Chương 37: Utopia 6
“Phòng bệnh” lầu 1 hiếm hoi được lần tạm thời thống nhất chiến tuyến.
“Phòng phụ nữ và trẻ em” lầu 2 không khí hài hòa hơn nhiều.
Dù là “con non mập” hay “con nái” thì cũng quen với nếp sống ở trại chăn nuôi, so với trong thùng xe xóc nảy, gian phòng nhỏ hẹp khiến bọn họ thấy an toàn hơn.
Dâu Tây nhận hộp đồ ăn Zoey đưa cho, nó đứng lại cửa nghe ngóng động tỉnh, cảm thấy chỗ này lặng yên quá làm nó hơi bất an.
Lầu 2 không có “bữa ăn xa xỉ” như lầu 1 nhưng cũng coi như không tệ, ít nhất có thịt có sữa.
Thức ăn ở phòng của Dâu Tây do đích thân Zoey tới đưa, Zoey đánh giá Dâu Tây một chốc, đoạn thương xót cúi người lau mặt cho con nhỏ, còn lén lút lấy kẹo ra dúi cho nó rồi nhỏ giọng dặn nó đừng nói với ai.
Dâu Tây không cảm kích thì chớ, lại còn sắp bị hù chết nữa. Nó siết chặt cái túi nhỏ từng gói bánh quy, dùng hết sức đóng đinh mình tại chỗ: Trước lúc tách ra, Tháng Năm có nhắn lại mấy câu Quạ Đen dặn con nhỏ.
Câu đầu tiên là “cẩn thận người lén ưu đãi em”.
Zoey không để ý cái dáng vẻ chẳng ra sao của nó, “con nái” tầng này đều như chim sợ cành cong, biểu hiện của Dâu Tây cũng không đột ngột. Chỉ là lúc quay người đi, bà ta hơi lạnh mặt, cảm giác “đầu nấm” dáng dấp không kém nhưng lại hơi ngốc, không làm người ta ưa thích bằng con nhỏ tóc bím dưới lầu.
Chờ Zoey xuống lầu rời đi rồi, Dâu Tây mới thở phào, đoạn để hộp thức ăn xuống trước mặt Bá Tước, khép nép ngồi xuống.
Bá Tước chỉ lạnh nhạt nhìn nó rồi lại nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Dâu Tây để ý thấy mụ đang nhìn khoảng sân nhỏ ở đầu kia con đường.
Trên con đường này, chỉ có tòa nhà nhỏ màu trắng mà mồi lửa thần thánh ở và khoảng sân nhỏ đó là 2 chỗ không bị bôi vẽ.
Tòa nhà trắng và khoảng sân nhỏ nằm hai đầu đường, có chút cảm giác “vương bất kiến vương”.
Nhà trắng có 3 tầng, nằm sát đường; Mà trong khoảng sân nhỏ ở đầu kia lại là nhà trệt, bức tường cao hơn phòng ốc, cây cối trong sân che toà kiến trúc kín kẽ, có cảm giác nhăn cách nói không nên lời với cả dịch trạm.
“Đó là địa bàn của “thần bí”.” Bá Tước chợt mở miệng, “Thanh danh của “thần bí” không tốt, dù sao thì “thần thánh” cũng răn đe bản thân bằng giới luật, quy tắc và tín ngưỡng, mà “thần bí” lại “thờ phụng” hướng về con tim, làm theo ý mình.”
Dâu Tây không nóng nảy như Hoa Nhài, cũng không hùng hổ bức ép người ta hỏi nhiều vấn đề, nhưng nó rất biết lặng im nghe người ta nói.
“Trước kia có rất nhiều chuyện nghĩ không ra, tới đây rồi mới có ấn tượng từng chút một, không kịp nói với Quạ Đen, con chuyển lời cho Quạ Đen giùm cô nha.” Bá Tước quay đầu lại, nói với Dâu Tây, “Tình hình châu Thiên Yết thế nào cô không rõ, nhưng châu Ma Kết các nơi hẳn đều có dịch trạm và tiểu trấn của con người. Theo cô biết thì trừ số ít dịch trạm quy mô nhỏ, những chỗ thế này đa số đều rải rác ở vùng rừng núi hoang vu. Trấn nhỏ thường dùng vật có thể gấp không gian do Thợ Thủ Công tạo ra, chỉ là ẩn giấu chứ không phải không tồn tại, còn tiêu hao tài nguyên ở đó, nhân số nhiều rất dễ bị phát hiện, vậy nên mới cần kiểu tồn tại như trấn nhỏ.”
