Phần 1
“Vậy cậu là <>----Kokonoe Tooru.”
Đó là những lời đầu tiên mà học sinh chuyển trường nói ra.
Trở lại vài phút trước.
Vào buổi sáng của ngày <> tiến hành.
Tiết Chủ nhiệm bắt đầu và ngay sau khi Tsukimi giới thiệu học sinh chuyển trường.
Gần như toàn bộ học sinh đều nhảy dựng lên--------ngay cả Tora cũng thế.
Một cô gái ngoại quốc có mái tóc màu vàng kim của Hoàng ngọc cùng với đôi mắt lam ngọc của Sapphire bước vào lớp.
Không chỉ đôi mắt và mái tóc của cô, phong cách của cô chỗ nào cần nổi bật thì sẽ nổi bật, và chỗ nào cần kín đáo thì sẽ kín đáo; phong cách quyến rũ đó có thể khiến một nữ diễn viên ngoại quốc thấy xấu hổ khi không chỉ có đàn ông, mà thậm chí cả phụ nữ cũng phải ngoái nhìn.
Thêm vào đó, cô nàng có một sức quyến rũ thanh lịch và dễ thương tỏa ra xung quanh mình, và đôi môi đỏ mọng càng làm nổi bật điều đó.
Nếu cô gái ngoại quốc xinh đẹp tên Julie giống như một ánh trăng huyền ảo trôi nổi trong màn đêm đen, thì ấn tượng cô nàng còn lại đem đến giống như ánh mặt trời tỏa sáng giữa bầu trời rộng lớn.
Cô ấy đặt một tay lên hông, trong khi tay còn lại đặt lên trên bàn, và nó là chiếc ở ngay phía trước chỗ ngồi của tôi.
Nhờ vào việc cô ấy tiến tới chậm rãi từng chút một, tôi gần như đã hướng ánh nhìn của tôi vào hai cái chỗ phập phồng lúc lắc kia trước khi giọng nói bay đến lần thứ hai.
“------------Nè, cậu có nghe tôi nói không thế?”
“------Ưh!! Xi-xin lỗi. Tôi là Kokonoe……….”
“Được rồi. Kokonoe Tooru, tôi có hứng thú với cậu. Thế nên cậu hãy đi cùng với tôi.”
Tôi đã nghe một điều tương tự một tháng trước, nhưng lần này những lời nói đó có một âm điệu mang tính ra lệch đôi chút.
Cô nàng có mái tóc vàng kim cư xử như thể chuyện người khác phải nghe theo ý cô là điều hiển nhiên, và quay gót rời đi mà không cần nghe tôi trả lời.
“O-oi. Ngay cả khi cậu nói tôi đi theo, thì bây giờ cũng là-------.”
“………….Đừng bắt tôi phải lặp lại lần nữa.”
Cô dừng chân và nói ra câu đó khi quay người lại.
“Ể-------. Giờ vẫn đang là tiết chủ nhiệm mà………..”
Tsukimi là người đầu tiên mở miệng trong cái lớp học đã chìm trong im lặng một lần nữa.
“Cô sẽ đặc cách cho phép đúng không? Tsukimi-sensei.”
“…………Cứ tự nhiên-----☆”
Trong một khoảnh khắc, mặc dù tĩnh mạch nổi lên trên trán của cô, Tsukimi vẫn cho phép hành động ích kỷ của học sinh chuyển trường.
(Thế này là thế nào? Chả phải Tsukimi là người sẽ không bao giờ cho phép những thứ như thế này sao………….)
“…………….Nếu cô có chuyện gì với Tooru thì cô có thể nói với cậu ấy ở đây.”
Mặc dù Tora nói thế để khiêu khích cô nàng-------
“Những chuyện không liên quan đến cậu thì đừng xen vào. Tôi chỉ muốn có một cuộc trò chuyện ở một nơi không có tiếng ồn ào thôi.”
Cô trả lời lại rành mạch.
Thông thường, sự tức giận của cậu ấy sẽ tuôn trào, nhưng có lẽ cậu đã bị áp đảo bởi chỉ một câu cô nói ra cùng cái lườm của cô. Tora dừng lại với một tiếng rên rỉ khe khẽ.
“Ừm. Tớ sẽ đi ra ngoài một lúc. Nếu chỉ là nói chuyện thì sẽ xong sớm thôi.”
Tôi nở một nụ cười nhẹ nhàng với Tora và đứng dậy.
Quả nhiên, miễn là giáo viên chủ nhiệm Tsukimi đã cho phép cô nàng, thì không thể nào từ chối mà không có lí do.
Tôi đi ra khỏi lớp cùng với cô nàng tóc vàng kim.
Nơi chúng tôi đi tới là một khu vườn nằm ở giữa khu nhà trường học và khu kí túc xá.
Bởi vì giờ là mùa cỏ cây hoa lá đầm chồi nảy lộc, nên khu vườn được bao phủ hoàn toàn trong những bông hồng đủ màu sắc.
Bên trong bầu không khí ngộp thở bởi hoa hồng------tôi rất kém trong khoản thưởng thức cái thứ này-------cô nàng bước trên con đường lát đá không do dự.
Ở phía đằng trước, có một tòa vọng lâu và một nữ quản gia đang đứng chờ ở trong đó.
Nàng quản gia lễ phép cúi đầu trước chúng tôi--------hay nói đúng hơn, là cúi đầu trước cô nàng có mái tóc hoàng kim kia.
Ở chính giữa của tòa vọng lâu, có một cái bàn phủ thảm trắng được trang trí bằng những đường thêu tuyệt đẹp và một bộ tách trà được đặt trên đó.
“-------Đừng nói với tôi là cậu định mở tiệc trà đấy nhé?”
“Đúng, chính xác là thế đấy.”
Cô ta nói như thể không cần thiết phải nói với tôi về chuyện đó và nở một nụ cười trước khi ngồi xuống và bắt chéo đôi chân dài thướt tha của cô.
Mặc dù tôi có vài thứ muốn nói và nghe, tôi làm theo cô nàng và ngồi xuống ở phía đối diện.
Khi tôi đã ngồi xuống, vị nữ quản gia rót trà sữa vào cốc.
“Cảm ơn.”
“………………….”
Mặc dù tôi vừa nói lời cảm ơn, không hiểu sao tôi lại bị lườm nguýt.
(Tại sao cơ chứ--------?)
Mặc dù tôi cảm thấy hỗn độn ở trong trí não, thì cô nàng có mái tóc vàng kim ngồi ở phía đối diện cũng chả buồn bận tâm về cách hành xử của quản gia và nhấp một ngụm trà sữa trước khi nở nụ cười hài lòng.
“Giờ thì, việc của tôi là------”
“Không không, làm ơn nói tên của cậu trước đã. Có vẻ như cậu có biết về tôi, nhưng tôi hoàn toàn không biết gì về cậu hết.”
Tôi mau chóng dừng cô nàng khi cô định bắt đầu một cuộc nói chuyện một chiều về việc của cô ta.
“Giờ nghĩ lại mới thấy, tôi chưa giới thiệu tên mình nhỉ. Tôi tên là Lilith=Bristol. Một học sinh đến từ một trường bên phía UK (United Kingdom).”
Trường bên phía UK------
Tên chính thức là Học viện St. Foren. Tôi nghe nói đó là một trường dòng được thành lập bởi Tổ chức Dawn giống như học viện Kouryou.
Đó là trường duy nhất bên ngoài Nhật Bản có thể đào tạo <>, và cũng như Kouryou, học sinh tốt nghiệp sẽ được chuyển tiếp đến lực lượng dân sự của tổ chức. Vì họ có thể bị cử đi ra nước ngoài, sau khi được chuyển tiếp vào lực lượng, rút cục chúng tôi có lẽ cũng sẽ gặp những người từ trường bên phía UK………..
“Tôi hiểu rồi, một trường bên phía UK à……….”
“Phải…………dù sao thì, tôi cũng sẽ là học sinh của Kouryou kể từ ngày hôm nay.”
Lilith nháy mắt và mỉm cười.
Khoảnh khắc tôi nhìn thấy khuôn mặt cười đó, lần đầu tiên tôi cảm thấy cô nàng là một cô gái cùng tuổi với tôi.
