Chương 40: Utopia 9
“Ngày mai cậu sẽ là đối tượng thẩm tra trọng điểm của Thẩm Phán, sử dụng “tạo vật thần thánh” rất hao phí tâm thần, gần đây tinh thần Thẩm Phán rất kém, chắc chắn sẽ để người cần chú ý lên trước, vậy nên rất có khả năng người đầu tiên ông ta thẩm tra là cậu.”
Tấn Mãnh Long giống con bò mập đợi người làm thịt: “Tôi biết.”
Khổ nhục kế thế nào cũng chẳng mài ra được dấu vết lam lũ trên người Bá Tước; Gabriel tự đính kèm đèn tụ sáng, nhìn thế nào cũng không phải hạt giống làm công tác gian tế thần bí; Quạ Đen lươn lẹo từ lúc vào dịch trạm thì đã vững vàng với hình tượng “thiếu niên ốm yếu sắp tắt thở”... thế thì không phải chỉ còn thừa lại mỗi cậu chàng hay sao?
Lạc khựng lại: “Cậu biết cái gì? Sao cậu không hỏi sao dạo này tinh thần của Thẩm Phán rất kém?”
Tấn Mãnh Long: “...”
Lạc im lặng mấy giây, lại hạ giá trị trí khôn của đối phương xuống chút nữa, dứt khoát nói trắng ra: “Là vì gần đây ông ta có được một thi thể mồi lửa thần bí nhờ vào việc giết người, trộm lấy vật lưu mồi lửa sót lại trên người thi thể. Mồi lửa của lộ tuyến thần bí đấy là “Sợ hãi”, ông ta chưa từng xử lý vật lưu lại nên sẽ phóng đại cảm xúc sợ hãi của kẻ tiếp xúc, làm người ta mất ngủ, gặp ác mộng, thần kinh trở nên nhạy cảm.”
Tấn Mãnh Long kinh ngạc, quên cả ngậm miệng lại, Tháng Năm làm bộ ngủ cũng quên phải nhắm mắt. Hai con hàng ngũ quan mở hết 4 cửa ngập trong bí mật của dịch trạm, nặn ra biểu cảm của sinh vật trí tuệ.
“Giết, giết người?!”
Lạc chần chừ, cậu có hơi nghi ngờ về lựa chọn của mình. Tuy rằng với kế hoạch của cậu thì công cụ hình người tốt nhất đừng thông minh nhạy bén quá, nhưng cũng đâu thể…
Nhưng lát sau, gương mặt của Lạc hơi sa sầm, cậu không muốn chờ cơ hội tiếp theo nữa.
“Hẳn cậu phải biết, vật lưu lại mồi lửa chính là nguyên liệu “hàng cấm” mà ma cà rồng hay nói, có “tính lây nhiễm”, người tiếp xúc mật thiết với nó có thể biến thành mồi lửa tiếp theo, cũng chính là dã quái biến dị mà các cậu hay nói. Song loại mồi lửa này có 2 nguyên tắc kế thừa: Thứ nhất, sức mạnh mồi lửa chỉ có 1 phần, một khi người khác kế thừa thì vật vốn lưu lại nó sẽ biến mất: Thứ hai, mồi lửa như vậy bắt buộc phải tiếp xúc mật thiết, để lấy được sức mạnh mồi lửa, Thẩm Phán phải mang theo vật đó sát bên mình, phòng ngừa kẻ khác tiếp xúc.”
“Điều tôi cần cậu làm là bắt Thẩm Phán làm con tin trước lúc ông ta tra ra cậu có vấn đề, tìm thấy vật lưu lại mồi lửa đó. Đó chính là tội chứng của ông ta - Thẩm Phán có tội, đương nhiên sẽ mất quyền thẩm tra cậu… các cậu. Lại thêm vụ án này nghe ghê người, dù là “thần thánh” mắt không chứa được hạt cát hay là “thần bí” chơi nội bộ đều sẽ bị kinh động, sau đó sẽ là khoảng thời gian rất dài không ai lo tới các cậu được, tôi sẽ nhận cơ hội tiếp nhận quyền “thẩm tra”, bịa ra lý do hoàn nỹ cho việc cậu bắt Thẩm Phán làm con tin, đảm bảo cho cậu thông qua thẩm tra.”
