là một thứ mà tôi thấy thật khó chịu. Nếu như ngồi trong nhà thôi mà tôi cũng thấy cực khổ rồi, thì làm thế nào để tôi tìm được động lực để có thể ra ngoài ? Đa phần, tôi sẽ nằm ườn ra ở trong phòng mình. Đây là chuyện thường thấy. Tuy nhiên, những người đang có lấp đầy kì nghỉ bằng những hoạt động đang hoàn toàn lạc đề mất rồi. Kì nghỉ đáng nhẽ phải là để nghỉ. Cuốn lịch nên được để trống chứ.

Khác với tôi, em gái tôi đang ở phòng dưới nhà, làm bài tập hè của nó. Khó mà biết được xem con bé có đang thực sự làm bài không – nó hoàn toàn phụ thuộc vào số lượng mà con bé đã hoàn thành. Nhưng vì con bé thích tỏ vẻ ra là học sinh gương mẫu khi ở trường, chắc là nó cũng không còn nhiều bài tập lắm phải làm.

“A, đã tìm thấy Shimamura-san !”

Rồi Yashiro đi vào. Con bé trông thấy tôi, và nó mỉm cười rạng rỡ rồi chạy tới đây. Lần này thì, kì lạ thay, con bé đang cầm một cái mũ phi hành gia ở trên tay. Chỉ lúc đấy tôi mới nhớ ra là đứa nhóc này đang giả vờ là người ngoài hành tinh.

“Em đã định siết chặt tình bạn với Bé, nhưng mà cậu ấy bảo là cậu ấy đang bận làm bài tập về nhà.”

“Vậy là con bé đá nhóc ra hả ? Thêm một người nữa rồi.”

Tương tự, tôi phải lên phòng tầng hai để con bé có thể làm việc trong yên tĩnh. Nhưng tôi không có gì để làm cả, và sự lưu thông không khí trên này thì cực kì tê, vậy nên cái cứu cánh duy nhất của tôi trong cái trời nóng ngột ngạt này là một cái quạt cực kì cũ. Cơn gió mà nó tạo ra thậm chí còn không mát, nhưng ít nhất thì nó cũng giúp cho không khí bớt oi bức đi.

Yashiro đặt mũ của con bé xuống góc phòng, rồi tới ngồi vào giữa đùi tôi. Tôi đang ngồi ngay trước cái bàn, nhưng mà con bé vẫn cứ thế mà chui vào. Mái tóc con bé phấp phới trong gió, cọ xát vào mặt tôi… Vì vài lý do nào đó, khi tầm nhìn của tôi được phủ đầy bởi gam màu mát mẻ của con bé chưa bao giờ thất bại trong việc làm mát cho tôi. Có vẻ như là, con bé là phụ kiện tuyệt vời nhất vào mùa hè.

“Nhóc bảo nhóc không có bài tập đúng không ? Vì nhóc có đến trường đâu ?”

“Đúng vậy,” con bé tuyên bố, vỗ tay lên ngực.

Tôi không thể không thắc mắc về trường hợp này. Đa phần những đứa trẻ tầm tuổi này sẽ phải bắt buộc tới trường theo pháp luật, vậy nên nó thực sự là một bí ẩn lớn. Nhưng kể cả khi tôi xóc con bé từ trên xuống, tôi biết là mình sẽ không bao giờ có được câu trả lời cả. Có thể con bé thực sự là người ngoài hành tinh. Nhưng mà như thế cũng chả thay đổi điều gì.

“Chị có cái thứ gọi là ‘bài tập về nhà ’ không, Shimamura-san ?”

“Đương nhiên là có.” Tin tôi đi, tôi có rất nhiều đằng khác. Và tôi đã định sẽ làm nó…một lúc nào đó. Chắc vậy.

Rồi tôi tự hỏi làm thế nào mà Adachi có thể làm được bài tập của cậu ấy. Khi chúng tôi mới gặp, cậu ấy cũng là một đứa lêu lổng, vậy nên có lẽ là cậu ấy cũng chưa đụng tới nó…hoặc là cậu ấy đã chăm chỉ hoàn thành nó rồi. Chắc cậu ấy sẽ không thực sự tin tôi khi tôi nói là không có bài tập đâu, đúng không ? Dựa trên tính cách của cậu ấy, tôi đoán là cậu ấy đã lập hết kế hoạch rồi. Sâu bên trong, cậu ấy là một con người có trách nhiệm. Chỉ là cậu ấy luôn mất bình tĩnh mỗi khi có liên quan tới tôi thôi.

