Chương 39: Utopia 8
Bá Tước chờ trong hành lang.
Chuyện mụ muốn tới các phòng chăm sóc người khác, vệ binh đã đánh tiếng. Zoey cũng đã biết thân phận người phụ nữ tóc đen từ miệng cô gái nhỏ ngây thơ mộng mơ dưới lầu: Dường như người này là "chó chăn cừu" Bí tộc nuôi, chăn "cừu" là việc quen tay.
Rồi khi hai bên vừa gặp mặt, trưởng dịch trạm bề nổi và bà chủ Zoey sau màn vẫn bị dọa.
Nếu Bá Tước đứng thẳng người, có vẻ mụ còn cao hơn cả trưởng dịch trạm tuổi trẻ có đôi mắt màu lam kia. Mụ vận áo quần lam lũ, mặt mày tái nhợt, trên mặt có vết máu bị thứ gì đó làm bỏng, kéo dài từ xương gò má tới khóe miệng, ánh mắt nhìn sang như tảng đá lăn xuống, mang theo sự va chạm lặng lẽ mà rắn rỏi nào đấy. Chạm vào lòng kẻ cất chứa con quỷ, dư ba chấn động, phế phủ lành lạnh.
Zoey không khỏi ngưng trệ, đoạn đè tay vệ binh dằn súng bên người mình.
Người sống ở dịch trạm quanh năm tiếp nhận "người mới" trốn tới, có chút hiểu biết đối với "trại chăn nuôi quả mọng" trong tay ma cà rồng và Bí tộc. Bọn họ cũng biết "chó chăn cừu" còn được gọi là "ma ma", thường là "quả mọng" nhà nuôi rất vâng lời, tính cách ổn định, sau khi sinh con một đời thì nghỉ hưu, không sinh nở nữa.
Ma ma lớn tuổi hơn lũ cừu ngơ ngác, có năng lực xã hội và năng lực tổ chức nhất định, nhưng không đáng tiền.
Một mặt là do đa số tuổi già cơ thể suy thoái, không còn khả năng sinh đẻ nữa, mặt khác là vì mấy mụ này đầu óc xơ cứng nhất. Các ma ma quen ra lệnh trong trại quả mọng, sau khi được đưa tới dịch trạm làm con người thì lại là kẻ hoảng loạn nhất, thậm chí một số ma ma coi đấy là bắt cóc, muốn chạy về chỗ chủ nhân ngoại tộc của mình.
Nhưng ma ma này...
Zoey do dự đánh giá Bá Tước, bà ta nghĩ thầm: "Lẽ nào là do mụ chưa già?"
"Là bác sĩ quả mọng à?" Bá Tước mở lời trước.
Cái từ "bác sĩ quả mọng" vừa thốt ra thì chân mày Zoey đã giãn ra: Là cách nói của những "gia súc" đó.
Không đợi Lạc khiêm tốn nói mình là "Học Nghề", Bá Tước đã ngắt lời cậu bằng giọng điệu có chút sốt ruột: "Tốt quá rồi, tôi vừa tính mời người đi tìm cậu."
Lạc xách theo hòm thuốc đơn sơ đi ra từ phía sau vệ binh: "Vâng, sao vậy, có người bệnh à?"
"Mau theo tôi," Bá Tước nói, "Mấy đứa nhỏ không ổn."
Nói xong thì quay người đi, muốn dẫn nhóm người vào phòng. Lúc mụ xoay người, Zoey liếc thấy khóe miệng của mụ lộ ra nụ cười mỉm mang theo vài phần đùa cợt. Bà ta chợt ngoảnh lại nhìn kỹ lần nữa, hóa ra "nụ cười mỉm" đó chỉ là ảo giác do vết thương trên mặt Bá Tước mang lại.
Cửa phòng vừa mở ra, mấy người đó như thể giơ mặt hứng trọn vũ khí sinh hóa.
Có thể do không thích ứng được với đồ ăn thức uống, có người nôn đầy sàn, lại thêm một phòng con nít không biết sử dụng bồn cầu tự hoại, bốc mùi thối um... Zoey giật lùi ra sau, suýt đã nôn khan. Bà ta che mũi lại, đứng ngay cửa
Đám "con non mập" béo mầm và mấy thiếu nữ không lớn hơn con non mập mấy tuổi đang mang thai đều bệnh cả, nằm la liệt ngang dọc dưới sàn, cả Lạc cũng bị dọa hãi.
Lạc nhón chân bước qua bãi nôn, đi vào phòng: "Sao vậy? Bắt đầu từ lúc nào thế?"
