Absolute Duo

chương 1 『lilith=bristol』

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

= Absolute Duo:Volume 2 Chapter 1 =

Chapter 1 『Lilith=Bristol』

Phần 1

Khi tôi thức dậy, trời đã sáng.

Đầu tôi nặng trĩu vì không ngủ đủ giấc, và tôi vẫn thấy ngái ngủ.

Tuy nhiên, trước khi tôi có thể chìm vào giấc ngủ, khi tôi nghĩ lại về lời bộc bạch của Julie-------sự kiện diễn ra vào tối hôm qua khiến tôi không ngừng nghĩ đi nghĩ lại. Tôi không thấy muốn ngủ nữa.

“Tớ cũng giống như Tooru---------một <>.”

Dưới ánh trăng, khi tôi nghe lời nói của cô gái có mái tóc bạch kim vừa trưng ra vết sẹo trên lưng về mong muốn được trả thù, tôi không tìm ra lời nào để nói hết.

Để có thể trở thành một tạo vật phi nhân tính------một <>, cô gái có mái tóc bạch kim ấy đã vượt đại dương để đến đây.

Tôi đã từng nghĩ cô có một lý do thích hợp cho việc đó.

Nhưng, tôi không hề nghĩ rằng cô ấy cũng giống như tôi, những kẻ có trái tim bị thiêu đốt trong ngọn lửa báo thù.

Giữa những giây phút chìm trong im lặng, mặc dù Julie đã nhanh chóng nói rằng [Cùng quay về nào] và hướng về phía căn phòng------ngay cả khi tôi đã nằm lên giường, cuối cùng tôi cũng không thể ngủ

được, và chỉ lịm đi khi bầu trời đã bắt đầu chuyển sáng.

Khi tôi nhắm mắt lại, hình ảnh Julie bị khắc một vết sẹo dài trôi nổi bên trong suy nghĩ của tôi.

Tôi không biết cô ấy đã gặp phải tình huống như thế nào để phải chịu một vết sẹo như thế. Nhưng------

(Một, <> à………….)

Đôi mắt u sầu của Julie khi cô nói ra những lời nói đó.

(Giống như……….mình. Hử…...……)

Có lẽ tôi nên tìm một cơ hội để nghe những phần sau đó.

Hoặc là,liệu tôi nên chờ cô ấy nói với tôi.

Trong lúc đang suy nghĩ, tôi quay lại về phía sau lưng.

Khi tôi che mắt mình khỏi ánh sáng, và quay người lại.

Ở phía trên đầu, cái vật tôi vừa nắm vào là-------

*Munyuu*.

Một cái gì đó mềm mềm.

(Cái gì đây………..?)

Tôi quờ quạng di chuyển bàn tay.

Cái thứ gì đó mà tôi nắm vào có một phần phồng phồng khá khiêm tốn, vừa vặn trong lòng bàn tay tôi và là một thứ mềm mại được bao bọc trong một lớp quần áo mỏng tanh.

Nó mềm mềm, và hình dạng của cái thứ gì đó có thể thay đổi khi tôi di chuyển những ngón tay của mình. Tuy nhiên nó còn có khả năng đàn hồi, và có thể trở lại hình dạng ban đầu khi tôi tách những ngón tay ra.

Nếu tôi phải nêu ra một ví dụ, thì có thể là kẹo dẻo, mochi, hoặc có thể là--------và cứ thế, những suy nghĩ kiểu đó liên tục dâng lên---------

“Nuuu…………”

Cái thứ gì đó để lọt ra một âm thanh.

“………………..”

Mồ hôi ứa ra.

Ngay lúc này đây, để củng cố sự chắc chắn về việc cái thứ gì đó mà tôi đang chạm vào là cái gì.

Tôi ngập ngừng mở đôi mắt, và ở đó là---------

Làn da mang màu trắng tinh khiết như tuyết, cô gái với mái tóc bạch kim đang nằm đó thở nhẹ nhàng trong giấc ngủ yên bình.

…………..Quả nhiên giống với suy nghĩ của tôi, bàn tay tôi đang chạm vào bộ ngực của cô nàng.

(Tại sao cậu lại ngủ bên cạnh tớ!? Khoan đã, quan trọng hơn là------)

Tôi lấy lại bình tĩnh, và khoảnh khắc tôi cố gắng tách bàn tay mình ra trong hoảng loạn------

“Hyuuun…………!”

Có lẽ tôi vừa động phải một vị trí nhạy cảm, cô nàng với mái tóc trắng bạc giật lên nhè nhẹ gần như cùng lúc để lọt ra một tiếng rên đáng yêu và cô tự ôm lấy cơ thể mình.

………….May mắn hoặc không, cô nàng ép chặt bàn tay tôi vào ngực của cô.

“U-wah, mềm quá, khoan đã, Uwaaaaaaaaaaaaah!?”

Có thể là bởi vì sự kích thích, hoặc cũng có thể là vì tiếng hét của tôi--------

“----------Tooru………..?”

Đôi mắt màu hồng ngọc của cô nhìn thẳng vào tôi, và cô nàng gọi tên tôi.

Chỉ trong khoảnh khắc, tôi cảm thấy bản thân tái nhợt đi.

“Ju-Julie…………!! C-cái này là, errr……….!!”

“Ý cậu là………………….?”

Trong lúc đang đặt câu hỏi, Julie nhìn theo ánh mắt của tôi.

Và gần hơn một chút, tất nhiên là, bàn tay tôi đang bị ấn vào bộ ngực của chính cô.

“Ah………..”

Tôi để ý thấy gò má trắng muốt của cô đang đỏ ửng lên như màu hoa anh đào.

“[……………]”

Julie hướng về phía tôi với một biểu cảm bối rối và tôi đáp lại bằng một bộ mặt cứng đơ--------

“T-tớ muốn di chuyển tay, nên cậu có thể thả lỏng lực tay ra được chứ?”

“------ừm! Ya---…………”

Tôi hối thúc Julie và cô nàng buông lỏng lực trong cánh tay của cô ra.

Tôi vội vã rút bàn tay của mình lại, và được nửa đường thì-------

Ngón tay tôi túm vào thứ gì đó.

“Hnnkunn…………!”

Một lần nữa, Julie ôm chặt cơ thể của cô trong lúc vẫn đang kéo lấy tay tôi theo đó.

Theo lẽ thông thường, điều đó khiến cho bàn tay tôi hoàn toàn cảm nhận được sự mềm mại của Julie.

“Julie, chờ đã! tớ, tay tớ------------------!!”

“Er-errr, Julie. Xin lỗi về chuyện đó…………”

Trong lúc mọi việc cuối cùng cũng dịu lại, chúng tôi đang ngồi đối diện nhau trong tư thế Seiza ở phía đầu giường.

Tuy nhiên, ánh mắt của Julie lại hướng xuống đầu gối của cô. Và hai gò má của cô nàng thì khẽ đỏ ửng như màu hoa anh đào.

“……………”

Sự yên tĩnh đau đớn.

“T-tớ không nghĩ là cậu lại đang ngủ bên cạnh, nên tay tớ đã vô tình chạm vào khi tớ định chuyển tư thế nằm……………và rồi khi tớ di chuyển bàn tay để xem xem liệu chúng là cái gì thì……………”

“………………..Thế chúng cứng đến nỗi cậu phải xác nhận lại à………..”

Tôi sẽ bị mắng, hoặc nếu tôi nghe được sự thật với ánh mắt băng giá như thế khi tôi đang chuẩn bị cho chúng, tôi sẽ suy sụp mất.

“Ưh! K-không, nó………….đây là lần đầu tiên tớ chạm vào ngực của một cô gái và nó thực sự rất mềm, tớ hoàn toàn không quan tâm đến kích cỡ của chúng…………..khoan, Không không không không phải là như thế…………..”

(Ahhhhhh, tôi nói cái quái gì thế này--------!?)

“………………….”

Trái ngược với vẻ hoảng loạn của tôi, Julie lại một lần nữa chìm trong im lặng.

Có lẽ, chỉ là có lẽ thôi------đây sẽ là kết thúc dành cho tôi? Đây là thứ được gọi là cái chết dư luận sao?

“Ju-Julie…….?”

“……………Không hề có chủ đích nhỉ?”

Trước câu hỏi đó với đôi mắt nhướn lên, tôi đương nhiên chỉ có thể vung vẩy đầu lên xuống.

“Vậy thì không còn cách nào khác.”

“Ểrrr---------cậu sẽ tha cho tớ à?”

“Ya---.Ngay từ đầu, nguyên nhân cũng là do tớ phá vỡ lời hứa của chúng ta và trèo lên giường cậu theo ý muốn của tớ mà.”

Sau khi nói xong, Julie hơi cúi đầu xuống.

“Xin lỗi vì đã phá vỡ lời hứa của chúng ta, Tooru.”

“Không, tớ không để ý đâu--------nhưng tại sao cậu lại ngủ ở đây?”

Lúc tôi chìm vào giấc ngủ là khi bình minh. Julie đáng lẽ đã phải ngủ trên giường của cô cho đến lúc đó.

