Chương
Tác giả: Han Mint
Nhóm dịch: Azure's Attique
Người dịch: Ayako
Proof: Lancelot
Việc xảy ra ở phủ hầu tước Rosan được đồn thổi không chỉ ở ngoài cộng đồng mà còn trên các phương tiện truyền thông.
Và nhân vật chính của câu chuyện không ai khác ngoài Miraila. Người tình của hoàng đế đối xử tệ bạc với con gái của mình và từ chối việc kết hôn của cô để duy sự giàu có của mình.
Câu chuyện là sự pha trộn của vụ bê bối: sắc đẹp, của cải, và bạo lực. Nó không hề nhàm chán bởi vì nó có một chút lãng mạng và chính trị được rắc vào đó.
Tin đồn bùng lên khi một tờ báo công khai câu chuyện của một người làm ở phú hầu tước Rosan.
Điều này biến Cedric thành một anh hùng cứu người ở cả hai dịp khác nhau. Một trong đó là cứu người người tình đáng thương của anh.
Và cô gái đó bây giờ là nữ hầu tước Rosan và cũng sẽ kết hôn với anh.
Mọi người cũng đang chú ý xem hoàng đế sẽ phản ứng như thế nào.
Không bên nào tin tưởng rằng điều này sẽ làm giảm bớt sự ưu ái của Miraila.
Thái đội của hoàng đế đối với Miraila giống như đang chăm sóc một con mèo xấu tính có khi nó sẽ nổi giận và hành động một cách tồi tệ.
Tuy nhiên, dẫu bà ta có làm gì thì ông cũng thể không nổi giận lâu được. Ông ta sẽ cười chua chát, ôm bà ta và nói rằng 'không còn cách nào khác bởi vì con bé là một người phụ nữ ngốc nghếch.'
Nhưng Artizea có một vấn đề khách.
Nhiều người bàn tán rằng Artizea đã gây náo loạn bởi vụ bê bối với Miraila.
Hoàng đế thì không làm gì cả. Ông ta chỉ đơn giản là phản hồi lại thư thỉnh cầu của Cedric như cách cư xử đối với một công dân.
Lá thư thỉnh cầu nói về yêu cầu được phép trở thành người giám hộ cho tiểu thư Rosan với tư cách là vị hôn phu của cô.
Lá thư thậm chí không có một chút nào đề cập đến Miraila. Không hề tường thuật lại một câu nào về cuộc đấu tranh giữa Miraila và Artizea.
Đầu tiên, ba mẹ là người đại diện hợp pháp của người thừa kế trẻ tuổi trước khi kết hôn.
Vì vậy, trước tiên, anh không thể trở thành người giám hộ của vị hôn thê của mình trong khi mẹ của cô vẫn còn sống.
Tuy nhiên, hoàng đế đã đóng dấu trên giấy tờ cho phép sự giám hộ này mà không nói thêm bất cứ gì.
Và trên quan điểm cá nhân, ông ta nói với sự tiếc thương với Artizea.
"Tia là một đứa trẻ tốt bụng và rụt rè. Con bé rất có hiếu. Nếu Miraila cho con bé một chút yêu thương, con bé sẽ trả lại gấp , lần. Nó hoàn toàn khác với những đứa trẻ ta đã mong đợi trong thời buổi này. Làm sao mà không sốc nhìn thấy con bé bị đối xử như vậy? Miraila đã làm quá rồi."
Và đây là điều mà ông ta nói về Miraila.
"Miraila là một người nóng tính, vì vậy, nếu cô ấy nổi nóng, cô ấy sẽ không nhìn thấy gì trước mắt mình cả. Nhưng tất cả là lỗi của ta. Nếu ta đối xử với Tia như con gái của mình, cô ấy sẽ không đi quá xa. Thậm chí, cô ấy nói rằng không cần làm như vậy, ta đoán rằng sự hiểu lầm giữa mẹ con đã dẫn đến điều này."
Đây không phải là phản ứng của ông ta trước công chúng, nhưng những suy nghĩ thân thiết như này ông ta đã thổ lộ với con gái mình, nữ bá tước Eunice.
[Tiểu thư Rosan,
Khi cha nói rằng tiểu thư yếu đuối, tôi hầu như không tin điều đó.
Tuy nhiên, tôi làm vậy bởi vì nó sẽ là một ân huệ cho tiểu thư khi cô đã không nói gì cả. Tôi tin tưởng rằng đó sẽ là một phần thưởng cho lời khuyên cuối cùng của cô.
Cha đã nói rằng tiểu thư vẫn còn trẻ, nhưng một ngày nào đó cô sẽ có thể hiểu được sự chân thành trong tình cảm của phu nhân Rosan.