“Hân hạnh được gặp cậu, Lilith. Tất nhiên, tôi sẽ rất vui nếu cậu có thể nói cho tôi lí do cậu biết về tôi đấy.”
Cô nàng biết tên tôi, mặt tôi và cả thứ tên <>.
Và vì vài lí do nào đó------
“Tôi đã nghe một tin đồn về <> khi còn ở UK.
Tôi được cấp phép đặc biệt và lấy được hồ sơ học sinh nên đã biết mặt và tên của cậu khi tôi đến đây.”
“Ra thế………”
Mặc dù đang gật đầu, tôi vẫn phải nghĩ ngợi về việc bảo mật thông tin cá nhân ở học viện Kouryou.
(Quả nhiên là sẽ rất rắc rối nếu một học sinh có thể mó tay vào mấy thứ đó……….. )
“………..Hửm?”
Tôi vô tình bật thành lời lúc tôi nếm được vị của tách trà sữa trong khi vẫn đang suy nghĩ dở dang.
“C-cái này ngon thật đấy---------”
“Fufu, hẳn nhiên phải vậy rồi.”
Tôi đồng tình với những lời thích thú của Lilith.
Cái này rõ ràng khác hẳn những loại trà sữa tôi từng uống trước giờ.
Một tách trà sữa đầy ắp đã thay đổi hoàn toàn ấn tượng của tôi bởi mùi hương thơm phức nhè nhẹ của nó đi xuyên qua cổ họng tôi, và cả hương vị ngọt ngào tinh tế vừa miệng này nữa.
“Ừm---------đúng là ngon đấy, Sara.”
“………………Vinh hạnh cho tôi, Ojou-sama.”
Cô nàng tóc vàng kim----Lilith đặt tách trà xuống với điệu bộ bình thản và cô nàng quản gia im lặng từ đầu đến giờ cuối cùng cũng đã mở miệng ra lần đầu tiên.
(Ojou-sama cơ à…………..)
Tôi đã đoán thế này từ khi cô nàng mang theo một quản gia riêng đến đây rồi, nhưng có vẻ cô đến từ một gia đình giàu có.
Tuy nhiên, tôi vẫn sẽ hỏi về chuyện này sau khi mọi chuyện kết thúc.
Có vẻ như cô nàng đã nắm được suy nghĩ của tôi, nên Lilith khẽ gật đầu-----
“Giờ thì, chủ đề chính.”
Cô chỉ ngón tay của mình vào tôi và dõng dạc nói ra những lời khiến cho tôi nghi ngờ đôi tai của chính mình.
“Kokonoe Tooru. Kể từ hôm nay trở đi cậu sẽ là <> của tôi.”
“………………Hửh?”
Tôi tự hỏi liệu mình có thể có bất kì phản ứng nào ngoài kinh ngạc, khi mà ai đó tôi chỉ vừa mới gặp tầm 1 giờ trước đột nhiên nói rằng tôi là bạn đồng hành của cô ấy?
“C-cậu vừa nói cái gì cơ…………….”
“Đừng bắt tôi nói lần thứ hai chứ.”
“Cậu không nói rằng-------không, errrrr-------tôi sẽ thành <> của cậu chứ---------?”
“Không phải cậu, mà là Lilith.”
“À, xin lỗi---------chờ đã, không không không chờ chút đã. Tôi đã có <> của mình rồi, nên sẽ rất rắc rối nếu cậu đột nhiên nói với tôi như thế, và không phải là luật của trường đã nói rằng một nhóm đã được lập ra thì sẽ giữ nguyên như thế cho đến ngày tốt nghiệp hay sao.”
“Đừng bận tâm. Bởi vì tôi là một <>.”
“<>…………..?”
Tôi ngẫm lại cái từ lạ lẫm đó.
“-------------Nhưng kể cả thế, tôi cũng thấy lo ngại về việc cô không có mặt tại lớp vào ngày đầu tiên đấy, Lilith Bristol.”
Khi tôi quay người lại hướng giọng nói bất ngờ lẫn vào trong cuộc trò chuyện của chúng tôi, một cô gái mặc bộ váy gothic đang đứng ở trong một khoảng sân với những bông hồng trắng.
“Hân hạnh được gặp cô. Chủ tịch Tsukumo. Đây đúng là một nơi tuyệt vời. Một nơi lí tưởng cho một buổi tiệc trà.”
“Tôi rất cảm kích về những lời đó, Lilith. Nhưng, giờ không phải là giờ uống trà mà là giờ học.”
“Tôi sẽ được đặc biệt cho qua về việc đó.”
Trước sự đe dọa từ chủ tịch, Lilith đáp lại bằng việc chỉ ngón tay cô về phía tôi.
“Tôi không quan tâm về lớp học vì ngay từ đầu tôi đã bay từ tận UK đến đây chỉ để gặp cậu ấy. Quan trọng hơn, sao cô không tham gia cùng chúng tôi nhỉ, chủ tịch?”
“………..Tôi sẽ chấp nhận lời đề nghị.”
Sau khi chủ tịch khẽ thở dài, cô nàng ngồi xuống ghế.
Nàng quản gia đang pha dở một đợt trà sữa mới, và tôi hỏi về điều mà tôi đã thắc mắc trong những lời mà Lilith vừa nói ra.
“Này Lilith. Dựa vào những gì mà cô vừa nói, đừng bảo tôi rằng cô chỉ chuyển đến đây để biến tôi thành <> của cô đó nhé? Tại sao cô phải đi xa đến thế chỉ để khiến tôi………?”
“Cậu và tôi đều là <> (Độc nhất vô nhị). Thế nên tôi thật lòng đến đây để đưa cậu đi, vì cậu là người duy nhất phù hợp để trở thành <> của tôi. Hãy biết ơn đi, Kokonoe Tooru.”
“………Không, dù cậu bảo tôi phải thấy biết ơn, tôi vẫn đã nói với cậu từ đầu rằng tôi có một <> rồi. Và luật của trường cũng-------”
“Cậu không cần phải nói lần nữa, tôi biết rồi.”
Lilith ngắt lời tôi và vung vẩy bàn tay của cô.
“Cơ mà, Kokonoe Tooru. Những gì cậu vừa nói chỉ áp dụng trong trường hợp bình thường thôi.”
Tôi cố gắng nhớ lại những gì Tsukimi từng dạy trước đây.
(…………..Giờ nghĩ lại, cô ta đã từng nói trừ phi có lí do chính đáng.)
“Có nghĩa là cậu có thể muốn lập lại một <> mới nếu như cậu nằm ngoài sự rằng buộc của luật lệ. Như là, khi có một khoảng cách lớn trong <> với bạn đồng hành hay là một người bị đuổi khỏi trường chả hạn……….”
Lilith đặt ngón tay của cô lên môi và nở một nụ cười.
“Và tôi----------một <> (Ngoại lệ) không bị trói buộc bởi bất kỳ luật lệ nào hết.”
“………..Tôi không biết <> là gì. Nhưng, cậu nghĩ cậu sẽ được cho qua khi nói những thứ ích kỷ thế sao?”
“Được cho qua chứ sao không…………..Phải không, Chủ tịch?”
Lilith hướng ánh mắt của cô về phía Chủ tịch, người nắm giữ thẩm quyền cao nhất tại học viện Kouryou.
Thế nhưng, cô gái trong trang phục Gothic chỉ lặng lẽ uống tách trà sữa.
Không lâu sau đó, khi tách trà đã cạn, vị chủ tịch cuối cùng cũng phá vỡ sự im lặng.
“………….Kokonou Tooru. Nếu cậu muốn, thì trên danh nghĩa Chủ tịch của học viện Kouryou, Tsukumo Sakuya, tôi sẽ đặc biệt cho phép cậu hủy bỏ <> hiện tại của mình.”
“Cái------------!?”
“Thấy chưa.”
Trái ngược với sự choáng váng của tôi, Lilith nở nụ cười thỏa mãn và nói.
“………………Cậu sẽ làm gì nào?”
“……………..”
Ngay bây giờ liệu tôi có nên bỏ <>-----Julie hay không.
