Cô em còn cà thơi hơn cả cô chị :v
***
“Ông ơi, chỗ chúng ta có quà lưu niệm nào nổi tiếng không ?” tôi hỏi ông trong khi đứng ở ngoài sân.
“À thì, hồng sấy của chúng ta cũng khá là nổi tiếng đấy,” ông tôi trả lời ngắn gọn.
“Hồng sấy…?”
Nghe khá là nhàm chán cho một món quà lưu niệm đối với tôi. Nhưng Yachi yêu thích bất cứ thứ gì ngọt, vậy nên không khéo cậu ấy sẽ rất thích nó.
“À, từ từ,” ông tôi tiếp tục tưới thêm nước vào trong cái bồn thủy sinh. “Giờ ông mới nhớ ra, đang hết mùa của chúng rồi.”
“Oh.” Tôi đoán rằng nếu bất cứ ai định sấy khô chúng trong mùa hè, thì chắc chúng sẽ héo khô luôn mất. Trong cái nhiệt độ này, kể cả người ta còn tan thành nước.
“Vậy là, đang tìm quà lưu niệm đúng không ?”
“Con muốn mua một cái gì đó cho bạn.”
“Hiểu rồi.”
Ông dọn nốt những bông hoa ở trên mặt nước, rồi đi về phía phòng bếp. Tôi theo sau ông trong bối rối.
Khi tới nơi, chúng tôi thấy bà đang cắt mấy củ hành với tốc độ ánh sáng. “Hai ông cháu cần gì à?”
“Chỉ đi nhờ một chút thôi.”
Ông mở tủ lạnh ra, và một làn gió mát lạnh thổi về phía chúng tôi. Thích thật.
“Ông nghĩ là nhà mình vẫn còn một chút…”
Rồi sau đó ông bắt đầu bỏ hết tất cả mọi thứ ra khỏi tủ lạnh và bày bừa ra sàn. Điều này khiến bà lườm nguýt ông một cái. “Nhớ là phải bỏ hết lại vào đấy nhé.”
“Rồi, rồi,” ông trả lời qua loa trong khi xếp hết đống cá đông lạnh ra. Rồi ông thấy một thứ gì đó ở trong và khiến cho mắt ông sáng bừng lên. “BIết mà ! Tuyệt lắm bản thân. Mình thật thông minh mà.”
Ông tự khen bản thân như một đứa trẻ năm tuổi. Rồi ông lấy ra một cái túi zíp, mở nó, và lấy một cái gói giấy được bọc lại ở trong đó.
“Vẫn còn một chút hồng sấy nhà làm ở trong tủ lạnh, nếu thích thì con cứ lấy thoải mái.”
“Ooooh!” tôi còn không nhận ra chúng là gì cho đến khi ông bảo tôi. Trời ạ, chúng mát lạnh thật.
“Hah hah hah!” Ông nhìn khá là hài lòng với bản thân. Trong lúc đấy thì bà nhìn ông với vẻ mặt chán nản.
Và đó là câu chuyện về cách mà tôi tìm quà lưu niệm cho Yachi.
Khi về nhà, tôi đã chuẩn bị đưa quà cho Yachi rồi, nhưng rồi tôi nhận ra: mình còn không biết cậu ấy sống ở đâu ! Bình thường, cậu ấy luôn tới nhà tôi chơi mà chưa bảo giờ mời tôi đến, vậy nên tôi cũng không có số điện thoại của cậu ấy… tôi ngồi bệt xuống trong hành lang và cố nghĩ xem mình nên làm gì.
Có lẽ cậu ấy sẽ tự xuất hiện nếu mình đợi đủ lâu, tôi tự nhủ với bản thân. Vậy nên tôi ngồi và đợi, hơi loay hoay. Thỉnh thoảng tôi vào trong phòng bếp để chắc chắn rằng đống hồng sấy khô vẫn còn ở trong tủ lạnh. Rồi tôi lại về phòng của mình và tiếp tục đợi.