Thế tức là, Julie đã trèo lên sau khi tôi đi ngủ…………

“Bởi vì lần nói chuyện đó, tớ đã nhớ lại quá khứ.........và thấy cô đơn.”

Julie nhìn tôi hối lỗi.

“Nhưng mà, Tooru đã đi nghỉ mất rồi, nên sẽ rất phiền phức nếu tớ đánh thức câu dậy………….”

“……………..Hnn, trong trường hợp đó thì không thể làm khác được nhỉ.”

“Cảm ơn cậu rất nhiều, Tooru.”

Cậu có thể ngủ với tớ nếu cậu thấy cô đơn. Tôi chính là người đã nói thế.

Mặc dù tôi thấy khá ngạc nhiên, nhưng cũng thể làm khác được vì đã có một lí do, tôi nghĩ vậy.

(Thấy cô đơn vì lần nói chuyện đó........vậy nghĩa là, có lẽ cha của Julie-----------)

Khi tôi nghĩ về cuộc trò chuyện vào đêm hôm trước, thì ngay lập tức nó bị gián đoạn vì Julie đang gọi tôi.

“Dù sao thì, Tooru. Mặc dù giờ là buổi sáng, giờ thường là lúc chúng ta sẽ đi ngủ, nhưng liệu chúng ta có nên cứ thức dậy như thế này?”

“Cậu nói đúng. Tớ cũng muốn ngủ thêm chút nữa, nhưng tớ chắc chắn rằng mình sẽ ngủ quá giấc nếu giờ nằm xuống.”

“Ya---Tớ cũng vậy.”

Julie mỉm cười và cô nàng rời khỏi giường.

Như mọi khi,

cô có lẽ sẽ đi thay quần áo sau khi đi tắm.

“Ah------Ju-Julie.”

“--------?”

Tôi ngăn cô lại khi cô nàng đang chuẩn bị đi vào trong phòng thay đồ với quần áo để thay ở trên tay.

“Vừa rồi……….v-về chuyện bộ ngực đó, tớ thực sự xin lỗi.”

“………..Nej. Tớ không để ý đâu nên hãy bỏ qua chủ đề đó đi.”

Mặc dù Julie khẽ vung vẩy đầu trong lúc cô nàng nói vậy, cô vẫn có vẻ hơi hơi ngượng ngùng.

Khu vực căng-tin của học viện Kouryou đủ rộng cho bất kì số lượng học sinh nào đến đây để nghỉ ngơi và nhờ vào đó, không thực sự có khu vực tách biệt nào dành cho việc dùng bữa.

Nhưng, nó đã trở thành một chuyện thường tình cho hầu hết học sinh dùng bữa của họ cùng một nơi.

Và dành thời gian cùng với bạn đồng hành đã trở thành một sự kiện bình thường--------

“Ch-chào buổi sáng Tooru-kun, Julie-chan. Hôm nay hai cậu nhanh thế……..”

Một giọng nói quen thuộc hướng về phía chúng tôi khi chúng tôi đang đang ngồi cạnh nhau.

Chủ nhân của giọng nói này là một cô gái nhỏ nhắn, và cô là một người có một tính cách trầm lặng và ý tứ có thể thấy qua giọng điệu của cô.

Tuy nhiên, phần nhô ra từ bộ ngực của cô lại tương phản với điều đó, và nó thu hút khá nhiều ánh nhìn khi nó khiêu gợi hơn của bất cứ ai trong lớp.

------Quả nhiên, nó không phản ánh con người thật của cô.

“Chào buổi sáng. Hôm nay chúng tớ thức dậy hơi sớm.” “Chào buổi sáng, Miyabi.”

Hotaka Miyabi. Cô cũng là một học sinh năm nhất như chúng tôi, bạn cùng lớp--------đây là điều bình thường khi chỉ có duy nhất một lớp vào mỗi năm tại học viện Kouryou-----------nhưng cô nàng này dùng bữa với chúng tôi gần như mỗi ngày.

“Errrr…….”

“-----?”

Sau khi hơi do dự hướng ánh nhìn của cô nàng về phía tôi và Julie từng người một, Miyabi ngồi về phía đối diện Julie.

(……………Chắc là, cậu ấy vừa suy nghĩ về việc có nên ngồi phía trước bọn mình hay không chăng?)

Phía đối diện của cả tôi lẫn Julie đều đang trống và dựa vào tình trạng hiện tại của Miyabi, khả năng chuyện đấy xảy ra là khá cao.

Miyabi đến từ một trường nữ sinh nên cô nàng khá lúng túng trước người khác giới, nhưng chỉ mới một tháng tính từ hôm nay, sau khi vào trường học, tôi đã được nghe về nỗi lo lắng của cô nàng và sau nhiều sự kiện diễn ra, chúng tôi trở nên thân thiết đủ để chúng tôi có thể gọi nhau bằng tên.

Nhưng ngay cả vậy, tôi cũng có thể thấy được cô nàng vẫn thấy bồn chồn, dù rằng do dự không biết nên ngồi ở đâu là khá bình thường, và tôi thấy khá vui khi tôi nghĩ đến việc cô nàng có lẽ đã giảm mức độ cảnh giác so với trước kia.

“…………Err, Tooru-kun?”

“Hn? Sao vậy?”

Trong khi Miyabi đang ở trạng thái lo lắng và hai má cô nàng hơi đỏ ửng, cô liên tục thay đổi ánh nhìn của mình từ tôi đến cái bàn.

“Cậu hỏi sao vậy là có ý gì, tớ muốn hỏi như thế đấy…………………C-cậu cứ vừa cười vừa nhìn tớ nãy giờ, nhưng tớ không hiểu tại sao lại thế…………?”

Có vẻ như lý do mà cô nàng có một biểu cảm lo âu là do tôi.

Tôi nở một nụ cười méo xẹo, và để tránh phải nói với cô rằng tôi đang cười vì hồi tưởng vài chuyện.

“Giờ để ý mới thấy…………….hôm nay cậu chỉ có một mình. Chuyện gì xảy ra với Tachibana rồi?”

Một tình huống hiếm có, không hề thấy <> của Miyabi, Tachibana, đâu cả.

Tỏa ra một khí thế trang trọng, cô nàng là một cô gái có khí chất của một người trưởng thành dù chỉ cùng tuổi với chúng tôi.

Cô xuất thân từ một gia đình truyền thống võ thuật, và nắm giữ khả năng vượt trội ngay cả trong lớp, có kết quả rất tốt (nhưng lại tệ ở môn Anh), hơn cả là cô rất giỏi trong việc chăm lo cho người khác nên những người xung quanh rất tin tưởng cô.

“À………..Tomoe-chan có lẽ giờ đang đi đánh thức mọi người dậy rồi.”

“Mọi người luôn á?”

“Ừm. Có rất nhiều người sẽ ngủ quá giấc, nên cô làm việc đó để họ không bị muộn---------dù là hôm nào thì cứ vào tầm giờ này trong buổi sáng, cô ấy cũng sẽ đi qua phòng của mọi người và đánh thức họ dậy.”

“Haha, nghe đúng chất Tachibana.”

Tôi không cần phải hỏi thêm, chắc hẳn đây là công việc tự nguyện rồi.

Mới chỉ có một tháng trôi qua kể từ ngày bắt đầu cuộc sống mới cách xa cha mẹ của họ. Có nghĩa là, mặc dù có một giám sát viên ký túc xá, thì việc vị nữ chỉ huy Tachibana chỉnh đốn lại thói quen buổi sáng có thể khiến nhịp sống của mỗi người bị ảnh hưởng.

Tôi nghĩ rằng nó đúng chất nghiêm túc và bình tĩnh của Tachibana.

Hình ảnh cô nàng đi loanh quanh các phòng để gọi các bạn cùng lớp, trôi nổi rõ ràng trong đầu tôi.

(Tuy nhiên-------)

“Nếu tớ mà biết chuyện này xảy ra, tớ đã tăng lượng thịt lên và giảm lượng rau xuống rồi………..”

“Đừng có mà ăn thiếu cân bằng như thế chỉ vì tớ không ở đây, Kokonoe.”

“Ta-Tachibana!?”

Ngay sau khi tôi vừa mới lẩm bẩm như thế, một giọng nói mang chút giận dữ đến từ phía sau tôi.

Trong lúc tôi hoảng hốt quay người lại, Tachibana lườm xuống tôi sau khi đã vừa kịp lúc nghe được cuộc trò chuyện.

“Chào buổi sáng, Tomoe.”

“Yaa. Chào buổi sáng, Julie.”

Vẫn nhẹ nhàng di chuyển đôi đũa của cô cho đến tận lúc đó, *leng keng* sau khi Julie cúi đầu xuống khiến chiếc chuông kêu lên, và Tachibana cụp mắt xuống và nở nụ cười.

Nhìn vào khuôn mặt đã thả lỏng của Tachibana, tôi thở phào nhẹ nhõm từ tận trong tim.

“Sao cậu lại làm cái bộ mặt nhẹ nhõm thế.”

