Chương 38: Utopia 7
Thú cưng của ma cà rồng trên mặt đất cũng được, gia súc dưới thành phố ngầm cũng thế, làm việc và nghỉ ngơi đều phải theo chủ nhân mình: Tức là ngày nghỉ đêm ra.
Bất kể cơ chế sinh lý ra sao thì những người ngày đêm làm việc nghỉ ngơi điên đảo khó mà sửa ngay được.
Có vẻ dịch trạm cũng đã quen, ban ngày không tới quấy rầy đám người chạy nạn tội nghiệp, chỉ có sau khi trời tối hẳn, Zoey mới ghé một chuyến, kêu Hoa Nhài ra ngoài nói chuyện.
Hoa Nhài bận bộ đồ mới quay về, túi còn nhét đầy kẹo.
Bộ quần áo trước đó của nó là mặc ra từ trong lâu đài, váy dài vướng víu, nó đã xé một khúc, trong cơn chiến hỏa lại bị đủ thứ vật trong đống phế tích cản trở, xé rách không ít, đã không thể nhìn được nữa rồi. Zoey tặng nó một chiếc váy dây liền thân màu vàng cam, bình thường hơn đồ của quỷ hút máu nhiều, trông Hoa Nhài trẻ trung hoạt bát hẳn. Chiếc váy rộng rãi không nhấn nhá đường nét cơ thể của con nhỏ nhưng lại lặng lẽ lộ ra tay chân lêu khêu không nhịp nhàng của tuổi trẻ dậy thì đương xông ra và…
“Chất liệu vải rất nhẹ.” Quạ Đen liếc nhìn nó, “Trong túi nhét viên kẹo còn thấy được dấu vết, không giấu được gì cả.”
Kỹ năng của Hoa Nhài không phải dùng vũ khí đánh nhau, mới đầu nó không ý thức đến việc này, nghe vậy thì căng thẳng: “Bà ta đề phòng em? Em lộ sơ hở gì à?”
“Không có, người lớn dơ bẩn thì lòng dạ đa đoan thôi.” Quạ Đen vẫy tay với nó, “Bà ta hoàn toàn không nhận ra vũ khí của em là “Bộ luật hình sự”, chứng tỏ em ngụy trang tới nơi tới chốn, khen em đấy.”
Hoa Nhài đi tới, phát hiện nhân lúc không có nó ở đây, hai cái người này không biết lấy dây nhỏ ở đâu ra chơi: “Cái này là gì vậy?”
Quạ Đen bày ra một động tác bằng cả hai tay, căng sợi dây thành một hình thù phức tạp, thiên thần hạ phàm bên cạnh suy nghĩ rất lung rồi mới cẩn thận chọn ra hai sợi ngoài bìa bằng ngón út, một móc một kéo, lật sợi dây qua bên tay mình, đổi sang tư thế lạ mắt đa dạng hơn.
Hai người cứ qua lại như thế làm Hoa Nhài nhìn hoa cả mắt, không khỏi nghiêm túc hẳn: “Cái này là não ai mang theo kỹ năng nguyền rủa thế? Đang rủa ai đó?”
“Em nóng tính thật đấy, dư võ đức ghê. Chúng ta không thể có chút thời gian nghỉ ngơi giải trí sao?” Quạ Đen thở dài, “Qua đây, anh chỉ cho em một trong số các kĩ năng giải khuây lúc ngồi tù: Chơi dây.”
Chơi dây thuộc về trò chơi của tụi học sinh mới vào tiểu học, học sinh cấp 2 tay nhanh, Quạ Đen bèn nhường chỗ, để Hoa Nhài lên giao đấu với Gabriel, còn mình thì dựa một bên nhắm mắt dưỡng thần: “Sao nào?”
“Cũng gần giống anh đoán hết.” Hoa Nhài vừa tràn đầy ý chí chiến đấu, muốn xếp ra kiểu dáng Gabriel không phá giải được vừa kể lại một cách đơn giản Zoey gọi nó ra ngoài làm gì.
Quả nhiên, Zoey làm như vô tình bày ra đãi ngộ của người khác cho nó xem, gợi ý để nó hỏi, sau đấy thêm mắm dặm muối, miêu tả tương lai làm việc vất vả của mấy người này.