Nhìn lại thì, tất cả đều thật hiển nhiên. Cậu ấy thường thấy lúng túng trong những tình huống xã hội vì sự thiếu kinh nghiệm của bản thân, nhưng mà quan trọng là, cậu ấy vẫn muốn trở nên tiến bộ và muốn được nhìn bằng một con mắt tốt. Điều đó thể hiện cậu ấy yêu tôi tới mức nào… Chỉ nghĩ thôi cũng khiến tôi xấu hổ rồi.

Phản ứng đầu tiên của tôi là tự hỏi xem liệu tình yêu cậu ấy dành cho tôi có phải là một hiểu lầm từ phía tôi không, nhưng…khá chắc là, nó không phải. Nói vậy, tôi cũng không chắc rằng tình yêu của cậu ấy là kiểu như nào, nhưng mà khi yêu ai đó thì thường có nghĩa là bạn muốn dành hết thời gian ở bên cạnh ai đó, và Adachi hoàn toàn phù hợp với miêu tả. Đôi mắt, thái độ, và cả bầu không khí của cậu ấy đều cầu mong được ở bên tôi.

Mỗi khi cậu ấy hoảng loạn, cậu ấy sẽ luôn có cái ánh nhìn phức tạp này trên mặt – nó gần như là điểm đặc trưng của cậu ấy luôn rồi.

Để nói rõ thì, tôi không thấy phiền trong việc dành thời gian với cậu ấy, nhưng mà chuyện gì sẽ phải xảy ra tiếp theo từ đó ? Adachi có vẻ như hoàn toàn tin rằng sẽ có một thứ gì đó tiếp tục, còn không thì cậu ấy sẽ không liên tục tìm kiếm nó đến vậy. Cậu ấy muốn gì từ tôi ? Tôi có thể tưởng tượng cậu ấy muốn tôi nắm tay cậu ấy mãi mãi hay là ở bên cạnh cậu ấy mãi mãi và chỉ nghĩ về cậu ấy và không bao giờ nhìn bất cứ một ai đó khác nữa. Nói thật thì, tất cả chúng đều thật mệt mỏi. Tôi có thể thoải mái với một cuộc sống mà không có ai khác, nhưng cái suy nghĩ về việc bị mắc kẹt với chỉ Adachi, mãi mãi, không thực sự…vui vẻ lắm.

Ngoài ra, nếu như tôi theo sát mọi lời hướng dẫn, thì liệu tôi có còn là chính mình nữa không. Đến lúc đó, liệu cậu ấy có còn yêu tôi không ? Mà ngay từ đầu thì cậu ấy yêu điều gì ở tôi ? Nếu như tôi hỏi thẳng ra như thế, cậu ấy chắc chắn sẽ bỏ chạy. Trong cái trường hợp hi hữu mà tôi thực sự nhận được một câu trả lời, tôi có thể dễ dàng tưởng tượng cậu ấy nói, “Tất cả mọi thứ !” hay một thứ gì đó cũng mơ hồ và vô dụng tương tự.

“Chị đang gặp chuyện gì à ?” Yashiro đột nhiên hỏi, kéo tôi về với thực tại. Tôi nhìn xuống dưới và thấy hai viên bi trong xanh nhìn thẳng vào tôi.

“Hở ? Nhóc biết được à ?” Kì lạ thật. Tôi tưởng tôi đang suy ngẫm khá sâu rồi chứ.

“Keh keh keh ! Em có cái nhìn X-ray mà !”

Con bé mở mắt ra to hết mức có thể…nhưng đối với tôi, thì mắt con bé trông hệt như bình thường, vậy nên còn lâu tôi mới tin. Mà đúng hơn, là chúng rất xinh đẹp, tôi không thể nào nghiêm túc với con bé được.