Buổi sáng hôm sau, Yachi vẫn chưa xuất hiện. Thường thường, tôi sẽ gặp cậu ấy tận ba lần một ngày ! Tôi bắt đầu đứng ngồi không yên ở ngoài hành lang, nhưng rồi chị tôi ngủ dậy và trông thấy cảnh đó. Chị ấy ngủ dậy với mái tóc bù xù, mấy lọn tóc chĩa ra khắp mọi hướng như cái bờm sư tử vậy.
“Ngồi yên xuống đi nào.”
Hừm. Thế sao chị không đi chải lại tóc đi ? “Yachi vẫn chưa tới đây.”
“Em thử gọi cho nó chưa ?” chị ấy đề nghị, như kiểu nó không phải điều hiển nhiên ấy.
“Nhưng mà gọi như nào ?”
“Để xem nào…”
Chị ấy bước vào trong bếp trong khi vẫn đang ngáp ngủ. Cái quái…? Tôi bắt đầu tự hỏi liệu chị ấy có đang tỉnh giấc chưa mất. Nhưng rồi chị ấy quay lại với một túi kẹo mật ong.
“Cứ chạy lòng vòng với cái túi này trên đầu đi.”
“…Như thế thì liên quan gì tới Yachi ?”
“Cứ tin chị đi.”
Chị ấy ấn cái túi kẹo vào tay tôi và rời đi. Rồi sau đó chị ấy vấp ngã giữa đường và đập đầu vào bên cạnh. Chị thực sự không phải một con người của buổi sáng nhỉ ? Thật thảm hại mà.
Nhưng mà kệ chị ấy đi – việc này thực sự sẽ dụ được Yachi tới nhà của chúng tôi ư ? Làm sao chị ấy biết chắc nó sẽ hoạt động ? Cảm thấy nghi hoặc, tôi lắc cái túi ở trên tay mình, và đống kẹo bên trong đó bắt đầu bay lộn tứ tung ở trong.
“Hmmm…”
Tôi hơi do dự cầm túi kẹo nâng lên trên đầu. Không ai đang nhìn cả, nhưng nó vẫn cảm giác rất ngu ngốc. Rồi tôi chạy dọc hành lang. Với cả hai tay bận bịu như này, tôi thấy lo lắng và bất an. Mặt tôi đang nóng bừng như thể bản thân đang đứng dưới ánh mặt trời vậy.
Một phần trong tôi tự nhủ rằng điều này thật vô nghĩa, nhưng… tôi không thể bỏ được cái suy nghĩ là Yachi có thể sẽ xuất hiện thật. Đối với cậu ấy, không gì trên thế gian này là không thể cả.
…Từ từ, thế quái?
Đến vòng chạy thứ ba của tôi, tôi nhận ra có một tiếng bước chân khác ở ngay đằng sau bản thân. Tôi ngoài đầu lại nhìn, và đúng là cậu ấy đang ở đó. Chúng tôi đứng yên lại, hai tay vẫn đang giơ lên trên đầu trong cùng một tư thế. Mắt chúng tôi chạm nhau.
“Bé !”
Rồi cậu ấy chạy về phía tôi, hai tay dang rộng ra, và…cậu ấy không có vẻ gì là đang chạy chậm lại. Tôi có nên lo lắng không nhỉ ?
Hóa ra, câu trả lời là có. Cậu ấy tông thẳng và tôi với tốc độ tối đa.
“Gwegh !”
Chúng tôi ngã xuống dưới sàn cùng nhau. Mái tóc cậu ấy rủ xuống người tôi, và khi mà nó lòa xòa lên khắp da tôi, thì nó hấp thu hết cảm giác nóng nực mà tôi đang gặp phải.
“Bé, tớ nhớ cậu lắm !”
“Whoa, whoa !”
Cậu ấy ôm lấy và bắt đầu cọ má lên mặt tôi. Nó khiến tôi bắt đầu cảm thấy chóng mặt, và mặt tôi thấy hơi nóng. Cậu ấy có một mùi hương không giống một thứ gì mà tôi đã từng ngửi thấy trước đây – tôi không biết phải miêu tả nó như nào, nhưng nó cảm giác như một làn gió mát, hay một thứ kim loại gì đó vụt qua trước mắt vậy. Tôi hít nó vào, và giờ đây cảm giác như kiểu nó đang ở ngay sau nhãn cầu của tôi.
