ty for waiting
tôi đã trở lại và thành công qua liệt môn hóa :))
***
Ngay từ ban đầu, tôi đã không muốn đi rồi. Một lý do thì là vì tôi còn không thân với ông bà đến mức đấy, lý do khác thì là vì tôi cực kì ghét cái việc phải dành tận ba ngày trời ở cái nơi chán chết này, không hề có bạn bè hay là truyện tranh gì cả. Nhưng mà bố mẹ tôi thì hoàn toàn không quan tâm đến cái vẻ mặt phụng phịu mà (có lẽ) là đang hiện ra trên gương mặt bé nhỏ của tôi hồi đó, và vì người lớn mới có quyền quyết định, vậy nên tôi vẫn bị lôi tới cái vùng quê hẻo lánh này.
Tuy nhiên, khi đến nơi, tôi nhanh chóng thay đổi thái độ của bản thân. Cái khoảnh khắc mà tôi trông thấy cái cục bông đó, cảnh tượng nhàm chán, trống rỗng trước mắt ngay lập tức bừng sáng muôn vàn màu sắc; khi tôi với tay ra, cậu ấy sẽ nhảy cẫng lên thật phấn khích. Chúng tôi đều còn quá ngây thơ đến mức dễ tin người, vậy nên cả hai nhanh chóng trở thành người bạn duy nhất của nhau ở đây. Tên cậu ấy là Gon, và cậu ấy là con cún mà ông bà tôi mới nhận nuôi.
Rất nhanh chóng, cả hai chúng tôi đều đang liếm láp khắp mặt mũi của đối phương – được rồi, có lẽ là phần liếm láp thì đa phần chỉ tới từ một phía. Từ góc nhìn của Gon, tất cả mọi người đều thật to lớn, vậy nên theo như những gì tôi biết, thì có lẽ cậu ấy chọn tôi như là người nhìn yếu nhất trong cả đám. Tương tự thì từ góc nhìn của tôi, cậu ấy rất dễ để ôm và bế so với con chó to lớn đằng sau cậu ấy. Gon nhỏ tí xíu, với bộ lông mượt mà dễ chịu, và tôi có thể nhấc cậu ấy lên chỉ với một tay. Theo lẽ tự nhiên, tôi ngay lập tức trở nên quý mến cậu ấy.
Dù tôi có đi đâu, thì Gon cũng ở ngay đó bên cạnh tôi – ngoại lệ duy nhất là bồn tắm thôi. Cậu ấy thậm chí còn ngủ chung giường với tôi, nhưng mà tôi chẳng bao giờ ngủ được nhiều lắm bởi nỗi sợ sẽ lăn người sang và vô tình đè bẹp mất cậu ấy. Cuối cùng thì tôi chọn ngủ ngay sát tường. Và đó là cách mà tôi đã khám phá ra đau cổ vào lần đầu tiên trong cuộc đời non trẻ của bản thân.
Điều tôi muốn nói là, Gon là bạn thân nhất của tôi trong ba ngày mà tôi bị mắc kẹt ở nơi này. Cuối cùng thì, tôi trở nên gắn bó với cậu ấy đến mức đến lúc phải về nhà thì tôi khóc lóc và ăn vạ khi bản thân không muốn phải xa cậu ấy. Khi nhìn lại, đó có lẽ là lần đầu tiên tôi ăn vạ…và có lẽ cũng là lần cuối cùng. Bố mẹ tôi không biết phải dỗ dàng tôi như nào, vậy nên họ nói rằng tôi có thể nuôi một con cún khi về nhà, nhưng tôi không muốn một con cún khác – tôi muốn Gon.
Bà tôi hiểu ra vấn đề nhanh hơn bất kì ai khác. Tôi có thể nhớ bà đã búng trán mẹ tôi như để trừng phạt bà ấy. Rồi sau đó quay ra tôi và nhẹ nhàng nhắc nhở: “Không ăn vạ.”. Chỉ với một câu nói, bà nhanh chóng khiến tôi ngừng khóc, rồi nhẹ nhàng vuốt tóc tôi và nói thêm, “Luôn luôn có năm sau mà.”
Bàn tay bà thạt nhẹ nhàng, nó gợi nhớ tôi về việc tôi đã cằn nhằn nhiều đến mức nào trên đường tới đây. Tôi đã tin rằng mình không xứng đáng với lòng tốt của bà, vậy nên tôi lại bắt đầu bật khóc tiếp, nhưng mà lần này thì vì lý do khác. Nuốt hết nước mắt, tôi hứa với bà và ông rằng năm sau tôi sẽ quay lại.
Gon ngửi ngửi rồi ôm tôi lần cuối, sau đó hạnh phúc cọ mặt vào má tôi. Tôi cầu mong rằng tôi sẽ nhớ hơi ấm này mãi mãi… Tôi không bao giờ muốn quên, dù cho thời gian có trôi qua bao lâu đi nữa.
Tôi muốn được ghi nhớ cậu ấy, tôi chỉ ước như vậy.
***
Và vậy là tôi đã mơ về quá khứ của mình. Cliché, tôi biết. Nhưng vì vài lý do nào đó mà tôi lại như đang quan sát từ góc nhìn thứ ba, và nói thạt thì, tôi thực sự không thể chịu được việc chứng kiến bản thân mình khóc lóc như thế, kể cả là hồi bé đi nữa. Cảm giác nhục nhã và thứ gì đó tương tự như mặc cảm đang lấp đầy lồng ngực tôi, bùng cháy ở hai bên má.
Tôi có thể cảm thấy mồ hôi đang tuôn ra sau lưng, trước trán, và trên mũi. Thật chậm rãi, tôi mở mắt ra. Sự tỉnh táo của tôi cảm tưởng như nó đang bị ép ra khỏi một cái ống vậy, phân tán bởi cơn gió, và mọi thứ thì vẫn còn rất mơ hồ. Đầu tôi vẫn còn đau khi tôi quay ra nhìn về phía cửa sổ. Qua kẽ hở ở trên rèm, tôi có thể nhìn thấy những tia sáng đầu tiên của bình minh.
Em gái tôi đang cuộn tròn như quả bóng trên giường ở bên cạnh tôi, ngủ say như chết vậy. Cố không tạo ra tiếng sột soạt khi di chuyển, tôi đứng dậy, và rón rén rời khỏi căn phòng để đi xuống nhà mà không đánh thức con bé. Rất lâu rồi tôi mới không cảm thấy lờ đờ như một con lười vậy. Nhưng mà hiện tại thì lại có một làn sương khác ở trong tâm trí tôi, và tôi muốn hít thở một chút không khí trong lành để giải phóng nó.
“Ngứa thật…”
Tôi gãi khuỷu tay. Những con muối và đốt tôi không thương tiếc vào tối qua, hoàn toàn mặc kệ tâm trạng hoài niệm, bồi hồi của tôi. Chúng không dễ dài đến mức bỏ qua một bữa ăn miễn phí ở ngay trước mặt như vậy.
Xuống dưới tầng một, mọi thứ vẫn còn tối tăm và yên lặng. Có vẻ như là chưa có ai khác dậy. Cố giữ khoảng cách khỏi phòng ngủ, tôi đi bộ xung quanh phòng khách, nơi tôi tìm thấy Gon đang nằm cạnh cái TV. Mặc kệ cái sức nóng của mùa hè, cậu ấy đang đắp một chiếc chăn, không hề động đậy. Hơi lo lắng, tôi cúi người xuống, với tay ra để chạm vào mõm của cậu ấy, và cảm thấy nhẹ nhõm khi biết cậu ấy vẫn đang thở. Gương mặt cậu ấy đang hoàn toàn thư giãn; tôi chỉ có thể mong rằng cậu ấy đang nghỉ ngơi thật thoải mái, hoàn toàn không bị trói buộc bởi gánh nặng từ cơ thể nặng nề của mình.
Khi tôi nhìn cậu ấy, môi tôi mấp máy. Tôi muốn nói gì đó với cậu ấy, nhưng những từ ngữ không hề xuất hiện. Làm thế nào để tôi có thể bắt đầu thể hiện cảm xúc cả bản thân chứ ? Tôi không thể tìm được câu trả lời. Nó cứ như thể tôi đã trở thành Adachi vậy: chỉ toàn cảm xúc và chả có tí giao tiếp nào.
Cuối cùng, tôi rời đi mà không nói một từ nào. Như một đứa hèn nhát, tôi hướng tới cửa sau, xỏ đôi xăng đan vào, và chạy trốn khỏi căn nhà. Tôi không khóa cánh cửa ở đằng sau, nhưng mà tôi cũng không định đi quá xa, vậy nên tôi đoán rằng nó không phải vấn đề lớn lắm. Cũng không hẳn như là sẽ có một tên trộm nào lại thức giấc vào cái giờ này cơ chứ, phải không ? Tôi nhanh chóng ngáp một cái.
