Mẹ của Aria đột ngột ra đi bởi một cơn đau tim, đó là những gì được viết trên báo. Thực tế bà chết vì bị Mielle hạ độc, cái chết của bà diễn ra một cách chậm rãi và vô cùng đau đớn, cuối cùng bà đơn độc ra đi trong căn phòng tối tăm ấy.
Bà ấy là một người phụ nữ xinh đẹp và trang nhã, với đôi môi căng mọng, đỏ hơn cả hoa hồng và cơ thể khiêu gợi đã làm rung động trái tim của biết bao người đàn ông ngoài kia. Hiện tại bà ấy trông thật trẻ trung, xinh đẹp đến động lòng người khi la mắng Aria về việc chỉnh đốn lễ nghi trong ăn uống.
Chẳng phải Aria đang ở trong phòng ăn sao?.
Miếng thịt bị cắt lung tung, xà lách thì rải rác khắp phần bàn của Aria và ly trà vừa nãy còn ở trên tay cô đã vỡ tan thành từng mảnh trên sàn nhà. Nhìn đống hỗn độn này Aria có thể nhận ra ai đã tạo ra chúng.
『Mình đã không còn hành động thô tục thế này kể từ lúc sinh nhật mười sáu tuổi diễn ra』
Aria nhìn bàn tay mình, chúng vô cùng nhỏ bé và mềm mại. Những vết sẹo từ lúc cô ném ly trà vào người Mielle đã không còn nữa. Đó là hành động bạo lực đầu tiên của Aria khi cô mười lăm tuổi. Thật khó khăn để một tiểu thư chân yếu tay mềm như Aria ném một ly thủy tinh đầy nước vào đúng hướng, vì thế ly trà đó không bay đến Mielle mà rơi xuống chân Aria.
Vào lúc ly trà vỡ, những mảnh thủy tinh cắt vào da chân và cả tay, khiến Aria đau thấu xương. Sau đó cô chạy khỏi dinh thự với gương mặt đầy nước mắt. Chủ mưu khiến Aria làm ra những chuyện này là Mielle, và kẻ trực tiếp xúi giục Aria là hầu gái thân cận của cô ta.
Những hầu gái luôn giúp cô tìm cách làm hại Mielle cuối cùng thú nhận những sự kiện không tốt xảy đến với cô ta đều do Aria làm ra. Cô đã từng rất tin tưởng họ, nói tất cả mọi thứ cho họ từ những bí mật thầm kín nhất. Nhưng sau cùng Aria, cô con gái ngây thơ và ngốc nghếch của một kĩ nữ, nhận lại một kết cục vô cùng bi thảm.
『Không thể nào…』
Aria không tin vào mắt mình, cô nhìn xung quanh, tất cả mọi người đều trông rất trẻ và cả cô cũng thế.
『Mình vẫn còn sống!…』
Đây không phải giấc mơ hay ảo giác nào cả, sự đau đớn từ vết thương đã chứng minh cho điều đó. Aria nhìn xuống chân, cô thấy máu đỏ trải dài từ vết thương xuống mặt đất. Người hầu gái đang lau dọn thì hoảng hốt không dám nhìn thẳng. Và Aria đã quay trở về quá khứ vừa đúng lúc cô định ném ly trà vào người Mielle, nhưng do quá đột ngột nên cô đã làm rơi ly trà xuống dưới chân mình.
「Aria…!?」
Nhìn thấy vẻ mặt cắt không còn giọt máu của con gái, mẹ cô lên tiếng hỏi.
Những ánh nhìn khó chịu trong phòng đổ dồn về phía Aria, họ cho rằng cô sẽ hét lên thất thanh và nói với một giọng điệu ngang bướng như mọi khi. Nhưng Aria chỉ lẳng lặng giữ sự phẫn nộ ở trong lòng và nhẹ nhàng nhắm mắt lại để dần bình tĩnh, hơn ai hết cô hiểu rõ sẽ không một ai tỏ ra đồng cảm nếu cô hành động như những gì họ luôn nghĩ.
Aria biết mình sẽ làm gì. Cô ngước mắt lên đầy tự tin gọi cô hầu gái bên cạnh:
「Jessie, đưa ta khăn tay của cô」
Sau khi lấy chiếc khăn tay quấn quanh vết thương ở chân, Aria nói tiếp:
「Có lẽ con đã tự làm chân mình bị thương và làm xáo trộn không khí bữa ăn sáng của gia đình. Xin mọi người hãy thứ lỗi cho con, con sẽ hoàn tất phần ăn của mình trong phòng riêng」
Không như mọi người mong đợi, đó là câu đáp trả vô cùng bình tĩnh đến từ Aria. Cô rời đi khiến những người trong phòng ngạc nhiên và không nói nên lời.
Aria lúc này đang được Jessie chăm sóc. Qua không gian căn phòng, cô biết mình đã trở lại thời niên thiếu, vào khoảng độ tuổi này, cô thay đổi tất cả đồ nội thất và đồ trang trí trong phòng thành những vật dụng cô cho là xa xỉ và treo những món trang sức mà cô đã mua khắp nơi để khoe khoang chúng.
