Thời điểm cuối thai kỳ, bởi vì bị đứa nhỏ đè ép thân thể, Lệ Ngạn Thư không có lúc nào là quần không ướt đẫm.
Không biết có phải vì là thời điểm nhạy cảm hay không, tâm tình y lại tương đối tốt.
Đứa bé lớn rất nhanh, Lệ Ngạn Thư bắt buộc phải làm việc ở nhà.
Hiện tại Tạ Khởi cũng giúp y một tay, dưới sự hướng dẫn của Lệ Ngạn Thư, Tạ Khởi rất nhanh chóng đã xử lý xong sự vụ của công ty.
Bất ngờ là hắn làm rất tốt, nhiều quyết sách đề ra cũng cơ bản giống với ý của Lệ Ngạn Thư.
Có điều ngoài công sự hiện tại, còn có chuyện tư cũng cần được giải quyết.
Buổi tối, Tạ Khởi trở về từ phòng con gái, lại thấy Lệ Ngạn Thư mặt đầy nghiêm túc ngồi ở trên giường.
Đối phương cởi áo ngoài, lộ ra một bộ phận, rõ ràng sưng to.
Đây là hiện tượng sinh lý không thể không xuất hiện.
Lệ Ngạn Thư có chút ghét bỏ nhìn chỗ phình lớn trên cơ thể mình: “Sao lúc mang thai Sở Sở lại không có như vậy.”
Cổ họng Tạ Khởi khẽ nhúc nhích, chật vật dời tầm mắt: “Để em đi tìm bác sĩ Trần.”
Lệ Ngạn Thư: “Tìm ông ấy cũng vô dụng, đây là thay đổi của cơ thể anh, vì đứa nhỏ trong này cần có sữa.”
Nghe những lời nói quá thẳng thắn của Lệ Ngạn Thư có đôi khi cũng là một loại thích.Lệ Ngạn Thư ngẩng đầu, nghi hoặc hỏi: “Sao em còn không nhanh lại đây?”
Cuối thai kỳ y phải ôm Tạ Khởi mới có thể ngủ, hắn rất thích hợp làm một cái gối bà bầu.
Ánh mắt y chợt dừng lại, nhìn xuống phía dưới một chút.
Ngay sau đó, Lệ Ngạn Thư bật cười.
“Tiểu biến thái.” Ngữ điệu y nỉ non lại ái muội, nhìn chằm chằm Tạ Khởi nói.
Hắn khó khăn lùi lại mấy bước: “Đêm nay để em tới phòng dành cho khách đi.”
“Không được.” Lệ Ngạn Thư độc đoán nói.
Y đứng lên, từng bước bước tới gần Tạ Khởi: “Em không muốn sờ thử sao?”
“Hay là nếm thử cũng được?”
Tạ Khởi xấu hổ buồn bực nhìn Lệ Ngạn Thư, đưa mắt sang liền không thể rời đi được nữa.
Lệ Ngạn Thư mang thai đứa nhỏ, cả người sáng hơn trông thấy.
Xinh đẹp sắc sảo dường như đã nhu hoà đi rất nhiều.
Thân thể truồng, thậm chí khiến hắn có một loại cảm giác vi diệu khó tả.
Nhưng rất nhanh, Lệ Ngạn Thư đã tự đánh nát hình tượng mình trong mắt Tạ Khởi, y mạnh mẽ kéo hắn đến mép giường, đẩy hắn nằm xuống.
“Hút ra đi, anh căng đến đau rồi.”
“Còn có, em còn thương đứa nhỏ trong bụng thì nhớ giảm sức lại, nếu không cẩn thận anh đánh em!”
Lệ Ngạn Thư khóa ngồi ở trên bụng Tạ Khởi: “Hình như cơ bụng của em cũng rõ ràng hơn rất nhiều nha, là do mỗi đêm đều luyện tập cùng anh mà thành sao?”
Mặt Tạ Khởi đỏ bừng: “Anh như vậy sẽ không tốt cho đứa nhỏ!”
Lệ Ngạn Thư cười: “Yên tâm, nó nghe không hiểu đâu.”
Sự thật chứng minh, đứa nhỏ nghe hiểu được.
Ngày thứ hai, vì Lệ Ngạn Thư đau bụng, Tạ Khởi khẩn cấp tìm bác sĩ Trần.
Bác sĩ Trần nghiêm túc nói cho bọn họ đôi câu, loại chuyện này mà không biết kiềm chế sẽ có hại rất lớn đối với đứa bé trong bụng.
Tạ Khởi cúi thấp đầu, bị mắng đến hai tai cún cũng ủ rũ cụp xuống.
Lệ Ngạn Thư ngồi ở trên sofa, đỡ eo lưng: “Ông nói em ấy làm gì, là tôi chủ động trước.”
Bác sĩ Trần không dám nói Lệ Ngạn Thư, có nói y cũng nghe không vào.
Lệ Ngạn Thư ỷ vào bản thân đang mang thai, hiện tại càng thêm không kiêng nể: “Đã nói chỉ là có chút đau, có lẽ đứa bé cũng muốn chào đời thật sớm.”
Tạ Khởi ngoan ngoãn không nói gì từ đầu tới cuối, có điều vào ban đêm, Lệ Ngạn Thư nhìn cái gối ôm hình người to đùng phỏng theo tỉ lệ của Tạ Khởi ở trên giường, hai mắt choáng váng.
Tạ Khởi: “Còn vài tháng nữa, anh ôm cái này ngủ đi.”
Lệ Ngạn Thư: “Không được.”
Tạ Khởi: “Anh trai.”
Lệ Ngạn Thư: “Em có gọi chồng yêu anh cũng sẽ không dùng! Anh nói không được chính là không được!”
Tạ Khởi khó xử nhìn Lệ Ngạn Thư, y bước tới, tứ chi đều sưng lên, người cũng đẫy đà hơn rất nhiều.
Y ôm lấy Tạ Khởi: “Anh sẽ không làm loạn nữa, em ngủ cùng anh đi.”
“Anh không cần gối ôm.”
“Anh chỉ cần em thôi.”