Chương :
Tác giả: Han Mint
Nhóm dịch: Azure's Attique
Người dịch: Lancelot
Proof: Lancelot
Để tránh người khác có thể nghe trộm. Artizea chỉ cho những người thân cận của cô ở phòng tiếp khách.
Không phải cô không tin người ở nhà Evron mà tốt nhất cô vẫn nên cẩn thận. Những thông tin vô ý truyền ra ngoài cũng có thể rất nguy hiểm.
Mặc khác cũng chẳng ai có thể biết chuyện gì đang xảy ra ở bên trong.
Artizea quyết định bàn bạc với Ansgar hôm nay, ít nhất cũng phải cài người vào để nghe hay quan sát xung quanh.
Nhưng việc đó để sau cũng được.
Artizea hít một hơi rồi sau đó mở cửa phòng tiếp khách.
"..."
Lawrence đang ngồi bắt chéo chân trên sofa, măt anh đang nhắm.
Khác hẳn Artizea, anh ta toát ra một luồng khí y hệt Miraila.
Vẻ đẹp của anh ta hệt như một hoàng tử ngọt ngào mà bao cô gái đều mơ mộng đến. Đôi gò má anh ta bừng bừng như một người đã đi đâu đó nhảy múa suốt đêm.
Tuy nhiên, Artizea thấy được anh ta đang chật vật để kiềm chế cơn giận của mình, nó có thể bùng nổ bất kì lúc nào và không dễ dàng để dừng lại.
Thế nên anh mới nhắm mắt lại để bản thân không nghe gì cả, dù ban nãy lúc đến đây anh không ngừng khoe khoang sự nổi bật của bản thân.
Trong quá khứ, Artizea đã đánh giá Lawrence về điều này.
"Anh trai Lawrence không phải là người dại dột. Anh ta nhận thức được về chính trị và óc phán quyết. Nhưng anh ấy lại thừa hưởng sự kiêu ngạo của hoàng đế bệ hạ, và tính khí thất thường của mẹ mình."
Hai người họ dễ dàng khinh miệt lí do của anh ấy và làm cho anh ta ngày càng độc ác.
Dù cho anh ta có những tố chất tốt thế nào, thì vấn đề nghiêm trọng ở đây chính là chúng cũng tương xứng với những thói xấu mà anh ta sở hữu.
Một hoàng đế điên cuồng hay một hoàng đế tham lam ích kỉ? Đó chính là những gì ta có nếu so sánh Lawrence và Roygar. Trong quá khứ đấy cũng chính là lí do hiển nhiên khi quan tư pháp Lin không chọn ai cả và quyết định thoái thác hoàn toàn.
Tuy thế, Artizea vẫn tin rằng anh ta có thể kiểm soát được những thiếu sót của bản thân.
Hay nói cách khác, đây chính là sai lầm của Artizea, một sự phán đoán ngu muội dựa trên cái được gọi là máu mủ.
Rốt cuộc, Lawrence cũng tự nắm hết mọi thứ khi không một có thể ai kìm hãm anh ta.
Nhưng ngay lúc này thì không, anh vẫn còn bị cái gọi là hoàng đế chi phối.
Nên lúc này anh ta không thể cứ thế mà đùng đùng trút hết cơn giận của mình lên đầu Artizea. Bây giờ, cô còn là vị hôn thê của Cedric. Lawrence hiểu được chính trị là thứ mỏng mang và rắc rối như thế nào.
Ngay cả ngôi vị hoàng đế có vẻ như là thứ sở hữu quyền hạn tuyệt đối, nhưng anh ta cũng hiểu rằng nó chính điểm cân bằng của mọi quyền lực.
Cho nên dù có bất mãn thế nào, anh ta cũng sẽ hành xử nhẹ nhàng trước mặt đại công tước Evron.
Không chỉ những hầu cận của hoàng đế mà ngay bản thân hoàng thân hoàng đế cũng khuyên anh lôi kéo Cedric về phía anh. Artizea biết điều đó.
Tuy nhiên, Artizea gọi Lawrence với giọng điệu như hoàn toàn không hay biết về chueyenj đó.
"Anh trai anh đến đây à?"
Vẫn tốt hơn khi anh ta xem cô là một đứa con gái đáng thương.
Lawrence ngước mắt nhìn Artizea, cô nhẹ nhàng cúi chào anh ta.
Thay vì chào hỏi nhau, thì anh ta vẫn nhìn thẳng vào mặt Artizea.
Có các vết bầm gần chân mày, các vết xước ở phần thái dương với dưới cằm cũng chuyển xanh.
Các vết đánh trên cổ tay cũng hiện ra dưới lớp tay áo. Ngoài ra còn các vết thương khác ở những chỗ khác.
Artizea không hề quay đầu đi hay che vết thương của cô lại.