“Chị có thể nói với em nếu muốn,” con bé tiếp tục, nhìn thẳng vào tôi và đôi mắt to tròn đó. Dựa vào cái cách mà con bé đang cố mở mắt, tôi đã tưởng là chúng sẽ nổ tung, nhưng mà chả có gì xảy ra cả. Tròng trắng trong mắt con bé vẫn rõ ràng như thường, cùng với hai viên lam ngọc dường như đang trôi nổi ở giữa. Con bé thật sự hoàn hảo, nó khiến tôi trầm trồ trước việc con bé thực sự đang là một con người sống, chứ không phải một con búp bê.

Tuy vậy, cái suy nghĩ về việc hỏi lời khuyên từ Yashiro khiến tôi bật cười. Chắc là chỉ khi vấn đề của tôi liên quan tới donut hay gì đó thôi.

“Này ! Em quan tâm nhiều thứ hơn là chỉ mỗi donut nhé !” con bé phản đối, nắm tay lại thành nắm đấm rồi vung chúng xung quanh cùng với một nụ cười.

Tôi ngỡ ngàng nhìn con bé. Làm thế nào mà con bé có thể biết được tôi đang suy nghĩ gì ?

“Em yêu tất cả tinh bột như nhau !”

“…Đương nhiên rồi, bé yêu à.”

Tôi vuốt tóc con bé, và những hạt xanh bắt đầu nhẹ nhàng trôi nổi ở giữa ngón tay tôi. Tôi đã thấy trước được kết cục tồi tệ của việc này, nhưng tôi vẫn quyết định hỏi con bé.

“Tại sao nhóc lại chọn đối xử tốt với người khác ?”

Một đứa trẻ như nó thì không thể có mục đích khác. Rõ ràng là sẽ có một thứ gì đó.

“Bởi vì em rất yêu quý người Trái Đất,” con bé trả lời nhanh chóng, không tốn một giây suy nghĩ.

“Hmm.” Một lần nữa, hệt như với Iwaya-san, tôi đã hỏi nhầm người.

“Cụ thể hơn, em thích chị và Bé. Em cảm thấy chúng ta chia sẻ cùng một tần sóng.”

“Vậy à.”

Chà, khá là thẳng thắn nhỉ. Tôi đảo mắt đi. Tôi không chắc rằng mình có hiểu ý của con bé khi nói tần sóng, nhưng mà sự trung thực không chút nao núng nào của con bé khiến tôi hơi ngại. Tuy vậy…chắc là tôi của ngày xưa cũng sẽ nói những thứ như này nữa. Thật kì lạ khi nghĩ rằng mình lại trở nên ít tin cậy hơn khi lớn lên.

“Chị có thích em không, Shimamura-san ?”

“Hả ? Để xem nào…nhóc cũng không tệ cho một đứa trẻ.” Chắc là tôi cũng sẽ trả lời tương tự với em gái mình, nếu như con bé có bao giờ hỏi.

“Vậy thì chúng ta là bạn !” Yashiro tuyên bố, mỉm cười rạng rỡ trong khi ôm lấy người tôi. Và khi tôi nhìn vào con bé, tôi có thể cảm thấy hai vai mình đang giãn ra cùng với một nụ cười xuất hiện trên môi.

Sự hồn nhiên của con bé thật dễ lây lan và khác hẳn với bất kì ai khác mà tôi biết…thể hiện rằng đa phần mọi người sẽ mất nó khi lớn lên. Đó là lý do mà tính cách và ưu tiên của tôi đã thay đổi, và khi tôi thấy Yashiro từ chối sự chuyển đổi đó, nó khiến tôi…lo lắng ? Ghen tị ? Hoài niệm về những ngày xưa cũ ? Tất cả chúng luôn, chắc vậy. Sự trong trắng của con bé chém lấy trái tim tôi như móng vuốt của mèo vậy. NHưng con bé không nhận ra điều này, đương nhiên rồi.

“Mmmmhh!”

Khi tôi véo má con bé, chúng thực sự dãn ra. Trời ạ, tôi sẽ nghiện điều này mất. Sau đó, trong khi tôi đang giải trí, thì em gái tôi đi lên tầng và nói rằng con bé đã xong hết phần bài tập cho ngày hôm nay rồi.