“Mỗi một dịch trạm chỉ có thể liên hệ với số lượng trấn nhỏ nhất định, như vậy lỡ gặp phá hoại cũng không tới mức để kẻ tới tìm tòi một lưới bắt gọn. Tiểu trấn không họ “Thánh” thì họ “Bí”... Nhưng mà đa số trấn nhỏ không có mồi lửa hoặc ngọn lửa thủy tinh, chỉ là được phương nào đó phù hộ.”
Bá Tước cũng mặc kệ Dâu Tây có nghe hiểu hay không, mụ chỉ lo nói: “Đây là nơi phần đông người bình thường sinh sống, còn có vài nơi sử dụng phương thức ẩn giấu an toàn hơn. Ví dụ như “Bảo Hộ” là bậc cao của nhà “Thánh”, có thể quây vòng ra lãnh địa người sống chớ đi vào; “Cực Lạc” là bậc cao của nhà “Bí” có thể bày bố vùng ảo giác ngoài lãnh địa, gián tiếp che giấu bản thân. “Bậc cao” cô nói ít nhất là bậc 3, có vài khu vực nổi tiếng đều cần mồi lửa cấp 4 tọa trấn, rất hiếm gặp… nhưng mấy cái này không liên quan gì tụi con.”
Dâu Tây đã hết nghe hiểu, trên gương mặt toàn vẻ trống rỗng vô tội.
Bá Tước nhìn nó, không biết sao lại nhớ tới Bánh Mì.
Mụ đã sinh rất nhiều đứa con, một nửa trong số chúng cai sữa thì bị kéo lên lầu vỗ béo. Mụ sẽ cố hết sức quên chúng đi, cố ý để chúng lẫn lộn với những “Tiểu Ngũ” “Tiểu Lục” người khác sinh, thời gian lâu dần, hình như mụ đã thật sự tê dại, không nhớ nỗi ai là ai. Giống như lúc này đây, lý trí mụ biết “Tiểu Thất” và “Tiểu Bát” mới chào đời của mình không thể sống sót rời khỏi thành phố dưới lòng đất, nghĩ tới cũng chẳng có cảm giác gì… Tiểu Thất là con trai hay con gái mụ cũng quên mất.
Nhưng Bánh Mì khác. Bánh Mì và Trân Châu là hai đứa sinh đôi nhìn không giống nhau lắm, trừ “Thánh Tinh” khiến mụ tuyệt vọng ra thì hai đứa đấy là hai đứa con thật sự về mặt ý nghĩa của mụ. So với Trân Châu được nuôi trong chuồng, Bánh Mì lớn lên trong đám người Chuột càng giống “con người” trong kí ức của Bá Tước. Có một quãng thời gian rất dài, Bánh Mì chính là đứa trẻ duy nhất khiến Bá Tước cảm nhận được mối liên hệ của mẹ con.
Đứa trẻ ấy rất dịu dàng lặng lẽ, như cục bông không hề có góc cạnh, có vài nét giống một cách kỳ diệu với con bé mặc áo trắng trước mắt mụ bây giờ… Lúc nó chết tuổi cũng tầm này.
Bá Tước: “Con tên gì?”
“Dâu Tây.”
“Dâu Tây… đó là một loại quả, quả đỏ rực, đẹp lắm, chua ngọt ngon miệng nhưng vô cùng yếu ớt, chạm tới là hỏng ngay. Con đừng dùng tên này nữa, không may đâu, chờ an ổn rồi thì đổi cái tên.” Bá Tước giơ tay sờ mặt nó, “Nghe cô nói, con phải nghĩ đủ mọi cách theo kịp người bạn tết tóc bím của mình, có biết chưa? Chỉ có theo sát con bé đó con mới có thể tới nơi sống tốt hơn một chút, có một tia cơ hội thay đổi đời mình. Đừng để ý mấy người khác dưới lầu 1, nghĩ cũng đừng nghĩ tới bọn họ, bọn họ không có linh hồn, sinh ra ở trại quả mọng nơi thành phố dưới lòng đất thì bọn họ đã chẳng còn “đời người” nữa rồi.”
