Đến tháng sáu, Lệ Ngạn Thư hạ sinh thành công một bé gái.
Sở Sở đã bốn tuổi, con bé ôm cũi, nhón mũi chân nhìn em gái bên trong.
Tạ khởi vừa ra khỏi phòng sinh, lần này hắn bồi sản*, tuy không đến mức ngất xỉu, nhưng sắc mặt cũng đã tái nhợt.
(*Bồi sản: Alpha dùng tin tức tố để an ủi và xoa dịu cơn đau của Omega trong quá trình sinh nở)
Lần trước Lệ Ngạn Thư đã bỏ lỡ dáng vẻ của con gái sau khi chào đời, lần này y ôm trong tay một bé con nho nhỏ mềm mại, quả thực không biết phải làm như thế nào.
Thậm chí còn xuất hiện tâm lý trốn tránh hiếm thấy, rất ít khi ôm con bé, mỗi lần ôm toàn thân y đều cứng đờ.
Tạ Khởi nhìn vẻ mặt của y, giống như đang ôm một quả bom hẹn giờ chứ không phải là một đứa trẻ.
Vì tránh cho Lệ Ngạn Thư thấy không thoải mái ở vết thương sau phẫu thuật, Tạ Khởi không dám để y ôm bé con quá lâu, cách một lúc lại ôm đứa nhỏ về trong lồng ngực mình.
Lệ Ngạn Thư nắm chặt bàn tay nho nhỏ đầy thịt của bé con, trước tiên vẫn hỏi Tạ Khởi, đứa nhỏ này có vấn đề gì hay không.Tạ Khởi vẫn luôn cho rằng, Lệ Ngạn Thư luôn tự tin về sức khỏe đứa bé, không nghĩ tới y cũng đã rất sợ hãi.
Hắn lắc lắc đầu: “Con bé không sao cả, rất tốt, cũng rất khỏe mạnh.”
Lúc này Lệ Ngạn Thư mới thở phào nhẹ nhõm, lại có chút tò mò hỏi Tạ Khởi: “Chúng ta thật sự là anh em ruột sao, tại sao cả hai đứa bé đều khỏe mạnh như vậy?”
Tạ Khởi tức giận nhìn y một cái: “Khỏe mạnh còn không tốt sao.”
Một thời gian sau, Lệ Ngạn Thư thấy thân thể đã hồi phục kha khá, liền lập tức tới công ty làm việc.
Tạ Khởi chọn ủy thác công việc cho người đại diện trong một khoảng thời gian, bản thân thì ở nhà chăm sóc đứa bé mới sinh.
Chờ đến khi Lệ Ngạn Thư phát hiện hắn đi làm phẫu thuật thắt ống dẫn tinh*, tất cả đều đã không còn kịp.
(*Là biện pháp triệt sản cho nam giới và tránh thai vĩnh viễn nhưng không ảnh hưởng đến việc quan hệ dục. Tạ Khởi dùng cách này để Lệ Ngạn Thư không dính bầu lần nữa, ảnh quá xót xa khi thấy cảnh y sinh nở cũng sợ đứa bé thứ 3 sẽ có chuyện ngoài ý muốn, uwu cảm động v~, nma còn giấc mơ về đội bóng Tạ gia của toi thì saoo=))
Y trừng mắt nhìn Tạ Khởi, khuôn mặt âm trầm: “Vì sao không nói cho anh biết?”
Trong tay Tạ Khởi cầm bình sữa, con gái lớn ngủ trên đùi hắn, nghe thấy Lệ Ngạn Thư nói chuyện cũng không ngẩng đầu lên: “Bởi vì sợ rằng anh sẽ xuất hiện vẻ mặt như bây giờ.”
Lệ Ngạn Thư: “Dù là như vậy, em cũng phải nói cho anh trước.”
Tạ Khởi thở dài, sau khi bọn họ kết hôn, tính chiếm hữu của Lệ Ngạn Thư đối với hắn chỉ có tăng mà chẳng suy giảm.
“Chỉ là tiểu phẫu mà thôi.” Tạ Khởi nói.
Lệ Ngạn Thư: “Ở đây không có chuyện tiểu phẫu, nếu em ở trên bàn mổ xảy ra vẫn đề gì thì anh phải làm sao bây giờ? Em còn muốn anh phải thông qua điện thoại người khác mới có thể biết chuyện của em sao?”
Tạ Khởi không tán đồng nói: “Anh nói quá rồi.”
Lệ Ngạn Thư lạnh mặt đứng dậy, một bên đi tới bế Sở Sở đã buồn ngủ đến nỗi chẳng mở nổi hai mắt, một bên phân phó chị Nguyệt cũng ôm đứa nhỏ trong lồng ngực Tạ Khởi lên.
Tạ Khởi cầm bình sữa ngẩn người: “Anh, anh làm gì vậy?”
Lệ Ngạn Thư ôm Sở Sở, quay đầu liếc mắt nhìn hắn: “Đêm nay em không cần phải vào đây.”
Tạ Khởi đi theo sau y: “Anh, đừng lộn xộn, nửa đêm con bé sẽ khóc.”
Lệ Ngạn Thư: “Khóc anh sẽ dỗ.” Tạ Khởi: “Anh sẽ dỗ như thế nào, không phải ngày mai công ty còn có chuyện quan trọng sao?”
Lệ Ngạn Thư hoàn toàn không để ý tới hắn, sau khi bước vào phòng mới nhìn Tạ Khởi nói một câu: “Anh có thể chăm sóc tốt hai đứa nhỏ này.”
Tạ Khởi đỡ cửa cười khổ: “Anh trai, em biết sai rồi.”
Lệ Ngạn Thư: “Không cần em xin lỗi.”
Tạ Khởi ngẩng đầu lên có chút mong chờ, hắn nhìn đôi mắt Lệ Ngạn Thư: “Nếu không thì đêm nay anh để bảo mẫu chăm hai đứa nhỏ đi, chúng ta…”
Lệ Ngạn Thư cong môi giễu cợt: “Em lo xa rồi, dù không có em, anh cũng có thể dỗ hai đứa nhỏ ngủ rất khá.”