"Không biết," Bá Tước lo lắng nói khẽ, "Ngủ dậy đã thấy thế này, tôi đút cho chúng miếng nước nhưng cũng vô dụng... tụi nhỏ này nói năng không rõ."
Khám bệnh cho trẻ con, sợ nhất là người bệnh nói năng không rõ ràng, may mà thân là một mồi lửa, Lạc còn có cách kiểm tra khác. Sau khi an ủi mấy câu, Lạc nửa quỳ xuống cạnh một nhóc béo nằm im thin thít, lòng bàn tay hiện ra ánh sáng màu lam lững lờ lượn một vòng qua đầu, trán, các bộ phận quan trọng trên người bệnh nhân nhỏ một vòng, Lạc như ngẩn ra, rồi chợt quay đầu nhìn Bá Tước.
Bá Tước đang tựa khung cửa, vừa khéo chắn tầm mắt của nhóm người Zoey. Vai lưng mụ đều siết chặt, nhìn phía sau có vẻ sợ sệt co rúm, thế nhưng trên gương mặt lại là vẻ lạnh lùng.
Mụ vốn là một người bình thường, tay trói gà không chặt nhưng lại có thể giấu mình và "Thánh Tinh" dưới thành phố ngầm tăm tối không có ánh mặt trời suốt mười mấy năm. Một khi mụ đã quyết tìm đường sống, thu hồi lại tinh thần đã tan ra hơn phân nửa thì có nhiều chuyện rất dễ nghĩ ra.Từ nhỏ Bá Tước đã sống nơi nhân thế gian như vậy, tuy rằng xa cách đã lâu, nhưng lúc này hồn vẫn quay về, mụ hiểu rõ những chuyện nhơ nhớp của xã hội loài người hơn Quạ Đen đoán mò nhiều.
Rõ ràng trưởng dịch trạm non choẹt kia chỉ là vật may mắn.
Bá Tước liếc nhìn vệ binh đứng ngoài cửa như môn thần, Zoey xấu xa tởm lợm một bước cũng không rời... còn cả vật may mắn bị đề phòng này nữa.
Có vô dụng đến đâu thì trưởng dịch trạm vẫn là mồi lửa, cậu ta cam tâm làm bé ngoan cho bà chủ sau màn sao?
Vậy nên bước đầu tiên là thăm dò.
Thật ra đám trẻ nằm dưới sàn chẳng có bệnh gì. Ở trại quả mọng, con non mập và con nái đều đã quen bị đánh, sẽ vâng theo lệnh "ma ma" mà không có điều dị nghị. Bá Tước ra lệnh bọn họ nằm dưới sàn, không kêu dậy không cho nhúc nhích thì bọn họ sẽ nằm đấy cho tới khi trời đất hoang tàn.
Cho dù trưởng dịch trạm vạch trần cũng không sao hết. Béo phì và mang thai ở mức độ này thì có khác gì bị bệnh đâu, chỗ này chỗ kia không thoải mái cũng rất bình thường, có thể giải thích việc triệu chứng bị phóng đại là do phản ứng khi tới môi trường xa lạ. Dù sao thì những kẻ được nuôi trong chuồng, cả đời cũng chẳng nhìn thấy mặt trời lấy đâu ra cái gan nói chuyện với người lạ kia chứ.
Quả nhiên, vừa gặp thì Lạc đã nhìn ra là giả vờ bệnh. Trước đó khi trị thương cho Quạ Đen, cậu tỏ ra giống miếng băng cá nhân sứt sẹo hình người, khám có vết thương ngoài da mà cũng suy nghĩ rất lung, rõ là cố ý che giấu trình độ của mình.
Bá Tước nhìn lại trưởng dịch trạm, không hề thấy chột dạ: Nếu đã là vậy thì hẳn cậu ta cũng đã nhìn ra quả cảnh sát co đầu rụt cổ trên lầu đã bị triệt sản. Vậy không tố cáo ngay là vì sao?
Ánh mắt hai người chạm nhau, miệng vết thương trên mặt Bá Tước hơi nhếch lên một chút, sau khi Lạc khựng lại thì nhanh chóng cúi đầu, lộ ra vẻ hoảng loạn căng thẳng lấy giả làm thật trên gương mặt: "Xin lỗi, cháu chỉ cảm thấy nhịp tim bọn trẻ rất gấp, mấy bộ phận quan trọng hình như có vấn đề hết, nhưng mà cụ thể... trời ơi, cháu chỉ là một Học Nghề mới nhập môn!"