Kể cả mấy con ve sầu cũng còn chưa thức giấc; âm thanh duy nhất phát ra chính là tiếng loạt xoạt từ sỏi đá ở dưới chân khi tôi bước đi trên đường. Bình minh đã dần ló rạng, nhưng mà bóng tối của màn đêm vẫn còn vẩn vương trên bầu trời. Không khí cũng không quá lạnh – chỉ còn chút hơi ấm xót lại từ ánh nắng hôm qua. Nó hợp với cái khung cảnh tẻ nhạt xung quanh một cách đáng sợ. Nhưng mà cái gam màu này thì cũng đã quen thuộc rồi.
Hằng năm, mỗi khi kì nghỉ hè tới, tôi sẽ phải dành ra ba ngày lăn lộn cố gắng để ngủ trên một chiếc giường xa lạ. Thành ra là tôi sẽ thức dậy sớm hơn bất cứ ai trong nhà, vậy nên tôi sẽ ra ngoài để giải khuây mà không làm phiền đến ai khác, và cứ như hai chiếc kim đồng hồ, Gon sẽ ngửi được mùi hương của tôi và chạy đuổi theo sau. Chúng tôi dành ra nhiều giờ để chạy vòng vòng ở trên đường đi cùng nhauu… Đấy là vào cái hồi mà em gái tôi vẫn còn phải mặc tã.
Thứ duy nhất mà tôi có thể ghi nhớ rõ ràng hơn bất cứ thứ gì khác là cảm giác khi được Gon cọ mặt vào trên má. Cậu ấy đã trở nên to lớn và bộ lông xù đến mức cảm giác như tôi đang ôm một đám mây vậy. Đó là một trong những khoảnh khắc hạnh phúc nhất của đời tôi.
Gon và tôi đã từng rất hồn nhiên – thật ngây thơ. Chúng tôi không bao giờ dừng lại để nghĩ về thứ gì đang nằm ở phía trước. Tôi gặp cậu ấy mỗi năm, vậy nên dù cho việc tạm biệt cậu ấy chưa bao giờ trở nên dễ dàng hơn, tôi vẫn luôn tin tưởng mà không mảy may nghi ngờ rằng chuungs tôi sẽ luôn luôn có thêm thời gian để chạy chơi với nhau. Và giờ đây vẫn là những cảm xúc đấy chính là thứ đang giết chết tôi từ bên trong. Tôi cảm thấy thật nhẹ nhõm khi cậu ấy vẫn còn sống, nhưng mà cùng lúc thì, nó thật đau đớn.
“Tớ thích cậu” là chưa đủ, nhưng “Tớ yêu cậu” lại cảm giác không đúng. Hy vọng rằng vẫn còn quá sớm để cho “Cảm ơn vì mọi thứ.” Nhưng “Mạnh khỏe nhé” cũng không phù hợp. Vậy thì chính xác là tôi muốn nói với cậu ấy điều gì ? Tôi muốn giải thoát bản thân khỏi cái sự đau khổ đang lấp đầy lồng ngực, cổ họng và giờ đây là cả tâm trí tôi như thế nào ?
Tôi bắt đầu nhìn chằm chằm xuống chân mình, nhưng mà chả thể nào tìm được một chút tri thức nào. Cảm thấy khó chịu, tôi lấy tay vò mái tóc vẫn chưa được chải của mình. Tôi biết rằng có thứ gì đó đang ẩn nấp sâu trong tôi, ở tận bên trong, khiến cho tôi cảm thấy bất an. Nhưng…tôi…
“Ồ, xin chào. Hơi sớm để đi dạo, phải không ?”
Tôi giật mình trước giọng nói đột ngột phát ra. Điều đó áp dụng cho cả hai chúng ta đấy, thưa ông.
Đó là hàng xóm của chúng tôi, Iwaya-san. Hệt như ngày hôm qua, ông ấy vẫn đang đội một cái khăn xếp, nhưng mà hôm nay thì ông ấy có một cái cặp lớn ở trên vai nữa. Cùng với những vết nhăn và làn da rám nắng, ông ấy nhìn như một nhà hiền triết đang đi du hành ở một hoang đảo nào đó. Không thực sự giống như những người hàng xóm bên cạnh mà bạn thường thấy. Tôi không ngờ rằng mình sẽ chạm mặt với một ai đó bên ngoài, ngoại trừ cho mấy người bán báo – vậy thì ông ấy đang làm gì, lang thang trên đất của riêng và thoải mái bắt chuyện như thể đây là nhà ông ấy vậy ?
“Chào buổi sáng,” tôi cứng nhắc trả lời.
“Chào buổi sáng,” ông ấy đáp lại mà không hề chớp mắt. “Nhưng nói vậy, thì không có quá nhiều người ra ngoài vào thời điểm này của ngày, vậy nên nó giúp cho ta có được một chuyến đi khá yên bình nhỉ ?”
“À, vâng…cháu đoán thế.” Nói thật thì, cái ngôi làng ngoại ô này nhỏ bé đến mức, tôi sẽ thấy ngạc nhiên khi nó lại trải qua ngày nào mà không bình yên.
“Vậy thì cháu là…uuh,hmmm. Đứa cháu gái ?”
“Cháu là Shimamura. Shimamura Hougetsu.”
“À, giống với cái nhà phê bình văn học nổi tiếng đó. Vậy thì dễ nhớ rồi !”
Ông ấy bật ra một tiếng cười lớn, và khi chứng kiến cảnh tượng đó tôi được gợi nhắc về một chuyện: Đã từng có một cô gái lớn tuổi mà thường về thăm gia đình vào cùng thời điểm với tôi. Mỗi khi chúng tôi về đây, hai người chúng tôi sẽ luôn đi chơi với Gon.
Dựa trên sự khác biệt tuổi tác, tôi đoán rằng cô gái đó chính là cháu gái của Iwaya-san.
Bỏ vụ đấy qua một bên, tôi hơi bị phân tâm bởi vật thể đang ở trên tay của ông ấy. Khi ông ấy nhận thấy ánh nhìn của tôi, thì ông ấy giang tay ra và đưa nó lên trước mặt tôi. “Cháu đang nhìn vào cái này hở ?” Nó là một cái bát nhỏ, nhìn không đạt thẩm mĩ cho lắm.
“À vâng,” tôi trả lời vu vơ. Đằng nào thì, đó cũng không phải một thứ mà người ta thường đem theo ra ngoài. Khi nghe thấy câu trả lời của tôi, thì ông ấy liền giơ nó lên trong hạnh phúc.
“À, cháu thấy đấy, cháu gái của ông làm nó tặng ông đấy !”
“Hả ?”
“Con bé đang luyện tập để trở thành nghệ sĩ làm gốm, và gần đấy con bé mới làm cái bát này cho ông. Một cái bát của riêng ông !”
“Ồ…tuyệt…”
Giờ thì tôi đã hiểu lý do mà ông ấy lại mang nó đi khắp nơi rồi – để ông ấy có thể khoe với bất kì ai đó. Ông ấy nghĩ mình sẽ tìm được ai khi đi lại xung quanh lúc hoàng hôn khi mà mấy con ve sầu còn chưa thức dậy cơ chứ ? Tôi có cảm giác rằng bất kì ai quen biết ông già kì quặc này sẽ đều lo lắng về ông ấy, vì rất nhiều lý do khác nhau.
“Nó thật tuyệt vời phải không ? Cháu có thấy được trí tuệ cùng chiều sâu tuyệt vời đằng sau cấu tạo đơn giản của nó không ?”
“Ha ha… Rất tiếc là, cháu không biết quá nhiều về nghệ thuật,” tôi trả lời cùng một nụ cười gượng gạo.
“Không phải lo ! Kiệt tác của cháu gái ông có thể chạm được tới ngay cả những đứa trẻ không biết gì !”
“Ha ha,” tôi không hẳn là tức giận, nhưng tôi không chắc rằng tôi có thể cười thêm nữa.
“Chính vì vậy, ông sẽ trao lại chiếc cần câu này cho cháu.”
“Ý ông là sao, Chính vì vậy…?”
Mấy người dân ở đây (bao gồm cả mẹ tôi) dường như không hề biết cách nói một câu từ hoàn chỉnh bao giờ. Tuy vậy thì ông ấy cũng đưa cho tôi cái cần câu cá. Hơi do dự, tôi nhận lấy nó, tôi không chắc rằng mình sẽ cần nó để làm gì nữa. Nó chỉ là một cái cần câu màu đen đơn giản – mà thực ra, tôi có cảm giác rằng mình đã từng thấy nó ở đâu rồi. Xung quanh đây không có cái chợ đen nào đâu, phải không ?