Trưởng dịch trạm nói một hơi xong hết, sau đó trịnh trọng giơ tay: “Mồi lửa là ngọn hải đăng linh hồn của chúng tôi, là kim chỉ hướng của lương tri, tôi nguyện lấy danh nghĩa mồi lửa và cha mình ra thề, tới khi đó tôi sẽ cố gắng dốc hết sức mình, sắp xếp cho các cậu đi tới nơi tốt nhất.”
“Tôi, tôi… uy hiếp con tin?” Tấn Mãnh Long hoảng tới nỗi tìm đầu khắp nơi, “Không… không…”
Lạc lạnh lùng nói: “Hoặc là bị xử quyết.”
Tấn Mãnh Long: “...”
“Cả nhóc nữa, quý ngài nhỏ bé xinh xắn.” Lạc cũng không quên Tháng Năm đang giả chết, “Zoey và Thẩm Phán đã quyết định bán nhoc cho một tên ác ôn có tiền có thế làm đồ chơi, rơi vào tay hạng người đó còn thảm hơn gấp vạn lần làm nô dịch cho ma cà rồng. Nhóc biết hẳn nên đứng về phía nào, nhỉ?”
Tháng Năm ngã vật dưới sàn rùng mình, đã hoàn toàn tê liệt.
Tấn Mãnh Long lại sửng sốt: “Nói vậy là có ý gì?”
“Khó hiểu lắm sao? Nó, còn mấy cô nhóc,” Lạc chỉ xuống dưới lầu, “Các thiếu nữ ngây thơ, dù là ma cà rồng nuôi trồng hay được Bí tộc sàng lọc thì dáng vẻ đều nổi bật hơn người. Bọn họ mới đến, không ai dẫn đường, không người bảo vệ… không phải sở An ninh ma cà rồng từng dạy các cậu rồi sao? Rơi vào tay “dã quái” sẽ ra sao? Nếu để tôi nói thì không chừng bị xử quyết ngay như cậu mới là số hên đấy.”
Tấn Mãnh Long khó tin nhìn Tháng Năm rồi lại nhìn trưởng dịch trạm, sợi chỉ vàng im lặng đã lâu trên cổ tay cậu chàng khẽ cử động, vạch ra mấy nét: Đúng vậy.
Ngài quả cảnh sát hít sâu một hơi, đón lấy ánh mắt có chút bất ngờ của Lạc. Cậu chàng siết nắm tay đứng thẳng lưng: “Cậu nói tôi biết tôi nên làm gì đi.”
Đêm dài đằng đẵng, có người đánh bàn tính, có kẻ mài dao, có người ngổn ngang trăm mối cảm xúc, đêm không an giấc, có kẻ sợ hãi bất an, cầu xin những vị thần mà mình biết.
Gabriel truyền tiếp thời gian thật mưu đồ bí mật lầu trên, không lâu sau, ngoài cửa thoáng có tiếng bước chân truyền tới, chút ánh sáng phía sau cánh cửa lọt qua khe tắt ngấm, lặng lẽ tĩnh mịch.
Quạ Đen chắp tay trước ngực, đầu ngón tay chống cằm, sau một hồi im lặng mới hỏi Gabriel: ““May vá” còn lại bao nhiêu? Còn đủ treo cổ một người trưởng thành không?”
Gabriel cảm nhận một chút, sau đó lắc đầu: “Không được, gần hết rồi, chỉ vàng thả ra ngoài sẽ biến mất nội trong 48 giờ.”
Quạ Đen cứ chốc chốc chọt đầu ngón tay vào cằm: “Tôi nhớ anh có nói năng lực của “Thấy rõ” không giống với năng lực của các ma cà rồng khác, không phải hàng sử dụng một lần, chỉ cần “sạc điện” là có thể dùng lại, vậy uống một ngụm kỹ năng… vạn người mê gì đó, có tính là sạc điện không?”