Ngoài dự đoán của mụ, con bé ôn thuận nghe xong tiêu hóa hồi lâu lại chẳng ngơ ngác gật đầu.
Dâu Tây lại nắm lấy túi nhỏ chứa bánh quy của mình, đoạn hỏi khẽ: “Còn cô?”
Bá Tước ngẩn ra.
Dâu Tây: “Cô sắp chết rồi sao?”
Câu thứ 2 mà Tháng Năm chuyển cho nó: “Theo Bá Tước, thường thì mụ sẽ không để ý tới em, thế thì không sao hết. Nhưng nếu mụ đột nhiên nói rất nhiều thứ với em thì hỏng rồi, mụ không muốn sống nữa.”
Vậy…
“Con không muốn.” Dâu Tây nói.
“Phải nhờ em tùy cơ ứng biến rồi,” Cái người khiến nó chạy đi, giơ vật nặng lên đập vào trại quả mọng dặn thế, “Cái này không cách nào dạy em trước cả, nhưng em phải ghi nhớ nguyên tắc này, dù mụ có nói gì với em, tất cả những lời làm em nghe xong thấy không vui thì em cứ phản đối hết, phản đối tới cùng.”
“Chúng ta trốn ra chung với nhau, con không thể không nghĩ tới bọn họ.” Dâu Tây gắng sức không cho giọng mình run rẩy, “Con không tin lời cô, con cũng không muốn cô chết.”
Bá Tước mỉm cười: “Kiến con, con “không muốn” thì được gì, con có cách gì à?”
“Giờ còn chưa có, có lẽ tương lai sẽ có.” Ngón tay siết cái túi nhỏ của nó tái đi, “Con sẽ chờ, vẫn luôn nhớ “con không muốn”.”
Bá Tước vóc người cao to, tuy có hơi gầy guộc nhưng vẫn có thể nhìn xuống con nhỏ. Mụ nhìn Dâu Tây như đang chăm chú nhìn mình của mười mấy năm về trước, cất tiếng nói gần như không thể nghe thấy: “Chở cả một đời, con cũng chẳng chống lại nỗi số mệnh. Nếu con người ta không thể chấp nhận hiện thực thì chỉ có thể sống trong mơ, một trận “ung thư não” là đủ làm con chết vì tuyệt vọng. Như cô muốn làm gì, con kéo lại được chắc? Đừng tự lừa mình dối người nữa.”
Dâu Tây giơ tay kéo áo quần mụ.
Thật ra Bá Tước nói gì, có quá nửa nó không hiểu, may mà mệnh lệnh của Quạ Đen đủ đơn giản.
“Vậy thì kéo tới khi nào không kéo được.”
Bá Tước cười khinh: “Sau đó thì sao?”
Lần đầu tiên từ lúc chào đời tới nay Dâu Tây mới gặp phải cục diện này, nó vừa sợ vừa cuống, không nhịn được sụt sịt.
Bá Tước nhìn nó mỉa mai: “Sau đó khóc à?”
Không biết sao Dâu Tây lại buột miệng: “Sau đó sẽ nhớ mãi, nhớ mãi… Con không có cách, nhưng con có linh hồn, anh Quạ Đen nói rồi, “không muốn” chính là linh hồn của con.”
Bá Tước lặng lẽ nhìn con bé khóc nghẹn ngào nức nở, có một khoảnh khắc, dường như đôi mắt đã cạn khô của mụ lóe lên chút ánh sáng.
Mãi lát sau, Bá Tước mới thở dài.
Mụ đứng lên, nhấc theo con bé khóc đã mệt đang nắm góc áo mình ra mở cửa. Trong hành lang lập tức có vệ binh dáng vẻ cảnh giác ngẩng đầu nhìn sang.
“Chỗ này có rất nhiều phụ nữ mang thai và trẻ con không thể tự chăm sóc.” Bá Tước trầm tĩnh nói, “Để bọn họ ở riêng thì lúc nào cũng có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tôi cần phải đi kiểm tra tình hình của bọn họ. Yên tâm, tôi chỉ loanh quanh tầng này, tuyệt đối sẽ không đi tới nơi khác.”
Vệ binh do dự chốc lát.
“Đi hỏi bà chủ của cậu thử xem, bọn tôi đông người như vậy, đâu thể nhờ cả bà ấy bận tâm chăm nom.” Bá Tước nở nụ cười khách sáo, “Như vậy dễ loạn lắm, có phải không?”