“Hãy đi khám phá đứa trẻ bên trong và câu cá thỏa thích đi nào.”
“Thế quái nào mà hai chuyện đấy lại liên quan đến nhau…?” Thực ra thì tôi đã không đi câu cá kể từ lần cuối tôi đi với Hino vào năm ngoái.
“Không phải lo lắng ! Khi mà cháu xong việc, cháu chỉ cần trả nó lại cho ông cháu hộ ông thôi.”
“Ồ, thì ra là thế.”
“Khi cháu cần phải suy nghĩ, thì câu cá là một phương án tuyệt vời.”
Tôi giật mình nhìn lên. Ông ấy vừa đọc tâm trí tôi đấy à ?
“Sau cùng thì, nếu như cứ ngồi không, cháu sẽ lăn ra ngủ đấy !” Ông ấy nói tiếp, trong khi bộ râu rậm rạp thì cứ phồng lên như một đám mây sau mỗi câu chữ.
“À, vâng. Cháu hiểu nó.” Mỗi khi tôi cố khoanh tay ngồi nghiền ngẫm một thứ gì, tôi sẽ chỉ tìm thấy bản thân nằm ườn ra trên giường chỉ năm phút sau.
“Ồ ?”
Ngay lúc đó, Iwaya-san rướn đầu ra để nhìn ra đằng sau tôi. Rồi tôi nghe một tiếng sột soạt phát ra từ phía cửa sau và quay lại để nhìn. Dựa trên kích cỡ của cái bóng và đôi tai to lớn, tôi có cảm giác rằng mình biết đó là ai rồi… tôi chạy vội tới để mở cửa, và đúng vậy, Gon nhìn lên tôi bằng đôi mắt ngái ngủ.
“Aww, Gon…” Tớ lỡ đánh thức cậu trên đường đi ra à ? Tội nghiệp.
Trong quá khứ thì cậu ấy lúc nào cũng hào hứng theo tôi ra ngoài chơi, nhưng mà hôm nay thì cậu ấy thậm chí còn chả thèm nhảy vồ lên tôi. Với đôi mắt trái mù lòa, hiện tại cậu ấy chỉ còn biết nhớ về những ngày quá khứ thôi. Và đến một lúc nào đó, khi tôi trở nên cao đủ để hoàn toàn che được cậu ấy, thì cái bóng của tôi sẽ nuốt chửng Gon hoàn toàn…
Tôi cảm giác mũi mình có một chút đau nhói, như thể vừa có một cái mạch máu bị vỡ vậy. Tôi cảm giác muốn giơ tay lên và loại bỏ nó, để không cho máu chảy xuống thêm. HIện tại người tôi đã nhớp nháp lắm rồi… Mà đó thì chỉ là mồ hôi hay gì đó thôi.
Nhìn vào Gon khiến tôi cảm thấy rất nhiều điều khác nhau. Nhưng lần đầu tiên trong đời, tôi không tìm được từ nào để miêu tả nó, và dù tôi có suy nghĩ đến nhường nào thì cũng không ra được câu trả lời. Thay vào đó, tôi cúi xuống và xoa đầu cậu ấy.
“Chào buổi sáng, Gon.”
Việc khởi đầu ngày mới bằng một lời chào là rất quan trọng, Tôi thầm trấn an bản thân. Cậu ấy sủa để đáp lại. Nhưng nếu như tôi không tìm ra được lời giải nào cho cái vấn đề giao tiếp hiện tại, thì tôi sẽ chẳng hơn gì Adachi mất.
“Ồ, chẳng phải là Gon đấy à ! Tao không ngờ là mày vẫn còn sống đấy. Đoán rằng cả tao với mày đều quá cứng đầu để đi bán muối bây giờ nhể ?”
Iwaya-san đưa tay về phía Gon như để bắt tay, nhưng mà con chó không hề động đậy. Vậy nên Iwaya-san đành với tay ra và tự nắm lấy một cái chân. Gon không hề phản đối. Sau một cái bắt tay nhỏ, ông lão liền bỏ ra.
“Mà nói vậy chứ, tao đã bước được nửa bước qua cửa tử kể từ cái ngày mày mới đến đây rồi, chẳng phải sao ?” Ông ấy bật ra một tiếng cười. “Thôi thì, hẹn gặp lại nhé.”
Thời gian tưởng chừng như dừng lại khi ông lão và con chó trao đổi ánh nhìn với nhau. Nó cảm giác hơi lâu quá cho một lời chào buổi sáng thông thường. Nhưng sau khi nó kết thúc, Iwaya-san quay người và rời đi. Ông ấy vẫn thật tràn đầy năng lượng….Theo phản xạ, tôi gọi với theo.
“Dạ, ờm…”
“Sao thế ?” ông lão đáp lại bằng một giọng trầm ấm. Và hóa ra là, chỉ với một chút động lực thôi, thì ngay cả những câu hỏi nặng nề nhất cũng có thể tuột ra khỏi lưỡi tôi.
“Liệu việc già đi có khiến cho cuộc đời khó khăn hơn không ạ ?”
Tôi chả có lợi ích gì từ việc hỏi ông ấy câu hỏi này cả, ấy vậy mà tôi còn không hề chần chừ một chút để nói nó.
“Hmm,” cái khăn xếp của ông ấy đung đưa theo chuyển động của cái đầu trong khi ông ấy nghiền ngẫm câu trả lời. ”Đáng ra ta phải biết trước rằng một cô gái văn chương như cháu sẽ hỏi những câu hỏi sâu sắc và khác người như vậy.”
“Cháu không phải một cô gái văn chương,” Tôi phản bác trước cả khi kịp ngăn bản thân lại. Nếu như có một ai “khác người” ở đây, thì chắc chắn là ông ấy rồi.
“Ta có một đứa cháu gái, người gửi cho ta đồ gốm tự làm, vậy nên ta không thể nói là cuộc đời của ta khó khăn lắm. Liệu nó có trả lời câu hỏi của cháu không ?”
“Dạ, có ạ.” Thực ra là không một chút nào. Rõ ràng là tôi đã hỏi nhầm người rồi.
“Lần tới, ta đề xuất việc dành câu hỏi đó cho một người sẽ cho câu trả lời mà cháu thực sự muốn nghe.” Ông ấy bắn một ánh nhìn qua Gon, rồi quay người lại, chỉnh sửa tư thế cho chiếc cặp sách. “Vậy thì, giờ ta lại chuẩn bị có một ngày săn tìm kho báu nữa rồi !”
“Săn tìm kho báu ?”
“Nếu mọi chuyện thuận lợi, thì giờ ta đã đang tìm kiếm ở dưới tầng đại dương rồi…”
Và thế là ông ấy rời đi, tự lẩm bẩm với bản thân trong lúc đó. Mỗi khi cái khăn xếp đung đưa tôi lại thoáng thấy được ánh bình minh từ phía đường chân trời ở đằng xa; Tôi giơ cái cần câu cá trực tiếp về phía ánh sáng đó như thể đang cố móc vào mặt trời. Nếu như tôi có thể quay ngược thời gian ? Nó là một giả thuyết ngu ngốc, ấy vậy mà tôi lại dừng lại để suy nghĩ.
“Hỏi con chó ấy, ông ấy nói vậy. Liệu cậu có hiểu nối một câu mà tớ nói không ?” Tôi hỏi Gon, nghiêng đầu nhìn cậu ấy.
Cậu ấy chỉ đơn giản là nhìn chằm chằm lại tôi, mắt mở to.
***
“Con có chắc là có thể tự đi một mình không, Hougetsu ? Muốn bà đi cùng con không ?” bà tôi hỏi trong lo lắng khi tôi bảo bà là tôi định đi câu cá.
Yên tâm đi bà. Con sẽ không ngã xuống và đập bể đầu bản thân như bà đâu. “Dạ không, như này là được rồi ạ. Con biết giờ chân bà đang yếu mà.”
“Hi-yah!”
Với một tiếng hét to và thể chất tốt một cách ngạc nhiên, bà tung một cú đá karate. Chân của bà đá lên cao hơn nhiều so với những gì tôi nghĩ. Nhưng sau đó bà liền cúi người xuống, và ôm lấy chân mình.
“Bà ơi ?!”
“Chân bà bị chuột rút rồi…”
“Phải rồi. Bà đúng là mẹ của mẹ mà.” Tôi có thể thấy một sự giống nhau không hề nhẹ ở đây.
“Được rồi, đỡ hơn rồi ! Để xem nào…Con muốn ăn gì cho bữa trưa ?”