Lawrence cuối cùng cũng thở dài tiếng khi anh nhìn thấy gương mặt mộc của Artizea,
"Ngồi xuống đi."
"Vâng."
Artizea tránh ngồi trực diện với Lawrence nên cô ngồi ở xéo một chút.
"Em nghe nói anh không ở biệt cung nữa."
"Anh đi đổi gió một chút."
"Anh đã biết tin chưa? Anh đã về nhà chưa?"
"Ừ. Anh thấy em đã dọn đồ."
"Vâng, ngài đại công tước Evron nói là sẽ tốt hơn nếu em ở bên này trước khi hôn lễ diễn ra."
"Hiểu rồi."
Sống chung trước khi cưới là một việc không hay. Hơn thế, Artizea chỉ mới tuổi.
Thế mà Lawrence cũng chẳng mảy may lên tiếng về việc này.
Cedric còn không thể chịu được khi nhìn thấy một người phụ nữ với gương mặt như vậy. Và đấy lại còn là của vị hôn thê của anh.
Với Lawrence mọi thứ đều chẳng đáng để anh bận tâm.
"Mẹ như thế nào rồi ạ?"
"Nghe nói bà lại đang có một cơn cuồng nộ."
Artizea biết rõ mọi thứ chỉ với một câu nói.
Toàn bộ dinh thự toang hoang giống như được sơ tán, những hầu gái sẽ lẳng lặng đi loanh quanh, và run sợ.
Bây giờ Miraila đang nằm trên giường, chìm ngập vào cơn buồn phiền.
Cơn giận chính là năng lượng bà ta sử dụng bạo lực. Khi bà ta đã dùng hết sức để đánh Artizea, nhưng rồi lại sẽ kiệt sức và đối xử dịu dàng với Artizea vào ngày hôm sau.
Với gương mặt buồn, bà ta sẽ làm như bản thân mình sắp chết.
「Đó là bởi vì ta chỉ có thể dựa vào con thôi.」
Bà ta hay nói như vậy.
Lawrence khi Artizea cúi đầu xuống.
"Nếu có thể, hãy đi thăm mẹ đi."
"không, em không muốn thăm mẹ ngay lúc này, em nghĩ đây là cơ hội tốt. Em định nhân lúc này cắt đứt quan hệ với mẹ."
Lawrence ngạc nhiên hỏi ngược lại.
"Em nghiêm túc chứ?"
"Vâng."
"Tia, đây không phải là chuyện em có thể quyết định trong một lúc nông nổi. Em không thương mẹ sao?"
"Em thương mẹ chứ." - Artizea trả lời với giọng thều thào.
Suốt cuộc hội thoại giữa cô với Lawrence, đây là lời chân thành duy nhất mà cô thốt ra.
"Nhưng điều đó không có nghĩa là em sẽ dành hết cả cuộc đời này cho mẹ. Em muốn được hạnh phúc bên cạnh Cedric. Điều may mắn này sẽ không thể nào đến với em lần nữa, nên em muốn giữ lấy nó. Dù có thể em sẽ không thể nào là một công tước phu nhân xứng đáng, nhưng ít nhất em sẽ được công nhận là vợ của Cedric."
"Tia."
"Điều này không thể nào xảy ra khi em còn mang danh là con gái của Miraila. Dù em có làm gì đi nửa cả thế giới này cũng sẽ chỉ trích em. Anh cũng hiểu điều đó chứ?"
Những thứ Cedric thấy đều đáng để lưu tâm, nhưng với Artizea thì không.
Đây không phải là lần đầu tiên, nhưng nó sẽ không tồi tệ theo hướng trước đó.
Tuy nhiên, Artizea có vẻ kiên quyết.
Lawrence không hề biết rằng cô có ý định như thế.
Artizea gục đầu xuống.
"Với cả em cũng không muốn bản thân mình trông tệ hại như thế này trước mặt Cedric lần nữa."
"Ừm, nếu đó là việc em muốn."
Lawrence không ngần ngại gật đầu.
Dù sao thì quyền hành của nhà hầu tước Rosan cũng là của Artizea.
Nếu cô kết hôn, cô sẽ được thừa kế tước hiệu đó. Đấy cũng chẳng phải việc để Lawrence tranh cãi ở đây.
Không giống như Miraila, Lawrence không hề tiếc rẻ gì dinh thự nhà Rosan.
"Vâng."
"Thế thì em sẽ làm gì với dinh thự Rosan? Anh có một vài dinh thự khác, nhưng chắc sẽ mất một khoảng thời gian để chuẩn bị dọn đi."
"Em sẽ để lại dinh thự cho mẹ. Đồng thời cũng sẽ để anh tiếp tụ ở đấy với một khoản trợ cấp không khác gì lúc trước. Anh với mẹ có thể tiếp tục ở đó.
