Chương 20 Đêm thứ hai
"Chuyện gì vậy? Cậu có thích Lulu không?"
Khi tôi quay đầu lại, Chị Hứa đã đứng sau lưng tôi rồi. Chị cười với tôi. Có vài con ma nữ bên cạnh chị nữa. Tuy nhiên, tôi chỉ nhận ra Xảo Linh Đăng và Yến Như.
Tôi vẫy tay ra hiệu rằng không có gì cả. Tôi chắc chắn không thể hỏi lý do tại sao Lulu lại trở nên tức giận như vậy.
Yến Như giả vờ buồn, “Anh chỉ đưa tiền cho Lulu. Còn chúng tôi thì không...”
Tôi giải thích: "Lần sau, tôi sẽ đưa tiền cho chị Hứa, để chị chia cho mọi người nhé."
Đây là điều kiện tuyệt vời với tất cả ma nữ ở đây. Chị Hứa cảm thấy đã đến lúc nghỉ ngơi: "Được rồi, nghỉ ngơi thôi nào mọi người." Sau đó, chị quay sang tôi và nói: "Tối nay hãy đến sớm nhé, hoặc cậu có thể nghỉ ngơi luôn ở đây nếu cậu muốn."
Xảo Linh Đăng nhìn tôi với ánh mắt buồn bã: " Anh ơi, anh đã hứa với em mà phải không."
Tôi gật đầu. Đột nhiên, mọi thứ xung quanh chợt tối lại. Chị Hứa và những hồn ma khác đã biến mất. Mọi thứ trở lại với sự tối đen và im lặng đến đáng sợ của nó. Tuy nhiên, tôi đã hết sợ hãi. Cho dù là ai đi nữa, nếu đã trải qua cảnh này một lần, thì lần thứ hai sẽ không cảm thấy sợ nữa.
Tôi liếc nhìn đồng hồ thấy đã 5 giờ sáng rồi. Tôi đã thức cả đêm sao. Tôi bắt đầu lo lắng và cảm thấy mệt mỏi. Tôi về nhà ngay lập tức. Tôi không biết sẽ có người quét đường vào giờ này. Họ shock ngay khi nhìn thấy tôi. Một vài người thì ngất xỉu. Còn tôi thì đã quá mệt để giải thích.
Tôi ngủ thiếp đi ngay khi trở về nhà. Không biết tôi đã ngủ bao lâu, thì có một cuộc gọi cắt ngang giấc ngủ của tôi. Đó là của Vũ Giang. Tôi thức dậy sau cuộc điện thoại của anh ta. Và chúng tôi hẹn gặp vào buổi chiều. Tôi vẫn còn rất ngái ngủ, nhưng cơn đói đã kéo tôi dậy.
Tôi đến gặp Vũ Giang ở một quán mì. Vũ Giang dường như đã trải qua chuyện gì đó khiến khuôn mặt anh ta tái nhợt với đôi mắt thâm quầng.
Tôi bắt chước một câu nói quảng cáo trên tivi: "Chuyện gì thế này? Chuyện gì đã xảy ra với anh vậy?"
Vũ Giang liếc tôi: "Tôi phải trực cả đêm. Tôi không có thời gian để ngủ. Có chuyện gì với anh vậy? Trông như anh vừa từ quỷ quan môn trở về."
Tôi không thể tin rằng anh ta bật lại tôi trong khi tôi đang cố gắng chọc anh ta cười. Tôi kểvới anh ta tất cả những gì đã xảy ra đêm hôm trước.
"Hmm, chắc là anh đã..." Vũ Giang dùng chất giọng buộc tội nói.
Tôi không hiểu: "Tôi? Tôi đã làm gì?"
Vũ Giang nghĩ nó rất buồn cười nhưng đồng thời cũng khó chịu không kém: "Sáng nay tôi đã trực xong. Sau đó, tôi nhận được thông báo rằng có một việc gì đó kì lạ đã xảy ra gần ngôi nhà ma, vì vậy tôi đã đến đó nhanh nhất có thế. Hóa ra có một vài người quét đường bị ngất. Và có một người bảo họ thấy ma, vì vậy chúng tôi đã tìm kiếm trong ngôi nhà ma đó, nhưng cuối cùng chẳng thấy gì cả."
Tôi định giải thích, nhưng vì ngại nên thôi, chỉ đành im lặng và nhồi đầy mì vào miệng mình.
Vũ Giang hỏi một cách hào hứng: "Anh nói là anh sẽ làm việc mỗi đêm ở đó phải không? Vậy sao anh không mua luôn căn nhà đó đi."
Tôi gần như đã bị mắc nghẹn, và tôi bắt đầu ho sặc sụa" "Mua căn biệt thự lớn với ba cầu thang và một khu vườn lớn nằm ở khu vực trung tâm thành phố á?"
Vũ Giang gật đầu và nói: "Nghe có vẻ không tồi nhỉ?"
Tôi nói một cách yếu ớt: "Này, anh có biết nó đáng giá bao nhiêu không? Ít nhất cũng phải mười triệu, còn cả giá trị lịch sử của nó nữa đấy. Ngay cả khi gom tiền của anh và tôi, cũng không mua nổi một cái nhà vệ sinh của nó nữa đấy."