“Cũng không chắc nữa ạ…Mà con cũng không định đi lâu quá đâu,” Tôi nhìn vào đồng hồ. Thậm chí còn chưa tới một giờ trôi qua kể từ khi tôi ăn sáng, vậy nên giờ ăn trưa vẫn còn phải đợi tầm ba tiếng nữa.
“Cứ mang theo hộp cơm cho chắc. Để bà làm chút cơm nắm cho con.”
“Con cảm ơn bà.”
Bà đi vào trong bếp và bắt đầu chuẩn bị đồ ăn cho tôi: cơm nắm với thịt lợn cốt lết. “Bà sẽ bỏ vào một cái túi đựng cơm cùng với chai nước nhé. Như thế chắc là sẽ đủ cho con thoải mái tới tận trưa.”
“Không sao đâu ạ. Con sẽ ngồi trong bóng râm mà.” Khi tôi cầm lấy túi đồ, một cái bóng tự động di chuyển vào trong tầm nhìn của tôi; Tôi nhìn xuống và thấy Gon đang nhìn lại tôi. “Gon !”
Cậu ấy đi tới và dụi dụi chiếc mũi vào chân tôi, cảm giác hơi nhột một chút.
“Có chuyện gì thế ?” Tôi hỏi, tay xoa lên lưng Gon.
Bà ngó ra để kiểm tra Gon, rồi mỉm cười ấm áp. “Chắc nó muốn đi cùng con đấy,” bà giải thích thay lời cho Gon.
Ừ thì, cậu ấy không nên đi. Nhưng tôi đã dừng miệng lại.
“Con biết nó như nào mà. Luôn luôn muốn theo sau con đến mọi nơi.”
“Dạ…”
Nhưng mà cái “luôn luôn” đó sẽ còn kéo dài tới được bao giờ chứ ?
Thậm chí là liệu cậu ấy có đi được xa tới mức đấy không ?
Trong quá khứ, những con đường dường như có thể kéo dài đi mãi. Nhưng mà vào hồi đấy, cả hai chúng tôi đều rất dồi dào năng lượng. Giờ đây thì cảm giác như hoàn toàn ngược lại vậy…Liệu đó có phải là vì chúng tôi đã to lên không ?
Khi tôi nhìn xuống con chó, bà xé ra một chút mẩu bánh mì và bỏ nó vào một cái túi nhỏ. “Đây là đồ ăn cho Gon này.”
“Con cảm ơn.”
“Nếu con đói, thì cứ ăn một chút cũng được.”
“Ờm…t-tuyệt.”
“Ôi trời ạ. Bà đang đùa mà con !” Bà bật cười lớn. Tôi đành mỉm cười lại. Nhưng rồi biểu cảm của bà đột nhiên nghiêm nghị hoàn toàn. “Bà vẫn chưa lẩm cẩm đâu,” bà nói, trừng mắt mở to.
Ờm, bà ơi, bà hơi dọa cháu sợ rồi đấy.
Trên đường đi ra cửa trước, tôi bắt gặp em gái mình, người vừa mới đánh răng xong. Hai bên mặt vẫn còn đọng nước. Tôi thề là, nó như kiểu con bé không biết dùng khăn mặt vậy.
“Nee-chan, chị đi đâu vậy ?”
“Nhìn thấy không ? Đoán thử đi.” Tôi chỉ vào cái cần câu đang dựa vào tường. Em gái tôi quay lại và nhìn nó.
“Câu cá ?” con bé lẩm bẩm. “Em cũng muốn đi nữa.”
“Không được đâu, nhóc. Nguy hiểm lắm.”
Tôi giơ một tay ra để ngăn con bé lại; và theo lẽ tự nhiên, con bé cằn nhằn. Nhưng tôi từ chối đem em gái tới một nơi mà nó có thể gặp nguy hiểm. Cứ gọi đó là bản năng làm chị hay gì đó đi.
“Vậy thì tại sao Gon lại được đi cùng chị ?”
“Nhóc đùa chị à ? Cậu ấy già hơn em nhiều đấy.”
Tôi và cậu ấy chỉ cách nhau có một hai tuổi gì đấy. Chúng tôi gần như là bằng tuổi nhau…ấy vậy mà…tôi không thể ngừng nguyền rủa mẹ thiên nhiên về cách mà bà ấy thiết kế vòng đời của Gon.
“Không sao đâu con. Bà sẽ ngồi chơi với con.”
Trong khi em gái tôi hờn dỗi, bà đặt một tay lên vai con bé. Và thế là khuôn mặt phụng phịu của con bé biến mất, rồi con bé ngấng đầu lên. “Thật ạ ?”
“Chúng ta có thể chơi Bomberman !” bà nói, kéo tay em gái tôi đi. Bà chỉ muốn biện cớ để chơi điện tử thôi, phải không ? Tôi tự nhẩm trong khi thầm cười với bản thân.
Tôi đã từng chơi trò đó với cô gái hàng xóm. Nhưng mà dạo gần đây, cô ấy bắt đầu học làm mấy cái bát kì quặc,…Khi nhớ lại, thì cô ấy vẫn luôn có một đôi tay khéo léo; cậu ấy đã từng gấp mấy con vật origami cho tôi. Có một lần, chúng tôi còn làm hẳn một con thuyền lớn từ mấy tờ báo.
“À, Hougetsu, nhớ là phải đội mũ khi đi đấy.”
Trước khi kéo em gái tôi đi mất, bà mở tủ đựng ra và lấy một cái mũ lưỡi trai bóng chày ra rồi đặt lên đầu tôi. Nó tạo cảm giác thật cũ kĩ.
“Còn gì nữa nhỉ…À, một cái dù! Con sẽ cần một cái đó đấy !”
Tiếp đó, bà lôi ra một cái ô màu đen và đưa cho tôi. Nó nhìn khá tinh tế và còn có khá viền ren, vậy nên chắc nó là của bà. Nhưng với cái này kèm theo túi đồ ăn và cái cần câu, tôi bắt đầu cảm thấy mình hơi giống con la chở đồ rồi. Tuy vậy, tôi không nỡ từ chối bà, vậy nên tôi cứ để cho bà lo lắng hết mức như vậy.
“Nhớ phải cẩn thận đấy, biết chưa ?”
“Vâng ạ. Và khi chị về nhà, chúng ta có thể cùng chơi với nhau,” tôi nói như một người chị mẫu mực.
“Thôi khỏi đi,” em gái tôi đáp lại.
“Được thôi,” Trời ạ, con bé đúng là một đứa ranh con mà. Nếu như nó chịu học một chút từ Yashiro và – à thực ra thì, quên nó đi. Ý tưởng tồi.
Tôi đóng cánh cửa đằng sau lại, và buông ra một tiếng thở dài.
“Sao bà lại tốt với mình như vậy chứ ?”
Sau lại có người có thể tốt bụng được đến vậy ? Nó gần như là một bí ẩn đối với một người như tôi, nguồi luôn cảm thấy khó chịu khi được nhận lòng tốt từ người khác.
“…Đi thôi nào, Gon.”
Và thế là chúng tôi rời đi. Gon đã bắt đầu thở dốc dưới ánh nắng rồi, nhưng mà cậu ấy vẫn tiếp tục bước đi. Khi tôi mở cái dù ra, thì cậu ấy đi sát vào chân tôi để nấp dưới bóng râm. Nếu như tôi bắt đầu chạy bây giờ, thì có lẽ cậu ấy sẽ không thể bắt kịp được…Nó đã từng ngược lại với bây giờ, nhưng mà hiện tại thì vị trí của chúng tôi đã được hoán đổi rồi.
Hôm nay, cảm giác như có một mạng lưới ve sầu bao trùm lấy xung quanh chúng tôi. Chúng kêu lên nhịp nhàng đến hoàn hảo, nó gần như khiến cho tôi rơi vào giấc ngủ nếu như lắng nghe quá lâu, vậy nên tôi bỏ nó ra khỏi tâm trí và tiếp tục đi về phía trước.
Trên đường rời đi, bố tôi đang cầm một cái vòi nước rửa xe. Chắc là làm ở đây thì sẽ dễ dàng hơn là ở nhà với cái lối đi bé tí như vậy. Ông ấy đang quay lưng về phía chúng tôi, nhưng chắc rằng ông ấy vẫn biết chúng tôi đang đi qua nhờ hình ảnh phản chiếu trên gương xe, bởi vì ông ấy quay lại để nhìn chúng tôi – tí nữa là phun luôn nước vào người chúng tôi rồi.
“Ra ngoài à ?”
“Vâng ạ.”
Bố tôi nhìn vào Gon, rồi tới cái cần câu. “Lâu lắm rồi chưa được ăn một bữa cá chép.”
“Con không biết tạo ra phép màu đâu bố.”
