“Waaaah! Hinooooooo!”
“Tớ biết rồi, khổ lắm. Cậu yêu tớ rất nhiều. Đây, đây. Giờ thì bỏ tớ ra đi.”
Tôi chưa từng bao giờ tưởng tượng rằng cậu ấy sẽ ngồi đợi trong phòng và xồ thẳng ra vào đúng cái giây phút tôi đặt chân vào nhà. Thật sự đấy, đừng có bám vào tớ trong khi tớ đang thay đồ nữa ! Tớ đang cố cởi áo ra đây, và không, tớ không cần cậu giúp, cảm ơn !
“Chính là tớ, Nagafuji, người bạn đồng hành trung thành của cậu.”
“Này, đồ ngốc, đừng có bấu vào mông tớ !”
“Khi tớ hỏi mấy cô hầu gái, họ cho tớ vào thẳng luôn ! Thật kì lạ khi mọi người dường như đều nhớ mặt tớ !” cậu ấy nói trong khi cọ má vào mông tôi. Có thôi đi không, cái đồ kì quặc này !
“Không, cậu mới là đứa kì lạ khi lúc nào cũng quên mặt mọi người ấy !”
“Waaaah !”
“Ôi, im đi, con nhóc này ! Giờ thì để yên cho tớ thay đồ !”
Tôi đá cậu ấy sang một bên. Ngạc nhiên là cậu ấy lại không phản đối gì nữa; chắc cậu ấy thấy mệt sau khi bám vào tôi nhiều đến thế rồi. Nhưng vì lý do nào đó, khi lăn trên sàn cậu ấy hơi bị nghiêng sang một bên…như thể là có một bộ phận nào đó không được phẳng như phần còn lại của cơ thể vậy…Nghĩ lại thì, cứ mặc kệ chuyện đó đi. Trời ạ…Tớ còn vừa định đi tới nhà cậu mà…
“Đi Hawaii có vui không ?”
“Ờm, nó cũng tạm được.”
Trừ cái lần mà một người bản địa bắt một con cá mập bằng tay không rồi bắt đầu hò hét, “Đến giờ ăn tối rồi, tuyệt vời !” Nhưng ngoài nó ra thì khá là bình thường – không đi đâu xa cả, chỉ có đi bộ từ khách sạn tới bãi biển rồi tới hồ bơi gì đấy. Nói chung là một kì nghỉ hè như bao lần khác.
Ở ngoài hàng lang, tôi có thể nghe thấy những tiếng chân vội vã đi tới đi lui ở khắp nơi, và thỉnh thoảng, tôi sẽ thấy thoáng thấy một trong những người anh của mình chạy qua trước cửa phòng. Gia đình tôi đông tới mức, muốn làm một buổi du lịch theo kế hoạch thực sự là một cơn ác mộng – không chỉ là lúc rời đi, mà kể cả lúc trở về nữa. Và bởi vì những người anh của tôi đều mang theo cả gia đình của họ, thì sẽ có tiếng trẻ con hò hét ở khắp mọi nơi. Đây chính xác là lý do mà tôi muốn trốn đến nhà Nagafuji. Nhưng mà đương nhiên, gái có bao giờ để ý đến cảm xúc của tôi đâu.
“Cậu nhớ tớ đến thế cơ à ?”
“Đương nhiên là vậy rồi !”
“Hmmm.” Tôi cứ quên là mấy câu đùa kiểu này không có tác dụng với cậu ấy. Thay vào đó, nó chỉ phản tác dụng thôi, kết cục là tôi phải chịu đựng cái sự xấu hổ như thế này.
Trong khi cởi áo ra, tôi có thể nghe thấy tiếng kêu từ những con ve sầu ở phía bên kia những bức tường. Hawaii không có ve sầu, vậy nên tiếng kêu này làm cho tôi nhận ra rằng mình thực sự về nhà rồi. Cùng lúc đấy, tôi cảm thấy có chút phấn khích khi nghĩ rằng mình thực sự vừa rời khỏi biên giới quốc gia.
Nghe thì hơi kì đấy, nhưng tôi thực sự không hề thấy phấn khích về việc du lịch này cho đến tận khi chuyến đi đã kết thúc. Nhưng giờ đây khi mà tôi đã về nhà, thì những kí ức thực sự rất rõ nét và bừng sáng. Có lẽ là tôi chỉ cần một chút thay đổi góc nhìn để có thể thực sự biết ơn tất cả mọi thứ.
Và cuối cùng thì tôi cũng đã thay đổi đồ xong, không phải nhờ Nagafuji, nhưng ấy vậy mà cậu ấy vẫn còn có gan đi phàn nàn: “Đó không phải là kimono !”
“Tớ sẽ không mặc cái thứ vớ vẩn nhiều lớp thế vào giữa mùa hè đâu !” Có thể là khi thời tiết đã bớt nóng. Đằng nào thì Nagafuji cũng có đi mất đâu mà lo.
“Nói mới nhớ !” Ngay lúc đó, cậu ấy bắt đầu giơ tay lên và vẫy vẫy trong không trung.
“Có chuyện gì à ?”
“Tớ muốn làm việc ở nhà cậu !”
“…Cái gì cơ ?” Bình thường tôi có thể đại khái hiểu ý của cậu ấy mỗi khi cậu ấy nói một thứ gì đó, nhưng lần này thì tôi hoàn toàn không thể hiểu nổi. Làm việc ? Ở nhà tôi ? “Ý cậu là gì cơ chứ ?”