“Tôi không cần phải suy nghĩ về chuyện đó.”
“Vậy thì quyết định thế nhé.”
Tôi chuyển ánh mắt của mình từ Chủ tịch về phía Lilith và rành mạch nói với cô nàng ý định của mình.
“Aah. Quyết định rồi. Tôi sẽ không lập nhóm với Lilith, nên tôi sẽ không bỏ <> hiện tại của mình đâu. Đó là câu trả lời của tôi.”
“Cái g------!?”
Lilith bất động với một biểu cảm chứa đầy sự kinh ngạc.
Trái ngược với đó, Chủ tịch khẽ nở nụ cười và gật đầu.
“Tôi đã nghe rõ ý muốn của cậu.”
“Giờ thì, tôi nên quay trở lại lớp học thôi. Xin thứ lỗi cho tôi, Chủ tịch.”
Tôi khẽ cúi chào, và rồi đứng dậy.
“………..Hẹn gặp lại, Lilith.”
“------Ư!! Ch-chờ chút đã, Kokonoe Tooru!! Cậu có hiểu những gì cậu vừa mới nói ra không đấy!?”
“Aah, tôi hiểu chứ. Câu trả lời là Không. Tôi sẽ không lập nhóm với Lilith. Nếu tôi mượn lời của cậu, thì sẽ là đừng bắt tôi phải lặp lại lần nữa.”
Tôi quay lưng lại trước Lilith đang không nói nên lời và quay trở lại lớp học với một tốc độ khá nhanh.
“Zeeehaa”. Tôi có thể nghe thấy tiếng thở của tôi từ rất, rất xa.
Tất nhiên đấy là điều không thể. Tôi chỉ cảm thấy thế vì cơn mệt mỏi khá là phiền phức.
(Cu-cuối cùng cũng đến đích hở---------)
Vì tôi đã thấy cánh cổng trường từ phía xa, tôi vắt kiệt chút sức lực còn lại của mình.
Như một sự trừng phạt cho việc phá hoại tiết chủ nhiệm, tôi bị bắt phải chạy.
Bởi vì Tsukimi đã nói, “Người duy nhất ngoại lệ là Ojou-sama kia thôi.”
Mặc dù tôi cảm thấy nó rất vô lí, nhưng tôi vẫn chấp nhận hình phạt. Tuy nhiên phải nói rằng nó vất vả hơn những gì tôi tưởng tượng.
“Đ-đích---------”
Trong tiếng chuông reo của tháp đồng hồ báo hiện đến giờ ăn trưa, tôi chạm tay đến phía trước của cổng trường và nằm vật ra mặt đất duỗi thẳng cả chân với tay ra.
(Lâu rồi mình mới chạy đến cạn kiệt thể lực thế này-------------)
Tôi liên tục thở mạnh và ngực tôi liên tục di chuyển lên xuống.
Mùi mặn của gió làm dịu cơ thể nóng rực của tôi.
Sau khi tôi thở dốc một lúc, mặt trời đột nhiên bị che mất, tạo nên một bóng râm.
“Giỏi lắm, Tooru.”
Khi tôi khẽ hé mở mắt, bóng của cô nàng với mái tóc bạch kim che tầm mắt tôi, đang nở một nụ cười nhẹ nhàng.
“Hãy nhận lấy cái này.”
“Aah. Cảm ơn…………”
Sau đó tôi dướn người lên, nhận lấy chai nước và làm ẩm cổ họng của mình. Đây chính xác là cái người ta gọi là cảm giác như được sống lại.
“*Kusu* hiếm khi được thấy Tooru-kun kiệt sức thế này………………”
“Đúng là thảm họa hở, Kokonoe.”
Có vẻ như họ đến đây cùng với Julie để xem tôi sống chết ra sao.
Miyabi cười khúc khích trong khi Tachibana thì nở nụ cười khô khốc.
“Haa-------Đúng là một trải nghiệm tệ hại.”
“Hừm. Đấy là vì cậu đã đi theo cô gái đó thiếu suy nghĩ.”
Dựa lưng vào tường, Tora khịt mạnh mũi và nói. Tatsu thì đang phô bày bài tập cơ bắp đằng sau cậu ta.
“-----------Đột nhiên tớ lại là một người có tiếng.”
“Tự nhìn lại mình chút đi, đồ ngốc!”
“Nào nào, bình tĩnh Tora. Quan trọng hơn là, Kokonoe, cô nàng đó có chuyện gì với cậu đấy?”
Trong lúc xen ngang tôi và Tora, Tachibana hỏi về sự kiện diễn ra vào sáng nay.
“À----………”
Lời của tôi nghẹn ứ lại khi tôi chuẩn bị trả lời, và tôi nhớ đến cuộc trò chuyện của tôi với Lilith.
“Kể từ ngày hôm nay trở đi cậu là <> của tôi.”
Cô nàng coi việc tuân theo ý muốn của mình là điều hiển nhiên; tôi nghĩ rằng cô chính là một hình tượng Ojou-sama ích kỉ điển hình đã được đưa vào thực tế.
Rồi tôi không gặp lại Lilith từ sau đó.
Cuối cùng, cô không hề xuất hiện ở lớp suốt tiết một và sau tiết hai thì tôi đã bị bắt phải chạy từ đó đến giờ.
“------Tooru?”
Julie nghiêng đầu thắc mắc vì thấy tôi im lặng.
Không, Julie không phải người duy nhất. Ánh mắt của mọi người đang tập trung vào tôi.
“Cô ấy------cậu không hề nghe tìn gì về Lilith chứ?”
“Bởi vì cô ta không quay lại lớp học, tớ nghĩ vấn đề vẫn sẽ cứ nằm ở đó ngay cả khi có hỏi cô ta.”
“Ra thế----------errr, Mặc dù Lilith chuyển đến từ học viện St. Foren. Có lẽ là chủ đề về một <> cũng được bàn tán ở đó, thế nên cô nàng đã đến đây vì lí do đó.”
“Hừm. Thật là chỉ có thế không?”
Cô nàng tinh quái lắm.
“À ừ, chỉ có thế thôi.”
Tôi làm một bộ mặt giả tạo trước câu hỏi của Tora và không nói gì về lời đề nghị trở thành <> của cô nàng.
Bởi vì tôi không muốn Julie phải lo lắng.
“Quan trọng hơn là, nhanh nhanh đi ăn cái gì đó đi. Tớ đói đến nỗi sắp chết rồi đây. Nó sẽ trở thành một <> đối với trái tim tớ sau khi tớ hồi phục nhờ việc ăn thịt.
Nghe lời bình luận của tôi, mọi người đều cười lớn trừ Tora thở dài bỏ cuộc.
Tuy nhiên---
“Không chỉ có thịt không, cậu phải ăn cả rau củ nữa, Kokonoe.”
Sau khi cười, Tachibana nói một câu khẳng định chắc nịch………………
Để thăng cấp lên <>, có một chút khác biệt so với lần chúng tôi trải qua vào buổi lễ nhập học.
Chúng tôi được tiếp nhận <> mới vào cơ thể thông qua việc tiêm vào gáy bằng một chiếc li-lanh đẩy-------đến đó thì vẫn như cũ, nhưng sự khác biệt xảy ra sau đó.
Ngay sau sự tiếp nhận trong buổi lễ nhập học, <> nổi lên và một nhiệt lượng khiến tôi nghĩ rằng nó sẽ thiêu đốt tôi đến chết tấn công toàn bộ cơ thể tôi, tuy nhiên lần này không có chuyện gì xảy ra cả. Đúng là cơ thể tôi cảm thấy hơi nóng một chút, nhưng cũng chỉ ở mức độ hơi nóng mà thôi.
“Fuu..........ơn chúa, tớ đã <> thành công rồi...........”
Khi chúng tôi đã hoàn tất sự tiếp nhận và rời khỏi tòa nhà nhân viên, Miyabi thở phào và vuốt nhẹ lên ngực của cô.
“Đấy là nhờ vào kết quả của cuộc huấn luyện chúng ta đem lại.”
Khi tôi nở một nụ cười với cô sau khi đánh nhẹ vào cái lưng nhỏ nhắn của cô, Miyabi trở nên ngượng ngịu.