“Muốn bố chở đi không ?” bố tôi đề nghị, tỏ ra mãn nguyện trước cái xe bóng loáng của mình.
Tôi nhìn vào Gon, rồi nhìn lên. Phía trên chiếc dù là một bầu trời trong xanh quang đãng hoàn toàn. Rồi tôi từ từ lắc đầu. “Thôi ạ. Bọn con sẽ đi bộ.”
“Được thôi. Nhớ cẩn thân nhé, nhóc.”
Và cứ thế, bố tôi quay lại tiếp tục rửa xe. Ông ấy hiện đang đầm đìa mồ hôi rồi, nó khiến tôi tự hỏi vì sao ông không hướng luôn cái vòi nước vào bản thân luôn đi.
Rồi ông tôi ló đầu ra từ bên trong nhà. “Tiện thì rửa luôn xe cho bố luôn nhé, được không ?” ông hỏi trong khi nhe răng ra cười.
Sau đó, tôi và Gon hướng ra ngoài đường đi mà gia đình chúng tôi đã dùng để tới được nơi này, vượt qua cây cầu nhỏ bé và bắt đầu đi dọc theo ngọn đồi để tới bờ sông. Sau đó con đường lặp lại ở dưới cây cầu theo hướng của những ngọn núi. Nó cảm giác như tôi đang đi một con đường bí mật nào đó hoàn toàn tách biệt với nền văn minh hiện đại vậy, nghĩ cũng thấy hơi phấn khích.
Hồi tôi còn nhỏ, tôi thường lẻn đi chơi với Gon mà không bảo ai. Rồi có một lần, khi bà đi tìm chúng tôi, bà trượt chân và đập đầu xuống. Tôi có thể nhớ rõ mọi chuyện như in. Vào hồi đó, bà đã cười xòa cho qua, vậy nên tôi không quá lo lắng về đống máu chảy ra, nhưng giờ nhìn lại, thì đó chắc chắn là một tai nạn nghiêm trọng.
Nhiều năm sau, khi tôi đã lớn hơn, tôi nhận ra rằng tôi đã gián tiếp gây ra việc đó khi lẻn ra ngoài bờ sông chơi. Và đó là giây phút mà tôi học được cảm giác tội lỗi, và tôi vẫn còn cảm thấy hối hận đến tận ngày hôm nay.
Tôi không thực sự là một…con người quan tâm, không thực sự biết miêu tả như nào nữa. Tôi không phải là một vị thánh với trái tim thuần khiết. Hệ quả là, tôi ghét cảm giác phải mắc nợ một ai đó, bởi vì điều đó có nghĩa là tôi sẽ phải đáp lại lòng tốt của họ. Nhưng mà nó cảm giác rất sai trái khi chỉ thực hiện việc tốt như một nghĩa vụ - tới mức đó thì nó đã không còn là lòng tốt nữa rồi. Tôi đã mắc phải cái nghịch lý này không biết bao nhiêu lần cho đến khi nó dần ảnh hưởng tới cả sức khỏe của tôi. Tôi biết việc duy trì nhưng mối quan hệ tốt là điều quan trọng để có thể sống một cuộc đời tốt đẹp, nhưng mà nó cứ tạo ra nhiều vấn đề theo thời gian ấy…
Blegh, không biết phải nói như nào nữa. Tôi có thể thấy là mình không thường sử dụng não mình nhiều đến thế.
“Giờ thì mình thực sự thấy khó hiểu rồi…”
Tầm nhìn của tôi bắt đầu xoay như thể tôi đang sốc nhiệt. Tôi đặt một tay lên trên mặt và đợi cho nó đỡ đi. Khi tôi nhìn xuống, Gon đang ngồi đó, kiên nhẫn chờ đợi – không, có lẽ là cậu ấy cũng cảm thấy kiệt sức rồi. Tôi cúi xuống ngồi bên cạnh, xoa đầu cậu ấy, và quyết định là chúng tôi sẽ nghỉ ngơi lâu hơn một chút nữa. Với sự trợ giúp từ cái dù của bà, thì mặt trời mùa hạ cũng không tồi tệ đến vậy.
Khi tôi nhìn vào Gon, hai mắt cậu ấy đang lờ đờ như thể cậu ấy chuẩn bị lăn ra ngủ luôn, ở ngay tại nơi này.
Rồi đột nhiên tôi có một suy nghĩ: Nếu như bây giờ tôi chạy đi mất và bỏ mặc cậu ấy lại, thì chuyện gì sẽ xảy ra với cậu ấy ? Cậu ấy không có đủ năng lượng để đuổi theo tôi. Liệu cậu ấy có về được tới nhà sau nhiều giờ đi bộ không, lùng kiếm tôi, và cắn tôi ? Hay là cậu ấy sẽ hết sức, ngất đi trên đường, kiệt quệ, và…
Cái suy nghĩ đó khiến tôi thấy bệnh.
Những giọt mồ hôi mà có Chúa mới biết là từ đâu chảy ra từ tôi xuống Gon, cậu ấy nhanh chóng giật mình và lùi lại.
“Này, nó có ghê đến mức đấy đâu !...Ừ thì, chắc là cũng ghê thật.”
Tôi bật ra một tiếng cười khô khan. Cậu ấy vẫn luôn chậm rãi trong mọi thứ, kể cả trong việc né mồ hôi của tôi. Tôi nhìn chằm chằm vào cậu ấy một lúc, rồi ngân nga thành tiếng không vì lí do gì cả.
“Được rồi, giờ nghỉ kết thúc !” tôi tuyên bố trong khi đứng thẳng dậy. Cậu ấy không hề trả lời.
Tôi không quá tự tin để có thể nhún vai và nói rằng đây đơn giản là kiểu người của tôi. Liệu tôi có biết chắc về điều đó không ? Tất cả chúng đều thật khó chịu mà.
Chúng tôi đi bộ dọc theo bờ sông, và khi mà những tòa nhà dần trở nên xa cách, thì mặt đất dưới chân tôi dần trở nên gồ ghề đầy sỏi đá. Con đường trở nên rộng hơn, và thiên nhiên bắt đầu bao trùm tôi từ mọi phía – như thể chúng tôi đang đi ngược thời gian vậy. Mùi đất dần chuyển sang mùi hương của dòng nước. Khi mà tiếng ve kêu trở nên to hơn, thì tiếng xe cộ đằng xa cũng dần biến mất. Tiếng nước chảy giờ đây đã ngay sát gần; tôi thậm chí có thể cảm nhận được nó đang thanh tẩy tâm hồn tôi.
Ở phía trên đầu, những cành cây xào xạc tạo thành một cái mái vòm. Và khi chúng tôi đi bộ dưới nó, thì màu xanh của thiên nhiên lại càng bao trùm lấy xung quanh, và với mỗi bước đi của bản thân, tầm nhìn của tôi lại ngẩng lên một chút. Từng ngụm khí trong lành đang khiến cho bên trong tôi cảm thấy như có gì đó sắp nảy mầm vậy.
Có một tảng đá to lớn và bằng phẳng xuất hiện ở ngay bên cạnh sông; vậy nên tôi ngồi xuống và bắt đầu chuẩn bị. Ban đầu thì tôi duỗi thẳng chân ra và thư giãn, nhưng dần dần thì tôi lại phải rướn người về phía trước. Dù tảng đá nằm ở trong bóng râm, vậy mà bằng cách nào đó nó vẫn hấp thụ được rất nhiều nhiệt từ mặt trời, đốt cháy mông tôi xuyên qua cái quần. Làn gió thoảng khá là dễ chịu, vậy nên tôi bỏ cái mũ xuống và để cho mái tóc dài của tôi được tự do, phấp phới trong gió. Không khí thậm chí còn đủ lạnh để khiến tôi rùng mình một chút, kể cả khi đang là giữa mùa hè như bây giờ.
Gon nằm ở dưới bóng cây dù với hai mắt nhắm tịt. Việc cậu ấy nằm im bất động hệt như tảng đá vô tri khiến tôi thấy lo lắng, vậy nên thỉnh thoảng tôi lại với tay ra và xoa đầu cậu ấy một chút. Thực sự rất nhẹ nhõm khi tôi thấy cậu ấy vẫn đang thở, dù cho hơi yếu ớt. Cậu ấy mở mắt phải ra và nhìn tôi, vậy nên tôi liền xoa đầu cậu ấy thêm chút nữa trước khi thu tay lại. Rồi cậu ấy lại tiếp tục nhằm nghiền mắt.
Theo lời của bà, thì cậu ấy thường sẽ nằm ngủ cả ngày. Liệu cậu ấy có dành cả ngày chỉ trôi nổi trong những giấc mơ ? Chẳng nhẽ Gon mà tôi đang thấy ngay trước mặt chỉ là đang mộng du thôi sao ?