Đây là Gabriel giảng cho tụi Hoa Nhài nghe lúc treo trên xe tải, khi đó y có nhắc sơ qua mấy câu. Phát hiện Quạ Đen thế mà cũng nghe lọt vào tai, lại còn nghiêm túc ghi chú lại, không dưng tâm tình Gabriel cũng phơi phới: “Đúng, có thể. Chỉ là như vậy chỉ đủ cho “Thấy rõ” phát động mang tính nhắm vào hai lần, tôi không thể phô trương đọc khắp nơi giống chính chủ “Thấy rõ”.”
“Không sao,” Quạ Đen nói, “Đủ xài rồi.”Đầu Hoa Nhài nổi lên quá trời bong bóng nghi hoặc: “Không phải anh nói kỹ năng mồi lửa của mình từa tựa “Thấy rõ” hay sao?”
“Chẹp, ít nhiều gì cũng khác mà, dù sao anh cũng có răng nanh đâu.” Quạ Đen đáp một câu lấy lệ rồi lại quay sang hỏi Gabriel, “Chỉ “May vá” không đủ treo cổ nhưng còn đủ kích thích cơ thể người ta không? Kiểu như đâm vào gân chân làm người ta mất thăng bằng ấy.”
Gabriel gật đầu: “Có thể.”
“Là dùng cho Thẩm Phán hả? Anh cảm thấy kế hoạch bắt cóc của trưởng dịch trạm không chu toàn hay là không tin khả năng của tên ngốc kia?” Hoa Nhài nói tới đây thì không nhịn được bóp cổ tay tiếc hận, “Sao lại bảo tên phế vật ấy đi, nếu mà là em…”
“Không phải, anh nghi là…”Quạ Đen cau mày suy nghĩ gì đấy.
Thấy vẻ mặt hắn nghiêm túc hẳn, Hoa Nhài nhịn không hỏi, không làm gián đoạn mạch suy nghĩ của hắn, chỉ nương theo ánh sáng nhàn nhạt ngoài cửa sổ rọi vào, mở to đôi mắt, ánh mắt sáng ngời đợi hắn nói tiếp. Thế rồi cứ đợi mãi đợi mãi, Quạ Đen lại chợt lắc lư, sau đấy thình lình mềm oặt ngã xuống.
Động tác của Hoa Nhài chậm hơn Gabriel nửa nhịp, chỉ kéo được một bàn tay buông thõng của hắn, nóng hổi. Bàn tay ấy gần như là da bọc xương, cổ tay ốm yếu hằn lên gân tay khiến nó nhớ về Erry bị khiêng đi hồi ở trung tâm nuôi cấy, Erry cũng cứ nói chuyện, rồi sau đấy chẳng còn âm thanh gì nữa…
Mồi lửa Phán xét trong đầu có mỗi “tử hình” chợt cảm nhận được sức nặng của cái chết, Hoa Nhài có bệnh vái tứ phương, nó hốt hoảng nhìn Gabriel: “Anh ấy… anh ấy không sao hết, phải không?”
Gabriel nhìn vào mắt nó.
Khoảnh khắc đó, ánh mắt tỏa ra bên dưới mi mắt buông xuống ấy làm cho con nhỏ cảm giác được sự xa xôi khác lạ, Gabriel hệt như loài quái vật thần bí bất thiện trong truyền thuyết của ma cà rồng.
Quái vật phun ra lời nguyền rủa âm u: “Không sao, đương nhiên là vậy.”
Nói xong, y cúi người bế Quạ Đen lên, bố trí ổn thỏa lên chiếc giường nhỏ cạnh cửa ra vào, ngón tay y khẽ khàng lướt qua gương mặt đỏ bừng vì cơn sốt, dừng lại nơi cần cổ cũng nóng bỏng nọ.
“Cậu nói mình có thể “tiêu trừ tác dụng phụ”, để tôi xem xem có thật không,” Gabriel vui vẻ nghĩ, “Kẹo cứng nói dối sẽ bị nhai nát rồi ăn sạch đấy.”
Chắc Quạ Đen cảm nhận được cơn mát lạnh, hắn vô thức dựa gần bàn tay lạnh căm của y. Bắt đầu từ khi thành phố dưới lòng đất làm phản, mắt trái của Quạ Đen vẫn luôn làm việc.”