Vũ Giang nói: "Còn nhớ lần trước tôi đã nói gì không, chính phủ thật sự muốn bán nó để giảm bớt tình hình ồn ào về căn nhà này, nếu anh thật sự không sợ nó..."
Tôi gật đầu và nói: "Um, tôi không sợ phải mua nó, nhưng tôi phải làm gì khi sống một mình trong căn nhà ma, kể cả khi, tôi sẽ có nhiều tiền khi ở đấy."
Vũ Giang nói: "Giá trị căn nhà ma vẫn tiếp tục tăng, bây giờ có thể những con ma ở đây, nhưng biết đâu được sau này chúng sẽ biến mất. Hoặc anh có thể để nó cho con anh. Mà tôi sẽ hỏi giá của nó cho anh. Chính phủ thật sự muốn bán nó để ngăn chặn tin đồn về nó."
"Thật lòng mà nói, tôi có thể chết trước khi kết hôn đó." Tôi nhanh chóng đáp lời anh ta. Vũ Giang cạn lời.
Tôi sẽ xem xét về việc mua căn nhà đó, và tôi đã giải quyết ổn thỏa việc vắng mặt của mình, và nó sẽ thật sự rắc rối nếu mẹ tôi biết việc này. Nó sẽ thật sự tốt nếu mà tôi được nhận lương thật sự
Sau khi tạm biệt Vũ Giang, tôi đi dạo một lát. Đêm qua, tôi đã gặp một đám ma. Bây giờ tôi muốn đi đâu đó cho có hơi người. Sau khi lang thang vô định một lúc lâu, tôi nhận được một cuộc gọi từ Vũ Giang. Anh ta đã nói giá của căn nhà đó cho tôi, và ngay khi anh ta vừa nói, tôi đã chế giễu một câu.
"Mười vạn tệ? Nếu tôi thật sự có từng ấy tiền thì tôi sẽ đưa cho mẹ thay vì mua căn nhà điên rồ đó. Hầu hết con người sẽ kiếm được cho họ mười vạn ở cái tuổi gần đất xa trời."
Vũ Giang nói tôi đã đúng, nhưng anh ta cũng nói được vài điểm tốt đấy chứ: "Tôi biết, nhưng nghe này, chính phủ đang nổ lực bán căn nhà này. Vì vậy họ sẽ giảm giá khi không ai thật sự mua nó. Nếu ai đó muốn mua nó, hãy bảo những con ma dọa họ, và ngay lập tức họ sẽ từ bỏ. Cuối cùng, chính phủ chỉ có thể bán lại cho anh với một giá hời."
Tôi không biết liệu kế hoạch đó có hiệu quả hay không. Tôi không chắc là những con ma đó sẽ không làm hại bất kì ai, với lại tôi cũng chỉ vừa mới quen họ.
Tôi đã suy nghĩ về nó.
" Chúng ta cần phải cân nhắc việc này" Tôi nói.
"Hãy dành thời gian suy nghĩ về nó." Vũ Giang nói. Sau đó chúng tôi chào nhau và cúp máy
Dù sao mua căn nhà cũng không phải là lựa chọn hàng đầu. Mà tôi cũng không còn sợ khi ở đó nữa. Có thể mọi người sẽ nghĩ tôi là người dũng cảm, và chắc chắn cũng không có một ai dám đuổi tôi khỏi đây.
Tôi tản bộ đến 10 giờ và sau đó tôi lại đến ngôi nhà ma. Tôi dừng lại ngay bên kia đường và nhìn thấy người đạo sĩ cùng với vài người đứng sau ông ta, họ đang khóc và nói với nhau về sự khủng khiếp của ngôi nhà ma. Tôi chỉ có thể nghe lỏm bỏm vài câu từ họ, mặc dù tôi ở ngay bên kia đường. Ông đạo sĩ đang cố gọi hồn Trần Khải.
Đèn cảnh sát nhấp nháy. Một số cảnh sát cố gắng thuyết phục những người này giải tán đi. Cuối cùng, nó không những vô ích mà còn tạo ra một cuộc cãi vã. Các viên cảnh sát chỉ đành rút lui sau vài câu nói.
Sau đó, tôi nhìn thấy bóng dáng Vũ Giang. Tôi đi về phía anh ta và kéo anh ta sang một bên.
"Anh không nghỉ ngơi à ?" Tôi có chút lo lắng cho sức khỏe của anh ta.
Vũ Giang ngáp một cách uể oải:" Anh nghĩ tôi muốn vậy à. Tôi đã thức cả ngày. Nhưng mọi thứ vẫn tiếp diễn khi tôi đang ngủ. Chà, tối nay anh được nghỉ à ?"
Tôi bĩu môi, chỉ vào đám đông chặn trước ngôi nhà ma:" Tôi phải vào bằng cách nào đây. Chắc là tối nay tôi phải nghỉ rồi."
Đây là ngày đi làm thứ hai của tôi, nhưng mà vì sự cố này, nên tôi đành nghỉ hôm nay.