Sự thăng hoa không thể diễn ra nếu điều kiện về tinh thần và thể chất không tương thích với <>.
Vì cô đã được nghe điều đó, Miyabi trở nên vô cùng hạnh phúc.
Miyabi hoàn toàn hiểu rõ về việc cô là người đứng cuối cùng khi xét về thể chất trong số những người được nhận sự thăng hoa đặc biệt.
Duo của Miyabi, Tachibana thể hiện sự vui mừng của cô trong việc <> thành công.
“Fufu, với việc này, mọi người ở đây sẽ nhanh chóng thỏa mãn điều kiện để lên năm 2. Thật là tốt nếu có thể tiếp tục đàn đúm với những người ở đây trong thời gian tới.”
(Giờ khi mình nghĩ lại, những người không thăng <> sẽ phải đối mặt với việc bị trục xuất...........)
“..........Hừm. Vẫn có khả năng bị đuổi khỏi trường nếu như ai đó không thể theo kịp khóa huấn luyện nữa.”
“Ư ư ư………….”
Miyabi rên rỉ trước câu nói của Tora.
(Thật tình, cậu này nói thừa thãi quá...........)
Mặc dù tôi thở dài trong tâm trí, tôi vẫn nói một cách hồ hởi và đánh nhẹ vào lưng Miyabi một lần nữa.
“Mọi chuyện sẽ ổn cả thôi. Nếu mọi việc trở nên khó khăn, tớ sẽ kéo cậu theo cho dù tớ có phải buộc dây vào người cậu đi chăng nữa.”
“To-Tooru-kun…………..”
“Fufu, Kokonoe không phải là người duy nhất đâu, tớ cũng sẽ làm thế đấy. Là Duo của Miyabi, tớ hứa rằng sẽ không để cậu phải đối mặt dù chỉ một chút kinh nghiệm với những việc như là bị đuổi khỏi trường đâu.”
“Miyabi. Tớ cũng sẽ giúp nữa.”
Sau khi mở to đôi mắt của cô ra trước lời nói của chúng tôi, Miyabi nói [Cảm ơn] và mỉm cười.
“Tora. Cậu phải giúp cô ấy khi đến lúc đấy, trên cương vị người đã gây ra sự khó chịu cho Miyabi. Cậu cũng là một người bạn mà.”
“Ư ư........H-hừm. Tớ không có sự lựa chọn nào khác rồi, nên tớ sẽ giúp cậu một tay khi đến lúc vậy...........nhưng tớ cần làm rõ một điều này, tớ không phải bạn mà là đối thủ của cậu, Tooru.”
Sau khi tôi đáp lại bằng việc nói “Hiểu rồi, hiểu rồi” với Tora đang chỉ ngón tay của cậu vào tôi--------
“Mà, nếu Kokonoe không cố gắng cho những môn học thông thường, trước khi giúp được Miyabi thì tình trạng của cậu đã thê thảm rồi, nên cậu nên cẩn thận thì hơn.”
Một lời bình luận đau đớn đến từ Tachibana.
“Uguh----------! Mặc dù môn Tiếng anh của Tachibana cũng tệ như tớ!”
“M-mỗi người đều phải có một môn họ học kém chứ!!”
Tora thở dài thườn thượt khi chúng tôi có một cuộc tranh cãi đáng thương.
“<> hử................theo cách nào đó nó không có cảm giác là thực lắm nhỉ, Julie-chan.”
“Ya----. Đúng thế. Nếu vẻ ngoài của chúng ta thay đổi gì đó thì sẽ dễ dàng nhận ra hơn đấy.............”
(Không giống như là thực lắm, hử......................)
Tôi nhớ lại cuộc trò chuyện giống thế này giữa tôi với cô nàng có mái tóc đuôi ngựa vào lần trước và cảm thấy hoài niệm.
(Mặc dù còn chưa được đến một tháng kể từ lúc đó..........mình tự hỏi không biết Imari có ổn không nhỉ.)
Thế nhưng-------
Tôi không có thì giờ để chìm đắm trong ủy mị.
“Kuhah. Nếu là thế thì------muốn thử một chút không?”
“-------!!”
Một giọng nói đột nhiên lọt vào trong cuộc trò chuyện.
Trong một khoảnh khắc, tôi nhìn lại về phía tòa nhà nhân viên khi trái tim tôi bị túm chặt và đặt tay lên <> ở trên ngực của tôi cùng lúc đó.
“Tsukimi…………!!”
“Thêm sensei vào nữa, <>.”
Chiếc băng đô tai thỏ vung vẩy trong tầm mắt của tôi.
Cô ta đang dựa lưng vào tường, và đang nở một nụ cười khó chịu.
“Yooto-------Ờ thì, gạt chuyện đó sang một bên, cơ mà thực thể hóa <> mà không có sự cho phép là vi phạm nội quy đấy nhá.”
Tsukimi tiến đến gần hơn trong khi đang bị nhìn thẳng vào một cách khó chịu bởi tất cả những ai ở quanh đó.
“...........Cô muốn gì?”
“Vì mấy đứa đều nói rằng chuyện này có vẻ không thực cho lắm, nên tôi muốn hỏi mấy đứa có muốn xác thực chuyện này hay không thôi.”
Chỉ có một hình ảnh duy nhất hiện ra từ những lời đó-------đó là một trận đánh.
“Tsukimi-sensei. Em biết cô mạnh đến thế nào. Nhưng ngay cả thế, liệu cô có muốn gây náo loạn bằng cách khiến cho từng này người thành đối thủ của cô hay không?”
“Kuhahah. Không phải tôi đã nói với em rằng tôi không muốn bị sa thải ngay sau khi được tái tuyển dụng sao, học sinh danh dự.”
Tsukimi đi ngang qua chúng tôi và đang ở trong tình trạng không phòng bị--------mặc dù vậy chúng tôi cũng không thể hạ cảnh giác xuống------để lộ lưng của cô ta với chúng tôi.
“Mà thôi, quên chuyện đó đi và theo tôi.”
Sau khi quay người lại và nói thế, Tsukimi một lần nữa quay lưng lại với chúng tôi và rời bước.
Về phía chúng tôi, vì không thể đọc ra ý đồ của Tsukimi nên đành đi theo cô ta trong lúc vẫn cảnh giác.
“Đây là............”
Nơi chúng tôi được dẫn đến là bên ngoài phòng luyện tập.
Giày của chúng tôi bị phủ trong cát và cơ sở vật chất khiến chúng tôi nghĩ đến một đấu trường với những hàng ghế bê tông vây xung quanh.
Chúng tôi được dẫn đên một nơi chưa từng được sử dụng ở lớp và bị giới hạn trong đợt <>, đây là một cơ sở mà chúng tôi chỉ mới đặt chân đến duy nhất một lần vào đợt tham quan cơ sở vật chất ngay sau buổi nhập học vào trường.
“..........Thế, cô muốn chúng em xác nhận gì ở đây?”
“Mấy đứa bỏ cái bộ mặt đáng sợ đó đi được chứ. Ngay cả khi tôi đã nói với mấy đứa rằng tôi không hề có ý định làm hại mấy đứa nữa rồi, thật là một đám rắc rối.............”
Trong lúc chúng tôi đang suy nghĩ
Trong lúc chúng tôi đang nghĩ xem đây là đâu mà không hề thả lỏng cảnh giác, Tsukimi bắt đầu gọi cho ai đó một cách vô tư lự.
“Hey ya, là tôi đây. Aah, đang ở trong phòng huấn luyện đây. -------Phải, cái ở bên ngoài ấy. Aah, vì tôi cho chúng dùng nó chứ sao nữa. Hm, thế thì tôi sẽ đưa cho <>.”
Cô ta đột nhiên ném chiếc điện thoại cô đang cầm và tôi luống cuống bắt lấy nó.
(Thế có nghĩa là mình phải nói chuyện với người bên kia đầu dây nhỉ.........?)
Và khi tôi đang chuẩn bị nói vào đúng lúc tai tôi chạm vào nó----------
“Kokonoe-kun đấy hả? Là tôi, Mikuni đây.”