Bá Tước lập tức nương theo lời cậu: "Nhiều đứa có triệu chứng giống nhau, không phải bệnh truyền nhiễm đó chứ?"
Vệ binh gác ngoài cửa không tự chủ lùi về sau nửa bước.
Lạc lau giọt mồ hôi không hề tồn tại: "Không biết nữa, cũng không loại trừ trường hợp này... Làm ơn, có ai giúp cháu một tay với?"
Sau đó Lạc hệt như con lừa kéo cối xay rỗng chạy như điên, không việc gì mà lại bận tới mức gót chân chạm tới ót.
Cậu ta chiếu ánh sáng màu lam cho thai phụ và đám trẻ không ngồi dậy nổi một lượt, có được một mớ lời chẩn đoán nghe cao thâm đấy chứ thật ra nói cũng như không, lại bắt đầu đày đọa một hồi: Đút thuốc thì đổ cả vào người, hồi thì nước muối không đủ, phải pha thêm. Cậu ta chỉ huy vệ binh chuyển một số "người bệnh" không cử động được tới nơi thoáng gió, hạ nhiệt vật lý, rồi lại đòi chăn đòi thảm, đắp cho mấy "người bệnh" khác...
Mùi thuốc gay mũi, mùi mồ hôi, mùi uế vật bài tiết, nôn mửa hòa quyện vào nhau làm người ta rơi lệ.
Zoey chỉ huy vệ binh làm việc, còn mình thì di tản tới cạnh cầu thang, nhưng dù là vậy thì bà ta cũng sắp không chịu được nữa. Bà ta giục mấy lượt rồi tên Lạc phế vật kia mới co quắp, đoạn chùi tay thò ra: "Hồi trước "người mới" tới ít thấy nhỏ như vậy, đây là lần đầu cháu xử lý khoa nhi..."
Zoey miễn cưỡng duy trì vẻ mặt, hiền hòa nói năng trước mặt người ngoài: "Hôm nay muộn lắm rồi, cô thấy tình hình của bọn họ cũng không tới nỗi nguy cấp. Hay là vầy đi, chúng ta quan sát một đêm, nếu thật sự không được thì sớm mai chúng ta sẽ đi mời Bác Sĩ nhi đồng có kinh nghiệm ở trấn khác tới được không? Không thể để cháu mệt quá lại sinh bệnh."
Lạc rị mọ cả ngày trời mới chậm chạp đồng ý.
Zoey như được đại xá, toan bỏ đi ngay.
Lạc: "Nhưng không phải trên gác còn 2 người nữa à?"
Zoey: "..."
Bé trai 11, 12 tuổi xinh đẹp còn có chút giá trị, đàn ông trưởng thành là lực lượng khổ sai dự bị. Zoey hoàn toàn không tính Tấn Mãnh Long ở trên gác vào, thành ra cũng quên bén Tháng Năm đi theo cậu ta.
"Trên đó cũng phải khám à?" Zoey day mi tâm, "Cô thấy trông cậu ta cũng khỏe, không giống bị bệnh."
"Vẫn phải khám thử thôi." Cậu nói bằng cái miệng trời sinh đã đính kèm vẻ nhát cấy, "Cậu bé bên cạnh cậu ta còn vị thành niên kìa."
Nhắc tới Tháng Năm là Zoey có hơi do dự.
"Dù sao chúng ta cũng đâu biết có phải bệnh truyền nhiễm hay không, có lây cho người trưởng thành hay không, lỡ đâu..."
"Cháu tự đi đi, nhanh chút, cô xuống lầu chờ cháu." Zoey nhanh chóng xua tay, đoạn dặn dò vệ binh bên cạnh, "Khử trùng chỗ này với dưới lầu, nhất là dưới lầu."
Lạc ngơ ngác: "Ơ? Mình cháu à? Không được đâu, nếu có người bệnh, mình cháu sao di chuyển nổi... Ơ, cô Zoey, kêu bé Hans nhà cô lên giúp cũng được!"
Zoey như bị điếc vậy, hoàn toàn không nghe thấy cậu ta nói gì, chỉ xách làn váy nhanh chóng đi mất.
Lạc lại gọi vệ bình mấy lượt, nhóm này bận tìm cồn để phun khử trùng, không hề nghe thấy lời cậu. Quản lý bù nhìn không ai ngó ngàng tới cũng sẽ tức giận, chỉ có thể lên lầu một mình thật tội nghiệp, lúc đi lướt qua vai Bá Tước, cậu ta nhìn mụ lần nữa.