Thật ra cơ thể thông minh hơn khối óc nhiều, khi đôi mắt mệt nhọc sẽ sung huyết, lao lực sẽ chảy máu, nếu lúc này còn cưỡng ép khởi động thì thân thể biết ngay bây giờ đang rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm cao, sẽ tự động tắt máy, nhắc nhở bệnh trạng, điều chỉnh bộ phận dở sống dở chết sang trạng thái tốt nhất cho tới khi kiệt quệ.
Quạ Đen chỉ cảm thấy mỗi một tế bào đều đang lên cơn sốt, cơn đau kịch liệt men theo khớp xương xông đi khắp nơi, ý thức hấp hối lau chùi hiện thực rơi rớt, hiện ra chút ký ức nhòe nhoẹt.
Hắn lờ mờ cảm giác được, lần cuối cùng “háo năng lượng cao” liên tục như thế này đã là chuyện của rất lâu về trước, ký ức kể lại trống không, nhân quả mịt mờ, chỉ có cảm giác còn sót lại trên thân thể khi ấy: Bình tĩnh lại phấn chấn, ngực như có tảng băng bị đốt cháy, sau đó băng tan thành dòng nước chảy xa, nửa người hắn trống rỗng… Vậy nên đó là chuyện gì đây? Hình như chẳng phải kết quả hay ho gì cho cam.
Trong cơn hôn mê, Quạ Đen vô cùng cảnh giác, hắn nhanh chóng quét đi suy nghĩ không may mắn. Kế đó hắn bị cơn sốt cao làm mộng mị lung tung suốt phần còn lại trong đêm.
Một gương mặt người chết tái nhợt chuyển sang tím xanh kê tới sát, không ngừng hít lấy nhiệt độ cơ thể của hắn. Càng lúc hắn càng thấy lạnh, cơ thể mỗi lúc một cứng còng… cũng càng ngày càng giống người chết.
Vậy là hắn cất bước chạy như điên, quơ quào tay chân, mặc sức cười to, dường như chỉ có làm thế Quạ Đen có thể chứng minh mình hãy còn ở chốn nhân gian.
Trong một chốc, hắn không dừng lại được, hệt như đã mang vào đôi giày khiêu vũ màu đỏ trong câu chuyện của Andersen.
“Chắc mình cần triệu hồi một đao phủ tới phục vụ chặt chân.” Quạ Đen mê mang nghĩ, sau đấy hắn lại cảm thấy có thứ gì đó vắt ngang yết hầu mình, lạnh căm như lưỡi rìu.
“Chỗ này không đúng rồi chú em, anh đặt đơn chặt chân, chú em chặt thế này có phải nhiều quá rồi không?” Hắn phát ra nghi vấn trong cơn mơ.
Đao phủ gương mặt mơ hồ có giọng nói rất vui tai, có thể đi lĩnh xướng bài thánh ca: “Phần thêm là tặng kèm hữu nghị.”
Quạ Đen sướng rơn: “Thật không đó? Có lời thế à?”
Lúc này, có giọng một cô bé một vang lên: ““Có lời” gì thế?”
Người chết, giày khiêu vũ màu đỏ, đao phủ khai trương đại hạ giá và ký ức chìm trong sương mù lập tức tiêu tan, cơn đau cắt xương lần nữa trở nên chân thật.
Quạ Đen cắn răng hít hà, chỉ cảm thấy có một bàn tay nhẹ nhàng bẻ cằm hắn, rót cho mấy ngụm nước: “Tỉnh rồi chưa?”
Giọng nói đó lôi kéo hắn, khiến cho thần hồn của hắn xuyên qua ma cà rồng khoác da người và người nửa thú với gương mặt dữ tợn, ngã về tòa nhà nhỏ đen kịt bị canh gác xung quanh.
Quạ Đen miễn cưỡng tập trung, mí mắt đau đớn hé ra rồi nhắm lại: “Thiên thần các hạ, ngài cũng chói mắt quá… shh…”
Hắn vừa cử động đã có cảm giác da đầu bị kéo, vừa nghiêng đầu đã phát hiện ra Gabriel đang nắm đuôi tóc mình, thắt cái bím tóc phức tạp.
Lúc này trời đã sáng tỏ, Zoey với Lạc đều đã tới. Hoa Nhài lo lắng đứng bên giường, chỉ có Gabriel… Không biết đại thiên thần rất biết tìm niềm vui lại nghĩ ra trò gì mới, thấy Quạ Đen mở mắt, y bỗng vui vẻ hẳn với tốc độ mắt thường có thể thấy.