“Mikuni-sensei…………!?”
Khi tôi gọi tên của người tôi đang nói chuyện trên điện thoại, mọi người đều tập trung ánh mắt về phía tôi.
“Tôi đã nghe từ Tsukimi-sensei rồi. Các cậu có lẽ sẽ thấy không thoải mái vì vấn đề lần trước, nhưng hiện tại cô ta sẽ không lại hại gì các cậu đâu. Nếu cậu thấy khó chịu thì tôi sẽ gửi đến một vài giám sát viên............”
“-------------Em hiểu rồi. Em sẽ yêu cầu điều đó để đề phòng vậy.”
Tôi lưỡng lự đôi chúng, nhưng rồi tôi kết thúc cuộc gọi sau khi đã gọi vài người đến đây để đề phòng.
“Có vẻ như một vài giám sát viên sẽ đến đấy.”
“Kuhah. Tôi sẽ bị giám sát hử, đúng là tôi không được tin tưởng chút nào hở............”
Tsukimi nói thế sau khi tôi đưa ra một lời giải thích ngắn gọn.
“Tôi không ngây thơ đến mức thực lòng tin tưởng ai đó suýt giết mình đâu.”
“Hừm. Quan trọng hơn, tớ muốn biết lí do tại sao cô lại đưa chúng tôi đến một nơi như thế này.”
“Bởi vì mấy đứa đều đã trở thành <>, nên cứ coi như một đặc ân đi, tôi sẽ để các cô cậu tự đánh giá và xác nhận sự tăng cường. Tất nhiên, tôi đã nhận được sự chấp thuận cho mấy đứa được dùng <> của mình nên cứ đánh đấm thỏa thích đi.”
Ra thế. Đây là lí do ban nãy cô ta nói “Tôi cho chúng sử dụng nó” với Mikuni-sensei.
“Tôi nghĩ tôi đã nắm bắt được hầu hết ý tưởng rồi, nhưng đừng nói rằng cô định một mình chấp tất cả chúng tôi nhé?”
“Kuhah. Tôi cũng muốn lắm nhưng chịu thôi. Chúng ta không biết lúc nào sẽ cho cả sát ý vào trong <>.”
Ít nhất thì, tôi không hề nghĩ rằng phía chúng tôi sẽ làm thế------đấy là điều tôi muốn nghĩ, nhưng tôi cảm thấy bất an về Tora và Tatsu.
“--------Có nghĩa là, mỗi người chúng tôi sẽ phải chọn xem ai sẽ là đối thủ của mình chứ gì.”
Cô ta vẫn là một kẻ mà tôi không thể tin tưởng, nhưng giờ thì đã có một vài giám sát viên ở quanh, Tsukimi có lẽ sẽ không thể làm gì đáng ngờ.
Quan trọng hơn là, vì giờ đã có sự cho phép được sử dụng <>, không có chuyện chúng tôi sẽ để lãng phí nó đâu.
“Mội đội sẽ bị lẻ ra nếu chúng ta đánh theo <>. Hãy cứ một chọi một vậy.”
[Tooru. Đánh------] [Kokonoe. Nếu cậu thấy ổn, thì cậu có muốn đánh một trận không?]
Gần như cùng một lúc. Tora là người nhanh hơn ở mức độ nào đó nhưng tôi quyết định chấp nhận lời thách đấu của Tachibana.
“Xin lỗi nhé Tora. Bình thường tớ cũng đã đấu tập với cậu rồi.”
Cuối cùng, chúng tôi lập trận với những người chúng tôi không thường đấu cùng và chúng tôi quyết định để Julie đánh với tora, và Miyabi với Tatsu.
Các giám sát viên xuất hiện vào đúng thời điểm đó và chúng tôi bắt đầu <>.
Miyabi và Tatsu bị bắt phải đấu đầu tiên và chúng tôi lên ngồi ở hàng ghế khán giả để không làm ảnh hưởng đến họ.
(Thay vì gọi là một nhóm đội hiếm có...........liệu lấy Tatsu làm đối thủ có ổn không đây?)
Cô nàng có tình trạng tinh thần khá tệ với nam giới và sức mạnh thể chất của Tatsu là số một ở trong lớp.
Miyabi nói rằng cô sẽ cố hết sức, nên Tatsu có lẽ sẽ có chút nương tay, nhưng tôi vẫn không thể gạt bỏ sự lo ngại.
Thế nhưng------
“T-tớ đến đây, Tatsu-kun! Teyaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa---------!!
“---------!!”
Trong một khoảnh khắc, tôi không phải là người duy nhất kinh ngạc.
Giữ lấy <> và đạp xuống mặt đấy, Miyabi thu hẹp khoảng cách với Tatsu bằng một tốc độ đáng ngạc nhiên.
Nó cũng không đến mức độ không thể nhìn ra.
Tuy nhiên, đấy là tốc độ không thể tin nổi đối với Miyabi mà chúng tôi biết cho đến bây giờ.
Có vẻ như với Tatsu cũng như thế-------
*Dozuu*!! Một cơn chấn động làm rung lắc phòng luyện tập.
Bụng của cậu ta bị đâm xuyên qua và cứ như thế cậu bị găm vào bức tường.
Nếu chúng tôi không biết về sự đặc biệt của <>, đấy sẽ là một cảnh tượng đáng sợ khiến chúng tôi phải rời mắt khỏi nó...........
“Wawah, cậu ổn chứ, Tatsu-ku~~~~~~~n!?”
Miyabi hoảng loạn. Nhìn vào họ không rời mắt từ hàng ghế khán giả, chúng tôi chìm trong choáng ngợp.
“Ngạc nhiên thật đấy. Tốc độ đó ngang ngửa của Tooru đấy.”
Mặc dù chỉ đôi chút, nhưng ngay cả Julie cũng mở đôi mắt của cô rộng hơn khi cô nói ra suy nghĩ của mình.
Điều đáng ngạc nhiên không phải là tốc độ của cô ấy.
Sức mạnh có thể đẩy Tatsu từ giữa phòng luyện tập đến tập bức tường rìa cũng đáng để chú ý đến.
“Để nghĩ rằng chỉ với một <> tăng lên có thể gây ra sự thay đổi đến mức này...........”
Tôi tự hỏi tôi sẽ thay đổi đến mức nào, nếu Miyabi đã được đến thế này.
Những suy nghĩ đó kích thích cảm giác của tôi và khi tôi đứng dậy để đi xuống khu vực chiến đấu, cánh tay tôi bị nắm lại.
“Tooru. Để bọn tớ đi trước đi.”
Có lẽ là giống tôi hoặc thậm chí còn hơn, Toru đang có một biển hiện vô cùng hưng phấn.
(Thôi thì, mình đã từ chối lời thách đấu của Toru vừa nãy rồi.........)
Nó không giống như cậu ấy sẽ tha cho tôi chỉ với điều này nhưng tôi quyết định sẽ lùi bước ở đây.
Sau khi đưa Tatsu đã ngất xỉu lên hàng ghế khán giả để nghỉ, trận đấu thứ hai bắt đầu.
“Tora. Tớ sẽ đánh hết sức đấy.”
“Cứ tự nhiên.”
Julie và Tora. Tôi không cần phải nói điều này, nhưng Julie là người nhanh nhất trong số năm nhất. Tuy nhiên, đối thủ của Julie là Tora cũng có một tốc độ chỉ đứng sau cô.
Cả hai đều có tốc độ là vũ khí của bản thân. Tuy nhiên, Julie tấn công rất dữ dội mặc dù những kỹ năng tự luyện của cô nàng vẫn chưa hoàn thiện, và bởi vì Tora đã học võ trong rất nhiều năm, nên mỗi đòn tấn công của cậu đều có đặc tính chuẩn mực và bài bản.
“Họ có thể ngang bằng trong <>, nhưng mọi chuyện sẽ khác trong <>. Đó là suy nghĩ của cậu hả, Kokonoe?”
“Đấy là vì đây là lần đầu tiên tớ chứng kiến Tora sử dụng <> để chiến đấu. Nhưng kể cả thế, tớ vẫn nghĩ Julie sẽ thắng. Julie sẽ trở thành một người khác hẳn khi cô ấy cầm <>. Ngay cả với tớ, thì tớ cũng phải tự hỏi liệu có thể chiến thắng cô ấy trong một trận đánh nghiêm túc hay không, khá khó nói đấy.”