“Ừ thì, tớ muốn làm việc ở nhà cậu.”
Đấy là cái phần tớ không hiểu đấy, cảm ơn nhé. Công việc nhà tôi không có thuê người ngoài quá nhiều, và ngay cả khi chúng tôi có thuê, thì về mặt tính cách, chắc chắn là cậu ấy không phù hợp để làm việc kiểu này rồi. Vậy thì còn “việc” gì mà cậu ấy có thể làm ở nhà tôi…? Cưới Goushirou ?
Không, không, không. Không có chuyện đấy đâu. Tuyệt đối không. Vì lí do nào đó, ý nghĩ đó khiến tôi bực hết cả mình. Giải thích đi xem nào, chết tiệt ! May mắn thay, cậu ấy có vẻ như đã cảm thấy tôi đang lườm cậu ấy và bắt đầu giải thích.
“Tớ có thể làm giúp việc cho gia đình cậu ! Và thế là chúng ta có thể gặp nhau mỗi ngày !”
“À, thì ra… Không, không, không. Quên nó đi.” Tôi khua tay phản đối.
“Cái gì”
“Bởi vì cậu vô dụng chứ còn gì nữa !”
Gia đình tôi chỉ đối xử tốt với cậu ấy bởi vì cậu ấy là một vị khách; họ sẽ không bỏ qua cho những hành vi đó nếu như cậu ấy là nhân viên. Ngoài ra, tôi không muốn mấy ông anh ngu ngốc hay bất kì một ai đi ra lệnh cho cậu ấy cả. Cái suy nghĩ đó còn khiến tôi bực mình gấp bội. Nagafuji mà tôi biết là một người tự do, và tôi muốn cậu ấy giữ nguyên như vậy.
“Không, tớ không vô dụng. Mọi người đều cần có Nagafuji !” cậu ấy tuyên bố cùng với một điệu nhảy, thứ khiến cho ngực cậu ấy lắc lắc. Tôi không có vui đâu.
“Nghe này, cái đồ…”
“Nghĩ đi Hino ! Mỗi phút giây tớ không được ở bên cậu thật nhàm chán, và cô đơn, và thực sự là quá phí thời gian !” cậu ấy giơ ngón tay ra đếm trong khi nói. Mặc dù cậu ấy chỉ có ba ý chính, cậu ấy xòe tận năm ngón tay ra và giơ chúng lên như thể đang cố chứng minh điều gì vậy. “Thấy chưa ? Toàn là điều xấu thôi !”
Ánh sáng chiếu qua khe cửa lên trên những ngón tay cậu ấy, tạo lên những cái bóng ở trên tấm tatami trên sàn như thể chiếc kim đồng h. Nhưng những cái kim đó đang mắc kẹt một chỗ, bất động, như cái mùa hè bất tận vậy.
Ở Hawaii, thời gian trôi đi rất chậm. Với từng làn gió mát, tôi có thể cảm thấy bản thân đang dần đuổi kịp với phần còn lại của thế giới. Mùa hè ở Nhật Bản thì lại cảm thấy thật ngột ngạt, như một chiều không gian độc lập nơi mà thứ duy nhất tồn tại là sức nóng. Nhưng thỉnh thoảng, khi mà tôi cần một chút thời gian để lười biếng, thì cái sự chậm trễ nơi đây lại là thứ khiến tôi thấy thoải mái.
“Thế nên là – waaaaah ! Hinooooooo!”
Cậu ấy dường như nhớ ra được điều gì đó giữa chừng, bởi vì cậu ấy đột nhiên ôm chầm lấy tôi. Và cái cách cậu ấy cọ má vào mặt tôi, như thể cậu ấy đang làm con chó cưng của tôi vậy.
Cậu ấy thật…
Ở trong vòng tay cậu ấy, những từ ngữ không nói nên lời ở yên lại bên trong môi tôi.
“Người cậu ấm thật đấy. Cậu mang ánh nắng của Hawaii về với mình à ?”
“Đại loại như thế,” tôi nhún vai, hùa theo cậu ấy.
Cổ tay cậu ấy nhìn rất trắng trong khi xoa đầu tôi. Đây là một điều mà Hawaii không thể có. Nhưng được rồi…cứ làm theo lời cậu nói vậy.
~ Dự báo Adachi của ngày hôm nay ~
“Chúng ta sẽ làm một gian hàng vào lễ hội tới. Con tới giúp, được không ?”
“Xin lỗi ạ, hôm đấy con có kế hoạch rồi,” tôi trả lời, từ chối yêu cầu của quản lí. “Kế hoạch rất quan trọng,” tôi nói thêm. Tôi không hề có ý định để bản thân bị thuyết phục. Trường hợp tệ nhất, tôi đã sẵn sàng để nghỉ việc nếu cần thiết rồi.
“Hrrmmmm…”
Quản lí giả vờ tỏ vẻ lo lắng, rồi khi mà cô gái còn lại trong bộ sườn xám bước vào. Phải rồi ! Nói mới nhớ thì, giờ chúng ta có một người nữa làm việc ở đây rồi !
“Tớ để cậu lo việc này nhé,” tôi nói với cô ấy, cúi đầu cảm ơn.
Và thế là tôi đã thành công trong việc đẩy ca làm của mình sang cho người khác. Tôi từ chối mắc phải cùng một sai lầm lần nữa. Giờ đây tất cả chướng ngại vật giữa tôi và đam mê của đời tôi đã bị loại bỏ.
Hoàn hảo.