Prologue
“<>…………. Giống với ta nhưng đồng thời lại không giống. Tuy nhiên-------”
Một khu rừng bình yên được bao bọc trong bầu không khí mát lạnh trong lành.
Một thiên nhiên chưa bị khai phá bởi con người; và sâu bên trong khu rừng chứa đầy sự sống, có một con suối.
*Posha* âm thanh những giọt nước nhỏ xuống vang lên; và cùng lúc đó, một bóng đen di chuyển.
Một cô gái xinh đẹp không một mảnh vải che thân đang đứng đó.
Chỉ cần nhìn qua đã có thể nói rằng cô có phong cách tuyệt vời, một bộ ngực nảy nở và đôi chân tay mảnh khảnh.
Những dòng nước chảy xuống dọc theo chúng đang *Kira**Kira* tỏa ra ánh sáng lấp lánh phản chiếu ánh mặt trời.
Một nửa thân người cô gái có sắc đẹp sánh ngang vầng thái dương, từ đùi trở xuống đang chìm trong dòng nước, và thi thoảng, cô sẽ ngụp đầu xuống nước và sẽ bơi như một con cá.
Tại sao một người như thế lại ở trong một khu rừng nguyên sinh như thế này, chơi đùa trong nước.
Cô gái với mái tóc vàng kim đang chờ đợi ở đó.
Cô đang thích nghi với ngoại cảnh của khu rừng bằng việc chơi đùa trong dòng nước, và chờ đợi con mồi.
“……………Nó đến rồi.”
Cô bắt được sự hiện diện của con mồi cô chờ đã lâu, và thì thầm.
Từ đằng xa so với tầm nhìn của cô, một đàn hươu non xuất hiện đầy sức sống, lấp đầy cổ họng chúng bằng dòng nước trong con suối phía sâu trong khu rừng.
Phải, chúng là con mồi, và cô gái có mái tóc vàng kim đang chờ đợi để săn chúng.
Tuy nhiên, một câu hỏi liên quan đến việc săn bắt chúng xuất hiện.
Bởi vì, cô gái này không chỉ mặc chút quần áo nào, mà ở đấy còn không hề có súng, cung, hay cả dao găm ở trên cơ thể cô.
Thế nhưng-----
Khoảnh khắc tiếp sau đó, cô gái với mái tóc ánh kim lẩm bẩm gì đó từ khóe môi của cô--------
Một chiếc <> xuất hiện trên bàn tay cô như một trò ảo thuật.
Cô lặng lẽ nhắm khẩu súng mà cô đã quen thuộc hơn so với bất kỳ khẩu súng nào, về phía đàn hươu--------
Sau đó cô nhắm họng súng về phía đầu của một con hoẵng cái.
Đôi mắt chứa đầy quyết tâm khẽ cụp xuống, và---------
Tiếng súng phá tan sự tĩnh lặng.
Trong một khoảnh khắc, con hoẵng bị bắn một phát xuyên tim đổ gục xuống, và những con hươu may mắn không bị nhắm đến khác chạy biến đi mất; bởi vì tiếng súng khiến khu rừng chìm trong tiếng động nên những con chim đã đập cánh bay mất.
“Fufu, hoàn hảo.”
Cô gái để lộ ra nụ cười thỏa mãn và hạ khẩu súng xuống------khoảnh khắc sau đó, vật mang tên <> biến mất như thể nó đang bị tan rã.
Cuộc đi săn của cô chấm dứt tại đó.
Cô không có ý định mang con mồi cô săn được về.
Cuối cùng, sau khi liếc mắt về phía con hoẵng đang nằm gục, cô nàng vung bộ tóc mang màu đá Topaz (hoàng ngọc) bằng bàn tay mình và khiến những giọt nước rớt xuống.
Kế đó cô mặc bộ quần áo cô để ở trên bờ, và rời khỏi con suối.
Nửa giờ sau khi cô gái rời khỏi khu rừng------
Bên cạnh con hoẵng nằm gục bên bờ nước, một con hươu non đang đứng đó rồi khẽ nép người vào.
Nó có lẽ vẫn chưa hiểu được cái chết của mẹ nó, và tiếp tục liếm khuôn mặt người mẹ rất nhiều lần.
Thế nhưng-------
Vào lúc con hươu non liếm lên chóp mũi của con hoẵng vài lần, cái tai của con hoẵng giật giật, và ngay sau đó thì mắt nó chớp chớp.
Sau một lúc, con hoẵng ngẩng đầu dậy và sau đó chậm chạp đứng dậy cọ mình vào con hươu non vài lần, rồi nó bắt đầu rời khỏi bờ nước và tiến vào phía sâu trong khu rừng---------và bắt kịp với bầy đàn.
Trên cơ thể của con hoẵng đang chạy xuyên qua khe hở giữa những hàng cây, không hề có một vết thương nào.
Mặc dù nó đã bị một cô gái tóc vàng óng nào đó bắt xuyên qua trái tim.
Khu rừng sớm trở lại với sự tĩnh lặng vốn có.
Như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra ở đây.
“Mừng cô trở về, Ojou-sama.”
Người vừa lên tiếng chào mừng cô gái trở về tòa biệt thự là một nữ quản gia đang mặc một bộ gi lê và một bộ áo đuôi tôm.
“Tôi về rồi đây, Sara---------mà nói thế thôi, tôi chuẩn bị đi tiếp ngay bây giờ đây.”
“Lần này cô định đi đâu?”
Viên quản gia hỏi vị chủ nhân của mình về việc cô định sẽ tiếp tục đi ngay sau khi cô chỉ vừa mới trở về nhà.
“Lần này là Nhật Bản.”
“…………..Nhật Bản ư?”
Trước người quản gia đang thắc mắc, cô nàng dùng bàn tay của cô vuốt mái tóc màu đá hoàng ngọc của mình.
“Tôi nghe đồn có một ai đó giống với tôi.”
“Giống như Ojou-sama, sao?”
“Phải. Vì giờ tôi đã biết về chuyện đó, tôi sẽ phải đi và gặp gỡ anh ấy.”
Nở một nụ cười, cô gái với mái tóc vàng ngọc nói ra biệt hiệu của mình.
“Giống với tôi và cùng lúc lại không giống……………..là một <>.”
Và thế là------<> và <> đã gặp nhau.