「Nâng đầu cô ta lên!」
Theo lệnh của Cain, mái tóc rối bời trải dài trên mặt đất bị kéo mạnh lên.
Mái tóc của Aria bết lại bởi những mảng máu đã khô, bị một bàn tay thô bạo nắm trên không trung. Mái tóc màu vàng kim dài óng ả của Aria đã từng vô cùng xinh đẹp, giờ đây trở nên rối bời như bộ lông của một con lợn lăn lộn trên bùn.
「Ngươi đã biết tội ác mà ngươi gây ra chưa?」
“…”
Cain hỏi nhưng Aria không hề có lấy một sức lực để trả lời.
Nếu có đi chăng nữa, với một cái lưỡi bị thương, cô cũng không thể nói được lời nào.
Cái lưỡi màu trắng, xám, dính đầy muối đó chứa đầy nỗi đau không thể chịu đựng được, khiến cô không hề có cơ hội để nói lời trăng trối.
Đến cả nhắm mắt cũng khiến Aria vô cùng khó khăn vì đôi mắt của cô chứa đầy những vết bầm tím. Đôi mắt ấy đã từng làm lay động trái tim của biết bao người đàn ông, nhưng giờ đây, chúng không khác gì những con cá chết đuối.
Mặc dù bị phản bội và vô cùng cay đắng nhưng cô không thể chạy trốn hay phản kháng lại, vì thế giờ phút này đây, Aria chỉ đơn giản chờ đợi thần chết đến để đòi lấy mạng sống của mình mà thôi.
「Anh trai, em muốn nói những lời cuối cùng với Aria」
Mielle, một thánh nữ, vô số lần trở thành nạn nhân trong những trò độc ác của Aria, từng bước đi lên đài xử tử.
Mielle mỉm cười, ngụ ý của sự tha thứ đối với Aria, và nói rằng cô ấy không bị tổn thương nghiêm trọng dù bị Aria đẩy xuống cầu thang và vẫn ổn ngay cả sau khi bị Aria hạ độc.
Cain lắc đầu ngao ngán, cảm thấy em gái của mình quá đổi lương thiện, anh ta nói:
「Em không cần phải như vậy Mielle à」
「Em cần phải nói hết, xin anh đấy Cain」
Tất cả mọi người ở buổi hành quyết đều nghĩ rằng làm thế nào Mielle có thể nhân từ với người phụ nữ độc ác đó đến như vậy. Nhưng cuối cùng không ai có thể chối từ yêu cầu của một cô gái lương thiện như thế.
Mielle, như một bông hoa mềm mại đáng thương, từng bước di chuyển cơ thể mảnh mai của cô đến gần Aria. Đôi vai mảnh khảnh như bị đè nặng bởi tiếng thở dài của Cain.
「Những lời này, đã chứa đựng trong em suốt thời gian dài, chúng được dành riêng cho người chị của em. Vì đây là lần cuối em có thể được nhìn chị ngay trước mắt… nên em phải nói với chị… có thể em đã chờ đợi ngày này sẽ đến」
Mielle từ từ lau đi những giọt nước mắt trong suốt nặng trĩu nằm trên mí mắt và quỳ thụp xuống sàn gỗ.
Hành động bất ngờ của Mielle khiến khán giả phía dưới hoảng loạn, họ lao về phía trước như muốn can thiệp vào. Nhưng, Mielle ra hiệu cho mọi người rằng mọi thứ đều ổn rồi đưa miệng đến gần tai của Aria, như thể sắp nói ra một thông điệp thiêng liêng cuối cùng.
「Con điếm ngu ngốc, bị những người hầu thân cận biến thành trò đùa có vui không?」
Đôi mắt của Aria mở to hết cỡ, cô nhìn Mielle với vẻ bàng hoàng hiện rõ trên mặt. Vào lúc này Mielle mỉm cười, đó là một nụ cười thuần khiết và xinh đẹp, như một đoá hoa thùy mị.
Aria chớp mắt, cô không hiểu những điều mà cô vừa nghe. Lưỡi của cô nghẹn ngào khiến cô không thể đặt câu hỏi.
Mielle đọc biểu cảm trên gương mặt của Aria và giải thích.
「Những hầu gái luôn khiến cô làm ra những hành động xấu xa đó đều là người của tôi. Đó là cách mà cô trở thành một con điếm độc ác luôn tìm cách hại chết em gái mình. Hiểu rồi chứ?」
「…!」
「Tôi nói điều này vì tôi xem trọng những giây phút cuối đời của cô. Tôi đã luôn muốn tự tay giết chết cô kể từ lúc nhìn thấy cô và người mẹ ngây thơ đến ngu ngốc kia của cô xuất hiện, phải khiến cho cô và người mẹ đó đau đớn đến tột cùng. Sự xấu hổ của gia đình tôi chính là cô, thậm chí ai đến thăm nhà cũng phải lánh mặt, cô đúng là một con bọ tội nghiệp không biết địa vị của mình, Haha…」
Tiếng cười vui sướng nhưng rất nhỏ của Mielle đâm thẳng vào tim của Aria như một thanh kiếm sắc nhọn. Như thể những giọt nước mắt, máu và những vết bầm tím trên người Aria lúc này là trò vui để Mielle ăn mừng.
