Chương 21 Người Đàn Ông Mặc Áo Choàng
Vũ Giang ngáp lần nữa, "Một đêm làm việc của anh bao lâu? Này, liệu những con ma có đến tìm anh không nhỉ? Anh có thể trèo tường để vào đấy, đám người kia quá sợ để đi vào trong."
Tôi suy nghĩ một chút rồi lắc đầu. Tôi sẽ không ngồi yên để những con ma ấy đến tìm tôi, dù bất kì lí do nào đi nữa.
Dường như có một nhóm phóng viên ở đằng xa. Và cảnh sát đang cố ngăn họ lại, có vẻ như người nhà của Trần Khải đã gọi họ đến.
Khuôn mặt Vũ Giang trở nên khó chịu hẳn. Anh vội vàng nói: "Tôi phải làm việc đây." Anh vội vã rời đi.
Các phóng viên và những người nhà của Trần Khải bắt đầu làm ầm ĩ ở đây, một trong số người phóng viên đang cố dò hỏi thêm một vài thông tin, nhưng vô ít, tất cả đều bị cảnh sát ngăn chặn lại. Dường như chính phủ thật sự sẽ không để tuồn bất kì thông tin nào về ngôi nhà này ra ngoài.
Tôi nhìn vào màn hình điện thoại hiển thị 12 giờ. Tôi đã muộn nhưng tôi lại không thể về nhà. Nếu tôi cùng với đám người đó rời đi, thì có thể những con ma đó sẽ đến nhà "uống nước" với tôi. Vì vậy, tôi sẽ vào sau khi cuộc hỗn loạn này kết thúc.
Tôi không biết khi nào nó sẽ kết thúc. Đèn đường bắt đầu trở nên mờ ảo, những chiếc là vàng khẽ rụng xuống và gió bắt đầu nổi lên thổi những chiếc lá ấy đi, tạo ra âm thanh xào xạc đến rợn óc. Và dường như đám người kia không nhận ra điều bất thường này, vì họ đang mãi cãi nhau.
Đứng bên đường, tôi và những người khác nhìn ông đạo sĩ đi chầm chậm về phía căn nhà.
Tôi liếc nhìn về phía đó, ông ta đang tụng kinh và bên người mang một thanh kiếm gỗ. Tôi nín thở chờ cái gì đó sẽ hù dọa khiến ông ta sợ xanh mặt.
"kính cong. kính cong"
Tiếng chuông khẽ vang lên đánh gãy tất cả âm thanh. Cuộc cãi vã ngừng lại ngay lập tức, chỉ còn lại những tiếng thở mạnh. Khi một người phụ nữ chuẩn bị bắt đầu lại cuộc cãi vã, thì có ai đó nói to:
"Tiếng chuông phát ra từ đâu vậy?"
Âm thanh lớn như vậy, không nào có thể phát ra từ điện thoại hay bất kì thiết bị bỏ túi nào. Và dĩ nhiên xung quanh đây cũng không có cái tháp đồng hồ nào hết. Da gà tôi bắt đầu nổi lên từng đợt, hai tay tôi bất giác nắm chặt lấy nhau, chị Hứa à, chị có thể làm bất kì ai sợ cũng được, nhưng làm ơn hãy tha cho tôi đi.
Nét mặt từng người trong đám đông bắt đầu tái nhợt và mang đầy sợ hãi. Ngay cả cảnh sát cũng vậy, nhưng họ vẫn cố trấn an mọi người. Có lẽ vì sự cố gắng của cảnh sát hoặc có lẽ vì không ai dám bỏ chạy, nên mọi người dần lấy lại bình tĩnh, nhưng sự sợ hãi thì vẫn còn đó.
Đột nhiên, vị đạo sĩ kêu lên, làm mọi người giật mình và chú ý đến mình.
Vị đạo sĩ cười và nói: "Không cần phải hoảng sợ! Chỉ là một vài con ma nhỏ."
Mặc dù tôi giật mình vì tiếng hét của vị đạo sĩ kia, tôi tỏ ra khó chịu khi thấy sự ảnh hưởng của ông ta với mọi người. Nhưng tôi phải công nhận, lời của ông ta làm cho mọi người thấy an tâm hơn.
Ngay lúc đó, một người đàn ông mặc áo choàng dài nhìn xuống đất và nói bằng một giọng lạ, "Ngươi là cò mồi sao?"
Đáo sĩ cười, "Tất nhiên." Ông đạo sĩ bỗng nhiên im lặng khi nhìn thấy người đàn ông mặc áo choàng. Ông ta cúi người để nhìn kỹ gương mặt của người đàn ông mặc áo choàng.
Gióng nói của người đàn ông mặc áo choàng nghe rất xa xăm và bây giờ thì kèm theo vài tiếng vang:" Ông muốn nhìn thấy tôi à."