Gác mái tầng 3 - Góc khuất bị người ta bỏ quên.
Chờ sắp xếp cho nhóm người lầu 1, lầu 2 xong, thiếu niên trông cửa ngáp một cái, rồi mới chiếu lệ đưa thức ăn lên gác: Trong hộp là đậu trộn, bánh lúa mạch và bột nhão không rõ thành phần.
Món này với lương khô mang ra so với nhau, cái nào làm người ta “tĩnh tâm” hơn đúng là khó nói thật. Nhưng xét thấy Tháng Năm đã đói tới mức bắt đầu xé da chết trên môi mình thì vẫn cứ ăn đến độ lệ nóng hoen mi.
Nuốt ba miếng bánh lúa mạch cỡ bàn tay vào bụng, cổ Tháng Năm nghẹn ứ không cong lại được, cuối cùng óc nó cũng tìm được kẽ hở, lềnh phềnh bơi về đầu từ dưới dạ dày, để ý thấy anh quả cảnh sát không ăn được mấy miếng.
Tấn Mãnh Long tựa bên cửa sổ, mở hé cửa sổ trên gác, đang nhìn xuống dưới.
Chỉ dựa gần cửa sổ thôi, cậu đã liếc thấy có 3 vệ binh dắt súng. Tấn Mãnh Long xuất thân là “quả cảnh sát”, nhìn ra được vệ binh này ngoài sáng, quanh đó còn không ít người trông thì có vẻ nhàn rỗi, thật ra là đang âm thầm giám sát nơi này.
Cách mấy chục mét còn có chỗ mà những người được gọi là “mồi lửa” cư trú.
Những “mồi lửa” này được sở An ninh gọi là “dã quái”, Tấn Mãnh Long lớn lên trong câu chuyện kinh khủng về dã quái từ bé, bọn họ có một môn học chuyên dạy làm sau chạy thoát thân khi đụng phải dã quái. Mà hẳn nhiên cậu rớt môn này: Bị một đứa nhỏ 13, 14 tuổi đánh ngất hai lần, giờ còn rơi vào đại bản doanh của “dã quái”.
Nếu thân phận của Tấn Mãnh Long không bị lộ, thiết bị định vị còn đó, vậy thì nhiệm vụ lẻn vào lần này ít nhất cũng được cái “công lao hạng bạc”, 35 tuổi xuất ngũ thì có thể được chôn vào nghĩa trang quả cảnh sát, có bia mộ và ảnh chụp của chính mình.
Nhưng mà… tình hình của cậu bây giờ, nghiêm khắc mà nói thì nên gọi là “trốn chạy”.
Tháng Năm há to miệng như cái bánh lúa mạch, nó há hốc nhìn anh quả cảnh sát đột nhiên bắt đầu đập đầu xuống mặt bàn.
Tấn Mãnh Long nghĩ mãi cũng không hiểu, lúc thành phố ngầm binh hoang mã loạn, hoàn toàn không ai để ý tới mình cả, sao mình lại không nghĩ tới chuyện bỏ chạy kia chứ?
Quạ Đen lái xe trên mặt đất chạy lung tung, mồi lửa nhỏ hung tàn ngồi phía trước, trong thùng xe toàn là “gia súc” ngờ nghệch, sao mình lại không gào lên? Đâu chỉ không gào, cậu còn bị 3, 4 đứa nhóc béo mầm ép thành tờ giấy, thở cũng không dám thở mạnh!
Tháng Năm giơ một ngón tay ra chọt cu cậu: “Ờm… anh có sao không?”
“Anh có sao, chắc chắn đầu óc anh hỏng rồi.” Tấn Mãnh Long đập đầu xuống bàn, thử dùng cách trị liệu tiếp xúc thiết bị điện không lành mạnh để chữa cho đầu óc mình, “Mình là cái thứ gì đây? Trời ơi!”
Quả cảnh sát khác với chó cảnh sát. Nghe nói chuyên gia cho rằng quả cảnh sát đã không dễ sai bảo, lòng trung thành lại còn thua lũ chó, vậy nên thẩm tra quản thúc bọn họ rất nghiêm. Quả cảnh sát hễ dính tới xíu hiềm nghi trốn chạy thì sẽ xử cực hình, toàn bộ quả cảnh sát đang trong thời gian thực hiện nghĩa vụ quân sự đều phải tới xem, coi như răn đe cảnh cáo.