Nhưng ngay khi tôi chuẩn bị xong, thì tôi nhận ra một điểm chí mạng trong kế hoạch của mình:
“Từ từ…Mình quên đem xô đựng cá rồi…”
Tôi không phải cái loại sẽ vui vẻ tung tăng với mấy con cá cầm bằng tay không, vậy nên bố tôi có lẽ sẽ không được ăn cá chép vào tối nay rồi. Mà tôi cũng không thực sự nghĩ là mình sẽ bắt được con nào. Khi mà trên cần còn chả có mồi câu, thì chắc đến Yashiro tôi cũng không dụ nổi.
Khi cần phải suy nghĩ, thì câu cá là một lựa chọn tuyệt vời, tôi được nói như vậy. Nhưng…liệu tôi có thứ gì cần phải suy nghĩ không
?
“Hmmm…”
VÌ vài lí do nào đó, Adachi xuất hiện trong tâm trí tôi. Có lẽ là vì tôi thấy một điểm tương đồng giữa cậu ấy và con chó đang nằm ngủ ở bên cạnh tôi. Cậu ấy luôn nhìn rất tồi tệ khi mọi việc không xảy ra theo mong muốn của cậu ấy…Cậu ấy là cái kiểu mà mọi suy nghĩ sẽ hiện hết ra trên mặt, thứ mà tôi rất biết ơn. Nó thực sự giúp tôi hiểu cậu ấy rõ hơn.
Nếu như tôi phải tóm tắt lại, thì Adachi chỉ là…không có nhiều kinh nghiệm trong việc tương tác với người khác. Nhưng đó chính xác là điều khiến cậu ấy rất thú vị với tôi. Tôi đang nói với tư cách là một người đã tiếp xúc xã hội quá nhiều đến mức tôi trở nên thờ ơ với nó, thì cậu ấy thực sự trái ngược với tôi…và thỉnh thoảng, tôi lại thấy bản thân muốn bảo vệ cậu ấy theo cái cách mà tôi ước đã có người từng bảo vệ tôi.
Đây là lý do vì sao tôi đã nhẹ nhàng đề xuất cậu ấy thử kết thêm bạn bè. Đối với tôi, điều này nghe hoàn toàn hợp lí…ấy vậy mà tôi lại có cảm giác rằng Adachi sẽ chẳng bao giờ có thể hòa đồng được, dù cho có là ai bảo cậu ấy đi nữa. Trường học chưa bao giờ dạy chúng tôi cách điều khiển cảm xúc, và cậu ấy đã dành gần như toàn bộ cuộc đời của mình để quay lưng lại với thế giới, vậy nên cậu ấy đang chậm lại rất nhiều so với bình thường. Cậu ấy đã bỏ qua toàn bộ những cái điều ddownw giản, vậy nên cậu ấy sẽ dễ dàng bị ảnh hưởng bởi những người với tính cách mạnh mẽ hơn ở xung quanh cậu ấy…Phải rồi, điều đó giải thích vì sao cậu ấy lại bất ổn như thế. Đó là lý đo mà cậu ấy luôn bám dính lấy tôi, và cũng là lý do tôi ảnh hưởng sâu sắc tới cậu ấy như vậy. Tôi đồng
tình với bản thân trong khi một làn gió nhẹ thổi qua má tôi. Nói thật thì, tôi hơi đoán rằng cậu ấy sẽ tỏ tình với tôi vào một ngày nào đó mất.
Sau đó, như thể Adachi đọc được tâm trí tôi, điện thoại của tôi chọn đúng khoảnh khắc đó để bắt đầu rung lên. Tôi rút nó ra khỏi túi và kiểm tra màn hình.
“Oh, nhầm người rồi.”
Đó không phải là Adachi – mà là Tarumi. Tôi đã định trả lời cuộc gọi, xong rồi ngón tay tôi dừng lại. Tôi nhìn vào Gon. Ánh mắt chúng tôi chạm nhau, và cổ họng tôi hơi rát.
Cái điện thoại tiếp tục kêu lên như để phản đối, cắt ngang tiếng kêu của mấy con ve sầu. Và khi mà tiếng kêu của chúng vang lại tới chúng tôi từ đằng sau, nó cảm giác như mấy con bọ đó đang khinh thường chúng tôi vậy. Bị bao trùm bởi đủ loại tiếng ồn, đầu tôi cảm giác nặng nề đến khó chịu. Cái điện thoại vẫn đang kêu…và tôi chỉ đơn giản là nhìn nó kêu như vậy.
Sau cùng thì, tôi không hề nghe máy; tôi chỉ cầm cái điện thoại và đợi nó dừng lại. Khi nó đã hết kêu, thì tôi nhanh chóng tắt nguồn và vứt nó lại vào trong túi. Vì lí do quái gì mà tôi lại mang điện thoại của mình tới đây chứ ? Không có trên thế gian này lại khiến chúng ta đau đầu hơn là tiếng chuông điện thoại cả. Nó cho tôi một cảm giác bất an như thể vấn đề của bất kì ai vậy.
Nhưng công bằng mà nói, thì đây có lẽ… Không, tôi không nên trốn tránh nó nữa. Hãy đối mặt với nó: Đây là cơ hội cuối cùng để tôi được dành thời gian bên Gon. Nhưng tôi có thể cảm thấy gì đó – lương tâm của tôi ? – đang nói rằng tôi chỉ đang kiếm cớ mà thôi.
“Cậu nghĩ sao ?” Tôi hỏi Gon trong khi cậu ấy nằm bên cạnh tôi. Trông cậu ấy không có vẻ gì là hiểu được câu hỏi, vậy nên cậu ấy tiếp tục giữ im lặng.
Trong quá khứ, mỗi khi chúng tôi chạm mắt, cậu ấy sẽ nhẩy cẫng lên trong sung sướng, và chúng tôi sẽ nhảy nhót vui vẻ một chút…. Nhưng mà giờ đây thì không ai trong chúng tôi cử động gì cả. Chúng tôi đã từng chạy hết tốc lực và để cho gió hất vào mặt, vậy mà bây giờ chúng tôi lại cảm thấy điều đó thật xa lạ.
Rùng mình trước làn gió mát, tôi hướng ánh nhìn về đằng xa.
“Chúng ta thực sự lớn rồi nhỉ ?”
Những từ ngữ đó khiến ngực tôi thắt lại… và cổ họng tôi…và gò má tôi. Có thứ gì đó xuất hiện bên trong tôi, cướp lấy hơi thở từ lồng ngực và bao trùm lấy mắt tôi. Đây là cảm giác gì ? Tôi không thể nhớ nữa. Tôi đã luôn cứng đờ lại như này mỗi khi có chuyện gì xảy ra với tôi ư ?
Nhưng mà dòng sông thì chẳng hề quan tâm tới tôi. Nó tiếp tục trôi đi trong yên lặng. Bầu trời và mặt đất chẳng thèm để tâm dù chỉ một chút tới cuộc sống của những người kẹp giữa chúng, và đến mức này thì, sự thờ ơ của chúng còn cảm giác hơi hung hăng.
Tôi không hề có siêu năng lực. Tôi không thể cản việc Gon sắp chết. Hiện thực là như vậy, hàng tá giấc mơ của cậu ấy sẽ chỉ tan biến trong cái nóng mùa hè. Và thời gian mà chúng tôi ở bên nhau sẽ còn lại những gì ? Liệu ánh nắng mặt trời có chiếu sáng được những giấc mơ của cậu ấy không ?
Trong khi tôi ngồi đó, với cái cần câu trong tay và làn gió mát lạnh thổi vào mặt, tôi trầm tư suy nghĩ.
***
Với không một con cá nào để đem về cho bữa tối, hai chúng tôi trở về nhà tay không. Giữa đường đi, những bước chân của Gon trở nên chậm chạm và từ tốn, vậy nên tôi quyết định sẽ tạm nghĩ ở ven đường. Ở đó, chúng tôi ngồi xuống và có một buổi picnic nhô nhỏ; Gon ăn đống vụn bánh mỳ ở trên tay tôi như thể một con chim quá khổ vậy. Nó làm tôi nhớ đến những ngày mà cậu ấy từng hào hứng xin đồ ăn của tôi, và tôi đảo mắt đi chỗ khác.
Chúng tôi đi ngược lại hướng dòng chảy một cách chậm rãi cho đến khi trở về nhà ông bà. Khi chúng tôi đi vào phía cổng, tôi có thể thấy bố tôi đang giúp ông đánh bóng chiếc xe. Nó khá là tiện lợi vì tôi đỡ tốn công phải đi tìm ông nữa.
“Của ông đây ạ.”
“Mừng cháu quay về. Cháu có gì trên tay thế ?” Ông nghiêng đầu khó hiểu, một tay đang cầm miếng bọt biển.