“Zoey nói, dịch trạm này có thể thông tới 18 trấn nhỏ, trong đó 14 nơi là “thần thánh”, 4 nơi là “thần bí”. Mỗi một trấn đều được phân công khác nhau, đi rồi thì phải làm việc theo như đã phân công. Bà ta còn nêu mấy ví dụ, phức tạp lắm, em không nhớ hết. Nói chung là đi rồi thì ngày nào cũng phải làm việc, hơn nữa vì sự an toàn của mọi người mà chỉ có tiểu đội mồi lửa là có thể tự do lui tới, người bình thường tới nơi thu nhận rồi là không thể tùy tiện ra ngoài, phân tới đâu thì tới đó làm lụng cả đời.” Hoa Nhài nói tới đây thì rùng mình, suýt đã thắt sợi dây trong tay thành nút chết… Tuy biết Zoey cố ý, song cuộc sống như vậy cũng đúng là rất đáng sợ.
“Chỉ có “trấn Tulip” tuy cũng nằm trong phạm vi “thần thánh” bảo vệ nhưng về cơ bản thì đó là nơi kinh doanh độc lập, là quan hệ hợp tác với “thần thánh”. Bà ta nói trấn nhỏ này vật tư dồi dào, trấn trưởng quản lý ra hình ra dáng, có rất nhiều thứ do Thợ Thủ Công tạo ra, tới đó thì sống khỏe nhất, đời sống rất tốt. Vả lại trấn trường rất thích đọc sách, thích ở cạnh những người trẻ tuổi, còn đề cử người mình tán thưởng lên “thuyền Noah” tiếp xúc với ngọn lửa thủy tinh.”
Hoa Nhài nói tới đây không nhịn được nghiến răng: Zoey nói câu nào cũng giẫm vào chỗ đau của nó hết, dù đã đề phòng trước thì nó cũng không thể nói là hoàn toàn không động lòng.
“Tà thật, sao bà ta biết em muốn cái gì nhất? Rõ ràng em có nói gì đâu.” Hoa Nhài vừa mất tập trung đã thắt sợi dây thành nút chết, “Không được, làm lại…”“Em nhìn chòng chọc các mồi lửa thần thánh, lúc hỏi thăm tin tức chỗ lão Ethan còn truy hỏi ngay chỗ quan trọng, vẻ mặt lúc nhìn thấy kĩ năng của trưởng dịch trạm nữa.” Quạ Đen không hé mắt, “Thế này thì sao nhìn không ra chứ? Chắc chắn Zoey còn nói người người hướng tới tiểu trấn Tulip, chỉ là đa số mọi người đều có người dẫn đường của mình, không có cơ hội thay đổi vận mệnh nha. Em thì khác nè, bà ta có mối quan hệ rất tốt với trấn trưởng trấn Tulip, lại thích em, có thể giới thiệu riêng em qua đó… Về sau có cơ hội em cũng làm bộ áo da ma cà rồng mặc vào, ra ngoài tìm vài người đẩy mạnh tiêu thụ nói chuyện là quen thôi.”
“À, bà ta còn hỏi chuyện liên quan tới mấy anh nữa, sao mấy người trên lầu lại đi theo tiếng harmonica của anh, sao Gabriel có màu này. Em đều dựa theo thương lượng trước đó của chúng ta đối phó cho qua rồi.” Hoa Nhài nói tới đây thì lại hạ giọng, “Sau đó em đụng mặt cái người gọi là “Thẩm Phán” rồi.”
Quạ Đen hé mắt.
“Là một tên hói, rất nhiều người đều cung kính với gã, bao gồm cả trưởng dịch trạm… Anh nói đúng, trưởng dịch trạm nói không tính, em thấy cả rồi, anh ta chủ động ngừng lại chào hỏi gã hói, gã hói chỉ gật đầu thôi. Em nói Thẩm Phán nhìn có vẻ dữ, em hơi sợ gã, Zoey bèn kể cho em nghe quy trình thẩm tra ở dịch trạm.”
“Làm tốt lắm.”
Hoa Nhài hạ thấp giọng hơn nữa: “Bà ta nói Thẩm Phán là người nhuệ trí, thông qua cách hỏi chuyện mang tính kỹ xảo là có thể biết được rất nhiều thông tin, chỉ cần thành thật trả lời câu hỏi của gã, có gì nói đấy là được. Gã có một công cụ có thể phán đoán lời nói thật và nói dối, không ai có thể nói dối trước mặt gã hết, cho nên Thẩm Phán sẽ không dùng thủ đoạn kịch liệt nghiêm hình bức cung… Em có cảm giác món này nghe quen lắm, rất giống loại “thần thánh” thứ 4 anh nói, mồi lửa “chân lý” nên mới làm bộ không biết gì để hỏi Zoey công cụ đó có phải do Thợ Thủ Công làm ra không. Zoey không nói kỹ, chỉ nói đơn giản với em là “có hơi không giống với những vật do Thợ Thủ Công bình thường làm ra”, vậy nên… là “thứ đó” à?”