Người thương cảm cho cả hai ta và khá tức giận với Lawrence. Anh ta đã thất bại trong việc hòa giải giữa tiểu thư và phu nhân, và để tình hình trở nên căng thẳng.
Có một số chuyện tôi muốn kể thêm, nhưng tôi sẽ để dành nó đến khi gặp cô vào một ngày nào đó.
Dù sao thì, phu nhân Rosan đã làm một điều ngu ngốc. Nếu điều này không xảy ra, Cedric đã không chủ động quản lý điền trang và tài sản của hầu tước Rosan.
Sau khi bị quở trách vì những rắc rối của bá tước Eisen, Lawrence đã biến mất một thời gian. Có phải anh ta đã quay trở lại thủ đô?
Sau khi trách mắng Lawrence, cha đối xử tôi và các con một cách chân thành và sâu đậm hơn trước đây.
Nếu tôi không đến cũng điện riêng chỉ vì tôi không thích phu nhân Rosan thì có lẽ tôi đã không có cơ hội làm như vậy.
Vài ngày trước, chồng tôi cho phép tôi đi câu cá, điều mà tôi rất muốn làm từ lâu. Tôi đã rất ngạc nhiên và hạnh phúc bởi vì đã năm rồi tôi không được phép câu cá.
Tuần tới, chúng tôi sẽ theo chỉ thị hoàng đế và trở về thủ đô. Lúc đó, tôi tin rằng đó sẽ là thời gian cho những khoảng lặng, những giờ dài cho chúng ta để xây dựng nên một tình bạn đúng nghĩa.
Chúng ta sẽ sớm trở thành chị em họ.
Cầu mong sự bình yên cho đến ngày chúng ta gặp lại.
Charlotte Eunice]
Arrtizea đưa bức thư cho Cedric.
"Ta nghĩ Charlotte ghét ta. Ta hiểu rằng chị ấy đang cố gắng làm thân với nàng, nhưng ta không nghĩ cô ấy sẽ ghi từ chị em họ trong này."
Cedric nói với khuôn mặt đầy ẩn ý.
"Bá tước phu nhân Eunice ghét mẹ tôi và Lawrence chứ không phải anh, quý ngài Cedric," Artizea nói và mỉm cười.
"Dù sao, tôi không quá lo lắng vấn đề này của ngài. Tôi muốn giải quyết cho xong vẫn đề của hầu tước Rosan trước khi ngài đổi ý."
"Đừng gắng sức quá vào tối muộn. Họ nói nàng đã xem giấy tờ cho đến khi hết nến vào tối qua. Rize đã nói với ta."
"Bây giờ cô ấy có thói quen báo cáo cho ngài dù là chuyện nhỏ nhất rồi à."
"Đó không phải vì ta lo lắng cho nàng hay sao? nàng cần tăng cân hơn tất các các vấn đề khác. Nàng mới ăn được có miếng."
"Ah vâng."
Artizea, lúng túng, lấy một miếng bánh mì cuộn giòn từ dĩa đồ ăn nhẹ và cho vào miệng.
Khi lớp vỏ của cuộn bánh tan ra, phần nhân nóng hổi chảy ra. Artizea lấy nay che miệng tránh trường hợp phần nhân chảy ra ngoài.
"Không chỉ vậy, Ansgar và Marcus cũng rất lo bởi vì nàng hay bỏ bữa. Ta có dặn làm cho nàng một số món ăn nhẹ. Nó không ngon ư?"
"Không, nó rất ngon."
"Nàng có biết nàng ăn bao nhiêu không?"
Artizea cúi đầu. Không phải cô không muốn ăn mà vì cô thực sự no.
"Nhìn nàng trong những ngày này, cứ như nàng sẽ quên luôn cả việc ăn kể cả khi có đồ ăn nhẹ gần bên."
"Vâng... bởi vì tôi không quen với nó."
"Nàng có thể ăn bao nhiêu?"
Cedric chỉ vào chiếc đĩa.
Artizea chỉ vào một nửa trên dĩa đầy đặn sau khi suy ngẫm.
Sau đó Cedric chia nhỏ nó ra, lấy một phần bằng nắm tay đầy và bỏ vào miệng mình.
"Bây giờ, cô có thể ăn hết những đồ còn lại và làm đầu bếp thấy yên tâm."
"Ngài ăn hết nó trong một lần ư?"
"Dù gì nó cũng chỉ là món ăn nhẹ mà phải không?"
Artizea hé miệng và nhìn những thứ trên đĩa.
Sau đó, cô cười nhẹ và bỏ một cái vào miệng.