「Tôi đã muốn hạ độc cô như cách tôi đã làm với người mẹ đó. Nhưng nghĩ lại một chút thì chẳng phải thật đáng ngờ khi cả hai mẹ con đều chết do trúng độc sao?. Vì thế tôi đã đưa gói độc đó cho một hầu gái và khiến cô ta để nó ở trên xe ngựa của tôi. Ah, và tất nhiên tôi đã không uống nó rồi」
「Ah…! Ahaha!」
Trước khi Mielle kịp kết thúc, Aria ngã xuống sàn. Cô đã rất khó khăn để giữ thăng bằng, sự kiên cường cuối cùng cũng không thể giúp cô phản kháng lại được. Các tĩnh mạch trong mắt như muốn vỡ tung, những giọt nước mắt tuyệt vọng và nhục nhã từ từ lăng xuống gò má.
Mielle đứng lên và quay trở lại nơi mình đứng với gương mặt buồn bã và hối hận:
「Thật mừng vì tôi có thể kéo dài buổi hành quyết… Nhưng việc sẽ không nhìn thấy Aria nữa khiến lòng tôi vô cùng đau buồn…」
Thánh nữ Mielle, người đã tha thứ cho người phụ nữ độc ác giờ đây đang ôm mặt với đôi vai run rẫy. Nhưng cô ta làm thế để che đi sự vui sướng tột cùng trên gương mặt mình.
「Xin đừng để cho cái chết của người phụ nữ độc ác kia khiến cho nữ thần đau khổ và cảm thấy có lỗi」
Tất cả mọi người ở đó đều lo lắng cho tâm trạng của Mielle.
Bởi vì không còn ai muốn nói gì với Aria, Cain giơ tay lên, đồng thời gã đao phủ giơ cao thanh kiếm trong tay, lưỡi kiếm sắc bén đến nỗi có thể cắt qua xương chỉ bằng một cú vung.
Và ánh sáng từ thanh kiếm đã thu hút sự chú ý của Aria, cô nhìn thấy một tàn dư kỳ lạ xuất hiện trong tầm mắt mình, tạo nên một chiếc đồng hồ cát với những đường nét tỉ mỉ, từng hạt cát toả ra ánh sáng vàng kim, trông như một chiếc đồng hồ mà thiên chúa ban tặng.
Thứ ánh sáng đó như một sợi dây mang đến sự cứu rỗi, cô vùng vẩy dữ dội như một con cá đang cố gắng tìm đến nguồn nước, nhưng vai cô lại bị gã đao phủ dẫm đạp.
Chẳng mấy chốc, Cain hạ tay xuống, và đó là tín hiệu cho một người phụ nữ độc ác bị hành quyết.
Cứ như vậy, thanh kiếm thẳng thừng vung xuống, chém xuyên gió và tách đầu cô ra khỏi cơ thể trong giây lát, cuộc đời của Aria kết thúc một cách đáng thương như thế.
「Kyaah」tiếng hét thất thanh của ai đó khi đầu Aria rơi xuống đài xử tử, nhưng đôi mắt cô lần nữa rơi vào vị trí của chiếc đồng hồ cát.
『Tại sao?』mặc dù đầu Aria bị cắt đứt nhưng cô vẫn không cảm thấy một tia đau đớn nào, không hề đau khổ hay buồn bã. Điều cô quan tâm trước mắt là chiếc đồng hồ cát tự lật ngược lại, dù nó là tiến hay lùi thời gian…
『Ta muốn được quay trở lại. Một lần nữa… Những ngày tháng xưa ấy. Ta muốn lấy lại tất cả mọi thứ… Như cách mà chiếc đồng hồ cát đó thực hiện』
Trước khi chấp nhận cái chết, ánh mắt của Aria chứa đầy hình ảnh của chiếc đồng hồ cát, và cuối cùng, tầm nhìn của cô mờ dần rồi tối sầm lại.
「Ôi… Aria!」
*Xoảng
Ly trà mà Aria đang cầm trên tay rơi xuống sàn, vỡ tan thành những mảnh vụn. Một hầu gái đứng bên cạnh cô, vội vàng đi đến và dọn dẹp các mảnh thủy tinh.
Aria sực tỉnh và hướng mắt về phía giọng nói mà cô nghe thấy. Ở đó, ngoài chiếc bàn đá cẩm thạch dài, cô thấy Mielle với gương mặt lo lắng, ngay cả nước mắt cũng đang chực chờ rơi ra khỏi đôi mắt thuần khiết xinh đẹp, đúng vậy, cô ta trông vẫn thùy mị và ngây thơ như mọi khi.
『Làm cách nào mà cô ta có thể trẻ đến mức này?』
Từ những gì Aria nhớ, Mielle đã hai mươi ba tuổi rồi. Nhưng, con số mà cô nhìn thấy trước mắt nhiều nhất chỉ có mười tuổi. Bên cạnh cô ta, Cain đang nhìn Aria chằm chằm với đôi mắt nheo lại đầy vẻ khó chịu. Anh ta trông rất trẻ như một thiếu niên mười bảy tuổi.
Khó hiểu và không thể tìm cách đối phó với tình huống khó tin này, Aria liên tục chớp mắt. Sau đó, cô nghe thấy một giọng nói lạnh lùng từ chỗ ngồi bên cạnh.
「Aria, con có sao không? Mẹ gọi con nhiều lần rồi nhưng con không trả lời」
「…Mẫu thân?」