“Trong thế giới của ma cà rồng, bọn họ gọi là “hàng lậu”,” Gabriel nói, “Chính là thứ dùng “túi độc dược của dã quái”, ồ, mọi người gọi là “di vật lưu lại của mồi lửa” đấy làm ra… Ví dụ như cái răng bạn em tặng em đó.”
Hoa Nhài kinh ngạc giận dữ đan xen, vẻ mặt thấy ghê tởm, phản ứng đầu tiên là có kẻ giết người cướp của: “Bọn họ sẽ không…”
“À, thế thì không tới nỗi," Quạ Đen cắt ngang suy nghĩ đáng sợ của con nhỏ, “Bao nhiêu mồi lửa tới lui như vậy, hàng lậu trong tay bọn họ quá nửa là lấy được từ chỗ ma cà rồng hoặc Bí tộc, chắc chắn là lấy từ con đường rõ ràng.”
Hoa Nhài thở phào rồi nhớ lại: “Khoan đã, không đúng? Vật lưu lại của mồi lửa không phải sẽ…”
“Đúng là có khả năng lây truyền cho người thường, chỉ là…” Gabriel nhận lấy câu hỏi của nó, đoạn suy nghĩ một chốc, thiên thần tốt bụng còn giải thích dễ hiểu bằng cách đưa ra ví dụ, “Chỉ là khả năng truyền bệnh này không mạnh, đa số mọi người miễn nhiễm cả… Coi bộ hệ miễn dịch của dịch trạm này rất mạnh.”
Quạ Đen: “...”
Khéo ăn nói.
Hoa Nhài vứt sợi dây, trở mặt với đối tác vui chơi vừa ngừng chiến: “Anh mới gặp ôn dịch!”
“Ngừng, mâu thuẫn nội bộ ghi sổ trước, sau này giải quyết.” Quạ Đen giơ tay chém giữa hai người, bàn tay che chắn tầm mắt của Hoa Nhài, không để nó nhìn thấy vẻ đắc ý trên gương mặt của Gabriel: Thiên thần có dáng vẻ khá lạnh lùng xa cách, nhưng cứ đứng một bên quan sát thì cũng quạnh quẽ lắm, lúc này y có hơi rảnh quá nên làm chuyện không nên làm, có ý trêu tức hù dọa người chơi.
Thật sự mong xã hội loài người còn có nơi vui chơi, lúc đó người anh em đây có thể vô nhà ma sắm vai nhảy lên đồng.
Quạ Đen nhặt sợi dây lại, đưa cho Gabriel, lặng lẽ đổi đề tài, đoạn hỏi Hoa Nhài: “Chuyện anh kêu em nghe ngóng sao rồi?”
“Ồ… cũng đã hỏi. Lúc gặp Thẩm Phán nọ, em làm bộ tò mò, hỏi thăm xem hôm nay gã làm gì đi đâu, sao sắc mặt khó coi thế. Zoey nói với em, gã đi tham gia “hội nghị”. Cái gọi là “hội nghị”, đó chính là mồi lửa lộ tuyến thần thánh cho người bình thường cơ hội, định kỳ tiến hành, các trấn nhỏ và dịch trạm đều có thể tiến cử người tới tham gia, trong hội nghị có thể tiếp xúc với ngọn lửa thủy tinh thần kỳ, nếu được nó chọn thì có thể trở thành mồi lửa.”
Zoey dùng cái này dụ dỗ Hoa Nhài.
“Chỉ có “thần thánh” à? “Thần bí” thì sao?”
Hoa Nhài lắc đầu: ““Thần bí” chơi trong vòng, chỉ chọn người từ những trấn dưới trướng mình.”
“Vậy nên người tham gia “hội nghị thần thánh” ở dịch trạm này vẫn luôn là Thẩm Phán, hai mồi lửa trưởng dịch trạm ở đâu ra?”
