Aria nắm trong tay những mảnh vụn của chiếc đồng hồ cát với một niềm vui sướng khó tả. Mặc dù những mảnh thủy tinh nhỏ đâm vào da thịt nhưng cô không hề cảm thấy một chút đau đớn nào, ngược lại nó nhắc nhở Aria rằng cô đã được sống lại và đó là cơ hội để cô sửa chửa những lỗi lầm trước đây.
Những giọt máu tươi rơi xuống tụ lại dưới mặt đất, tượng trưng cho sự thù hận và tàn độc của một cô gái có niềm khao khát trả thù.
『Ta sẽ không bao giờ tha thứ cho ngươi, Mielle』
Aria chậm rãi mở bàn tay ra, cô nở nụ cười.
Một nụ cười thánh thiện như nữ thần, khiến Jessie cũng phải ngừng run rẫy.
「Có vẻ dạo này Aria học hành rất chăm chỉ」
Đã nhiều ngày trôi qua kể từ lúc đó, Aria ngâm thơ với chất giọng trong trẻo và rõ ràng, chúng vang vọng khắp phòng ăn làm cho ai nghe thấy cũng phải chăm chú. Đó là lần đầu bá tước Roscent giành lời khen đến cô. Trước đây, cô luôn vấp từ hai đến ba lần mỗi khi ngâm thơ, và người được khen ngợi luôn là Mielle vì cô ta có thể ngân nga bài thơ như một khúc hát thơ mộng.
Bá tước phu nhân cười tỏ vẻ đương nhiên và tán dương sự tiến bộ của Aria:
「Aria luôn thích đọc sách từ lúc chúng em còn rất nghèo khổ, vì thế con bé vô cùng hứng thú khi có cơ hội được học hành tử tế」
Đó là một lời nói dối thông minh. Trước kia Aria chưa bao giờ chạm vào bìa của một quyển sách, nói gì đến việc mở sách ra đọc.
Thay vì ngồi một chổ, cô luôn thích khoác lên mình những bộ cánh sang trọng, quý phái để khoe khoang về sự giàu có và xinh đẹp của mình ở khắp nơi. Vì thế việc học hành luôn là gánh nặng đối với cô.
「Bài thơ mà chị Aria ngâm có tên ‘Người phụ nữ tôi yêu’ đã được truyền từ đời này sang đời khác trong gia đình chúng ta, nó được sáng tác bởi bá tước đầu tiên của nhà Roscent và cũng là bài thơ đầu tiên em thuộc lòng lúc em bốn tuổi. Bài thơ đó chúng ta đều biết rõ nhưng có một bài khác cũng do ngài sáng tác với nội dung là lời cô gái đáp lại bài ‘Người phụ nữ tôi yêu’, tuy không được biết đến nhiều nhưng chỉ khi ngâm cả hai đoạn thơ thì bài thơ mới được trọn vẹn」
Nhẹ nhàng đặt tay phải lên ngực, Mielle chậm rãi ngân nga từng câu thơ với vẻ trang trọng. Khiến ai cũng phải thưởng thức theo giọng điệu của cô ta. Ngay cả mẹ Aria cũng nhìn Mielle với biểu tình ngưỡng mộ. Trông Mielle giờ đây như một nữ chính thật thụ, luôn biết cách toả sáng, khiến chúng sinh phải lu mờ.
「… Em sẽ nuôi dưỡng tình yêu tuyệt diệu này và lan tỏa đến tương lai của anh」
Khi Mielle vừa kết thúc câu thơ cuối cùng, một tràn pháo tay vang lên khắp phòng. Với đôi má ửng hồng và nụ cười như ‘Thánh Nữ’, Mielle thành công trở thành trung tâm của mọi sự chú ý.
Sự hiện diện của Aria càng khiến tràn pháo tay to hơn mọi khi, tất cả chúng dường như muốn chà đạp lên niềm kiêu hãnh của cô. Trước kia, Aria luôn ngồi trong gốc phòng nghiến răng ganh tị mỗi khi Mielle biểu diễn tài nghệ, thì giờ đây cô đã hoà nhập với khán giả để tán dương cô ta.
Như mọi khi, hào quang của Aria luôn bị Mielle cướp mất. Cứ như vòng hào quang ấy luôn biết cách trở về với nữ chính. Nhưng cô nào dễ dàng để Mielle được toại nguyện
Tràn pháo tay kết thúc cũng là lúc Aria cất tiếng hỏi với nụ cười thân thiện và sự bình tĩnh vốn có.
「Đúng là một bài thơ sâu sắc. Nhưng em có biết nó mang ý nghĩa gì không, Mielle?」
Một câu hỏi đột xuất khiến đôi mắt của Mielle trở nên ngơ ngác.
Aria tiếp tục câu nói một cách ân cần, bởi vì Mielle thật sự không biết rằng…
「Sự thật đoạn thơ mà cô gái đáp lại ‘Người phụ nữ tôi yêu’ được sáng tác bởi em trai của bá tước đầu tiên, người đã cố gắng sát hại ngài. Đây là lý do bài thơ không được ai nhớ đến, vì ngài ấy không muốn nó được truyền ra ngoài」
Đó là lý do Aria không muốn học thuộc lòng nó vì cô muốn Mielle mắc bẫy để nói ra những điều này.