Ngay lúc đó, cậu ấy ngừng cọ má và nhìn tôi, tỏ vẻ khó hiểu. “Cậu không định đáp lại à ?”
“Wha ? Cậu muốn tớ làm thế á ?”
“Cọ, cọ !”
Cậu ấy cọ cằm của chúng tôi với nhau. Ai là người dạy cậu mấy cái thứ này đấy, thật tình ?
“Cọ…cọ…” tôi cũng đáp lại cậu ấy một cách khó xử, nó cảm giác còn xấu hổ hơn khi bạn còn là bên đang làm nữa. Không rõ vì sao. Má tôi đang nóng bừng như thể mặt tôi vừa bị tát một chậu nước nóng vậy.
Trong lúc đó, Yachi vẫn tiếp tục cọ má. Cậu ấy hẳn phải rất hạnh phúc khi được gặp tôi… Khi tôi dừng lại và nghĩ về việc đó, tôi cảm thấy xấu hổ và tâm trí tôi đột nhiên trống rỗng.
Và thế là chúng tôi nằm lăn lê một lúc ở ngoài hành lang.
“Tớ không nhận ra là cậu về rồi đấy, Bé,” Yachi nói khi chúng tôi đứng dậy. Cậu ấy cười như kiểu không thấy xấu hổ chút nào vậy – thật sự đấy, làm sao có thể có chuyện đó được ? Rồi tôi nhận ra cậu ấy đã đang cầm túi kẹo trên tay rồi.
“Um…yeah.” Tôi khá là muốn hỏi vì sao mà đống kẹo lại dụ được cậu ấy xuất hiện, hay làm thế nào mà cậu ấy lại biết được, nhưng tôi quyết định là không nên nghĩ quá nhiều về nó. “Tớ có mang quà lưu niệm về cho cậu đấy.”
“Nó có ngon không ?”
Grrr! Cậu không hề quan tâm đến tớ dù chỉ một chút, đúng không ? Cậu chỉ muốn món quà ngu ngốc của mình thôi ! Đáng nhẽ tớ phải biết trước rồi cơ chứ. “Ừ, tớ đoán vậy. Lối này.”
Tôi dẫn cậu ấy vào phòng bếp, nơi mà chị tôi đang nằm ườn ra trên bàn. Giờ thì tóc chị ấy đang tỏa ra hết mọi hướng như một con sứa vậy.
“Ồ ! Shimamura-san !”
Yachi chạy tới và tông vào chị ấy, đập trán vào dưới chân. Rồi cậu ấy trượt ra khắp sàn. Tôi thề, nó như kiểu trọng lực không hề ảnh hướng tới cậu ấy chút nào vậy.
“Nnnnh?” chị gái tôi ngẩng đầu dậy, cả mắt lẫn miệng vẫn còn chưa mở hết. “Buồn ngủ…”
“Đấy là hậu quả của việc thức khuya quá đấy. Có Chúa mới biết con làm gì trong suốt quãng thời gian đó,” mẹ tôi nói trong khi đang cọ rửa bát đĩa.
“Con nói chuyện điện thoại với bạn…và mỗi lần con định cúp máy, thì cậu ấy lại bắt đầu nói về chuyện gì đó khác,” chị tôi than phiền trong khi lại nằm ườn lại xuống bàn.
Thế nào cũng được – mặc kệ chị ấy đi ! Tôi mở tủ lạnh, lấy cái túi zip ra, và lấy ra một quả hồng. Nó rất lạnh, cảm giác như ngón tay tôi có thể đông cứng mất. Hoàn hảo cho mùa hè. Tôi tháo túi bọc ra và cho Yachi xem nó trông như nào.
“Nó khá là nhăn nheo,” cậu ấy nói một thứ hiển nhiên.
“Đó là quả hồng sấy.”