Cái gì ? “Uh…ông hàng xóm bảo đem trả cái này cho ông ạ…”
“Ông có cho mượn nó à ? Ông cũng không nhwos nữa, nhưng mà trí nhớ của ông thì không tốt bằng ông ấy…Thôi thì, cảm ơn nhé, cháu yêu.” Ông cầm lấy cái cần câu.
Rồi tôi nhận thấy ánh nhìn của bố vào bàn tay trống trơn của tôi. “Con không có cá chép cho bố đâu.”
“Tệ thật.” Ông ấy lắc đầu và nuối tiếc thất bại của tôi. Bố biết không, nhiều khi con không biết được rằng bố có đang đùa hay không nữa.
Khi tôi hướng về phía cửa sau, tôi liếc nhìn về phía căn nhà cho chó. Tuy vậy, khác với tôi, Gon dường như không hề quan tâm tới nó một chút nào. Nó không phải là của cậu ấy – nó thuộc về con chó đã chết trước. Hai con chó đã có quan hệ thế nào với nhau ? Mỗi khi thấy ngôi nhà đó, cậu ấy có nhớ về người bạn cũ của mình không ? Hay là cậu ấy đã
hoàn toàn quên con chó rồi ?
Vai tôi cảm thấy đau nhức khi mở cửa. Khi vào trong, điều đầu tiên tôi nghe được là một tiếng cười khanh khách.
“Eeeee hee hee! Dễ như ăn kẹo vậy !” Bà tôi tuyên bố trong khi ngồi ngay trước cái TV trong phòng khách.
“Grrrr! Mình không thắng nổi !” em gái tôi làu bàu bên cạnh bà, đơn giản là đang dỗi. Có vẻ như là. Bà không hề nhẹ tay với con bé.
“Con về rồi đây.”
“Ồ, Hougetsu ! Chào mừng trở về ! Hee hee hee…” Bà ngoái đầu lại nhìn tôi. Bà vẫn đang cười khoái chí trong khi cầm cái tay cầm. Bình tĩnh lại nào bà.
Trong khi tôi cởi giày ra, thì Gon đi vào trong nhà rồi buông một tiếng thở dài, nhìn chằm chằm xuống sàn nhà, cái đuôi cụp hẳn xuống. Cậu ấy nhìn hoàn toàn kiệt sức. “Nghỉ ngơi đi nào,” tôi nhẹ nhàng nói. Cậu ấy lết về phía góc phòng, cuộn tròn lại trong chiếc chăn, và nằm phịch xuống sàn nhà. Tôi đã mua cái chăn đấy cho cậu ấy từ rất lâu rồi, và nói thật thì, tôi khá ngạc nhiên khi nó vẫn còn trong điều kiện tốt đến vậy.
Sau đó tôi ngồi xuống bên cạnh em gái tôi, người vừa vỗ lên đầu tôi. Trước cả khi tôi kịp phản ứng lại, con bé dựa vào người tôi mà không nói gì, cố chui vào giữa hai chân.
“Sau thế ? Có ai đang muốn làm em bé nũng nịu à ?”
“Im đi !”
Sau con bé lại nổi giận với tôi ? Trong khi đang khó hiểu, bà tôi lại bắt đầu cười lớn. “Ho ho ho ! Mọi người đều yêu quý Hougetsu.”
“Con không chắc là mọi ng- ”
“Không phải con !” em gái tôi vặc lại. Tôi túm lấy mái tóc đằng sau con bé…rồi kéo mạnh. “Gyah !”
“Con ăn trưa chưa ?” Bà hỏi trong khi vẫn đang bấm nút trên tay cầm.
“Yup.”
“Nếu con còn đói, thì bà có thể làm nóng mấy miếng cốt lết.”
“Hmm…” tôi xoa lấy cái cụng qua lớp áo. “Dạ thôi, con nó rồi ạ.”
“Được rồi. Nếu như con vẫn đói thì bảo bà. Chúng ta vẫn còn một chút kusa-dango làm đồ ăn vặt.”
“Vâng ạ.” Tôi buông em gái ra.
“Sao chị lại làm thế ?!” Con bé phản đối. Nó vùi mặt vào trong ngực của tôi. “Mmffgg!”
Những lời nói và hành động của bà luôn ngập tràn trong tình yêu, thứ mà tôi tự hiểu là lòng tốt. Nhưng tôi không thể không tự hỏi: Vì sao ?
“Bà ơi.”
“Sao vậy cháu yêu ?”
“Làm thế nào để con có thể trở nên tốt bụng như bà ?”
Một trái bom hoạt hình vừa nổ tung trên màn hình. Bà quay lại nhìn tôi trong khi tiếp tục chơi. “Có chuyện gì sao Hougetsu ?”
“À, không, không có gì đâu ạ…” Khi bà hỏi thẳng tôi về câu hỏi của mình, nó khiến tôi cảm thấy hơi ngại khi lại đi hỏi một câu như thế.
“Hãy cứ coi mỗi ngày bên nhau như thể ngày cuối cùng. Với tâm lý đấy, con sẽ luôn luôn biết ơn những người xung quanh,” bà trả lời như kiểu đó là điều hiển nhiên, không hề tự cao, như thể đó là cái điều đơn giản nhất trên thế giới vậy. Những cái nhận định như vậy là điều chứng mình cho nhân cách của bà: tốt bụng và hào phóng.
Ở trong văn hóa của chúng tôi, có một câu nói: Trân trọng mọi cuộc gặp gỡ, vì nó sẽ không bao giờ lặp lại. Hiển nhiên là tôi có thể thấy được cái logic đằng sau câu nói đó; đó là cái thái độ mà đáng lẽ tôi cũng nên áp dụng với Gon. Nhưng tôi không thể tưởng tượng được bản thân thực sự nghiêm túc với bài học này. Tôi chỉ là không thể nào nhiệt tình quá lâu đến mức đó, bằng không thì tôi không sống nổi được trong thế giới này.
Tôi nghiêng đầu, và ánh nhìn của tôi hướng về phía con chó đang ngủ.
“Con không cần phải lo lắng đâu. Con đã là một người rất tốt bụng rồi.”
Tôi nhìn lại và lắc đầu. “Con không nghĩ vậy đâu.” Liệu ý của bà có thực sự như vậy ? Ngay đến tôi cũng biết mình không phải là loại người quan tâm. Tôi thiếu cái tính cách nhẹ nhàng mà những người thực sự tốt bụng có.
Sau đó bà lại nhìn vào mặt tôi và nói tiếp, “Hougetsu, con thực sự là một người theo chủ nghĩa hoàn hảo đấy, con biết không ?”
“…Vậy ạ ?” Tôi chưa từng được một ai nói như vậy, và tôi không chắc mình nên phản ứng như nào.
“Con không cần phải sống cả cuộc đời luôn phù hợp với mọi người xung quanh đâu.”
“…Dạ ?” Nhưng đấy là vấn đề, bà ơi – con không hề phù hợp với họ một chút nào cả. “Bà biết mọi người vẫn còn gọi con là đứa lêu lổng mới năm ngoái thôi đúng không ?”
“Thoải mái đi. Hồi còn bé, con là một đứa ngoan ngoãn mà.”
“Và bây giờ….?”
“Con là một đứa rất ngoan ngoãn !”
Bà với tay ra và xoa – không, vò lấy tóc tôi. Đầu tôi lắc lư xung quanh cho đến khi tầm nhìn của tôi bắt đầu quay vòng vòng.
“Con cố gắng quá mức trong việc giữ cho các mối quan hệ hoàn toàn cân bằng. Khi mà có một sự mất cân đối nào đó, con bắt đầu cảm thấy khó chịu. Nói thật thì, con quá chân thành, nó khiến cho bà thấy ngạc nhiên là con lại có máu mủ với đứa con gái của bà ấy chứ !”
Bỏ qua những lời chê bai hướng tới mẹ tôi – tôi, chân thành ? Tôi nghĩ về cách mà mình xử lý cuộc gọi điện thoại hồi ở sông và cảm thấy hơi phức tạp.
“Con thực sự không hiểu lắm,” tôi trả lời.
Nhưng mà bà là một người rất kiên nhẫn. “Cho bà số của con, Hougetsu.”
“Hả ?”
“Số điện thoại của con. Bà sẽ chụp ảnh Gon và gửi nó cho con.” Bà mỉm cười với tôi, mặt bà ấy trông tròn và mềm mại như kusa-dango vậy.
Khi nghe thấy tên cậu ấy, tôi quay sang nhìn con chó. Chắc chắn rằng bà ấy chưa thể nào hiểu được hết mọi chuyện chỉ từ câu hỏi của tôi đâu nhỉ…tôi thấy xấu hổ khi bà có thể nhìn thấu tôi một cách dễ dàng đến vậy.