“K-không, hahahaha-------”

Tôi bị lườm một lần nữa, và cơ thể tôi lại càng teo lại hơn………

“Thật tình, cậu đúng thật là……….”

Trong lúc nhìn tôi thở dài, Tachibana ngồi xuống phía đối diện tôi.

“T-tớ không thể làm khác được. Với một nam sinh trẻ tuổi như tớ, nghĩ đến việc ăn thịt là chuyện tất nhiên--------”

“Nếu cậu ăn cả rau nữa, thì tớ sẽ không còn gì để phàn nàn cả.”

“Ư ư…………..”

“Ngay từ đầu, cậu đã chỉ ăn mỗi thịt. Như tớ đã nói hồi trước, cậu nên ăn nhiều rau hơn nữa. Hãy học Julie và Miyabi ấy.”

Khi tôi nhìn sang khay của họ, vì cơ thể nhỏ nhắn của mình nên khối lượng Julie lấy là khá ít, cô nàng có salad kiểu Nhật, trứng rán, món chính là cá hồi nướng và đây có thể gọi là một bữa sáng đúng kiểu Nhật. Cô nàng còn có cả nửa bát cơm nữa.

Có thể nói rằng lượng tiêu thụ này tính đến tận buổi chiều là khá ít ỏi.

Nếu so với tôi, bụng tôi có lẽ sẽ rống lên dữ dội ngay khi vừa hết nửa thời gian của tiết hai.

Miyabi có một thực đơn giản dị hơn, sự kết hợp của pot-au-feu và BLT sandwich, thức uống của cô nàng là sữa thường.

·

pot-au-feu: Bò hầm kiểu pháp.

–search tìm link wiki nhá :v -

·

BLT sandwich: bánh kẹp loại cơ bản gồm thịt heo muối hun khói (bacon), rau diếp/xà lách (lettuce) và cà chua (tomato).

(……….Quả nhiên, không biết điều này có liên quan đến lý do tại sao chúng lại to đến vậy không nhỉ?)

Tôi không thể nói đấy là đâu, nhưng tôi đang bí mật hướng ánh mắt của mình đến đó và nghĩ vậy.

“Cậu có nghe không thế, Kokonoe?”

“------Hụ! À-àhh, tớ có nghe và tớ đã hiểu. Tớ sẽ ăn rau nghiêm chỉnh mà…………..!”

“Umu, đó là một lời hứa đấy………..à đúng rồi, ăn salad nóng 8 món này đi. Cậu có thể ăn được món này chứ, nhỉ?”

*Don* một đĩa salad được đặt trước mặt tôi.

“Ựa………….không phải thế này, k-không, không phải là bữa sáng của Tachibana sẽ ít đi sao----------?”

“Tất nhiên là không rồi, tớ đã có phần của của mình……….muu, trong lúc cậu đang ăn dở đĩa đó, thì thêm chút rau bina và tảo bẹ nhé? Và cả đĩa rong biển nấu này nữa-------”

(Tha cho tớ đi mà à à à à à à à à!! Thịt, THỊTTTTTTTTTTTT!!)

Tôi hét lên trong tim vì chiếc đĩa nhỏ đựng rau đang ngày càng được thêm dần lên trước mặt tôi.

Bị gãy xương ở vài chỗ, chấn thương trên mọi bộ phận của cơ thể, và vô số vết bầm tím.

Hồi phục toàn diện sẽ mất một tháng. Tuy nhiên, đó chỉ là bởi cậu là một <>; nếu đây là một người bình thường thì sẽ mất vài tháng để hồi phục hoàn toàn.

Đó là kết quả kiểm tra y tế về những chấn thương mà cậu bạn Tora của tôi phải chịu trong kì <>---------không, làm công việc của cô ta từ phía sau sân khấu và nhắm vào các họ sinh khác có tiềm năng, đó là việc làm bí mật của Tsukimi.

“Tại sao Tora lại ở đây?”

Sau khi đã xong xuôi với cuộc trò chuyện trong bữa sáng và mọi người hướng về phía lớp học, tôi trông thấy một cậu con trai nhỏ thó quen thuộc đang nằm dài ngủ trên bàn.

“…………………Không phải hiển nhiên là tớ đã được ra viện sao, đồ ngốc.”

Đáp lại lời lầm bầm của tôi bằng một ánh mắt sắc bén, Tora ngáp ngắn ngáp dài trong lúc vươn vai.

“Tớ nghĩ rằng còn cần khoảng 10 ngày nữa cho đến khi cậu được thả khỏi đó chứ----------”

“Hừm, tớ không thể cứ nghỉ ngơi lâu thế được.”

Trong đợt Tuần lễ Vàng, chúng tôi đã đến thăm cậu ta trong lúc trước khi phải đi học trở lại khi chúng tôi ở trong tình trạng đã có thể di chuyển, nhưng cậu ta ngay lập tức đuổi cổ chúng tôi đi bởi vì thứ gì đó tương tự như là lộ ra vẻ thảm hại của cậu ấy.

Sau đó, tôi đã nghe về ngày ra việc và tình trạng thương thế của cậu ta từ y tá, nhưng có vẻ như Tora đã tự quyết định ngày ra viện của mình.

“Cậu định làm gì nếu như vết thương của cậu bị hở ra chỉ vì cậu cứ cố ép bản thân như thế. Cứ im lặng và ngủ đi. Và còn nữa, cậu cũng biết một câu nói là trẻ con mà ngủ thì sẽ lớn lên………..xin lỗi, không có gì.”

“Cậu nói ai nhỏ thế hả!!!!”

Nghe thấy vậy từ phía sau tôi, Miyabi giật nảy người vì giọng nói giận dữ đó và trốn sau lưng tôi với vẻ sợ sệt.

“Không sao. Câu đáp trả đó là dành cho tớ.”

“Ư-ừm………………………….Á…………!”

Khi tôi mỉm cười nhìn Miyabi đang nắm chặt lấy áo của tôi, cô nàng mở to đôi mắt ra ngay tức khắc------------

Cô ngay lập tức buông tay ra, và lùi lại vài bước về phía sau trước khi xin lỗi.

“Haha, tớ không cắn đâu mà.”

Miyabi để lộ ra một nụ cười từ câu nói khiến cô nhớ lại lần giới thiệu của chúng tôi trong lần đầu chúng tôi gặp nhau.

“Cơ mà, cậu thực sự ổn chứ? Vết thương cậu nhận được từ cô ta khá là nghiêm trọng đấy. Như những gì Kokonoe nói, tớ nghĩ không gắng gượng quá sức sẽ tốt cho cơ thể cậu hơn.”

“Dựa vào những gì cậu vừa nói, cậu cũng đã biết tình hình rồi à?”

Tachibana gật đầu lên xuống trước câu hỏi của Tora.

Vào hôm đó, chúng tôi đã làm rất tốt khi xoay sở để phá hủy <> của Tsukimi, nhưng tôi phải chịu sự kiệt sức trầm trọng trong khi vết thương ở chân của Julie rất nghiêm trọng, và cuối cùng thì cả hai chúng tôi đều không thể cử động.

Thế rồi, Tachibana và Miyabi đã liên lạc với bên học viện sau khi nhìn thấy tình trạng của chúng tôi, và đã thực hiện sơ cứu cho tất cả các học sinh bị thương bao gồm cả Tora và những người khác.

Trong tình trạng đó, chúng tôi giải thích cho Tachibana và Miyabi về những gì đã xảy ra---------bao gồm cả bí mật về <>---------vậy nên, họ cũng đã biết về tình hình hiện tại.

“Tớ hiểu rồi, hai cậu đã sơ cứu cho tớ…………Tachibana, Hotaka, các cậu đã cứu tớ. Tớ rất biết ơn.”

Tora cúi đầu xuống.

“…………………….”

“…………..Tooru. Vẻ mặt đó là sao thế?”

“Tớ bị sốc.”

“Sao cậu lại sốc, Tooru?”

Julie nghiêng đầu và *Chirin* tiếng chiếc chuông vang lên.

“Khônggg, đấy là vì Tora đã cúi đầu trước một ai đó.”

“Đừng có tròn mắt kinh ngạc chỉ vì thế! Ngay cả tớ cũng sẽ cúi đầu xuống khi tớ thực sự muốn bày tỏ lòng biết ơn của mình!”

“Đấy là vì cậu là Tora, cậu hiểu chứ!?”

“Cậu tưởng tượng tớ là cái gì thế hả!!”

“…………….Tooru, Tora. Đánh nhau là xấu đó.”

“*Giggle* *Giggle*, không sao đâu Julie-chan, đó không phải là đánh nhau.”

Miyabi cười khúc khích trước cuộc tranh cãi nhỏ của chúng tôi, và gật đầu trước câu hỏi [Thật vậy à?] của Julie.

Tuy nhiên, Julie nghiêng đầu bởi vì cô không thể hiểu tại sao và *chirin* chiếc chuông rung lên.