Tuy nhiên, kết quả rất khó đoán nếu tôi sử dụng Lôi thần quyền Mjoulnir.
Nhưng vì tôi không thể sử dụng nó với Julie, nên mọi giả định đều là vô nghĩa cả thôi.
“Tớ hiểu rồi. Tớ cũng cùng ý kiến với cậu vì tớ cũng đánh với <> của cô nàng rồi-------Oh, họ di chuyển rồi!!”
Do vừa nãy chúng tôi đã nhìn thấy di chuyển của Miyabi, nêu tôi đã nghĩ rằng chúng tôi sẽ không thể ngạc nhiên đến vậy nữa.
Thế nhưng, chúng tôi lại kinh ngạc thêm một lần nữa vì tốc độ của cả hai người vào khoảnh khắc họ cùng lúc di chuyển.
Julie nắm được lợi thế bằng tốc độ có phần nhỉnh hơn của Tora.
Trái ngược với vẻ ngoài đáng yêu của cô, những thanh <> cô cầm trong cả hai tay tấn công hoang dại từ cả trái lẫn phải.
Dù vậy, Tora vẫn chặn lưỡi kiếm bằng <> ở bên phải và né thanh kiếm bên trái bằng cách khẽ xoay người.
Julie không dừng lại và tiếp tục bám đuổi-----khoảnh khắc tôi nghĩ như thế, Tora cúi xuống và theo đà tiếp tục đẩy lưỡi kiếm. Mặc dù thanh <> sượt qua áo của cô, nhưng đấy không thể gọi là một đòn quyết định được.
Sau vô số đòn giao chiến, âm thanh những lưỡi đao cắt xuyên không khí và âm thanh thép nguội va chạm liên tục dội lên.
Tuy nhiên, màn vũ đấu không thể tiếp diễn mãi mãi, và thời khắc quyết định đã đến.
Ngay khi Julie phản ứng lại với lưỡi đao nhắm vào phía bên đầu của cô bằng cách né và nghiêng phần thân trên của cô, cơ thể của Tora bật lên như lò xo và tạo ra một đòn nối quét ngang.
Nếu là tôi, thì tôi sẽ sử dụng <> để chặn đòn hoặc sẽ lùi lại một bước để tạo khoảnh trống------
Dù tôi chọn thế nào, thì cũng sẽ phải về thế phòng ngự.
Nhưng Julie thì khác.
Cô tiến vào đòn tấn công của Tora trong khoảnh khắc và né thanh <> bằng cách hạ thấp cơ thể xuống như thể cô nàng đang trường trên mặt đất.
Vào khoảnh khắc đó, trận đấu đã được định đoạt.
Julie vung <> cùng một lúc trong lúc đang đứng dậy.
Như thể nanh vuốt của một con sói, hai lưỡi đao tất công từ hai phía, rạch vào bụng của Tora.
“Cậu ổn chứ?”
“Hừm, thế này có đáng là bao............tớ sẽ thắng vào lần tới thôi..........!”
Tôi hỏi Tora khi cậu đang quay về hàng ghế khán giả, thì cậu đáp lại bằng một câu trả lời với thái độ ghét bị thua cuộc.
Tuy nhiên, có vẻ Tora không thể che giấu sự kiệt sức trong phần <> đã bị chém qua của cậu, và cậu thở nặng nhọc vào khoảnh khắc cậu gập bụng vào.
“Tiếp theo là đến lượt Tooru đấy.”
Tôi gọi Julie, khi tôi đứng dậy và đang chuẩn bị đi xuống khu vực luyện tập.
“Aah. Khi mà tớ vừa được chứng kiến một trận đánh hấp dẫn, tớ phải đánh một trận ra trò để không bị thua kém mới được...........và, quan trọng hơn là, Julie, nhận lấy này----------”
Tôi cởi áo khoác ngoài và đưa cho Julie bằng việc treo nó trên người cô nàng.
“-----------?”
Bởi vì vừa nãy thôi, phần bị cắt do thanh <>---------phần ở xung quanh xương đòn của cô đã bị cắt, khiến phần da thịt của cô bị lộ ra ngoài.
“Giờ đâu có lạnh đâu..........?”
Dẫu sao thì, có lẽ cố ấy sẽ thấy nóng hơn sau trận đấu và Julie nghiêng đầu thắc mắc.
“...........Một thiếu nữ thì không nên để lộ da thịt quá.”
Phần lộ liễu này thực sự cũng không đặc biệt nghiêm trọng gì, cho một thanh niên có học thức, nhưng cứ đề phòng vẫn hơn.
“............... Cảm ơn cậu.”
Từ lời giải thích của tôi, Julie cuối cùng cũng hiểu và hai má cô khẽ chuyển sang màu hồng.
“Hãy cố hết sức mình nhé, Tooru. Tớ cũng sẽ cố gắng hết sức để cổ vũ cậu..........cùng với cái áo khoác này nữa.”
Cùng với câu nói cuối cùng, cô nàng nhẹ nhàng nắm lấy chiếc áo khoác ở trên tay cô và nở một nụ cười nhẹ nhàng.
Sau khi tôi đi xuống khu vực luyện tập, người tôi chuẩn bị đấu tập là Tachibana, đang có một khuôn mặt hạnh phúc.
“Đây là trận đấu đầu tiên giữa tớ và cậu kể từ sau <> nhỉ. Cơ mà lần này, cậu sẽ phải giao phần thắng cho tớ thôi.”
“Lần đó là một trận đấu <>, nên không phải là chiến thắng cá nhân của tớ.............thế nên trận đấu này tớ không có ý định để tuột mất thắng lợi đâu.”
“Fufu, cứ thử xem!”
Cùng một lúc với tín hiệu, Tachibana và tôi đạp xuống mặt đất trong lúc đang nhắm vào nhau.
“Tớ đến đây!!”
“-------!?”
Tachibana và tôi đều thấy sốc.
Sau khi chứng kiến hai trận đấu trước đso-------trận đấu của Julie và những người khác, tôi đã có sự xác nhận về việc tăng cường khả năng thể chất nhờ vào <>.
Tuy nhiên, dùng chính bản thân mình để xác nhận khiến tôi thấy nó còn vượt qua cả trí tưởng tượng của mình, tôi cảm thấy hoang mang.
Để nghĩ rằng bộ pháp của tôi sẽ nhanh đến mức này nhờ vào sự thăng hoa lên <>
Trong cái cảm giác gần như không trọng lượng của cơ thể tôi mà cũng như là không phải của tôi, tôi tung ra một cú đánh.
“Kuh..........Tớ không để cậu ra đòn dễ thế đâu!!”
Ngay lập tức lấy lại sự bình tĩnh, Tachibana toan chặn nắm đấm của tôi.
Trong lĩnh vực kĩ năng phòng ngự, không có một ai trong lớp có thể vượt qua được Tachibana.
Hơn thế nữa, điều đó cũng đúng trong việc xoay chuyển từ phòng thủ.
“Seii!!”
Tachibana chặn nắm đấm của tôi bằng một nắm tay và xoay người------
Năng lượng từ nắm đấm bị sử dụng như thế, và tôi bị ném văng đi.
Nhưng, để không bị đánh văng, tôi xoay người giữa không trung và hạ cánh ngay trước mắt Tachibana.
“Tou........! Không tệ, Tachibana! Tốc độ phản ứng của cậu cũng tăng rồi-------chờ đã, Uoooooh!?”
Trong lúc tôi còn đang nói dở, miếng kim loại hình giọt nước đã tiến đến ngay phía trước tôi, và tôi nhảy sang một bên.
“Nguy hiểm quá đó..............”
Tốc độ của quả kim loại này không thể đem đi so với lần tôi chứng kiến trong đợt <>.
“Fuu, né được phát đó cũng không vừa đâu. Nhưng, lần này thì sao!?”
Trận chiến giữa tôi và Tachibana trở nên đơn giản hơn nhiều so với hai trận đấu trước đó.