「Chị nhớ không lâu trước đây, đoạn thơ này bị cấm vì bị xem như là một lời nguyền đối với gia đình chúng ta」
Gương mặt thanh nhã của Mielle nhanh chống trở nên cứng nhắc vì nhận thức được rằng đoạn thơ mà cô ta tự hào ngân nga vài phút trước thôi có thể khiến cô ta bị hiểu nhầm là đang cố nguyền rủa gia đình mình.
Sau khi thấy gương mặt của Mielle tối sầm lại mang biểu cảm sợ hãi, Aria phải cố gắng lắm mới không nằm bò ra sàn cười lăn lộn.
Thật ra đoạn thơ đáp lại ‘Người phụ nữ tôi yêu’ đã được Aria thuê một gia sư để sáng tác và chính cô đã tạo ra bằng chứng cho Mielle thấy rằng đoạn thơ đó đã bị thất truyền từ rất lâu về trước. Vì Mielle đã tự khẳng định đoạn thơ cuối không được biết đến nhiều vì thế dù cho Cain biết được sự thật nhưng hắn ta không thể giúp gì được cho em gái mình. Để xác nhận lại điều đó, Aria đảo mắt về phía Cain, hắn ta đang trừng mắt nhìn Aria với đôi môi mím chặt, có vẻ sự việc này khiến hắn không mấy vui vẻ gì.
Cain lớn hơn Aria bốn tuổi và được học ở học viện, vì thế hắn luôn sử dụng kiến thức mà hắn có để ngăn chặn mọi thứ Aria làm.
Aria thể hiện nụ cười lúng túng và quyết định giả vờ bênh vực cho Mielle vì cô không muốn bị bọn họ ghét một cách công khai.
「Mielle chỉ mới mười ba tuổi nên việc nhớ hết bài thơ đã rất đáng ngưỡng mộ rồi」
Đương nhiên, không khí căn phòng không bớt đi chút nặng nề nào vì rõ ràng Mielle đã đọc thuộc lòng bài thơ mà không chắc chắn về xuất xứ của nó.
『Có câu ‘Biết địch biết ta trăm trận trăm thắng’, thật đáng xấu hổ khi cô ta xem thường con gái của một kĩ nữ nông cạn, sinh ra và lớn lên ở nơi thấp hèn nhất xã hội mà không hề biết gì về khả năng của đối thủ』
Ngài bá tước lần đầu tiên cảnh báo con gái mình, khuyến khích mọi người tiếp tục ăn để xua tan bầu không khí khó thở giúp Mielle. Aria mỉm cười như một đứa trẻ với người cha mới của cô, lấy miếng thịt cắt lộn xộn và đưa lên miệng.
Bữa ăn hôm đó khiến Aria vô cùng mãn nguyện.
Điều đầu tiên Aria làm sau khi trở về quá khứ là thuê một gia sư. Vì cô ấy có xuất thân thấp hèn và trước đây, cô không hề biết cách cư xử đúng mực cho đến lúc chết. Cô chỉ có thể cố gắng làm theo những cử chỉ tao nhã dựa trên những điều mà cô nghe được, nhưng vẫn không thể thành thục.
Dù không biết cư xử như một quý cô thì cô vẫn được kế thừa sắc đẹp từ mẹ mình. Mẹ cô đã đánh cắp trái tim của bá tước chỉ bằng vẻ ngoài xinh đẹp, đó là lý do tại sao cho dù Aria có hành động liều lĩnh và thiếu suy nghĩ đến mức nào, thì cô vẫn luôn có vô số người theo đuổi. Đó là một vẻ đẹp khiến người ta say đắm chỉ bằng một ánh nhìn, cô ấy rất cần thiết cho sự giải trí trong một bữa tiệc lớn.
Mặc dù nghe thấy những lời chỉ trích ngày càng tăng về sự thô tục của mình, Aria vẫn cảm thấy việc học lễ nghi là không cần thiết vì có rất nhiều người yêu thích vẻ ngoài xinh đẹp của cô. Hơn thế nữa, dù bị làm nhục trong các bữa tiệc thì một đám đàn ông vẫn đứng ra bảo vệ cho cô.
Nghĩ lại thì điều đó không thể giúp gì nhiều cho Aria. Họ làm thế để đổi lấy một đêm vui vẻ với cô, chứ không phải để yêu thương hay chăm sóc cho cô lâu dài. Giống như những con bướm đêm chạy về phía ánh sáng, đàn ông bị quyến rũ bởi sắc đẹp của Aria, đuổi theo một ảo mộng bùng cháy chớp nhoáng.
Tuy nhiên, khi thời gian trôi qua, những người đàn ông theo đuổi Aria sớm bị ràng buộc bởi trách nhiệm làm quý tộc của họ, họ kết hôn và ổn định cuộc sống. Cuối cùng, không còn ai ở bên cạnh cô. Tất nhiên, một vài người vẫn thú nhận rằng họ thực sự yêu Aria, nhưng cô không biết liệu những lời nói đó có phải là sự thật không.
『Nếu có cơ hội, để xem điều gì sẽ xảy ra nếu ta thử lòng những tên ngốc đó』