Mặc dù trông căn phòng đã có chút sang trọng, nhưng không có thứ gì thật sự quý giá vì nó được trang trí bởi một quý cô chưa trưởng thành và thích thể hiện bản thân. Aria nhìn xuống chân, thấy Jessie đang băng bó vết thương cho mình.
Jessie là người thuộc phe của Mielle, nhưng cô ấy vẫn luôn ngăn cản Aria làm những điều sai trái. Aria nhớ cách mà cô cắt tóc và lưỡi của Jessie, rồi đốt cháy bàn tay phải của cô ấy chỉ vì Aria không thích những người phản đối hành động của mình. Jessie giờ đây trông thật bình ổn với đồng phục hầu gái chỉnh tề.
『…Jessie là người hầu duy nhất luôn cố ngăn mình làm những việc xấu, mình thật hối hận khi làm ra những điều tồi tệ đó với cô ấy』
Khi Aria mới đến đây, tất cả các quý tộc và hầu gái luôn so sánh địa vị, xuất thân của cô với Mielle, họ cố tình gieo rắc sự ghen tị trong cô.
“Tôi chắc chắn tiểu thư Aria có thể làm tốt hơn thế rất nhiều. Đúng vậy, rõ ràng tiểu thư Mielle luôn ngấm ngầm tìm cách hại tiểu thư Aria mà!”
Aria ngu ngốc và ngây thơ đã luôn tin tưởng những người hầu mà Mielle cài vào, họ thường nói lời ngon tiếng ngọt với cô. Và rồi Aria để sự ganh tị xâm chiếm bản thân, để nó điều khiển cô làm những việc sai trái, cuối cùng cô chết một cách nhục nhã và đau đớn.
Tuy nhiên, tình cảnh đã thay đổi. Những cái bẫy mà Mielle giăng ra sẽ phản chủ. Aria sẽ thật sự chăm sóc Mielle một cách “tốt đẹp” nhất. Đúng vậy, hãy xem con ác quỷ mang mặt nạ của vị thánh đó giãy giụa như thế nào.
『 Ta sẽ không bao giờ tha thứ cho ngươi! 』
Lúc này Aria chỉ muốn nằm trên giường nghỉ ngơi, có lẽ việc quay về quá khứ đã khiến cơ thể cô trở nên vô cùng nặng nề. Mặc dù đã nghĩ đến khả năng sự may mắn này có thể bị thay thế bằng một cơn ác mộng đáng sợ nào đó, nhưng Aria không thể vượt qua cơn buồn ngủ đang dồn dập ập đến.
Mong muốn và khát khao cuối cùng của Aria vào lúc cô bị hành quyết là sẽ không bao giờ thức dậy nếu đó là lần cuối để an giấc. Đó là lời ước nguyện cuối cùng đến từ một cô gái sống cả đời với sự ganh đua và đố kị.
「Jessie, ta muốn được nghĩ ngơi」
「Vâng, tiểu thư」
Jessie thay đồ ngủ cho Aria và giúp cô nằm xuống giường. Aria suy nghĩ về hành động của mình ở bàn ăn nhưng đột nhiên một cảm giác kỳ lạ xảy đến.
『… Cái gì thế này?!』
Vội vàng xoay người đứng dậy, cô nhìn tấm chăn với đôi mắt ngờ nghệch khó hiểu.
「Jessie, mau kiểm tra tấm chăn của ta!」
Nghi ngờ rằng Mielle có thể đã âm mưu gì đó để hại cô, Jessie làm theo mệnh lệnh của Aria. Sau khi tấm chăn được ném ra, những hạt hạt cát vàng ánh bay lên rồi xuống sàn nhà kèm theo đó là những mảnh thủy tinh. Mảnh lớn nhất trong số đó có hình chữ X, giống với hoa văn của chiếc đồng hồ cát mà cô đã thấy trước lúc chết.
Jessie vội vàng quỳ xuống và tự thừa nhận lỗi lầm
「Trước khi tiểu thư Aria ăn sáng, tôi đã dọn dẹp giường của tiểu thư, tôi… tôi thật vô ý khi không nhận ra những mảnh thủy tinh đã nằm rải rác trên giường! Thưa tiểu thư, tôi thành thật xin lỗi!」
Cơ thể Jessie run rẩy dữ dội, cô úp mặt xuống sàn như đang chờ đợi sự trừng phạt đến từ Aria.
Ánh mắt Aria hoảng hốt nhìn Jessie một lúc rồi quay lại với chiếc đồng hồ cát. Đây là thứ đã giúp cô quay về quá khứ, nó gợi cho cô một cảm giác quen thuộc, khiến cô phải tôn trọng và yêu quý.
『Có lẽ vậy!』
Sự xuất hiện của chiếc đồng hồ cát trước đó và bây giờ không phải sự trùng hợp ngẫu nhiên.
『Đúng! Tất cả điều này chắc chắn là phước lành từ Thiên Chúa. Ngài đã cứu vớt một cô gái đáng thương, người nhận ra sai lầm trong quá khứ và cho cô ấy một cơ hội sống lại lần nữa』
Tất cả những chuyện này đều để giải thoát cô khỏi nanh vuốt của ác quỷ, thứ đã đẩy cô xuống vực thẳm tuyệt vọng. Và nhờ có sự giúp đỡ của Chúa, cô mới có thể giữ lại tất cả những ký ức của mình để trả thù!