“Anh uống thuốc vẫn không hạ sốt” Hoa Nhài nói nhỏ, “gọi thế nào cũng không tỉnh dậy.”
Kêu không tỉnh mà lại còn cười mỉm suốt, cứ như chìm vào mộng mị không thể thoát ra, mà thân thể thì lại cứng đờ, run rẩy từ đấy cho tới giờ.
Hoa Nhài nhớ tới “cái giá” mà Quạ Đen hay treo ngoài miệng, lần này cũng là “cái giá” của hắn sao? Con nhỏ hé miệng, ngặt nỗi người ngoài còn ở đây, nó chỉ đành nuốt xuống, làm bộ lơ đễnh hỏi: “Mơ thấy gì mà vui thế?”
“Bánh nhân thịt rơi từ trên trời xuống.” Quạ Đen ậm ờ đáp một tiếng, “Sắp chuẩn bị thẩm tra rồi sao?”
“Thẩm Phán đã chuẩn bị xong,” Lúc này Lạc hoàn toàn không có dáng vẻ sắp xếp Tấn Mãnh Long nữa, lắc mình biến thành một bác sĩ hèn nhát vụng về, “Cậu đi được không? Nếu thật sự không thoải mái thì có thể nằm một lát, để người khác…”
Quạ Đen nhìn về phía Lạc, cậu chợt sững sờ.
“Tôi không sao hết.” Quạ Đen chống mạn giường đứng lên, “Ê, thiên thần huynh đừng buông tay nha, cả đời này của tôi còn chưa chải được kiểu tóc xinh xắn độc đáo thế đâu… Quý cô Zoey, phiền cô cho cháu mượn sợi dây buộc tóc.”
Lạc nhường đường, âm thầm đánh giá Quạ Đen, trong ánh mắt mang theo vài phần nghi ngờ.
Zoey giám sát lầu 1 rất nghiêm, Lạc không có cơ hội nói riêng với mấy người ở đây. Cậu biết thiếu niên này không giản đơn, thương thế bệnh tật là thật, nhưng ngất xỉu vừa khéo thế thì 100% là làm bộ.
Nhìn gương mặt thì người này có vẻ giống hàng do ma cà rồng nuôi cấy, song Lạc lớn lên ở dịch trạm, đã từng trông thấy rất nhiều người đẹp do ma cà rồng nuôi cấy, bọn họ đều giống chậu cây cảnh do con người đẽo gọt, ngay cả cô bé hoạt bát như Hoa Nhài thì trên người vẫn có vết tích dạy dỗ huấn luyện nhiều năm.
Nhưng người này…
Bỗng dưng Lạc có hơi bất an, cậu không nhịn được, lén ấn vào khẩu súng lục giấu trong túi áo ngoài rồi lại nhanh chóng ôn lại kế hoạch của mình một lần, thầm trấn an bản thân.
“Không sao hết,” Cậu nghĩ, “Không thuận lợi cũng sẽ không liên lụy tới mình, cùng lắm thì chờ cơ hội sau.”
Lúc bọn họ ra ngoài, Tấn Mãnh Long và Tháng Năm đã xuống lầu, đi theo phía sau là Bá Tước. Bá Tước chỉ dẫn theo Dâu Tây với mấy thai phụ tuổi hơi lớn, đa số lũ trẻ đều ở lại tầng 2.
Đại sảnh ở lầu 1 đã thay đổi bố cục, đồ dùng trong nhà dịch hết vào góc tường. Chính giữa đại sảnh chỉ bày chiếc bàn nhỏ, hai cái ghế dựa, xung quanh là vệ binh súng đạn lên nòng đứng kín cả.
Không ít người trong dịch trạm chen chúc ngoài cửa hóng hớt, kẹt cả con đường. Lão Ethan dắt chó phất tay với tụi Hoa Nhài, nhánh “tiểu đội mồi lửa thần thánh” vốn sắp rời đi đều bị chặn lại giữa đường.
Người đàn ông tóc đuôi ngựa từng nói chuyện với Hoa Nhài dứt khoát xua tay, để đội viên dừng lại, cũng nghỉ chân đứng xem.