“Xin chào, Bé.”

“Đã xong bài tập chưa nhóc ?”

“Hmm….” Con bé lườm từng người chúng tôi. “Em sẽ đi với Yachi.”

“Được thôi…?” Vì vài lý do, con bé chọn Yashiro thay vì tôi.

Dần dần, tôi tự hỏi xem chúng nó đang chơi trò gì đi nữa. “Vun đắp tình bạn” bằng đồ ăn vặt, chắc vậy. Chúng đang dần thân nhau hơn, thể hiện qua cách mà Yashiro đang từ từ chui vào trong gia đình tôi. Gần đây, con bé dường như xuất hiện trong mọi bữa ăn của nhà tôi.

“Cảm giác như con bé sắp chuyển tới đây sống luôn rồi…”

Và vì lý do nào đó, không một ai trong gia đình lại phàn nàn một câu nào cả. Chẳng nhẽ con bé sử dụng phép thôi miên hay gì đó lên chúng tôi ? Eh, thôi kệ đi. Tôi cũng không thực sự có vấn đề với con bé. Sau cùng thì, xanh cũng là màu yêu thích của tôi.

Khi thấy em gái tôi đã làm xong hết bài tập, thì không còn lý do nào để tôi phải ở trên này này nữa…nhưng ngay khi tôi định đứng dậy, thì điện thoại tôi bắt đầu kêu.

“Rồi, rồi, nghe thấy rồi,” tôi lẩm bẩm trong khi nó tiếp tục kêu. Tôi đã đoán rằng đó lại là Adachi, nhưng hóa ra lại là Tarumi. Hơi lạ nhỉ…Từ từ, không, cũng không lạ lắm. Giờ khi tôi nghĩ về nó, cậu ấy cũng gọi tôi khá nhiều. Sau khi tôi ngồi bệt xuống trước cái quạt ồn ào, tôi bắt máy.

“Xin chào ? Taru-chan ?”

“Chuyện gì không gái ?”

“Không hẳn…”

Trong khi giọng tôi thì đang yếu ớt trước cái sức nóng, thì của cậu ấy lại cao hơn và tràn trề sức sống hơn nhiều. Bạn sẽ nghĩ là mấy đứa trốn học thường sẽ ủ rũ và láo lếu hơn, nhưng mà có vẻ như đứa này thì không.

“Đang nghĩ là gọi cậu một chút vì lâu lắm ta chưa nói chuyện thôi.”

“Thật á ?”

“Ý tớ là kiểu, tớ không gọi được cậu.”

“Thật ư ? Tai sao ?”

“Ừ thì…mỗi lần tớ thử, thì thường là máy cậu đang bận.”

Tông giọng cậu hơi hung hăng một chút. Trong một khoảnh khắc tôi thấy khó hiểu, nhưng rồi mới nhận ra.

“Ý tớ là, cũng không hẳn như là tớ gọi cậu mỗi ngày hay gì !” cậu ấy nhanh chóng nói tiếp. “Chắc là căn giờ tệ hay gì đó thôi.”

“Đại loại như vậy nhỉ.” Tôi gật đầu.

Nhưng trên thực tế, có lẽ là bởi vì tôi đã dành quá nhiều thời gian gọi điện với Adachi. Tôi vẫn chưa để ý nó tới tận mới đây, vậy nên thành ra là nó có hơi sốc. Tôi đã tưởng rằng mình đã quản lý tốt những mối quan hệ của bản thân, vậy nên tôi chưa bao giờ nhận ra là nó đã trở nên mất cân bằng như nào. Nhưng khi tôi nghĩ về nó thì, ừ… Gần đây, sự chú ý của tôi đã nghiêng khá nhiều về phía Adachi.

“Wow…”

Có một thứ gì đó khá ấn tượng về nó – một cảm giác tự do thoáng chốc, như thể đang có cơn cảm lạnh thì nó chợt khỏi luôn vậy. Hoặc như kiểu bạn vừa tìm được một căn phòng

bí mật ẩn giấu sau bức tường trong nhà. Nó khá là phấn khích theo nghĩa tốt lành.

“Có chuyện gì không ?” cậu ấy hỏi.