“Phải rồi! Cậu nói cậu sẽ cúi đầu khi cậu thực sự muốn bày tỏ lòng biết ơn của mình phải không. Vậy thì, cậu đã được tớ và Julie cứu vào lúc đó, nên tớ muốn cậu bày tỏ lòng biết ơn của cậu đây.”

“Ư ư ư……….Grưrrr, Ch-chuyện này thật…….Kuh, t-thật bực mình quá…………”

Trong lúc tôi nở một nụ cười khiêu khích đến Tora, Tachibana lầm bầm [Cậu là trẻ con đấy à] với một giọng điệu mệt mỏi ở sau lưng tôi.

Sau một lúc, mặc dù Tora *ư* *ư* rên rỉ, cậu để lộ ra một biểu cảm phức tạp trong lúc mở miệng ra với một âm điệu tuyệt vọng.

“Đ-được rồi. Tớ sẽ bày tỏ lòng cảm tạ của mình, thế nên hãy thấy biết ơn đi.”

“MÌnh nên cảm ơn cậu nhỉ?”

“Muguuh………! Gu-gu-gu………C-c-c-c-cả---cảm…….cảm……. ………..Hả---!? G-giờ khi tớ nghĩ lại về lúc đó, nếu không phải là ngay từ đầu tớ đã cứu cậu, ngay cả cậu cũng đã bị đánh bại luôn rôi!!”

Chết tiệt, cậu ta nhận ra rồi.

“Thế nên chúng ta không hề nợ nhau cái gì cả. Hiểu chưa! Tuy nhiên, cậu sẽ bày tỏ sự cảm ơn của mình cho Julie.”

*Hừm* Tora khịt mũi khô khốc và quay lưng lại với chúng tôi.

“Thật tình, tớ không biết nên gọi cậu là trẻ con, hay cậu là một sự tồn tại xấu tính………….ồ, chuông kêu rồi. Gặp lại sau, Kokonoe.”

Nghe thấy tiếng chuông đánh vang lên báo hiệu lớp học bắt đầu, Tachibana nhẹ nhàng đánh vào vai tôi và hướng về chỗ ngồi của cô.

Miyabi cũng rời đi với một câu [Gặp lại cậu sau] trước khi đuổi theo cô nàng.

“Tooru. Mình cũng ngồi xuống đi.”

Mặc dù tôi đã ngồi vào chỗ khi tôi bị Julie thúc giục, nhưng vẫn có một câu hỏi hiện ra vào lúc này.

“Chờ chút đã? Đúng là giờ là lúc bắt đầu lớp học, nhưng còn giáo viên chủ nhiệm của chúng ta thì sao?”

Không thể nào đó là cô nàng đeo đôi tai thỏ đó được.

Có nghĩa là, một giáo viên khác sẽ thay thế vào-------

“Chào buổi sáng--♥ Các em có tận hưởng Tuần lễ Vàng không? Cô nghĩ là không đâu, nhưng có đứa trẻ nghịch ngợm nào đã chơi quá đà và quên không làm bài tập về nhà không? Nếu có, hãy giơ tay lên đi—♥”

“-------Ựh!!”

Khoảnh khắc chúng tôi thấy đôi tai thỏ đó bước vào lớp học sau khi tiếng chuông đã dừng, tôi-------Julie, Tachibana, Miyabi, Tora và Tatsu đứng dậy.

Mỗi chúng tôi đặt tay lên ngực, và ngay khi chúng tôi đang định nói lên những <>--------

“Lớp học chuẩn bị bắt đầu. Hãy ngồi xuống chỗ của các em đi.”

Chúng tôi chỉ có thể dừng ý định lại, bởi những lời đến từ Mikuni-sensei đang tiến vào lớp theo sau Tsukimi.

“Em không nghe tôi nói à, Kokonoe-kun? Cả 5 người còn lại nữa. Lớp học chuẩn bị bắt đầu đấy.”

Một lần nữa bị yêu cầu ngồi xuống, chúng tôi hạ thấp hông xuống trong lúc vẫn đang bối rối.

(Chuyện gì đang diễn ra đây………….!?)

“Được rồi ☆, hãy bắt đầu tiết chủ nhiệm sau một thời gian dài nào--♪”

Đúng như những gì chủ nhân của lưỡi gươm ác quỷ đã tấn công chúng tôi ngày hôm đó tuyên bố, tiết chủ nhiệm bắt đầu.

Cứ như thể cuộc tấn công đó chưa hề xảy ra, cô ta đang nở nụ cười tự nhiên, thường nhật của cô.

Tuy nhiên, chúng tôi hoang mang bởi vì chúng tôi biết về bộ mặt bên dưới cái mặt nạ mỉm cười kia.

“Rồi rồi ☆, dựa vào buổi <> chúng ta có ngay trước kỳ nghỉ, chúc mừng những ai đã có thắng lợi tuyệt vời và mặc dù khá thất vọng, cho cả những ai thua nữa ♪ Có vẻ như có một vài người bị thương vì hơi bị cao hứng quá, nhưng Sensei rất chi là hài lòng khi được chứng kiến sức mạnh hiện tại của mọi người ♥”

Cái phần về việc bị thương đó-----mặc dù tôi và Tora đang định mở mồm ra để nói rằng đấy là lỗi tại ai chứ theo bản năng, Tsukimi *pachiri* nhắm một nắm lại trong lúc đặt ngón tay của cô lên mồm.

Vấn đề liên quan đến cuộc tấn công đó là một bí mật; đó có lẽ là những gì cô ta đang nói với chúng tôi.

Chúng tôi đều biết mà không cần cô ta nói, nhưng nhờ vào việc thủ phạm chính của tai nạn đó đang thản nhiên ngồi đó, chúng tôi chỉ có thể xoay sở vừa đủ để duy trì sự bình tĩnh của mình.

“--------Cùng với đó, như những gì cô từng giải thích trước đây, những cặp <> với kết quả tốt sẽ có thể tiếp nhận <> như một phần thưởng đặc biệt vào Thứ bảy. Errr, những người sẽ nhận được nó là---------”

Những người Tsukimi nói đến là tôi và Julie, Tachibana và Miyabi, Tora và Tatsu cùng với hai cặp <> khác.

Dựa vào đó, có vẻ như định mức 3 trận thắng trở lên chính là điều kiện để nhận được phần thưởng đặc biệt.

Thường thì, tôi sẽ rất hạnh phúc khi được tiếp nhận <>, nhưng giờ không phải lúc cho việc đó.

(Cái quái gì đang diễn ra đây……?)

Đầu tôi đang bị rối loạn.

Tôi không cần phải nói lý do; đó là về lý do tại sao mà Tsukimi vẫn là giáo viên chủ nhiệm của chúng tôi, và tại sao Mikuni-sensei--------bên phía học viện lại ủng hộ điều đó.

Nhưng, trong lúc tôi đang nghĩ trong đầu, tiết chủ nhiệm vẫn cứ tiếp tục.

Sau đó, chúng tôi được dặn dò về công việc của lớp học từ bây giờ trở đi, trận đấu liên khối với học sinh năm hai, và sẽ có một chuyến dã ngoại trường tại một bãi biển vào tháng bảy. Tsukimi sau đó rời lớp học khi chuông báo tín hiệu và lớp học bắt đầu sau khi giáo viên khoa học thường thức bước vào trong lúc cô ta rời đi.

Câu hỏi liên quan đến Tsukimi khiến tất cả những ai dính dáng đến vụ tai nạn đã cảm thấy hoang mang.

“Cậu định làm gì với chuyện đó, Kokonoe?”

Vào lúc chuyển sang tiết giải lao, Tachibana đến chỗ tôi và nói chuyện trong lúc có một vẻ biểu cảm gượng gạo hỗn độn.

Miyabi đứng bên cạnh cô và Tora cùng với Tatsu ngồi trước chúng tôi quay lưng lại nhìn về phía tôi.

Ngay cả với Julie thường không thay đổi biểu cảm của cô ấy, thì lúc này hai bên chân mày của cô cũng đang nhíu lại gần nhau hơn.

“Nói chuyện ở ngoài hành lang đi. Ở đây sẽ có ai đó nghe thấy mất.”

Sau khi nói vậy, tôi thúc dục mọi người đi ra phía hành lang. Sự tổn hại từ hôm <> đã hoàn toàn được phục hồi trong Tuần lễ Vàng, và hầu như không có ai ở dãy hành lang đã được phục hồi lại nguyên trạng mặc dù bây giờ là giờ giải lao, lớp học----------nói đúng hơn là, điều này thể hiện rằng chỉ có rất ít người ở trong cái trường này bao gồm cả các nhân viên.

Chúng tôi đi đến một địa điểm khá cách biệt với lớp học để đề phòng.

Vào lúc đó, Miyabi là người đầu tiên mở lời để phá vỡ cái không khí nặng nề khó hiểu này đi.

“E-eerr……Tsukimi-sensei đã cố giết Julie-chan và Tooru-kun đúng không?”

“Ya---. Nếu không có Tooru, có lẽ giờ này tớ đã………….”