“Đó giờ vẫn là gã, là vì Thẩm Phán đức cao vọng trọng, Zoey nói gã là kẻ phù hợp với tiêu chuẩn lựa chọn của “lộ tuyến thần thánh” nhất. Hai trưởng dịch trạm kia không giống gã, bọn họ thuộc về “lộ tuyến tàn khuyết”, “Bác Sĩ” và “Thợ Thủ Công” có tổ chức của riêng mình, trưởng dịch trạm tiền nhiệm xuất thân từ “Hiệp hội Bác Sĩ”, bọn họ truyền cho nhau theo phương thức sư phụ dẫn dắt đồ đệ.”
Tương tác giữa người sống, giữa người sống với người chết nhất nhất hiện lên trong lòng Quạ Đen, đối chiếu với thông tin mới, hắn như kẻ chơi ghép hình đầy hứng thú, ghép nhặt ra hồn của mỗi một người.
Cách Hoa Nhài có được mồi lửa hết sức thuận lợi, vậy nên nó không biết chuyện trở thành mồi lửa không phải là lây bệnh cúm, tiếp xúc vật lưu lại của mồi lửa hay ngọn lửa thủy tinh là có thể phục chế, nếu không tiểu đội mồi lửa chấp hành nhiệm vụ sẽ không có người bình thường như ngài “Prometheus”, cũng sẽ không có chuyện Bá Tước chẳng thể đi theo lộ tuyến dù ở cạnh ngọn lửa thủy tinh suốt mười mấy năm.
Mà người được chọn tham gia “hội nghị” là do mỗi trấn nhỏ, dịch trạm tự quyết định, công bằng là chuyện không thể nào.
Thẩm Phán mà Quạ Đen nhìn thấy trong mắt người chết ít nhất cũng hơn 40 tuổi, có thể nói là “thi hoài không đỗ”, vậy gã chiếm đặc quyền xí toilet mà không ị là nhờ vào cái gì? Người khác nghĩ sao? Chính gã sẽ nghĩ thế nào?
Như vậy, câu người chết A rống trước lúc chết càng làm người ta thấy đáng suy ngẫm.
“Hoàn toàn không muốn cứu người, là vì mảnh vỡ của ngọn lửa thủy tinh” - Nhìn vào trạng thái tinh thần của những hung thủ khi đó mà phán đoán, 80% hành động mất vợ còn lỗ binh, người không cứu được, mảnh vỡ cũng không lấy được.
Nhưng bản thân người chết A cũng là mồi lửa, vật lưu lại mồi lửa của ông ta đâu?
“Chả trách.” Quạ Đen nghĩ.
Lần đầu nghe xong chuyện Zoey bịa, hắn đã thấy không được tự nhiên. Trừ phi bà ta là kẻ có đam mê với sân khấu kịch, còn không thì quả thật không cần thiết bịa ra câu chuyện thót tim: “Lửa gian” lừa bọn họ đi ra, bị mai phục, lão trưởng dịch trạm đuổi theo, chiến đấu kịch liệt, cuối cùng anh hùng hi sinh chính mình cứu rỗi thế giới.
Bày ra vở kịch có suất diễn đánh nhau, ngay cả bối cảnh cũng tạo ra, công trình vĩ đại đến mức nào chứ? Ma bệnh chỉ nghĩ thôi đã ê răng.
Một khi lộ ra sơ hở sẽ có nguy cơ bị người ta lật tẩy, không thể bịa cái lý do thoái thác đơn giản chút hay sao? Dù là bịa ra chuyện người chết A với người chết B vì yêu sinh hận rồi giết nhau thì nghe cũng đáng tin hơn chuyện này… dù sao cũng chết không đối chứng.
Câu chuyện này chỉ có lợi đối với việc giải thích một loại tình huống: Chính là lúc bị ngoại tộc bao vây, cửu tử nhất sinh, bọn họ không thể đưa lửa gian và thi thể lão trưởng trạm về, và cả vật lưu lại mồi lửa trên thi thể.
Nếu đoán không sai, người chết A bị vu là “lửa gian” quá nửa là mồi lửa “lộ tuyến thần bí”.
Có người liều mình với thần thánh mấy chục năm cũng công cốc, xem ra cảm thấy mình đã chọn sai lộ tuyến chứ không phải là không thể đốt lửa.
“Cho em công lao hạng nhất.” Quạ Đen mỉm cười với Hoa Nhài, “Bây giờ thì mục đích của vị đội hữu ẩn giấu của chúng ta - ngài Lạc, đã rõ ràng hơn nhiều rồi.”