Lúc này, Thẩm Phán đầu hói đi qua đám đông tới nơi, mấy mồi lửa của tiểu đội thần thánh hành lễ với gã, gã đi tới chiếc bàn nhỏ trong sự cung kính của mọi người.
Quạ Đen đã từng tiếp xúc thân mật với họng súng của Thẩm Phán đại nhân trong bản ghi chết chóc, lúc này thấy người thật thì lại có hơi bất ngờ: Lạc nói trạng thái của gã không ổn, không ngờ lại “bất ổn” tới vậy.
Gương mặt của Thẩm Phán lõm xuống, vành mắt ấn đường đều đen như đít nồi, cả người ngồi đấy trong cứ như ví dụ cho bài giảng “tai họa đổ máu” trong sách giáo khoa đoán mệnh vậy.
Thẩm Phán… đổ máu ngồi xuống, đặt một cái đồng hồ để bàn nhỏ, có vẻ cầu kỳ lên bàn, ánh mắt mệt mỏi của gã nhìn quanh, quả nhiên rơi lên người Tấn Mãnh Long.
“Tôi cảm thấy,” Thẩm Phán cao cao tại thượng mở miệng, “Quý ngài vạm vỡ nhất đây thoạt trông giống vị dũng sĩ, hẳn là gánh vác trọng trách bảo vệ người khác trên vai nhỉ? Tuy chúng tôi thẩm tra đơn giản thân thiện nhưng có vẻ cũng gây ra chút áp lực với những vị khách mới đến, hay là ngài trước nhé, làm mẫu cho mọi người, thế nào?”
Không chờ Tấn Mãnh Long đồng ý thì đã có hai vệ binh bước lên, nửa uy hiếp đứng sau lưng cậu chàng.
Tấn Mãnh Long khoác tấm áo khoác không vừa người, cậu co tay vào trong tay áo, đoạn nuốt ngụm nước bọt, tay chân đánh cùng phía mà bước sang đó.
“Ngồi.” Thẩm Phán gật đầu với cậu chàng, kế đó phủ lòng bàn tay khô gầy của mình lên đồng hồ, “Thả lỏng nào, tôi chỉ hỏi cậu vài câu đơn giản thôi, phần lớn tình huống chỉ cần trả lời đơn giản, thậm chí nói “phải”, “không” là được rồi, không cần giải thích… Vậy câu hỏi đầu tiên, “Tên cậu là gì?”
“... Tấn Mãnh Long.”
Trong đám đông có vô số tiếng cười khẽ như tiếng xì hơi.
Nhưng không đợi tiếng cười khuếch tán, Thẩm Phán đã giơ tay vỗ lên chiếc đồng hồ. Tấn Mãnh Long lập tức cảm nhận được có một áp lực vô hình nào đó men theo tai mình, chảy vào đầu, bên tai “ong” một tiếng, linh hồn cậu cũng bị chấn động theo.
Không chỉ mình cậu chàng bị ảnh hưởng, những người vây quanh xem cũng lập tức im lặng, ngay cả mấy mồi lửa thần thánh cũng đứng thẳng lưng lên.
Chiếc đồng hồ “lách cách”, mặt đồng hồ rỗng không xuất hiện hình ảnh bó hoa cát cánh.
Tấn Mãnh Long nhìn chiếc đồng hồ để bàn đó, trên gương mặt là vẻ kính sợ.
“Quả nhiên,” Cậu chàng nghĩ, “Giống hệt như trưởng dịch trạm đã nói.”
Lạc nói với cậu chàng, “tạo vật thần thánh” này là “Đồng Hồ Chân Thật”. Khác với sản phẩm do các Thợ Thủ Công bình thường làm ra, thứ này dùng vật lưu lại mồi lửa “Chân lý” của một vị thuộc lộ tuyến thần thánh làm ra.
Là vì chủ nhân ban đầu khi còn sống chỉ là Tu Sĩ Khổ Hạnh cấp 1 nên tạo vật thần thánh này dùng không tiện lắm, nó chỉ có thể phán đoán thật giả đơn giản, hơn nữa mỗi lần lúc khởi động đều sẽ có áp lực tinh thần tràn ra ngoài, nhất là khi thăm dò ra được lời nói dối.