“Tớ không thể làm gì nếu tớ chỉ có một mình. Kế hoạch đó thành công là nhờ có Julie nữa.”

Tôi thực lòng nghĩ như thế mà không hề có chút khiêm tốn nào. Nhờ có Julie ngăn thanh kiếm của Tsukimi, nên đã tạo ra một cơ hội để đánh Lôi thần quyền Mjolnir vào.

[Nej. Đấy là nhờ Tooru……….] [Không không, là nhờ có Julie…………….]

“Thôi dừng được rồi đó. Chúng ta nên bàn về lý do tại sao cô ta lại xuất hiện trước mặt chúng ta một lần nữa trước!”

Không thể che giấu sự sốt ruột của mình, Tora hét lên giận dữ và chúng tôi quay trở lại với mối đe dọa chính.

“Ngay cả khi cậu nói thế………….tớ cũng muốn được biết lý do vì sao Tsukimi lại xuất hiện với vẻ mặt điềm nhiên như thế lắm.”

Việc xử lý Tsukimi đã được để cho phía học viện, nhưng dù thế nào thì chúng tôi cũng nghĩ rằng chúng tôi sẽ không bao giờ gặp lại cô ta nữa.

“Kuhah, vậy thì để ta nói cho cậu biết, <>.”

“------Hử!?”

Giọng nói của đối tượng chúng tôi đang nói đến đột nhiên lẫn vào trong cuộc thảo luận.

Cùng lúc bị sốc bởi giọng nói đó-------ánh mắt của chúng tôi tập trung lại về phía cửa sổ.

Như để đáp lại ánh nhìn của chúng tôi, khi chúng tôi nghĩ rằng đã nghe thấy tiếng cười từ tiếng vọng thực sự của cô ta, Tsukimi lại ló mặt ra ở phía bên ngoài so với cửa sổ. Làm thế quái nào cô ta ở phía bên kia được chứ.

“Này này, mở cửa sổ ra. Tôi không thể vào như này được. Nhanh lên và mở cái cửa sổ chết tiệt này ra nếu như mấy đứa muốn được nghe câu trả lời cho câu hỏi của mấy đứa.”

Cô không nên rình rập như thế ngay từ đầu nếu cô muốn nhờ ai đó việc gì đó chứ. Tôi mở cửa sổ ra, trong lúc nghĩ rằng mình không nên làm thế này.

Theo lẽ thường tình, trong lúc đang cảnh giác……………là những gì tôi dự tính.

“Arayooto.”

Tsukimi sử dụng khung cửa sổ như một thanh chắn bằng sắt và sau khi thực hiện một cú xoay trong không trung, cô lao vào trong với đôi chân đầu tiên.

Hơn nữa, việc này được thực hiện cùng lúc cửa sổ mở ra, và từ vị trí của tôi, chiếc quần lót nữ đột nhiên xuất hiện trước mắt tôi trông không khác gì một bông hoa màu trắng to lớn vừa nở rộ.

Buu!?”

…………Bất ngờ, bộ váy mỏng màu trắng Tsukimi đang mặc ở phần nửa dưới cơ thể của cô ta đập thẳng vào mặt tôi.

(Chờ đã………….đây là………..!?)

Sau khi bị vấp ngã trong lúc chưa hiểu chuyện gì xảy ra và một chấn động tông thẳng vào đầu tôi, thì nó đã bị kẹp giữa cặp đùi mềm mại của cô nàng và nửa trên cơ thể của tôi bị đẩy về trước.

*Zuun………..*! Một va chạm mạnh tông thẳng vào lưng tôi cùng với một âm thanh khô khốc.

“Gah……………! Kahah………….”

[Tooru!!] [Tooru-kun!!] [Tooru!!]

“Ko-Kokonoe! Tsukimi-sensei cô đang làm cái gì đấy!?”

Mặc dù Tachibana hét lên giận dữ bởi đòn Franken Steiner bất ngờ đó, Tsukimi dễ dàng phớt lờ nó như không hề liên quan.

·

Franken Steiner (フランケンシュタイナー Furankenshutainā) : một đòn tấn công trong game Tekken.

“Kuhahah. Một kinh nghiệm quý báu sẽ theo sau một lần vấp ngã. Đó là quy luật của thế giới đấy”

Tsukimi giơ ngón cái lên và *chi*chi* vung vẩy qua trái phải.

“Kuh, cái luật quái quỷ gì thế………..ouch………..”

“Cậu ổn chứ, Tooru?”

Cô ta nở một nụ cười chọc tức---------Tsukimi lộ diện, đứng yên ở một chỗ trong khi Tachibana, Tora và Tatsu đối mặt với cô.

Người duy nhất không thể hiện chút thái độ thù địch là Miyabi, vì cô ấy không quen chiến đấu, nên cô cứ đảo mắt liên tục giữa khuôn mặt tôi và Tsukimi do bối rối.

Không khí căng thẳng tiếp diễn tròn 10 giây----------

Người đầu tiên di chuyển là Tsukimi.

Chúng tôi định triệu hồi <> theo phản xạ, nhưng không cần thiết.

Đúng là Tsukimi đã cử động, nhưng cô ta chỉ giơ hai tay lên để thể hiện rằng không có ý muốn đánh nhau.

“………………….Cô đang âm mưu gì thế.”

“Như mấy đứa thấy đấy, tôi không hề có ý muốn đánh nhau. Nếu tôi đánh với mấy đứa ở đây, thì tôi sẽ bị sa thải chỉ trong một ngày sau khi đã nỗ lực được tái tuyển dụng.”

Tsukimi trả lời trong lúc khoác lên nụ cười lãnh đạm trước câu hỏi của Tora.

“Cô nói tái tuyển dụng là ý gì……………?”

“Có lẽ điều này nghĩa là, chủ của cô ta đã chuyển thành phía học viện.”

“Kuhah. Quả như mong đợi từ học sinh danh dự, não của em hoạt động khác hẳn cái đám não phẳng đầu bò này.”

“B-bò!?”

Miyabi dùng hai bàn tay cố gắng che ngực của cô lại trước lời nói của Tsukimi……………..tuy nhiên, cô không thể giấu khi mà nó quá to như vậy.

“Ờ thì, trong trường hợp đó. Tôi tiếp tục làm giáo viên như thế này là quá đủ để chứng minh rồi.”

“………………… Đột ngột thế này thì hơi bị khó tin đấy, nhưng có vẻ như vụ việc sẽ được đánh giá từ tình hình.”

“Em không thể làm thế được, Kokonoe-kun☆ Em phải sử dụng lời lẽ kính trọng phù hợp với Sensei chứ ♥”

“……………Đừng có đòi hỏi điều bất khả thi như thế khi cô là người gần như đã giết chết chúng tôi.”

“Kuhah, em đâu có chết nên đừng cứng nhắc với tôi như thế chứ.”

“Cả cô nữa, đừng nói mấy thứ cứng nhắc như là yêu cầu tôi phải dùng lời lẽ kính trọng.”

“Hờ! Thật tình đấy!! Em có cảm giác khá tốt đấy chứ <>!! Kua--- ahahahahaha!!”

Trong một khoảnh khắc, Tsukimi mở to mắt ra trước câu trả lời của tôi và bắt đầu cười lớn, ôm bụng của cô trong khi tay đập đập vào hông.

Và rồi, sau khi cơn cười của cô ta dịu đi, cô ta dựa lưng vào tường trong lúc thể hiện một biểu cảm hạnh phúc.

“………Giờ thì đây là câu hỏi của tôi. Cô nói [Công việc] vào lần đó đúng không? Trả lời tôi xem từ đâu, tại ai và lý do tại sao họ họ lại phải tấn công chúng tôi.”

Lãnh nhận thương tích nặng nề nhất từ Tsukimi, Tora không thể che dấu sự kích động của mình và hỏi.

“Có rất nhiều người trên thế giới này không ưa <>. Ờ thì, tôi không thể nói đó là ai vì tính bảo mật của thông tin, nhưng đó là một quốc gia nắm giữ công lí.”

“Có nghĩa là---------”

Chúng tôi còn không cần phải hỏi về tên của đất nước đó, mà chúng tôi có thể đoán được từ nụ cười chua chát kia.

“Đừng nói là---------không thể nào. Cô đang nói rằng nó đến từ một đất nước……….”

Tsukimi nhún vai giả ngốc khi Tachibana không thể che giấu sự choáng váng của cô.

“Kuhah, hãy nhớ điều này. Bóng tối tồn tại ở mỗi quốc gia. Và điều đó cũng tương tự với cái Kouryou này------có nghĩa là, học viện này chính là bóng tối của Nhật Bản. Nếu không vì thế, thì dù có bảo mật cỡ nào, cũng không thể nào họ có thể sử dụng những biện pháp phi nhân tính để sản xuất ra những con quái vật dùng máy nano thành công được.”

Tôi tự hỏi có nên tiếp nhận điều này nghiêm túc hay không.

Nhưng, nó rất thuyết phục.

Đúng là nó khá thuyết phục nếu tôi nghĩ về sự thật rằng sự tồn tại của <> và <> không được công khai bởi vì tồn tại một đất nước ở phía sau nó.