“Hồng ?” cậu ấy nghiêng đầu thắc mắc.
Tôi có cảm giác là cậu ấy cũng chẳng biết nó là gì đâu, vậy nên tôi đang rất hào hứng để giải thích. “Hiện tại thì nó đang đông lạnh, nhưng một khi nó tan - ”
“Nhoàm !”
“Aaahh”
Trước khi tôi kịp nói hết, cậu ấy đã cắn răng vào quả hồng và bắt đầu ngoạm một cách hung hăng trước cái quả đông lạnh đó. Eegh ! Trước cả khi tôi kịp phản ứng, cậu ấy đã bắt đầu cười. “Rất ngọt và ngon !”
Cậu ấy nhìn như cô gái hạnh phúc nhất trên đời vậy…Đúng là cậu ấy rất thích đồ ngọt nhỉ.
“Hmmm…”
Bạn biết không, dù cậu ấy trông như kiểu một nhân vật trong truyện cổ tích, nếu như cậu ấy mà trong truyện Hansel và Gretel, chắc cậu ấy sẽ nuốt chửng luôn căn nhà của mụ phù thủy mất.
“Vậy là cậu thích nó ?”
“Nó rất ngon.”
“Ông tớ tự làm chúng đấy,” tôi khoe, như thể chúng là thành tựu của mình vậy.
“Ồ, vậy à,” cậu ấy gật đầu trong khi nhai nhồm nhoàm. Cậu ấy mỉm cười như thể đang tận hưởng từng chút ngọt của nó vậy, rồi cậu ấy hướng đôi mắt xinh đẹp đó sang tôi. “Sao cậu không thử một chút đi, Bé ?”
“Cái ?!”
Cậu ấy đưua cho tôi nửa còn lại của quả hồng sấy. Tôi đoán cậu ấy muốn chúng tôi ăn cùng nhau, nhưng...nó đang đông lạnh ! Tôi không thể xé được miếng nào ra, vậy là tôi sẽ phải ngoạm chúng như cái cách cậu ấy đang làm hả ? Thật sự luôn ?! Tôi không biết là mình có nên làm không… Đó không phải là cách mà bạn nên ăn nó…
Hơi phân vân, tôi nhìn xung quanh phòng, nhưng mẹ tôi thì vẫn đang bận dọn dẹp,
còn chị tôi thì vẫn là một con sứa. Yachi và tôi đang ở trong một thế giới nhỏ bé của riêng chúng tôi.
Những tia nắng mặt trời chiếu qua khe cửa, làm tan chảy não tôi. Như một con thiêu thân bị thu hút bởi ngọn lửa, tôi rướn người tới và nhẹ nhàng cắn vào nửa còn lại của quả hồng. Mắt và miệng cậu ấy chỉ cách tôi một chút, và mũi chúng tôi thì gần như là đang chạm vào nhau. Trong lúc đó, thì cậu ấy vẫn tiếp tục gặm nó mà không hề quan tâm tới bất cứ thứ gì khác, mái tóc và phần trán của cậu ấy đang cọ vào mặt tôi.
Cổ họng tôi thắt lại khi tôi bắt đầu thấy căng thẳng. Chuyện gì sẽ xảy ra khi chúng tôi gặp nhau ở giữa…?
Đôi môi tôi đang nóng đến mức, tôi có thể gần như là cảm thấy chúng đang làm tan luôn cả quả hồng.
~ Dự báo Adachi của ngày hôm nay ~
Sau cuộc gọi điện thoại, tôi nhanh chóng chải lại tóc mình. Tôi vẫn còn chưa kịp trang điểm hay là thay quần áo. Gah, nhanh lên nào ! Cơ thể tôi cảm giác như đường nâu, và nó khiến tôi phát điên lên. Nhưng khi mà sự nguy cấp trùng với nhịp đập của trái tim này, nó lại đem cho tôi một cảm giác phấn khích lạ thường… và tôi cảm giác như kiểu mình đang khiêu vũ vậy.
Đến lúc đi gặp Shimamura rồi.