Hoa Nhài: “...”
Cho dù Quạ Đen đã nói với nó chuyện Lạc che giấu tình huống của Tấn Mãnh Long, không đồng lòng với những người khác trong dịch trạm thì nó vẫn cứ ù cạc, cũng ngờ là mình lại bỏ sót cái gì rồi.
Đúng ngay lúc này, cửa phòng của bọn nó vang lên, sau lưng Hoa Nhài chợt căng thẳng.
“Liên minh đến rồi.” Quạ Đen hạ đầu to của chiếc muỗng xuống, cầm cán muỗng làm nến thơm, đoạn cung kính dâng “hương” cho Gabriel, “Thiên thần phù hộ, cầu cho đàm phán thuận lợi.”
Hoa Nhài bị hắn làm cho cuống lên, cũng liếc nhìn cái muỗng trong bộ dụng cụ ăn.
Đại thiên thần vẫn luôn thấy bối rối trước “nghi thức ước nguyện” của hắn, cảm thấy dựa theo tư thế đó của hắn thì lúc này mình hẳn là nên được treo trên bức tường.
“Hình như đây là cầu nguyện chính thức,” Gabriel nghĩ. “Kết quả sẽ thế nào đây?”
Y rất tò mò, vậy là y lại giống như trước kia, đưa tay cho Quạ Đen: Những tín đồ sẽ thành kính hôn lên mu bàn tay y, gọi tên của y, rì rầm lời nguyện cầu, sau đấy nhận được sự nguyền rủa…
Quạ Đen dâng hương thấy vậy thì khựng lại, trố mắt nhìn y hồi lâu, “rồi chợt ngộ ra”.
Hắn bỏ chiếc muỗng giơ cao ra rồi nắm lấy tay Gabriel bằng cả hai tay, tràn trề nhiệt tình lắc lên lắc xuống, còn vỗ khuỷu tay của thiên thần: “Hợp tác vui vẻ!”
Hắn đã cảm thấy thẩm mỹ thời phong kiến của đám ma cà rồng có vấn đề từ lâu. Lại chả, đến cả “đại thiên thần” bọn họ nuôi cũng mất kiên nhẫn với trò mê tín!
Cơ mà “thiên thần phù hộ”... đúng là phù hộ hơi ngược.
Chẳng những “đàm phán” không suôn mà còn là hoàn toàn không thể mở màn: Đi vào phòng không chỉ có mỗi Lạc.
Lúc đo nhiệt độ cơ thể cho Quạ Đen, Zoey dẫn theo hai vệ binh, đứng bên một tấc không rời, ngoài mặt là ưa thích Hoa Nhài, trêu đùa với nó, nói chuyện vu vơ, nhưng hai vệ binh kia thì nhìn chằm chặp nhất cử nhất động của Lạc. Tới tận khi kết thúc, Lạc cũng không có cơ hội nói chuyện riêng với bất kỳ ai trong số bọn họ.
Một đám người tới rồi đi, tiếng bước chân dời lên lầu 2.
Bên tai Gabriel yên tĩnh đã lâu giờ chợt vang lên tiếng khóc lóc như gần như xa, y lặng lẽ ngoảnh đầu, xòe tay với Quạ Đen: “Cậu xem…”
Quạ Đen bất chợt giơ tay bịt kín bên tai ầm ĩ của y, lòng bàn tay hơi mỏng như con dao sắc bén, cắt đứt mọi tạp âm, còn một bàn tay phát bỏng khắc lên bên mặt Gabriel, nóng tới nỗi y khẽ run rẩy.
“Vậy là mỗi khi anh sử dụng kĩ năng của ma cà rồng đều sẽ có… ồ, tác dụng phụ. Thế này khá hơn chưa?”
“Anh mới sử dụng kĩ năng của ma cà rồng sao?” Hoa Nhài ngờ vực nhìn Gabriel, nó không nhìn ra tác dụng phụ gì cả, đoạn quay sang nhìn Quạ Đen, dáng vẻ lo âu, “Giờ làm sao? Có phải tại em ở đây nên Zoey mới theo vào không? Phải chi lúc đó em…”
Quạ Đen xua tay: “Không có em thì bà ta cũng sẽ đề phòng trưởng dịch trạm không đồng lòng với mình, tạm khoan nóng nảy, tin tưởng Bá Tước.”