“Ờ thì, tùy mấy đứa tin bao nhiêu các em muốn. …………….được rồi, giờ giải lao sắp kết thúc rồi nên gặp các em sau nhé. Đừng có trễ tiết đấy.”

Tsukimi vẫy tay và rời khỏi sau khi quay lưng lại với chúng tôi.

“……….Các cậu nghĩ chúng ta nên tin bao nhiêu phần trong cuộc nói chuyện vừa rồi.”

“Hừm. Gạt vấn đề có một đất nước đứng đằng sau chuyện này sang một bên, tớ nghĩ rằng có lẽ cô ta nói đúng, dựa vào việc cô ta đã chuyển sang phía học viện.”

“Tớ đồng ý kiến với Tora.”

“Chỉ là, hãy đề phòng đấy.”

Tất cả mọi người đền đồng ý với lời của tôi.

(Tuy nhiên, để nghĩ rằng cuộc tấn công của cô ta có liên quan đến đất nước, mình không biết nên tin bao nhiêu nữa…………..)

Thời gian cho việc ăn trưa kết thúc và đã chuyển sang buổi chiều, và đã đến giờ luyện tập nâng cao năng lực thể chất sau một thời gian dài, nhưng--------

“Một gói hành lí 20 cân…………..”

Với một khuôn mặt tươi cười, Tsukimi tuyên bố rằng cuộc huấn luyện thực sự sẽ bắt đầu từ hôm nay bởi vì Tuần lễ Vàng đã kết thúc.

Thế nhưng, mọi người xung quanh trở nên huyên náo khi họ nghe nội dung.

“Tooru-kun. Cậu nói hành lí là ý gì----------?”

Miyabi đứng bên cạnh đặt câu hỏi cho tôi với một giọng thỏ thẻ bởi vì cái từ không quen kia.

Gói hành lí là một chiếc túi đựng đồ nghề và sau khi tôi trả lời rằng có lẽ chúng ta sẽ chạy cùng với khối lượng đặt bên trong đó, cô ấy

tỏ vẻ e ngại.

Miyabi đã trở nên quen với viêc chạy đường dài nhờ việc cô nàng tự nguyện chạy thường xuyên nhưng dù thế cũng không thể thay đổi sự thiếu hụt thể lực của cô được.

Bởi vậy, cũng dễ hiểu cho phản ứng của cô khi cô nghe về việc huấn luyện sẽ trở nên khó khăn hơn trước. Thế nên----------

“Miyabi, nếu là cậu thì sẽ ổn cả thôi. Cậu đã có thể chạy marathon rồi đúng không?”

“Đ-đúng là thế------Tớ sẽ cố gắng.”

Mặc dù cô ấy không thể che dấu vẻ lo ngại của mình, Miyabi vẫn gật đầu.

“-------Nh-nhưng mà, nếu tớ không thể hoàn thành vòng chạy thì…………cậu sẽ đến và đỡ tớ dậy lần nữa chứ?”

“Đỡ cậu dậy á………..?”

Đến và đỡ Miyabi dậy---------những gì tôi có thể nhớ lại từ câu này là sự kiện đã xảy ra khoảng một tháng trước.

Ký ức về việc tôi đã cõng Miyabi đi khi cô nàng không thể di chuyển và trở về.

(Cũng nhờ vào ngày hôm đó, mà Miyabi đã bắt đầu nói chuyện với mình………)

“Cậu, sẽ làm chứ------?”

“Ể? À--------”

Bởi vì câu trả lời của tôi vẫn chưa có, nên Miyabi đã hỏi với đôi mắt nhướn lên như để cầu khẩn tôi.

“Aah, tớ hiểu rồi. Tớ chắc chắn sẽ đỡ cậu mà.”

“Ừm, tớ sẽ chờ cậu----------”

Và rồi, Miyabi gật đầu hạnh phúc.

“---------Chờ chút đã, nếu cậu chờ thật thì tệ lắm đó. Cậu phải hoàn thành vòng chạy chứ.”

“Ah………Đ-đúng thật nhỉ. Ahaha………”

Tôi nở một nụ cười méo xẹo.

Đúng lúc đó, Julie mang đến cho Miyabi và tôi, mỗi người một túi hành lí trên từng tay một.

Sau đó cô nàng nghiêng đầu thắc mắc khi cả hai chúng tôi để lộ ra nụ cười khô khốc.

“Tooru, Miyabi. Có chuyện gì thế?”

“Có chút chuyện…………..À, cảm ơn vì mấy túi hành lí nhé.”

Chiếc túi tôi nhận truyền trọng lượng của nó vào cánh tay tôi-------mặc dù nói là vậy, tôi không hề cảm thấy chút gì của 20 kilogram khi giờ tôi đã trong trạng thái tăng cường.

Một lần nữa tôi cảm nhận sự tuyệt diệu của <> khi một cơ thể nhỏ nhắn như Julie có thể mang vác những chiếc túi với trọng lượng gần bằng hoặc thậm chí vượt quá khối lượng cơ thể cô khi cộng dồn vào và chỉ hơi lắc lư một chút thế này.

Hơn thế nữa, những gì vừa nói đến là khi chúng tôi chỉ là <>, tôi còn không thể tưởng tượng nổi cuối cùng nó sẽ thành thế nào.

Nhưng dù thế, tôi vẫn phải tiếp tục chạy đến tận cùng.

Để có thể hiểu được ý nghĩa của những lời nói đó sau khi đã đạt được <>.

Tại sao Otaha lại phải chết, tôi sẽ tìm ra sự thật.

Tuy nhiên đó chỉ là-----một sự dối trá.

“Chúng chết, bởi vì chúng quá yếu.”

Giấc mơ đã lộ ra khát vọng của nó khi nói như thế.

Dù ở trên bề mặt có cố che đậy thế nào, thì sự thù hận và tức giận vẫn xoay vần tại con vực sâu thẳm trong tôi.

Có một con quỷ dữ thèm khát sự trả thù đang sống ở đó.

Tôi nhận ra điều đó, vào mỗi lần những kí ức từ ngày đó, và về những lời của người đó nổi lên.

“Uaaaaaaaaaaaaahhh----------------------!!”

Hôm nay cũng như vậy. Tiếng gào thét chứa đầy thù ghét của tôi đã đưa tôi trở lại với hiện thực từ trong cơn mê.

“Haa…………ah, haaa, haaa…………..!”

“Tooru, cậu ổn chứ------?”

Julie đi từ chiếc giường phía trên xuống và dùng đôi mắt màu hồng ngọc của cô nhìn thẳng vào tôi lo lắng.

“……………Xin lỗi.”

“Nej. Xin đừng bận tâm đến điều đó.”

Ngoài trời đã hơi hửng nắng và buổi sáng đã bắt đầu kéo đến.

Tuy bây giờ vẫn còn hơi sớm so với thời gian dậy của chúng tôi, thế nhưng------

“Cậu đang làm gì thế?”

Sau khi tôi rửa mặt trong phòng tắm và thay một bộ đồ nào đó dễ cử động, Julie nghiêng đầu hỏi với khuôn mặt vẫn còn hơi ngái ngủ.

“Tớ sẽ đi đổ mồ hôi tầm 30 phút. Tớ thấy muốn cử động cơ thể một chút.”

Sau khi nhận lời nói tớ hiểu rồi và gật đầu từ Julie, tôi rời phòng và hướng về phía cơ sở dưới lòng đất.

Mặc dù giờ vẫn là buổi sáng, chỉ có một vài người ở bên trong phòng tập, thường có thể sử dụng từ 6 giờ sáng đến 10 giờ đêm.

Tôi trao đổi một lời chào đơn giản với một người bạn cùng lớp và hướng vào sâu hơn bên trong.

Tôi đang đứng trước một túi cát đặc biệt khéo khi phải vượt quá 100 kilogram. Nó thường được nhồi xốp urethane bên trong, nhưng thứ đang ở trước mặt tôi được đặc chế và ních đầy cát bên trong, giống như tên gọi của nó.

Tôi liên tục tung nắm đấm và đòn đá vào túi cát không ngừng nghỉ.

Hơi thở của tôi trở nên nặng nề, và trở thành đau đớn.

Nhưng ngay cả như thế, tôi vẫn tiếp tục đấm miễn là tôi còn sức mạnh.

Như để cuốn phăng đi những lời nói đó.

Như để nuốt trọn sự thù ghét với hắn ta.

Tôi chỉ chăm chăm vào việc đó.

“Cậu nên dừng lại ở đây thôi.”

Tôi tự hỏi tôi đã đấm vào túi cát bao lâu rồi.

Vào lúc tôi dừng nắm đấm lại khi được gọi, mồ hôi ứa ra và hơi thở nặng nề của tôi trở nên đau rát.

“Đúng lúc tớ nghĩ rằng đây quả là một tình huống hiếm hoi khi thấy cậu nhiệt tình luyện tập vào lúc sáng sớm thế này, nhưng mà cậu định tiếp tục đấm bao lâu nữa. Nếu cậu cứ tiếp tục làm thế, cậu sẽ chỉ làm nắm đấm của mình bị thương thôi.”