Điểm mấu chốt trong trận đấu này là tôi phải vượt qua được <> và xâm nhập vào lãnh vực của cô nàng.
(.................Vào những lúc thế nào, mình ghen tị với những bước chân nhẹ nhàng của Julie và Tora quá!)
Né được <> vài lần, và thêm vài đợt chặn bằng <> của mình, tôi nắm lấy cơ hội và thu hẹp khoảng cách.
“Đây rồi.............!!”
Tôi giương nắm đấm sau khi trượt ngang tới, nhưng-------
“Ngây thơ quá đấy!!”
Bước chân của tôi bị vướng vào thanh <>.
Tachibana sau đó kéo <> lại, và phá vỡ thế cân bằng của tôi khi chân tôi bị kéo giật đi.
Không để lỡ cơ hội, Tachibana túm lấy cổ áo và tay áo của tôi đồng thời tạo thế osotogari , đập mạnh lưng tôi xuống sàn đấu.
Osoto Gari (大外刈): một trong 40 thế võ ném trong Judo.
Trong một khắc, Tachibana chuyển sang đòn tấn công kế tiếp, tuy nhiên-----
Đã có một vấn đề diễn ra.
Tachibana thực hiện một đòn kẹp cổ.
Giải thích theo một cách đơn giản hơn vì sao đó lại là một vấn đề, thì ngực của Tachibana đang ép chặt vào mặt tôi.
“~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!?”
*Funyan**funyan**funyan**funyan**funyan**funyan*.
Những khối mềm mại đó vừa kẹp vào mặt tôi vừa nảy lên. Và tiếp tục nảy lên.
Mặc dù tôi đang cố gắng tranh đấu trong hoảng loạn, Tachibana không thả tôi ra mà còn ấn ngực cô ấy vào mạnh hơn nữa.
“Tsukimi-sensei. Đấy hơi khác với đã hạ gục mục tiên, nhưng vì em đã hoàn toàn khống chế di chuyển của cậu ấy, thì gọi trường hợp này là chiến thắng của em được chứ?”
“Kuhaha. Tại sao không chứ? Một đòn Oppai khóa cũng giống như là thiên đang nhưng theo một cách khác vậy.”
“Ể.........? O-oppai.........Ể ể ể?”
Tachibana dừng lại..............trong lúc vẫn ép ngực của cô vào mặt tôi.
“Kokonoe!? C-cô ấy nói là giống như thiên đường là sao hả! Cậu đã tính toán biến trận đấu thành ra thế này với ý nghĩ biến thái đó sao!? C-c-cậu..........cậu là đồ ngốccccccccccc!!”
Sau đó Tachibana *Pyon* nhảy dựng lên và tránh xa tôi ra, chạy biến mất với khuôn mặt hoàn toàn đỏ lựng.
“Đấy là hiểu lầm thôi mà------------!!”
Mặc dù tôi hét lên như thế với tấm lưng đang dần trở nên nhỏ hơn------
[To-Tooru-kun thật biến thái........][..........Tên khốn dâm đãng nhà ngươi][Vậy Tooru là một kẻ hư hỏng...........]
“Như tớ đã nói, đấy là hiểu lầm thôi mà----------!!”
Cả ba người họ nháo nhào xuất hiện, cùng đồng thanh, và một chuỗi phản ứng ngạc nhiên theo những cách riêng biệt. Cô nàng tai thỏ đang ôm bụng và bật lên tràng cười không thể cưỡng lại.
(Mình đã mạnh hơn đúng không.........?”
Tôi nghĩ như thế, khi tôi hồi tưởng lại trận đấu diễn ra vào buổi chiều nay trong một cơn choáng váng.
*Pyuuu* âm thanh của gió phát ra khi tôi vung nắm đấm.
(Quả nhiên là tôi đã trở nên mạnh hơn, thế nhưng----------)
Mạnh hơn không phải là mục tiêu duy nhất của tôi.
Tôi muốn một sức mạnh có thể đâm xuyên kẻ đó với nanh vuốt của mình.
(Vẫn chưa đủ.............)
Không có cách nào để so sánh sự cách biệt giữa tôi và kẻ đó, nhưng tôi có thể cảm nhận điều đó.
Tôi của hiện tại-------không, nên nói rằng tôi còn chưa đến gần được hắn ta.
Sau một lúc, Julie với làn da màu trắng tuyết đang đỏ ửng sau khi tắm, trở lại căn phòng.
“Tooru. Có một chuyện tớ muốn đề nghị cho ngày mai.”
“Đề nghị gì thế?”
“Đấy là ngày mai, nhưng cậu có thể hộ tống tớ được không?”
“Tớ không phiền đâu, thế có chuyện gì à?”
“Ya---. Mai là chủ nhật nên tớ muốn đi chơi và mua một chút quần áo. Dạo này trời bắt đầu nóng và tớ chỉ có quần áo dầy thôi........”
Giờ vẫn là Tháng năm nên tôi không nghĩ là nóng, nhưng có vẻ như với nhiệt độ này đã có thể gọi là mùa hè với Julie vì cô đến từ một xứ lạnh.
“Tớ hiểu rồi, tớ sẽ dẫn cậu đi. Nhưng, chúng ta đi đâu đây?”
“Tớ vẫn chưa quyết định được. Tớ nghĩ đến cửa hàng tiện lợi ở gần đây. Nếu mà có.”
“Ra thế. Ừm, chúng ta có thể sẽ tìm thấy quần áo nếu tìm kiếm ở trong station building.”
[ TN : Station building: Không khác với trung tâm mua sắm là mấy nhưng được tích hợp với nhà ga, kèm theo cung cấp dịch vụ và hàng hóa cho du khách.
]
“Ya---. Nhưng, tớ nghĩ đi mà không tính toán gì thì sẽ có rắc rối, nên tớ sẽ đi hỏi Miyabi và những người khác.”
“À à, đúng thế nhỉ--------và, chờ đã! Cậu định cứ như thế mà đi à..........!?”
Nghe thấy câu hỏi của tôi, Julie tỏ ra lúng túng.
Đấy là kiểu trang phục thường nhật của cô, chiếc áo sơ mi dài như váy để lộ ra đôi chân trắng nõn mảnh khảnh của cô.
Julie không hề để ý rằng cách ăn mặc đó nguy hiểm ra sao trong một tầng nhà chứa toàn phòng của nam giới.
Quả thực, không có ai sẽ tấn công cô ấy cả, nhưng mà---------
Ngay cả là vậy, thực sự là tôi cảm thấy, theo cách nào đó, không đành lòng để họ nhìn thấy Julie như thế.
“T-tớ sẽ đi hỏi. Julie.......cậu đi chuẩn bị trà táo đi.”
“Ya---. Tớ hiểu rồi.”
Tôi đứng dậy và rời khỏi phòng trước cả khi nghe thấy câu trả lời.
(Mình nghĩ cái quái gì thế này..........)
Trong lúc đang thở dài, tôi rảo bước trong cái hành lang vắng người.
Tôi không rõ tại sao mình lại có cái cảm xúc kiểu đó.
Có phải là vì tôi không muốn những người xung quanh hiểu nhầm sau khi ai đó thấy Julie như thế không?
Đúng là có chuyện đó thật, nhưng tôi cảm giác như có gì đó không đúng.
(...........Nó giống như thể, không muốn trưng con gái yêu của mình ra trước những cặp mắt tò mò ấy?)
Tôi chắc đang chịu ảnh hưởng bởi việc Julie coi tôi như một hình mẫu người cha của cô nàng vậy.
Nó có vẻ thỏa đáng khi tôi nghĩ như thế và tôi thở dài chán nản trong lúc đang bước lên cầu thang.
Tôi tiến đến khu tầng của phòng nữ, và đột nhiên chạm mặt Tachibana (Vừa mới hoàn thành việc quỳ gối trên sàn nhà thường nhật).
“Ko-Kokonoe!?”
“Ồ, đúng lúc đấy. Nè Tachibana, thật ra-------”
Thế nhưng, tôi còn không thể nói nốt phần còn lại của câu nói.