Tấn Mãnh Long biết, bằng vào “trị số hiềm nghi” của mình bây giờ, quay về chính là cái chết.
Nhưng ở lại đây cũng chẳng sống nổi, suy cho cùng thì cậu vẫn là “chó săn của ma cà rồng” trong miệng trưởng dịch trạm, chắc chắn cậu không thể thông qua thẩm tra!
Tấn Mãnh Long nghĩ tới con đường phía trước của mình, nước mắt sắp trào ra tới nơi, cậu mang theo tiếng nức nở ấy hỏi Tháng Năm: “Em giúp anh một chuyện được không?”
Tháng Năm ngập ngừng nhìn cậu chàng.
“Anh vốn định ở một mình trên gác mái, như vậy lúc bỏ trốn sẽ không liên lụy tới người khác. Không ngờ em cũng vào chung.” Tấn Mãnh Long nói, “Em có thể vờ là bị anh đánh ngất không, đừng lộ ra nhé?”
Tháng Năm: “Nhưng anh trốn ra kiểu nào?”
“Chờ khi đại bộ phận mọi người nơi đây ngủ rồi, thường thì dã quái ngày ngủ đêm ra, ngày tăm tối bọn họ sẽ ngủ, lúc đó cũng là lúc tối trời, anh sẽ nhân đó trèo qua cửa sổ. Anh nhớ đường lúc đi tới đây, xem vận may như thế nào vậy. Nếu giữa đường anh bị đánh chết thì đó cũng là số. Nếu anh có thể trốn ra, vậy sau này…” Tấn Mãnh Long nói tới đây thì đau đớn, càng muốn khóc hơn, “Sau này anh sẽ là “quả hoang” hèn mọn rồi.”
Tháng Năm cũng là cái túi nước mắt, không cách nào miễn nhiễm với nước mắt của người khác, nó lập tức chảy nước mắt theo: “Vậy nguy hiểm quá.”
Hai vị đây cầm tay nhìn nhau rơi lệ, Tấn Mãnh Long tuyệt vọng lau mặt: “Biết làm sao giờ? Một khi anh bị tra ra từng làm quả cảnh sát thì kết quả chỉ có chết. Chạy đi còn có đường sống, dù là về sau sống không bằng chết…”
Thoạt trông Tháng Năm sắp ôm đầu khóc với cậu chàng, thế nhưng lời nói ra lại rất đáng sợ: “Không phải đâu, người ta đã nhìn ra anh là quả cảnh sát rồi.”
Tấn Mãnh Long… Tấn Mãnh Long suýt chọt ngón tay vô hốc mắt mình: “Em nói cái gì?”
“Trước lúc anh Quạ Đen ngất đi có nói với em rồi, nguyên văn là “Trưởng dịch trạm quá nửa có nền tảng y học, liếc nhìn thì đã nhận ra tóc vàng là quả cảnh sát đã triệt sản”.”
Tấn Mãnh Long: “Trước lúc ngất… ngất hả? Sao trước lúc ngất cậu ta biết… Thế rốt cuộc cậu ta ngất thật hay giả thế? Đoàn xiếc quả cũng không diễn được như cậu ta đâu!”
Tháng Năm sụt sịt đáp: “Không biết mà.”
Tấn Mãnh Long: “Không đúng, nếu trưởng dịch trạm đã nhìn ra thì sao không chỉ chứng anh?”
“Anh Quạ Đen nói, chắc chắn trưởng dịch trạm có tính toán của mình, trước lúc thẩm tra, chắc chắn trưởng dịch trạm sẽ mượn cớ “kiểm tra tình hình sức khỏe” gì đó tới nói chuyện riêng với anh.”
Tấn Mãnh Long chụp tay Tháng Năm: “Trời ơi, cậu ta còn nói gì?”
Tháng Năm gãi đầu: “Hết rồi, hình như toàn kêu em nhắn lại với Dâu Tây…”
“Không phải… vậy cậu ta có nói lúc trưởng dịch trạm tìm thì anh phải làm gì không?”
“A, đúng rồi!” Tháng Năm đột nhiên nhớ ra, “Còn một câu, nhưng em không hiểu gì. Anh Quạ Đen nói “nhìn ống quần cậu ta”.”
Tấn Mãnh Long: “Hả?”