Khi tôi quay người lại, Tachibana thở dài một tiếng trong lúc cô cau mày.

Khi tôi nhìn lại cái nắm đấm mà cô vừa chỉ ra, lớp da đã bị rách ra và máu đang rỉ xuống.

“Ah…………đau……………”

Tôi bắt đầu cảm nhận được cơn đau trên nắm đấm và mặt tôi méo xẹo lại.

Khi tôi làm vậy, Tachiban nắm lấy tay tôi và bắt đầu đi.

“Đến phòng cứu thương nào. Có thể nó sẽ lành ngay lập tức nhờ vào <> nhưng cứ đề phòng còn hơn.”

Tôi hoàn toàn hiểu rõ sức mạnh của khả năng hồi phục này đem đến kể từ trận đấu với Tsukimi.

Mức độ thương tổn này có thể lành hoàn toàn vào ngày mai, nhưng giờ thì nó vẫn đang nhói lên đau rát.

Nhưng cũng ổn thôi.

Tôi cảm thấy khá hơn một chút nhờ vào di chuyển cơ thể trong vô thức.

Đây có lẽ là một vụ trao đổi rẻ mạt nếu tôi nghĩ như thế.

Trong lúc kéo tay tôi, mặc dù Tachibana lôi tôi đến trung tâm y tế cạnh phòng luyện tập, thì giờ cũng còn quá sớm nên chúng tôi không thấy bác sĩ đâu cả.

“Quả nhiên không hề có ai ở đây cả. Mặc dù tớ đã nói như thế, nhưng điều trị ở mức độ này thì tớ có thể lo liệu được.”

Sau khi bắt tôi ngồi lên trên ghế, Tachibana lấy một tấm vải mỏng và nhúng ướt nó trong nước.

“Ư------------!”

Trong

lúc đang lau vét máu loang ra với tấm vải ướt, tôi rên rỉ vì bị nước làm cho vết thương thấy xót.

“Xin lỗi. Tớ cần cậu-------chịu được nó, một chút………..”

Cả hai chúng tôi cùng nhận ra điều này vào khoảnh khắc Tachibana ngẩng mặt lên.

Mặt chúng tôi đang ở sát nhau.

Cả tôi lẫn Tachibana đều cùng đỏ mặt vì khoảng cách ngắn hẹp này.

Chúng tôi quay mặt đi gần như cùng một lúc, và sự im lặng kéo dài theo thời gian.

“Được rồi. Tiếp theo sẽ là quấn một lớp băng y tế lại trước khi băng bó.”

Khác với cách sử dụng băng vải mỏng trên vết thương chúng tôi học ở lớp trước Tuần lễ Vàng, đây là một phương pháp hồi phục vết thương ẩm được băng bó bằng loại chất liệu quấn làm lành thương tích.

Rất nhiều người đã bị thương vì học viện Kouryou là một trường huấn luyện kỹ thuật đặc biệt, nhưng nhờ vào sự tăng cường khả năng phục hồi của <>, nhiều trường hợp chỉ cần điều trị cứu thương như thế này.

Tachibana bọc lớp băng y tế trên tay lại một cách thuần thục truớc khi quấn chúng bằng băng cứu thương.

“Tớ cũng đã nghĩ đến điều này khi đang ở lớp, nhưng quả thật Tachibana giỏi mấy thứ này nhỉ.”

“Mỗi ngày ở Tachibana dojo đều có những vết thương mới. Tớ đã lo liệu cho thương tích của mọi người mỗi ngày trước khi nhập học ở đây.”

“Thảo nào---------thế thì, tớ nghĩ nhờ Tachibana lo cho vết thương của mình khi tớ bị thương sẽ không có vấn đề gì nhỉ.”

“Trước đó, cậu nên cẩn thận để không bị thương chứ.”

“Thật tình.”

Tachibana cau mày với tôi trong khi tôi đang nở một nụ cười méo xẹo.

“…………Quan trọng hơn, Kokonoe, chuyện gì xảy ra à? Thay vì nói rằng vừa rồi cậu rất hăng hái-----------err, bao quanh cậu là một bầu không khí xung nộ……………….”

“Ừm thì---------vừa rồi, tớ đã nhớ lại về lần tớ đã mất đi một người bạn của mình. Ờ ừm, nó là như thế đấy, và khi tớ nhận ra thì bản thân đã bị lấp đầy bởi cảm giác thất bại.”

Tôi không nói dối. Tôi chỉ nói một phần sự thật, nhưng thế là đủ để lừa cô ấy rồi.

“-----------Ư hư. Đó chắc hẳn phải là một mất mát khủng khiếp. Tuy nhiên, tớ biết nó sẽ rất khó chịu, nhưng kể cả thế thì cậu cũng nên để ý đến cơ thể của chính cậu một chút.”

Sau khi tôi gật đầu với Tachibana đang làm bộ mặt cười khô khốc, lần này đến lượt tôi đặt câu hỏi với ý định thay đổi chủ đề.

“À mà, cậu vừa nói đây là một dịp hiếm có khi thấy tớ hả. Có nghĩa là, Tachibana thường xuyên đến đây vào buổi sáng?”

“Hầu như mọi ngày, tớ thường đến phòng tập vào khoảng lúc này.”

Và sau khi kết thúc, cô ấy sẽ đi vòng quanh phòng của những người khác để đánh thức họ dậy.

Thật đáng kinh ngạc, sau khi thực lòng bày tỏ thái độ của mình, tôi vung vẩy đầu sang trái phải.

“Đó là vì Miyabi luôn luôn luyện tập hết sức mình vào mỗi buổi sáng. Tớ không thể thua được, với tư cách là <> của cô ấy.”

“Mỗi buổi sáng?”

“Mỗi ngày, cô ấy sẽ chạy bộ vào buổi sáng và sau khi tan học------------mặc dù nói là thế, nhưng cô ấy chỉ bắt đầu tập chạy vào mỗi buổi sáng sau kỳ <>.”

Trong lúc lẩm bẩm như thế, tôi cũng nghĩ rằng Miyabi đã rất chăm chỉ.

Hiện tại, cô ấy đã có thể hoàn thành vòng chạy marathon kèm túi hành lí đã bắt đầu được vài ngày mà không cần nghỉ, lí do có lẽ là nhờ vào kết quả những cố gắng bền bỉ của cô đã kết trái.

“Chúng ta không thể bất cẩn được nữa.”

Tachibana mỉm cười hạnh phúc vì <> của cô đã thay đổi rất nhiều kể từ ngày đầu tiên nhập học.

“Thôi, giờ tớ sẽ quay về phòng đây. Tachibana, cảm ơn vì sự chăm sóc.”

“Hả, đâu nhiều nhặn gì. Tớ nghĩ nên thay tấm băng bó vài lần nữa, nên cứ thoải mái nói với tớ bất cứ lúc nào cậu muốn.”

Thực sự là nó sẽ xong nhanh hơn và trông ổn hơn nếu so với tôi tự làm.

Việc ghi chép bài có lẽ sẽ hơi vất vả với cái bàn tay như thế này đây.”

“Fufu, thế thì tớ sẽ cho cậu mượn vở sau.”

“Được chứ?”

“Nhưng, điều kiện là cậu phải đến lớp đầy đủ đấy.”

“Tớ hiểu rồi---------cơ mà, nó khá là có vấn đề khi phải đi toilet với cái bàn tay như thế này đây.”

“Fufu, cứ tự nhiên nói với tớ nếu điều đó xảy ra. Tớ sẽ giúp------”

Rồi cô dừng lời nửa chừng. Tachibana nhận ra những gì cô đang định nói và chỉ trong nháy mắt hai gò má của cô-------không, toàn bộ khuôn mặt cô chuyển thành màu đỏ.

“C-cậu, cậu định bắt tớ nói cái thứ tục tĩu gì vậy hả-----------!?”

“Chờ đã, tớ đâu có nói gì đâu!?”

*zazan*…………..*zazan*…………..âm thanh sóng vỗ dội lên liên hồi.

“Fuwaaa………..”

Vào buổi sáng ngày kế tiếp, sau khi nghe thấy âm thanh những con sóng vỗ dội đến không rõ ràng từ cổng trường, tôi vô ý ngáp lên một cái.

Vào lúc đó, tôi có thể nghe thấy âm thanh của những bước chân nhẹ nhàng đó đến từ phía đằng xa.

Chủ nhân của những bước chân đó tiến đến gần hơn, và tôi gọi tên vào lúc tôi nhìn thấy cô nàng.

“Yoo, Miyabi.”

“To-Tooru-kun!? …………..M-mơ à? T-từ khi mình mơ về cậu ấy , đứng trước Tooru-kun thì mình…………”

“Không, tớ là thật chứ có phải mơ mộng gì đâu.”

Tôi nhẹ nhàng vỗ vào vai Miyabi trong lúc cô nàng đang bối rối.