Cedric rót thêm trà thảo mộc cho cô.
"Vậy giờ, Lawrence hiện đang ở đâu và làm gì?"
"Hôm nay, anh ta đã quay trở về lâu đài của hầu tước Rosan."
Artizea đáp. Cedric hơi ngạc nhiên.
"Cô biết chuyện gì xảy ra. Cô có để họ vào không?"
"Đó là căn nhà anh đã từng sống. Tôi không thể nào ngăn cản anh ta trở về. Mẹ tôi cũng ở đó... Họ sẽ tiếp tục làm như vậy. Tôi chỉ lấy chiếc két sắt và đồ dùng cá nhân của tôi, và giữ nguyên căn biệt thự. Những người làm cũng vậy. Tôi không thể ngăn cản gia đình mình."
"Tia, ta không nghĩ là điều đó cần thiết. Lawrence có đủ của cải rồi..."
"Họ phải ở chỗ mà họ đang ở ngay lúc này."
Artizea ngăn Cedric nói thêm. Cô đặt ngón trỏ lên môi của anh, cô nhếch khóe môi và cười.
"Ta nghĩ bây giờ ta biết khi nàng cười như vậy là lúc cô nghĩ một điều gì đó đáng sợ."
Cedric thở dài.
"Nàng đừng cố sức quá. Nàng hiểu chứ?"
"Vâng, tôi biết rồi."
"Nếu có gì đó xảy ra hoặc sắp xảy ra, hãy báo với tôi."
"Tôi biết rồi mà."
Artizea đáp lại với một nụ cười.
Khi người hầu gõ cửa và cần thận ngẩng đầu lên.
"Tiểu thư Artizea."
"Hửm?"
"Cậu chủ Lawrence đã đến. Ngài ấy đang đợi ở phòng khách."
Khuôn mặt của người hầu trở nên tái nhạt.
Cedric đứng dậy. Artizea nắm lấy tay áo anh.
"Tôi muốn gặp anh ta một mình."
'Tia"
"Sẽ ổn thôi. Đó không phải là một việc gì lớn. Tôi sẽ hét lên nếu có chuyện gì đó xảy ra."
Cedric nhìn cô với khuôn mặt lo lắng. Artizea mỉm cười.
Cô để Cedric ở lại và bước ra ngoài. Alice đã đợi sẵn ở ngoài phòng khách, nhanh chóng theo phía sau.
"Tiểu thư, người định làm gì vậy ạ? Cậu chủ Lawrence đang ở đây..."
"Ta đang mong chờ cuộc gặp này. Đừng lo lắng."
"Hãy nhìn vào gương, thưa tiểu. Tôi sẽ chỉnh lớp trang điểm cho người."
Artizea lưỡng lự một lúc.
Cô đã trang điểm nhẹ rồi. Nó sẽ làm vết sẹo và những vệt thâm tím trông mờ đi.
"Đừng làm vậy, hãy lấy cho ta một cái khăn ướt."
"Gì ah?"
"Ta phải lau hết lớp trang điểm đi."
"Vâng ah."
Alice đáp lại với vẻ mặt căng thẳng, lo lắng và vội vàng rời khỏi đại sảnh.
Artizea bước chậm chậm trở về phòng cô. Ngay sau đó, Alice mang đến một chậu nước nóng và một chiếc khăn.
Alice nhúng chiếc khăn vào nước và đưa nó cho Artizea. Artizea lấy khăn phủ lên mặt.
Cô lau đi lau lại một lượt, rửa thật sạch. Và một lần nữa, nhìn vào gương, cô kỹ lưỡng lau lớp trang điểm.
Gương mặt trong gương không hề thuộc về của một thiếu nữ đang trong độ tuổi thanh tươi trẻ.
Trong kiếp trước, diện mạo của cô trong tâm trí mình là một mụ phù thủy gầy gò với mái tóc bạc.
Xương mu bàn tay xấu xí và nước da nhợt nhạt. Cô trông như một người chết.
Trở về lại quá khứ, lần đầu tiên cô biết được mình có má đỏ hây hây. Thỉnh thoảng, cô nhìn vào gương và ngạc nhiên bởi chính sự xinh đẹp của mình.
Nữ thần của cõi âm nói rằng bà đã giành lại tuổi thanh xuân của mình để trang điểm, vì vậy cô tin đó là sự thật.
Tuy nhiên, bây giờ cô đã hoàn toàn trở về như xưa. Artizea mỉm cười với khuôn mặt quen thuộc trong gương.
Sau cùng, đó là khuôn mặt cô ấy đeo lên để đối phó với Lawrence.