Lệ Ngạn Thư phát hiện bản thân mang thai, y ngồi trên bồn cầu tự hỏi, đến cùng là hình thành từ lúc nào.
Rốt cuộc hoảng hốt nhận ra, có thể là ngày đó.
Qua một đêm lăn lộn, sáng ngày hôm sau Tạ Khởi đưa thuốc tránh thai cho y uống, Lệ Ngạn Thư cảm thấy cũng chỉ là bỏ có một ngày, chắc sẽ không có khả năng bách phát bách trúng đâu.
Vậy nên y không uống, lúc đó Tạ Khởi lại vội vàng đưa con gái đi học, cũng không để ý y đã uống thuốc hay chưa.
Lệ Ngạn Thư nhìn que thử thai lên hai vạch đỏ chót, rơi vào trầm tư.
Tạ Khởi nhất định sẽ tức giận, y không cần nghĩ cũng biết.
Có lẽ còn không đồng ý giữ lại, Tạ Khởi luôn lý trí hơn y, hơn nữa sẽ tự hỏi rất nhiều.
Ví dụ như đứa trẻ có thể khỏe mạnh không, lần thứ hai mang thai ảnh hưởng tới cơ thể như thế nào, .
Nhưng Lệ Ngạn Thư cảm thấy tiếc nuối, thiên sứ nhỏ đã rời bỏ y, có phải một lần nữa quay trở lại hay không?
Lệ Ngạn Thư quyết định, trước khi Tạ Khởi phát hiện y sẽ không nói ra.Y muốn giữ lại đứa nhỏ này.
Nếu con gái bình an ra đời, có lẽ đứa nhỏ này cũng có thể mà phải không?
Lệ Ngạn Thư cũng không giấu được bao lâu, một ngày nọ sau khi y chăm con gái ăn cơm xong, chuẩn bị đưa con bé về phòng cùng chơi trò chơi ghép hình.
Tạ Khởi lại ngồi ở bàn ăn, thấp giọng nói: “Anh, đợi một chút.”
Nói xong, hắn gọi quản gia đến, ôm con gái đi.
Lệ Ngạn Thư có chút căng thẳng, tự hỏi những chuyện mình làm gần đây có sai sót gì không.
Xác định ít nhất sẽ có ba chuyện khiến Tạ Khởi tức giận, nhưng không rõ là chuyện nào?
Tạ Khởi nhanh chóng tiết lộ đáp án, là chuyện mà y không muốn hắn biết nhất.
Tạ Khởi: “Anh đã mười ngày ăn không ngon.”
Lệ Ngạn Thư phản bác: “Không có, anh cảm thấy mình ăn cũng khá tốt.”
Tạ Khởi: “Lượng anh ăn so với trước kia thiếu mất một phần ba, hải sản cũng không động vào, có phải anh còn nôn mửa đúng không.”
“Có lẽ là vì chuyện sáp nhập công ty gần đây thôi, anh bận rộn quá thành ra dạ dày có chút không khỏe.”
Lệ Ngạn Thư thuận miệng nói.
Giọng điệu Tạ Khởi vẫn rất bình tĩnh: “Anh, đừng khiến em tức giận.”
Lệ Ngạn Thư: “…”
Tạ Khởi nhấp miệng: “Ngày mai chúng ta sẽ đi khám bác sĩ.”
Lệ Ngạn Thư hoảng sợ: “Không cần!”
Tạ Khởi trầm mặc một lúc: “Đã hai tháng rồi anh không tới kỳ phát tình.”
Lệ Ngạn Thư nói gần nói xa: “Có thể là gần đây vội đến mức tin tức tố trở nên hỗn loạn thôi.”
Tạ Khởi: “Đủ rồi! Lệ Ngạn Thư.”
Đây là dấu hiệu Tạ Khởi tức giận, hắn bắt đầu gọi cả họ tên của Lệ Ngạn Thư: “Có phải anh… mang thai đúng không?”
Sắc mặt hắn tái nhợt, giống như Lệ Ngạn Thư không phải đang mang thai, mà là đang mắc một căn bệnh nan y nào đó.
Lệ Ngạn Thư thấy không thể giấu tiếp được nữa, rốt cuộc ngồi xuống: “Phải, hơn nữa anh cũng sẽ sinh nó ra.”
Tạ Khởi: “Sinh như thế nào, rõ ràng anh biết chúng ta là anh em ruột…”
Lệ Ngạn Thư: “Hiện tại y học rất tiến bộ, hoàn toàn có thể sắp xếp ổn thoả.”
Tạ Khởi: “Vì sao không nói với em?”
Lệ Ngạn Thư: “Bởi vì em sẽ giống như bây giờ, cũng không cảm thấy vui vẻ, mà là sợ hãi.”
Tạ Khởi giật mình: “Nếu đứa trẻ…”
“Nó sẽ bình an.” Lệ Ngạn Thư tự phụ cũng tự tin nói: “Đứa bé sẽ không sao cả, nó sẽ bình an đến với gia đình chúng ta.”