“Người thật-------------Ể? Ể ể ể ể ể ể ể ể ể ể!?----------Ư!! Qu-quên hết những điều tớ vừa nói đi! Làm ơn vờ như cậu không nghe thấy gì cả!!”

Biểu cảm của Miyabi đột ngột thay đổi.

Có lẽ cô ấy rất xấu hổ bởi vì nhầm lẫn đây là một giấc mơ, và nhìn thấy cô nàng vung hai bàn tay nhanh thế này cũng vui thật đấy.

(Giả vờ như mình không nghe thấy gì hở, tự hỏi làm thế nào mình làm được đây nhỉ--------)

Miyabi lấy lại bình tĩnh sau một lúc và hỏi.

“E-erm……….tại sao Tooru-kun lại ở đây?”

Bởi vì tôi đang đứng đợi ở trước cổng trường, vào lúc thời gian chỉ vừa mới qua mốc 6 giờ vào buổi sáng.

“Tớ nghe Tachibana nói rằng Miyabi thường tập chạy bộ không chỉ sau giờ học mà cả buổi sáng nữa. Nên tớ nghĩ, tớ nên tham gia cùng.”

“Ể----------? To-Tooru-kun nữa à--------!?”

“À à. Tớ sẽ thôi nếu cậu thấy tớ phiền phức.”

“Kh-không phải thế mà. Cậu không có phiền phức gì cả, ừm.”

*Buun*Buun* Miyabi lắc đầu sang trái và phải.

Tôi nghĩ nó sắp bị văng ra đến nơi rồi khi cô ấy làm thế vô cùng mạnh mẽ.

“Được rồi, bắt đầu chạy luôn nào. Cứ đứng nói chuyện phiếm thế này thì thật lãng phí.”

“Ư-ừm.”

Cứ như thế, cuộc trò chuyện kết thúc và chúng tôi bắt đầu chạy kế bên nhau.

Tốc độ chạy không phải là nhanh, và vẫn có lúc rảnh rỗi để nói chuyện.

Và chủ đề bật ra là------

“--------E-errr, Tooru-kun. Xin lỗi vì lần đó nhé.”

Đó là về lần cô ấy chứng kiến tôi ôm Julie đang hoàn toàn khỏa thân vào giữa kì Tuần lễ Vàng.

Bởi vì cái cảnh tượng không mong đợi đó (Tôi cũng thế) đã gây ra hoảng loạn, Miyabi đã sử dụng <> và tạo ra một lỗ hổng lớn trên sàn nhà trong phòng tôi (Đã được sửa chữa), sự kiện này vẫn còn rất mới trong ký ức của tôi.

“Đừng bận tâm về việc đó nữa. Tớ tự hỏi cậu còn định xin lỗi về việc đó bao nhiêu lần nữa đây.”

Sau ngày hôm đó và cả ngày hôm nay; mỗi lần chúng tôi đối mặt nhau hay cả khi không, Miyabi cứ liên tục cúi đầu xuống và thế là quá đủ nghĩ rằng cô nàng đang phản xạ có điều kiện dựa vào hành động của cô.

“Nh-nhưng……..”

“Không nhưng nhị gì cả. Tớ không thể giữ bình tĩnh nổi khi cứ được xin lỗi suốt thế này, và quan trọng hơn, đấy là lẽ dĩ nhiên khi hiểu lầm trong cái tình huống đó mà?”

“---------------Đó là hiểu lầm nhỉ?”

“Ể?”

“Nh-như tớ đã nói, cậu không có mối quan hệ như thế với Julie-chan------đ-để làm những việc như thế đúng không?”

Trước câu hỏi cô đặt ra trong lúc hai má cô đỏ ửng lên, tôi cũng hơi nóng mặt trong lúc lắc đầu lia lịa và trả lời rằng đấy là sai.

“C-cảm ơn chúa ……..”

Miyabi thì thầm, và tôi thở dài nhẹ nhõm khi chuyện này đã kết thúc mà không có hiểm lầm nào trở nên lớn hơn.

Sau một lúc, số vòng chạy đã quá nhiều và Miyabi đã quá sức nên không thể trao đổi gì với tôi nữa.

“To-Tooru-kun--------cứ chạy trước……… đi…………”

“Tớ hiểu rồi. Thế thì tớ sẽ đi trước đây.”

Vào lúc chúng tôi đến vòng cuối cùng, tôi gật đầu với đề nghị của Miyabi trong lúc cô nàng đang hụt hơi, và cả hai chúng tôi chạy hết tốc lực. Mặc dù chúng tôi vẫn chạy kế bên nhau cho đến giờ, nhưng quả nhiên hình bóng Miyabi đã biến mất hút trong một lúc ngắn vì thể lực của chúng tôi vốn đã có sự khác biệt.

“Làm tốt lắm, Miyabi. Cậu đã nhanh hơn rồi đó.”

“Ư-ừm------cảm, ơn, To-Toorun-kun……..”

Miyabi cuối cùng cũng đến đích chỉ sau khi tôi đến cổng trường vài phút.

Cô đặt tay lên đầu gối và liên tục thở ra nặng nhọc.

Cảnh tượng này là kết quả thường thấy khi ai đó hoàn thành vòng chạy, nhưng thứ bất thường ở đây là cái………..err, gì đó của Miyabi.

Chúng đang vung vẩy theo cái kiểu nương theo trọng lực; nó khiến người khác nghĩ rằng cả quả dưa hấu đang chèn vào ngực của cô.

Mỗi lần Miyabi thở ra và đôi vai cô nâng lên rồi hạ xuống, chúng đều khẽ lắc lư theo và--------

(-----------Chờ đã, mình nhìn Miyabi bằng ánh mắt quái quỷ gì khi cô ấy đã cố hết sức để chạy bộ thế này!?)

*Pan*!

Một âm thanh

vang lên khi tôi dùng cả hai bàn tay đập vào hai bên má.

“Tooru-kun………?”

“T-tớ hơi hào hứng quá--------”

“Nữa à? Fufu, Tooru-kun luôn hào hứng vào những thời điểm kì lạ nhỉ.”

Miyabi nhớ lại quá khứ và nở một nụ cười mặc dù hơi thở của cô vẫn hỗn loạn như thế.

Tôi chỉ có thể đáp lại cô bằng một nụ cười khô khốc------

Đột nhiên, một âm thanh vang lên hoàn toàn thay đổi bầu không khí.

*Para*Para*Para*………âm thanh của một chiếc trực thăng đã xóa tan tiếng vọng không hồi kết được tạo ra bởi những con sóng.

Chiếc trực thăng vượt qua chúng tôi và hướng thẳng đến cơ sở trung tâm của học viện---------không lâu sau đó, nó bắt đầu hạ cánh ở xung quanh khu nhà nhân viên.

“Mới sáng sớm ra đã có chuyện gì thế này?”

Câu hỏi đó vô tình lọt ra khỏi mồm tôi và vì Miyabi không thể nào trả lời được nó, cô nàng nghiêng đầu.

Ánh sáng buổi sớm chạm đến chiếc trực thăng đang hạ cánh.

Ánh mặt trời phản chiếu thứ gì đó và một mái tóc màu hoàng kim tỏa sáng rực rỡ.

Vì lí do nào đó, tôi không thể rời ánh mắt mình khỏi ánh hào quang đó.

Phần 2

=== Có một cái bóng đen ở bên trong trường đang nhìn chiếc trực thăng giống như Tooru và những người khác. === Tại một căn phòng bên trong khu nhà nhân viên------sâu bên trong văn phòng hiệu trường có một chiếc đèn treo tráng lệ, một chiếc thảm đỏ xa hoa, một cái bàn và đồ nội thất được trang hoàng với đồ trang trí, và còn cả một chiếc giường có màn mái che ở trong nữa.

Dĩ nhiên, cái bóng đang quan sát chiếc trực thăng ở bên ngoài từ trong căn phòng---------thuộc về chủ tịch hội đồng Kouryou, Tsukumo Sakuya.

“…………..Cô ta đến rồi.”

Sakuya đã mặc đồ cẩn thận cho dù trời sáng có sớm đến mức nào và đang khoác lên bộ váy gothic thường lệ của mình.

Sau khi đi từ phòng ngủ tới văn phòng, tay tâm phúc đáng tin cậy của cô, Mikuni đã đợi cô ở đó, và Sakuya dẫn theo cả hắn tới khu đất trống.

Chiếc trực thăng đã hoàn toàn hạ cánh gần như cùng lúc Sakuya và những người khác bước ra khu đất trống.

Luồng gió tạo ra bởi rotor, khiến cho mái tóc đen thanh tú và bộ váy gothic của Sakuya rung lên------

Một cô gái với mái tóc màu vàng Hoàng ngọc xuất hiện từ trong máy bay trực thăng.

Sakuya nở một nụ cười quyến rũ hướng đến cô gái tóc vàng tỏa sáng khiến người ta liên tưởng đến vầng thái dương.

“Chào mừng, đến với Học viện Kouryou. <>------Lilith Bristol.”

Truyện Chữ Hay