“Ờm…” Tôi sẽ giải thích như nào đây ? Có thứ gì mách bảo tôi rằng tôi không nên nói quá chi tiết, phòng khi mọi việc trở nên phức tạp.

Tại sao, trời ạ, tại sao quản lý tình bạn lại khó đến mức này ?

Nếu bạn chơi với một cái đồ chơi cụ thể quá nhiều, thì bàn tay dầu mỡ nhỏ bé của bạn sẽ khiến chúng bị bẩn – nhưng nếu như bạn không chơi với nó đủ nhiều, thì chúng sẽ trở nên bụi bặm, và có khi bạn còn quên mất là chúng đang ở đó nữa. Liều lượng là mấu chốt. hệt như câu nói đó, nhưng đến khi phải tìm cái sân chơi hoàn hảo ở giữa đó, thì tôi lại gặp vấn đề. Nếu cái kĩ năng như thế thật sự tồn tại, thì tôi không hề sở hữu nó. Nói thật thì, tôi còn quá lười để quan tâm ấy.

“Thôi thì, …đó cũng không phải là thứ tớ muốn bàn về,” cậu ấy tiếp tục.

“Được rồi ?”

“Thì, sẽ có một lễ hội ở cuối tuần này…Thực ra, chắc là cậu có biết về nó, đúng không ? Lễ hội cuối tuần ?”

“Phải rồi…”

“Và gần đây tớ chưa được gặp cậu…hoặc ít nhất là từ lúc cậu trở về từ quê…vậy nên tớ đang nghĩ rằng đây là một cơ hội…tốt…”

Vậy là đây là một lời mời đi chơi lễ hội. Nhưng lần này, Adachi đã rủ trước, và tôi đã đồng ý đi với cậu ấy rồi.

Tuy nhiên, Tarumi không giống như Adachi; nếu như tôi mời cậu ấy như kẻ thứ ba, thì chắc cậu ấy vẫn ổn với điều đó thôi. Theo như thế, bọn tôi có thể đi như một bộ ba…phải không ? Tôi không biết đó là cái gì nữa, một giọng nói nhỏ thì thầm ở trong đầu tôi. Adachi sẽ không thích điều đó đâu. Nhỡ đâu nó khiến cậu ấy khóc thì sao ?

Khi tôi nghĩ theo hướng đó…

“Xin lỗi nhé.” Chuẩn bị tâm lý, tôi kẻ một cái lằn ranh ra trước mặt. “Nhưng tớ đã đồng ý đi với người khác mất rồi.”

Ở phía bên kia đầu dây phát ra một tiếng ực, tôi có thể thấy một chút hoảng loạn trong hơi thở của cậu ấy. Giọng nói cậu ấy trở nên thật xa xăm.

“Ồ, T-tớ …hiểu rồi…”

“Ừ…”

Tôi tắt cái quạt đi. Tôi đang lo lắng rằng tôi hơi quá vội vàng trong việc từ chối cậu ấy và không để cho cậu ấy hoàn thành nốt câu của mình, nhưng thành ra là tôi đã lựa chọn đúng.

“Đó có phải là, em gái cậu hay gì không ?”

“Ờm, không, là bạn ở trên trường.”

Đó là từ nhạt nhẽo nhất mà tôi có thể chọn để nói về mối quan hệ giữa tôi và Adachi. Rõ ràng là tôi có thể chọn bất kì một cái gì khác – bạn, cộng sự trốn học, một đứa kì quặc. Người bạn cùng lớp này và tôi đã dành suốt năm vừa qua để xây dựng một thứ gì đó đặc biệt cùng nhau và khiến nó tỏa sáng. Cậu ấy cho tôi rất nhiều thứ, ấy vậy mà bằng cách nào đấy tôi chưa bao giờ cảm thấy chán chường…

“À, t-tuyệt – tuyệt, tuyệt.” Trong lúc đó thì, Tarumi kêu lên như con chim bồ câu. Nhưng tôi có thể thấy rằng cậu ấy vẫn còn điều muốn nói.

“Vậy nên là, tớ chịu.”