Khi đó là lúc vệ binh quanh đấy sẽ thất thần trong giây lát, là thời cơ cho cậu chàng ra tay.
“Nói thật.” Thẩm Phán liếc nhìn mặt đồng hồ rồi lại nói với Tấn Mãnh Long, “Nếu Đồng Hồ Chân Thật hiển thị hoa cát cánh, chứng tỏ cậu thành thật. Nếu mặt đồng hồ biến thành con rắn, e là chúng ta phải mời cậu cân nhắc lại đáp án rồi.”
Tấn Mãnh Long càng nhìn càng đứng ngồi không yên.
Kế đấy, Thẩm Phán lại hỏi một chút về mấy chuyện vặt vãnh không quan trọng như tuổi tác, ngủ có ngon không, mặt đồng hồ luôn hiện hoa. Cho tới khi người được thẩm tra thả lỏng hơn đôi chút, Thẩm Phán mới đột ngột hỏi: “Tên Tấn Mãnh Long rất đặc biệt, là ai đặt cho?”
“Chủ nhân… chủ nhân ma cà rồng.”
Mặt đồng hồ hiện hoa cát cánh.
“Ồ. Xem ra cậu trốn thoát khỏi ma cà rồng, phải không?”
Tới rồi.
Tấn Mãnh Long khó nhọc nuốt ngụm nước bọt, nghe thấy tiếng máu sục sôi trong động mạch mình xông lên đầu từng chút một.
Ánh mắt cậu chàng vẫn không tìm tới Lạc, nhưng nhìn thấy mấy thiếu nữ căng thẳng dựa dẫm phía sau Bá Tước, còn cả Dâu Tây… Tháng Năm nói cho cậu chàng hay, con bé trông như con búp bê sứ ấy vậy mà đã từng cứu cậu chàng một mạng.
Mãi mà Tấn Mãnh Long vẫn không đáp lời, Thẩm Phán bắt đầu cau mày, mấy người vây xem cũng xì xầm với nhau.
Quạ Đen dựa vào cây cột gỗ, lạnh lùng đứng xem, Thẩm Phán, Zoey, mấy vệ binh mưu sát mồi lửa vô danh và lão trưởng dịch trạm lúc này vừa khéo cũng đều có mặt.
Mà Lạc…
Quạ Đen suy đoán, ánh mắt hắn chuyển động, dễ dàng tìm thấy trưởng dịch trạm giấu mình phía sau một gốc cột.
“Quả nhiên.” Quạ Đen hiểu ra, đoạn ho khẽ mấy tiếng, hắn mượn tư thế giơ tay che miệng, nhanh chóng nói câu gì đó với Gabriel.
Gabriel không có ý kiến, chỉ là ánh mắt nhìn hắn mang theo chút bất đắc dĩ.
Đúng ngay lúc này, Thẩm Phán lại nhắc nhở: “Trả lời phải hoặc không là được.”
Cơ bắp cả người Tấn Mãnh Long tích cóp sức lực. Cùng với tiếng “phải” của cậu chàng, Đồng Hồ Chân Thật chợt thay đổi “sắc mặt”, bên tai tất cả mọi người như bị thứ gì đó nổ tung. Tấn Mãnh Long đã chuẩn bị từ trước vùng dậy, lấy cây roi điện trong tay áo mà trước đó Lạc đưa cho, đánh vào bàn tay ấn đồng hồ của Thẩm Phán. Cậu chàng ỷ người mình cao to, kéo phắt Thẩm Phán sang, đồng thời hô to: “Thẩm Phán là hung thủ.”
Song Tấn Mãnh Long nhanh chóng phát hiện ra hiện thực hoàn toàn không đi theo kế hoạch, làm gì có ai “thất thần”. Vào khoảnh khắc cậu chàng ra tay thì đã có bảy cây súng chỉ vào mình, cùng lúc đó, mồi lửa thần thánh tóc đuôi ngựa bắn một tia sáng trắng tới ngay trước mặt cậu chàng.
Đại não Tấn Mãnh Long trống rỗng, Lạc lừa mình, nhưng…
Tại sao chứ?!
---Hoa cát cánh