“Bà có điện thoại à ?” em gái tôi tò mò hỏi, mặc kệ nỗi lo của tôi.
“Thậm chí là một cái điện thoại thông minh !” Cười khoái chí, bà lấy nó ra khỏi túi và giơ nó lên như thể cái mề đay của samurai từ thế kỉ 19 vậy. Được rồi, có vẻ như phép ẩn dụ này hơi khó hiểu quá rồi.
“Tuyệt thế !”
“Nếu bố mẹ con có mua điện thoại cho con vào một ngày nào đó, nhớ trao đổi liên lạc với bà già này nhé ?” Bà mỉm cười.
“Vâng ạ !” em gái tôi gật đầu phấn khích.
“Và đừng quên cho bà số của con đấy Hougetsu.” Bà giơ ngón cái lên, và tôi cảm giác mọi ý chí phản kháng đều biến mất khỏi cơ thể tôi rồi.
“Yaaaay…”
Sau đó, tôi từ từ đi cho đến khi cơn mệt mỏi dần biến mất. Rồi bà tôi bỏ điện thoại sang một bên và cầm lấy cái tay cầm lên. “Chơi với chúng ta nào Hougetsuu !”
“Cũng được thôi, nhưng…chẳng phải là chỉ có hai cái tay cầm thôi sao…”
“Chưa bao giờ nghe về cổng kết nối ầ ?”
Bà mở cái tủ ở dưới TV và lấy ra một bộ mở rộng giúp kết nối được nhiều cổng tay cầm hơn. Sau khi tất cả đã được cắm vào, em gái tôi ngồi dậy và cầm lấy tay cầm của con bé.
“Hôm nay em trưởng thành nhỉ,” tôi khen con bé, vì nó không hề xen ngang vào cuộc nói chuyện của tôi với bà. Sau đó con bé lè lưỡi với tôi. Chắc là mình nhầm rồi. Sau lúc nào con bé cũng luôn muốn gây chuyện với tôi vì những điều nhỏ nhặt thế nhỉ ?
Ngay lúc đó, cánh cửa phòng ngủ mở toang và mẹ tôi đi ra khỏi đó, vẫn đang dụi mắt. Với một cái ngáp lớn, bà ngồi xuống cạnh chúng tôi.
“Cuối cùng cũng dậy rồi à ?”
“Yep…”
Bà có một mái tóc bù xù, đặt biệt là ở đằng sau, khi mà nó chĩa ra khắp tất cả các hướng như cái bờm sư tử vậy. Đây là cái đặc tính mà tôi ước gì mình không được thừa hưởng.
“Oh, Bomberman ! Tuyệt vời ! Con chơi với !” mắt bà sáng lên trong khi giơ tay nói lớn.
“Ước gì con dậy sớm hơn một chút. Giờ đây ta lại phải cắm lại tất cả mọi thứ,” Bà tôi phàn nàn. Nhưng bà không thể giấu nổi sự phấn khích trong giọng nói của mình.
Trong khi tôi quan sát bà, và Gon ở ngay sau đó, trái tim tôi bắt đầu đập thình thịch như thể nó đang trong một cuộc diễu hành tới cách mạng vậy. Tôi gõ ngón tay lên trên đầu gối theo nhịp của nó. Nhưng bất kể tôi có cố chìm đắm vào trong bản thân đến mức nào đi nữa, hiện tại, tất cả những gì tôi cảm nhận được là sự ấm áp và niềm vui…và tôi ước mình có thể ở bên trong chúng mãi mãi.
***
Và vậy là, hai ngày sau, chuyến đi vào mùa hè hàng năm của chúng tôi kết thúc. Mỗi khi rời khỏi nhà ông bà, truyền thống gia đình tôi quy định rằng chúng tôi sẽ dùng cửa chính và đi đường vòng.
“Hẹn gặp ông bà vào năm sau.”
“Hoặc là tháng sau, nếu như con không đợi lâu được đến đâu,” Bà tôi đáp lại.
“Bà con nói đúng đấy” Ông tôi gật đầu.
“Bọn con sẽ biến nó thành một việc hàng tháng nếu như mẹ cho con tiền,” mẹ tôi đáp lại, tất cả chúng tôi đều cười và phớt lờ bà ấy.
Bỏ chuyện đó qua một bên…Bà tôi đã mang người bạn cảu tôi ra ngoài để tiễn tôi đi, và đã đến lúc để nói lời tạm biệt rồi.
“Gon.”
Cậu ấy nhìn tôi, và tôi ôm cậu ấy thật chặt, cọ mặt mình vào bộ lông của cậu ấy. Cậu ấy vẫn còn ấm áp như những gì mà tôi nhớ.
“Gon…”
Giọng tôi run lên trong im lặng, nhưng mà những từ ngữ như bị dính lại ở trên lưỡi tôi. Tôi chỉ là không thể nói lời tạm biệt. Rồi tôi cảm nhận được một bàn tay đặt lên đầu mình, và tôi biết đó là của bà mà thậm chí không cần nhìn.
“Bà sẽ gửi thật nhiều ảnh, được không con.” Giọng bà dịu dàng đến đau đớn. “Nhé ?”
“…Dạ”
Tôi có thể thấy bà đang cố giúp tôi cảm thấy tốt hơn, và tôi không thể nào nhìn vào mắt bà. Cuối cùng thì, tôi cũng đứng thẳng dậy..và mẹ tôi vỗ vào lưng của tôi.
“Không có ăn vạ nữa à? Con gái mẹ lớn rồi đấy !”
“Mẹ im đi,” tôi vặc lại.
Rồi em gái tôi trố mắt ra nhìn tôi. Tôi nhìn lại con bé. “Sao thế ?”
“Không có gì…”
Con bé dường như muốn nói gì đó, nhưng lạ lùng thay, nó giữ lại trong người. Dù tôi có tò mò đến đâu, thì tôi cũng không muốn ép nó thêm. Thay vào đó tôi hướng mặt về phía trước và bắt đầu bước đi. Tôi biết rằng nếu như tôi ngoái đầu lại, tôi sẽ chạy tới và ôm Gon thêm cái nữa.
Và thế là tôi đi vòng ra phía cổng trước của nhà ông bà…nơi hai người đã đang đợi chúng tôi sẵn ở đó. Một lần nữa.
“Cái truyền thống này thật vô dụng mà…”
Cùng với một cái vẫy tay tràn đầy năng lượng cuối cùng, chúng tôi đi vào trong chiếc xe mới được lau rửa sạch sẽ của bố. Rồi chúng tôi thắt dây an toàn vào và rời đi. Trong khi tận hưởng cái mát xa mà sự rung lắc trên đường mang lại, tôi cảm thấy mình vừa đạt được một điều gì đó.
Tôi đã nghĩ rất nhiều về Gon, nhưng cuối cùng, tôi vẫn không thể nói được những từ ngữ đó. Tuy vậy, nó vẫn là một lựa chọn. Đâu phải thứ gì cũng cần trở nên rõ ràng và minh bạch. Chỉ vì tôi không biết thể hiện những cảm xúc bên trong trái tim mình ra, không có nghĩa là chúng không tồn tại. Tôi không phải đứa vô tâm – tôi là một con người bình thường với cảm xúc riêng của bản thân.
Và sau khi chúng tôi về đến nhà, những cảm xúc đó bám lấy tôi và tạo thành hành động. Tôi rời khỏi chiếc xe, quay mặt về phía con đường, và hét thật to với từng tế bào của bản thân cho đến khi phổi tôi hết sức.
“AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAHHHHHHHHH!”
Tôi hét và lại hét đến khi não tôi bắt đầu tìm kiếm oxy, cho đến khi cổ họng tôi đau rát, và đến khi tai tôi bắt đầu trở nên ù ù. Mồ hôi chảy xuống như thể tôi vừa ra khỏi cái phòng xông hơi vậy. Nhưng mà lần đầu tiên, tôi cảm thấy có sức sống. Một mặt trời mới đang hình thành trước mắt tôi, chiếu sáng hết từng ngóc ngách bụi bặm bên trong tâm trí.
Mặc kệ những ánh nhìn lo lắng mà chắc chắn là gia đình tôi đang đưa cho mình, tôi nhanh chóng bấm máy gọi điện trên điện thoại. Cậu ấy trả lời nhanh đến mức, nó hơi gợi nhớ cho tôi về cách mà Gon luôn chạy ra cửa để đón tôi. Cái suy nghĩ đó khiến tôi bật cười.
Bằng một giọng nói khô khan như tảng đá bên bờ sông, tôi nói: “Adachi…tớ về rồi.”