"Ừm, à có vẻ hơi sớm nhưng, chúc mừng hôn lễ của em nhé. Phải chi em thông báo anh sớm hơn."
Lawrence chỉ nói vậy rồi thôi.
Artizea cảm thấy hơi đắng trong lòng một chút, nhưng cô cười không để lộ điều đó ra.
"Nếu mọi thứ không diễn ra theo hướng này, chắc em đã có một thông báo về việc đính hôn ngay khi anh vừa quay về."
"...ừm, có lẽ vậy."
Bỗng trực giác của anh cảm thấy kì lạ.
Chuyện gì đã xảy ra?
Artizea đã từng là người như thế này à?
Ngay khi anh quay về dinh thự Rosan, anh nhớ Bill đã than thở như thế nào..
「Ngay cả trước đó bổng tiểu thư Artizea cũng trở nên kì lạ. Không phải là vì cô ấy bị phu nhân đánh nên mới lập ra kế hoạch như vậy.」
Lawrence không nghĩ cô có thể làm điều đó.
Ngay từ đầu Bill không phải là một người có tài. Ông ta chỉ giỏi phục vụ cho Miraila thôi, nên anh cũng chẳng để ý mấy.
Nhưng mà mọi thứ đang diễn ra quá nhanh, cứ như là chúng đã ở đó sẵn chỉ chờ đợi được phơi bày ra.
Đây cũng là lí do mà Artizea quyết định thay đổi người làm trong nhà trước khi cả mọi thứ xảy ra.
Nhờ thế, số phận và người sở hữu nó đã đổi cho nhau.
Với sự đồng thuận của hoàng đế, mọi thứ sẽ được giải quyết. Mọi chuyện chẳng thể suôn sẻ nếu như cô không có sự chuẩn bị trước.
"Tia, có phải em đã..."
Một Artizea yếu đuối luôn sợ sệt mà Lawrence từng biết.
Anh biết Artizea không phải là một đứa trẻ hư, và cô lúc nào cũng tìm kiếm tình thương từ những người thân xung quanh.
Artizea đang ngồi trước mặt anh cũng như vậy, cô lựa lời một cách cẩn thận, cô vẫn giữ thái độ của mình như trước. Gương mặt cô chi chít vết bầm dập, hốc hác.
Nhưng sự kiên định của cô rất mạnh mẽ, hai tay cô nắm chặt vào đầu gối đến mức các đầu ngón tay của cô trắng bệch.
Từ góc nhìn của cô ta có thể thấy được cô đã dành hết sự quyết tâm của mình để tuyên bố cô sẽ cắt đứt quan hệ với Miraila.
Hơn thế, gương mặt cô nhợt nhạt và lạnh.
Đôi mắt của cô bây giờ tựa như đại dương sâu thẳm, cứ như là bên trong cô một dòng máu lạnh đang cuộn chảy trong cô.
Anh ta biết con người này. Cô hay ngồi trong góc khuất của phòng họp, đôi bàn tay chạm vào tấm bản đồ thô ráp.
"Anh định sẽ như thế nào?"
Artizea lên tiếng như muốn cắt ngang suy nghĩ của anh.
Lawrence cảm thấy có chút bồn chồn. Hình ảnh mờ ảo biến mất.
"Anh à?"
"Vâng à."
Artizea vén tấm màn đã được hạ lên, sau đó cô lại nói.
"Anh định sẽ trói buộc với bà đến khi nào?"
"Ý em là gì?"
"Có lẽ sẽ chẳng ai có thể nói được điều này, nhưng điều này thì thực sự được chứng minh bởi em, là con gái của mẹ và là em gái của anh."
Artizea cẩn thận chọn lời của mình, thay vì khuyên anh ta thì cô lại dùng từ chứng minh.
"Không ai nên nhanh chóng cắt đứt với mẹ như anh trai đâu."
"Ý em là thế nào?"
"Mẹ chắc chắn đang được hoàng đế bệ hạ yêu thương chiều chuộng nhưng ngài ấy lại không đối với những gì mà anh cần. Đó bởi vì anh chính là con của hoàng đế kể cả khi ông ấy không quan tâm bà."
"Vậy thì sao?"
"Thế nên thứ anh cần để trở thành thái tử, anh không phải là đứa con yêu thích của ông ấy, mà là quyền thừa kế hợp pháp."
Gương mặt Lawrence thay đổi một chút.
Anh ta cảm thấy thật nhục nhã khi nghe đến việc bản thân sinh ra là một đứa con hoang.
Artizea nói thêm trước khi anh ta nổi điên.
"Người duy nhất có thể ban cho anh quyền lợi đó chính là nữ hoàng bệ hạ, cách duy nhất để để một người ngoài giá thú có thể được quyền thừa kế chính là để người hôn phối hợp pháp của họ nhận làm con nuôi."
Sau khi nói xong, cô ngẩng đầu lên.