Bá Tước nói thật sâu xa: "Ngài đi làm việc đi, nếu chỗ chúng tôi có chuyện gì..."
Mụ liếc nhìn xuống dưới lầu: "Tôi sẽ kêu to cho ngài hay."
Lạc liếc nhìn mụ bằng ánh mắt thăm dò, sau đó mới gật đầu, đi lên gác.
Tấn Mãnh Long với Tháng Năm nghiên cứu cả ngày cũng không hiểu Quạ Đen có ý gì. Mới đầu còn nơm nớp đợi chờ, chờ tới khi ngủ gục thì trưởng dịch trạm trong truyền thuyết cũng chưa tới. Hai người không gượng nổi nữa, ai cũng ngồi đó xiêu vẹo ngả nghiêng, hai quả đầu "thông minh" đập "bốp" vào nhau, Tấn Mãnh Long tỉnh dậy như bị chuột rút, Tháng Năm ngã "bịch" xuống sàn.
Đúng lúc này, Lạc gõ cửa đi vào.
Sâu ngủ trong người Tấn Mãnh Long sợ hãi chạy tứ tung, cậu chàng vô thức nhìn xuống ống quần của Lạc.
Nhưng dù Tấn Mãnh Long có trợn mắt lên cỡ chiếc đèn pha thì đấy vẫn là chiếc quần sọc ca rô ống đứng bình thường. Trừ cũ ra, ống quần có hơi sứt chỉ thì Tấn Mãnh Long không nhìn ra được tẹo nào là không tầm thường hết.
Lạc cũng khó hiểu nhìn xuống theo tầm mắt cậu chàng, còn tưởng giày mình dính gì nữa chứ, cậu kéo ống quần lên nhìn mấy bận: "Sao vậy?"
Tấn Mãnh Long giật mình, suýt đã chào "kính lễ" theo bản năng: "Không, không có."
Lạc nhìn sâu vào đối phương, kế đó liếc nhìn Tháng Năm đang nằm dưới sàn. Trong cơn nguy cấp, Tháng Năm sinh ra chút thông minh, nằm dưới đất nhắm mắt làm bộ ngủ, còn giấu đầu lòi đuôi mím môi nữa.
Lạc không để ý tới nó, cậu nhìn thoáng tới cầu thang chênh vênh nơi gác mái, liếc thấy góc áo của Bá Tước mới trở tay đóng cửa: "Thời gian không nhiều, tôi bày tỏ thành ý với ngài, tôi tin tưởng năng lực của ngài hoàn toàn có thể khiến đứa nhỏ này không nói lung tung, đúng chứ?"
Tấn Mãnh Long không dám tiếp lời, cậu chàng lại gửi tín hiệu cầu cứu vô cái ống quần của Lạc. Hẳn nhiên chàng Ống Quần thương mà có giúp được gì đâu, chỉ có thể uể oải đong đưa theo động tác của Lạc, yếu ớt ói ra đầu sợi chỉ.
Khoan... đầu dây này?
Tấn Mãnh Long trơ mắt nhìn sợi chỉ vàng cởi tuột khỏi ống quần của Lạc, vừa khéo rơi xuống kẽ hở sàn nhà đen kịt, nhanh chóng cử động như vật sống vậy!
Đôi mắt màu cobalt của trưởng dịch trạm mang theo cảm giác áp bức vô hình: "Cậu là "quả mọng làm việc" do ma cà rồng huấn luyện đúng không? Không cần tốn sức phủ nhận, để đảm bảo cảm xúc các cậu được ổn định, quả mọng làm việc, nhất là quả mọng nam, thân thể đều đã "trải qua xử lý đặc thù", mồi lửa hướng Bác Sĩ không tới nỗi đến cả chuyện này cũng không nhìn ra đâu. Vậy nên mục đích ngài theo bọn họ tới đây là gì... ngại quá, quần của tôi hay là giày của tôi có vấn đề gì sao?"
Tấn Mãnh Long kéo tầm mắt mình về, sợi chỉ vàng kỳ quái đó men theo ống quần cậu chàng "bò" lên, chui vào ống tay áo.
"Không, không... shh!"
Chỉ vàng như hóa thành cây kim, đâm mạnh vào cổ tay cu cậu.
Lạc: "Cậu sao vậy?"
"Chút... chút vết thương ngoài da." Tấn Mãnh Long mất tự nhiên, đoạn kéo tay áo, cố gắng bình tĩnh lại: Sợi chỉ vàng... không, cây kim nhanh chóng viết chữ lên làn da non mềm nhạy cảm nhất trong cổ tay.