Người đàn ông mặc áo choàng từ từ ngẩng đầu lên. Chỗ tôi đứng không tài nào nhìn thấy được mặt của người đàn ông đó, nhưng người đạo sĩ thì có thể. Vừa nhìn thấy mặt ông ta, đạo sĩ lập tức hét lên. Cả người ông ta lập tức bị kéo ngữa ra, mặt nhìn thằng vào khuôn mặt người đàn ông mặc áo choàng, một chân thì bị kéo xuyên qua những khoảng trống giữa các thanh sắt của cổng.
Đám đông dường như không có phản ứng. Đạo sĩ lại hét lên lần nữa. Dường như ngôi nhà ma đang hút ông ta vào trong. Ông ta đang cố tìm thứ gì đó để thoát thân, nhưng vô ít, vì chút sức lực yếu ớt đó không tài nào đánh bại được những con ma đó.
Mọi người bắt đầu phản ứng. Và đám đông bắt đầu hoảng loạn, vô số tiếng la hét vang lên, cảnh sát lại cố gắng trấn an mọi người lần nữa và một vài người thì đến chỗ đạo sĩ. Trước khi cảnh sát có thể đến chỗ ông ta, thì ông ta chỉ có thể rống lên một tiếng tuyệt vọng xuyên qua đám đông. Sau đó biến mất, chỉ để lại vệt máu dài nơi cổng.
Tôi cảm thấy lạnh khắp người, kìm nén sự sợ hãi lại. Những người khác có thể chạy, nhưng tôi thì không.
Người đàn ông mặc áo choàng đã biến mất. Còn cảnh sát và những người khác đã nhanh chóng bỏ chạy mất. Sự yên tĩnh nơi đây được khôi phục. Điện thoại tôi reo lên. Trong lúc lấy điện thoại ra xem thì có một bóng đen che khuất đèn đường nơi tôi đứng. Tôi nhìn lên, toàn thân cứng đờ.
Người đàn ông mặc áo choàng đứng ngay trước mặt tôi, chỉ cách vài xen-ti-mét nhỏ. Khuôn mặt xắm ngắt, hốc mắt trắng đục, khóe mắt chảy đầy máu, nơi đáng ra là của mũi thì lúc nhúc những sâu bò trên đó.
"Cậu đang rất căng thẳng nhỉ?" Giọng nói vang vọng xa xăm.
Tôi lấy lại bình tĩnh. Những con sâu đó làm tôi nhớ đến Yến Như.
"Tôi là...cò mồi...không…ý tôi là… tôi làm phục vụ ở…Fan House." Tôi lắp bắp nói.
Người đàn ông dường như ngạc nhiên với câu trả lời của tôi. Ông ta nắm lấy vai tôi, và trước khi tôi có thể phản ứng, thì một cơn gió thoáng qua và mọi thứ dường như sáng hơn.
Tôi mở mắt ra. Tôi đã ở trong Fan House, nhưng hôm nay không có khách; Chị Hứa và những người khác đang ngồi bên bàn.
"Chị Hứa!" Tôi gần như đã khóc lên như thể gặp được một người thân yêu.
Chị Hứa sững sờ một lúc, thấy tôi đến, nhưng lờ tôi đi và nói với người mặc áo choàng, "Xin chào quý khách."
Người đàn ông mỉm cười yếu ớt. Khuôn mặt của ông ta đã thay đổi. Ông ta trở thành một người đàn ông trung niên đẹp trai, lịch lãm.
Người đàn ông mỉm cười với chị Hứa và nói:"Tôi tìm thấy chàng trai thú vị này ngoài kia. Cậu ta là người của cô à?"
Chị Hứa nhìn tôi và nói: "Vâng, và hôm nay cậu ta đã trốn việc."
Người đàn ông mặc áo choàng buông tôi ra, tỏ vẻ ngạc nhiên. Ông ta nhìn tôi thật lâu, rồi đi đến cái bàn của Yến Như ngồi, không còn chú ý đến tôi nữa. Chà, chắc chắn rồi, cả hai đều có điểm chung là nuôi sâu làm thú cưng.
Chị Hứa nhìn tôi và nói:"Hôm nay tôi sẽ bỏ qua cho cậu."
Tôi không biết mình sẽ phải chịu hình phạt nào khi vắng mặt, nhưng tôi vẫn phải nói:" Chị Hứa, hôm nay đã có rất nhiều chuyện xảy ra bên ngoài, tôi không thể vào được."
Chị Hua sốt ruột vẫy tay :" Được rồi, mau làm việc đi. Lần sau hoặc là cậu trèo tường vào hoặc là nói xin lỗi tôi."
Tôi gật đầu liên tục. Tôi nhìn thấy một vài cái đĩa trên quầy với thức ăn nóng hổi, Lulu lạnh lùng vẫy tay gọi tôi. Chắc là cô ấy vẫn còn giận tôi chuyện hôm trước.