Tôi đã có thể nói nhẹ nhàng hơn và bảo rằng tôi ước gì có thể đi cùng cậu ấy, nhưng thay vào đó, tôi lại chọn không nói. Tôi không thực sự hiểu điều này có nghĩa gì, và nó sẽ dẫn tới đâu. Nhưng đằng nào thì tôi cũng đã chọn con đường này rồi.

“Không thể được hả ?”

Không thể được. Sự căng thẳng vẫn còn vương lại trong không khí, nhưng tôi không cảm thấy hối hận.

May mắn thay, cuộc gọi nhanh chóng kết thúc sau đó. Tôi thở dài, và hai vai tôi buông thõng. Sức nặng của mấy mối quan hệ cá nhân này đang khiến xương cốt tôi thật mệt mỏi. Tuy vậy, sau khi thở dài và nhìn chằm chằm xuống sàn nhà được một lúc, tôi có thể thấy như vừa trút bỏ được một gánh nặng. Khi nghĩ lại, thì có lẽ con người đã cố gánh vác quá nhiều thứ ở trong cuộc sống này. Có lẽ nào chính cái sức nặng vô hình đó đã khiến chúng ta mắc phải căn bệnh nan y mang tên lười biếng không.

Tôi bỏ điện thoại sang và đi xuống dưới tầng. Rồi tôi nghe thấy tiếng động từ phòng bếp, thế là tôi ngó vào trong. Và đúng là mẹ tôi đang đứng đó gọt hành.

“Mẹ ơi, mẹ cho con mượn mấy bộ yukata được không ạ ?”

“Cái gì cơ ?”

“Con muốn mặc một bộ để đi lễ hội cuối tuần,” tôi giải thích bình thường…ấy vậy mà tôi lại có thể cảm thấy lồng ngực nhói lên một cái. Nó thật sự khó khăn để tôi nói thẳng ra một thứ mà mình mong muốn; nó khiến tôi thấy thật bất an. Đây là cảm giác mà tôi mới chỉ cảm nhận được gần đây khi tôi lớn lên, và tôi đã gặp vấn đề với nó được một thời gian rồi.

“Được thôi, không vấn đề gì. Nhưng sao lại đổi ý rồi ? Lần trước con có quan tâm đến nó đâu.”

“Mmm, chỉ là có hứng thôi ?”

Bà ấy nhìn tôi một cách nghi ngờ trong khi cắt mấy củ hành. Tại sao bà ấy cứ phải chỉ ra những cái thứ mà tôi không muốn bà ấy để ý chứ ? Có lẽ đây là cách mà bố mẹ chúng ta hoạt động. Họ dành rất nhiều thời gian với chúng ta, vậy nên họ có thể dễ dàng nhận thấy sự thay đổi dù rất bé nhỏ.

“Với cả, lần trước con đi, gần như tất cả mọi người đều mặc yukata trừ con.”

“Ha ha ha ! Mẹ đã bảo rồi mà không chịu nghe cơ !” Bà ấy bật cười, như thể bà ấy luôn biết hết mọi thứ vậy. Nhưng đương nhiên, mẹ tôi sẽ không bao giờ để một thứ như đồng cảm níu chân bà ấy lại. “Vậy là con lại đi chơi một lễ hội khác à ?”

“Con được rủ đi, nên là ừ.”

“Thế à, hmm?”

Vì vài lý do – có lẽ là vì tôi từ chối Tarumi – tôi cảm thấy tội lỗi một cách kì lạ.

“Thôi thì, con cảm ơn nhé,” tôi nói nhanh rồi chạy vội khỏi phòng bếp. Tôi không làm gì sai cả, mẹ tôi cũng vậy, ấy vậy mà khi tôi rời khỏi tầm mắt của mẹ, thì tôi lại tăng tốc. Chân tôi đang chạy liên tục, như thể có thứ gì đó đang thôi thúc tôi vậy.

Tôi không nói dối mẹ. Mọi thứ tôi nói đều là sự thạt. Nhưng mà còn một lý do nữa, nếu bạn gọi nó như vậy. Giống một cái linh cảm đột ngột thì hơn, thật đấy.

Tôi chỉ nghĩ là nó sẽ khiến Adachi thấy vui thôi

Truyện Chữ Hay