Đây cũng là sức mạnh "mồi lửa" trong truyền thuyết sao?
Ở trong thùng xe kín bưng cả ngày khiến cho ngài quả cảnh sát bỏ lỡ cảnh Gabriel giảng về chiến tích rạng rỡ của mình giờ đây kinh hãi ngạc nhiên đan xen, đầu óc đặc sệt, hoàn toàn mất đi khả năng suy nghĩ, chỉ có thể nói theo lời chỉ vàng nhắc nhở: "Tôi là... là quả cảnh sát sở An ninh, ặc... ngài đừng căng thẳng, tôi không có ác ý. Đáng ra tôi tới thành phố dưới lòng đất chấp hành nhiệm vụ, kết quả bất ngờ gặp Bí tộc ở đó phát động phản loạn, khi đó tình hình rối ren lắm, tôi thấy mấy quả... người này, vì bảo vệ bọn họ nên tôi mới gia nhập, theo thẳng tới đây."
"Ma cà rồng sở An ninh kêu bọn tôi là "dã quái", nói bọn tôi giết người không chớp mắt, không có lý trí, ngài không sợ sao?"
Tấn Mãnh Long im lặng hồi lâu, trên gương mặt lộ ra vẻ tuyệt vọng chân thật: "Tôi mất liên lạc với sở An ninh rồi.".
Lạc ngẩn ra.
"Ngài có thể kiểm tra, tất cả các thiết bị phát tín hiệu, định vị trên người tôi đều mất sạch," Tấn Mãnh Long nói tới đây thì nắm mái tóc vàng của mình, vẻ suy sụp, "Với quả cảnh sát chúng tôi mà nói, mất liên lạc là bỏ trốn, bỏ trốn sẽ phải xử quyết, không cho biện bạch, tôi... tôi thật sự không ngờ, đây là nhiệm vụ đầu tiên của tôi từ khi nhậm chức..."
Trưởng dịch trạm không thay đổi sắc mặt: "Chuyện này có sao đâu, cậu có thể nói cậu bắt được manh mối hang ổ của dã quái, gửi vị trí chỗ bọn tôi cho chủ nhân mình, như vậy không phải là có thể lấy công chuộc tội rồi sao?"
"Nhiệm vụ nằm vùng của chúng tôi yêu cầu thẩm tra kế hoạch hành động trước lúc bắt đầu rất nghiêm ngặt, không thể nào đột ngột nằm vùng được, hơn nữa không phải nằm vùng mất liên lạc còn nghiêm trọng hơn sao... hức..." Cuối cùng cậu chàng cũng hết nhịn được khóc nấc lên, nước mắt nước mũi chảy ra, "Mấy người ăn tôi cho rồi, tôi đã là quả hoang..."
Lạc: "..."
Con hàng này nói đây là nhiệm vụ đầu tiên của cậu ta từ khi nhậm chức sao?
Đúng là ngửi được mùi gà.
Gabriel nghe lén qua sợi chỉ vàng dưới lầu 1 kinh ngạc nói: "Tôi còn chưa ra lệnh mà cậu ta đã khóc rồi... ặc..."
Hoa Nhài: "Sao rồi?"
Thiên thần không được bình tĩnh: "Nhiều nước mũi quá."
Quạ Đen: "Làm tốt lắm."
Gabriel quay sang nhìn hắn, Quạ Đen lập tức giơ ngón tay cái với y: "Tôi nói anh, chân linh, Amen!"
Gabriel buồn bã nghe lén bằng sợi chỉ vàng không còn sạch sẽ của mình chốc lát: "Mắt Xanh đang hù cậu ta, nói cậu ta không thể trốn khỏi sự thẩm tra của Thẩm Phán, quả mọng làm việc cho ma cà rồng dù có từng bán đứng con người hay không đều sẽ bị xử tử... Tóc Vàng đã tin."
Quạ Đen không thấy bất ngờ, dù sao thì quả cảnh sát động tí là phạm lỗi thì như vậy mới là bình thường.
"Mắt Xanh nói "trừ phi..."."
"Trừ phi cậu làm theo lời tôi nói." Lạc nói mấy câu đã thăm dò ra trình độ tâm trí của "quả cảnh sát" này, cháy nhà lòi mặt chuột.
---Màu lam cobalt là một màu xanh lam chưa bão hòa, tạo cảm giác lạnh, các chất liệu có màu như thế này chủ yếu tìm thấy trong các muối của cobalt
Một mẫu bột màu lam cobalt thương mại