“T-tớ rất xin lỗi về những gì xảy ra vào buổi chiều nay! Th-thế nhé, tớ sẽ đi đây............!!”
Có lẽ cô ấy vẫn nhớ tới đòn kẹp cổ trong buổi chiều nay, nên mặt cô nàng ngay lập tức chuyển sang màu đỏ và cô chạy như bay xuống cầu thang.
Thái độ của cô ấy vẫn cứ như vừa rồi, và cô cũng không xuất hiện trong thời gian ăn tối, nên có vẻ cô nàng khá là bận tâm đến vấn đề xảy ra trong buổi chiều nay.
(Mình không còn lựa chọn nào khác. Hỏi Miyabi và mau chóng quay về vậy.)
Nhờ vào giọng hét chói tai của Tachibana trước khi rời đi, một vài cô nàng gần đó đang nhìn hướng ánh nhìn của họ về phía tôi và tự hỏi chuyện gì vừa xảy ra.
Trong lúc đang cảm thấy xấu hổ vì ánh mắt của họ, tôi nhanh chân hướng thẳng đến phòng của Miyabi.
“C-có chuyện gì vậy, Tooru-kun........?”
Cô nàng ló mặt ra cửa sau khi tôi gõ, Miyabi nhìn tôi với vẻ mặt thoáng chút ngạc nhiên.
“Aah, thực ra thì, tớ muốn đi mua chút quần áo, nên tớ qua để hỏi hỏi xem có cửa hàng tiện lợi nào gần đây không.”
“Nếu là thế, thì tớ gợi ý trung tâm mua sắm A La Mode. Nó ở gần đây, và tớ nghĩ nó khá là lớn đấy.”
Cùng với đường đến trung tâm mua sắm, Miyabi còn gợi ý một cửa hàng gelato nữa.
“Ra thế, cảm ơn cậu.........à, nếu rảnh, cậu có muốn đi cùng không Miyabi?”
“Fuee!?”
Nếu đây là đi mua quần áo cho Julie, ý kiến của một cô gái sẽ tốt hơn của một thằng đựa rựa nên tôi nghĩ sẽ mời cô nàng, thế nhưng---------
“Aaah, errr, errr, trái tim tớ chưa chuẩn bị..........!! M-một cuộc hẹn hò đột ngột thế này...........!?”
“--------!? C-cậu nhầm rồi! Đây không phải một hẹn hò! Có một người nữa sẽ đi cùng mà!!”
“Ể?”
“Đúng hơn thì, tớ định đi mua quần áo cho Julie. Xin lỗi vì những lời gây hiểu lầm như thế.”
“À.........T-tớ hiểu. Ahahaha...........Tớ cũng xin lỗi, vì đã tạo nên một sự nhầm lẫn kì quặc như thế.............”
“Không, đấy là vì tớ đã nó theo cách khiến cậu hiểu lầm, nên tớ rất xin lỗi.”
Một bầu không khí không thoải mái bay qua.
“Thế..........cậu có định làm gì không? Cậu sẽ đi cùng với bọn tớ vào ngày mai chứ?”
“Ah, errm........tớ có hứa với Tomoe-chan là sẽ đi chơi với cậu ấy vào ngày mai nên là..........”
Thế nên là với Tachibana nữa----------là những gì tôi nghĩ, nhưng rồi tôi ngay lập tức suy nghĩ lại.
Từ phản ứng tôi nhìn thấy vừa nãy, Tachibana rõ ràng không phải loại người sẽ hoàn toàn bỏ qua vấn đề chỉ trong một ngày và đi với chúng tôi vào ngày mai, nên có lẽ tốt hơn là không mời cô nàng mà không có lí do.
“Không làm khác được rồi. Thôi thì, tớ nên sớm quay về thôi. Cảm ơn, Miyabi.”
“Ah, ừm..........chúc ngủ ngon Tooru-kun.”
Sau khi nói lời tạm biệt với Miyabi đang đứng gật đầu, tôi quyết định quay về phía tầng bên dưới.
“Cùng với Julie vào ngày mai ư.............”
Phần 2
“To-Tooru-kun và Julie-chan đang đi chơi với nhau sao-------”
Miyabi đóng cửa lại và lẩm bẩm.
Cô ấy rõ ràng đã nghe chính miệng Tooru nói rằng Julie không phải người yêu của cậu ta.
Quan trọng hơn là, dựa vào việc mời tận ba người cùng đi chơi, Miyabi rõ ràng biết rằng hai người họ không có kiểu quan hệ như thế, nhưng-------
Chuyện gì sẽ xảy ra vào ngay mai?
Rồi sau đó nữa?
Với cả hai người họ, những người đã có rất nhiều thời gian bên nhau, không gì có thể đảm bảo mối quan hệ của họ sẽ không bao giờ thay đổi.
Dù ít hay nhiều, Miyabi cũng nghĩ rằng Julie, dù là đồng giới, có một vẻ ngoài cùng với tính cách rất dễ thương.
Đấy là lí do; không có lí do nào để Tooru không bị hấp dẫn bởi cô nàng có mái tóc bạch kim đó.
(Đ-đấy là quyền của Tooru khi đi chơi với bất kì ai cậu ấy muốn...........)
Mặc dù cô nghĩ như thế, tâm trí của cô vẫn rối bời.
Miyabi vẫn không tự nhận thức được cảm xúc của mình với Tooru.
Đúng là cô tin tưởng cậu hơn cả so với bất kì người khác giới nào cô gặp từ trước tới giờ, nhưng cô vẫn chưa thể đi đến kết luận về tình cảm sâu bên trong cô.
Nhưng dù thế, thậm chí chính cô cũng không tự nhận thức được, cô để lọt ra một tiếng thở dài.
(Quả nhiên, mình ước rằng mình nhận lời........đi cùng với họ.......)
Cần bao lâu nữa Miyabi mới tự nhận ra lí do khiến cô nghĩ như thế này đây?
“Sao thế, Miyabi?”
Trở lại căn phòng vào lúc đó và thấy Miyabi đang đứng ở cánh cửa, Tomoe hỏi một cách lạ lẫm, nhưng đáp lại chỉ là một nụ cười khô khốc.
“Mà dẫu sao thì, ngày mai chúng ta nên đi đâu đây? Nếu Miyabi không có dự định gì thì tớ nghĩ là nên đến Công viên hải dương Kasai-------”
“Ah……..”
Trước câu hỏi của Tomoe, một địa điểm lướt qua suy nghĩ của Miyabi.
“Cậu nghĩ đến một nơi rồi à?”
“Errr, một nơi như A La Mode chả hạn..........”
“A La Mode? Không phải chúng ta vừa đến đó tuần trước sao? Cậu quên mua thứ gì à?”
“Ể, E,errr, tớ nghe nói To-Tooru-kun và Julie-chan sẽ cùng nhau đi đến đó, nên, err...........T-tớ thấy tò mò......”
Thông thường, người ta đáng ra sẽ nói dối cô nàng vào thời điểm thế này; nhưng Miyabi lại nói ra lí do một cách vô cùng thành thực.
“Kokonoe và Julie đang……!?”
(Cả hai người họ cùng nhau-------thế có nghĩa là...........m-một cuộc hẹn hò?)
Viễn cảnh đó ngay lập tức hiện ra trong đầu Tomoe chỉ từ một câu nói đơn giản, là cảnh tượng Tooru và Julie đang khỏa thân ôm lấy nhau đã diễn ra cách đây không lâu.
(Kh-không thể nào đúng không........?)
Tình huống đó đã được Tooru và Julie giải thích cho cô và cô đã đồng ý tin vào cuộc trò chuyện đó.
Tuy nhiên, sự nghi ngờ của cô lan rộng ra chỉ trong nháy mắt.
“Ch-chúng ta có nên.........?”
Câu trả lời Tomoe đáp lại câu hỏi của Miyabi là-------
“T-tớ không bao giờ nghĩ rằng hai người họ sẽ...............Đ-đây là vì họ đang có một mối quan hệ không trong sáng như thế. Thế nên---------Tớ nghĩ tốt nhất là nên trông chừng họ từ trong bóng tối, Ừm ừm.”
Đấy là bám đuôi--------với một cái cớ giả tạo để che giấu.