Chương 22 Giải Cứu Đạo sĩ
Tôi bước đến chỗ Lulu và mỉm cười với cô ấy. Tôi cầm lấy khay thức ăn dưới cái nhìn lạnh lùng của Lulu, đưa nó cho người đàn ông mặc áo choàng dài. Đáng buồn thay, người đàn ông đó không cho tôi tiền tip, vì vậy tôi đã không thể lấy lòng Lulu được.
Tôi ngồi cạnh quầy tiếp tân, đuổi Xảo Linh Đăng đi, em ấy cứ luôn nhắc nhở tôi: " Anh đã hứa...". Ngay sau đó, tôi nhớ đến cuộc gọi lúc trước, đã bị người đàn ông mặc áo choàng cắt ngang.
Tôi rút điện thoại ra xem. Có một cuộc gọi nhỡ và tin nhắn từ Vũ Giang.
Tôi mở tin nhắn. Có một câu ngắn gọn "Anh đang làm việc phải không? Hãy cứu đạo sĩ."
Đạo sĩ? Phải rồi, Đạo sĩ! Tôi chợt nhận ra. Ông đạo sĩ đã bị kéo vào đây sau khi nhìn thấy mặt người đàn ông mặc áo choàng. Tôi rùng mình. Bây giờ tôi đã quá quen thuộc với Chị Hứa và Lulu, tôi gần như quên mất rằng họ là những hồn ma và có thể gây hại cho con người bất cứ lúc nào.
Tôi có thể hiểu Vũ Giang. Mặc dù tên đạo sĩ đó là một kẻ lừa đảo, nhưng ông ta vẫn là con người. Hơn nữa, nếu tôi có thể thuyết phục những hồn ma đó không làm hại con người, tôi sẽ an toàn. Xảo Linh Đăng đã nói rằng tất cả họ đều là những hồn ma tâm linh.
Tôi khẽ ho, và quay lại nhìn Lulu. Tôi mỉm cười và nói: "um... Lulu này?"
Lulu đảo mắt và quay lại. Cảnh tượng bộ ngực đầy đặn của cô ấy hướng về phía tôi làm tôi nuốt nước bọt. Chắc cô ấy đã từng là một người phụ nữ mà bất kỳ người đàn ông nào cũng ham muốn.
Thật đáng tiếc bây giờ cô ấy là một con ma.
Có lẽ Lulu không phải là người thích hợp để có thể hỏi. Hmm, Yến Như thì đang ở cùng người đàn ông mặc áo choàng. Hơn nữa, tôi không thân với cô ấy cho lắm. Tôi không dám hỏi chị Hứa. Dường như lựa chọn duy nhất của tôi là Xảo Linh Đăng.
Nhìn xung quanh, tôi thấy Xảo Linh Đăng đang ngồi trong góc một mình. Tôi đi về phía cô ấy ngay lập tức.
" Xảo Linh Đăng"
" Gì vậy"
Sao em ấy có thể nhìn tôi một cách khó chịu vậy chứ? À, không, không chỉ mình em ấy, mà tất cả bọn họ đều nhìn tôi như vậy.
Tôi ngay lập tức lấy lòng em ấy: " Xảo Linh Đăng, em sao vậy!?"
Xảo Linh Đăng nhìn tôi giận dỗi: " Em sẽ không nói chuyện với đồ thất hứa, hứ."
Nó vẫn chưa hẳn tệ vì em ấy còn nói chuyện với tôi. Nhưng nó sẽ khác, nếu em ấy không thèm nói chuyện với tôi nữa
" Ai không giữ lời hứa với em vậy. Anh sẽ cho người đó một bài học."
Xảo Linh Đăng nói với giọng nức nở: " Anh! Anh chứ ai."
Tôi nhìn xung quanh với cảm giác đầy tội lỗi. Giọng của Xảo Linh Đăng thu hút sự chú ý của nhiều chị em. Tất cả đều trông rất khó chịu. Tóc họ bay nhè nhẹ trong không trung. Tôi rùng mình, và nhanh chóng nói: "Xảo Linh Đăng, anh chỉ đùa một tí thôi, anh đến đây để hỏi em đã làm mất da ở đâu."
Xảo Linh Đăng nhìn tôi một cách nghi ngờ, nhưng em vẫn nói: " Em không biết."
Xảo Linh Đăng ngừng khóc, và nhiệt độ xung quanh tôi trở nên ấm hơn. Có vẻ như họ đã bớt giận.
"À, Xảo Linh Đăng này, em không nhớ tí gì về nơi em làm mất nó sao, có lẽ nó sẽ rất khó khăn khi anh tìm nó mà không có tí thông tin gì đấy. Mà này, có một người đàn ông đã bị bắt vào đây, à... um mọi người đã nhốt ông ta trong nhà kho à?"
Xảo Linh Đăng nghi ngờ nói:" Ở đây không có nhà kho."
Haiz, trên tivi luôn chiếu cái cảnh mà người ta hay nhốt con tin vào trong nhà kho. Có một câu nói như này:" Đừng quá tin những gì được chiếu trên tivi"
" Vậy ông ấy bị nhốt ở đâu vậy?"
Xảo Linh Đăng nghiêng đầu và suy nghĩ một chút. "Em không biết. Có thể là ở tầng ba."
Tầng ba ư!? Lần đầu tiên vào ngôi nhà này, tôi đã lên tầng ba. Và có hai cầu thang dẫn lên đó, tuy nhiên cả hai đều bị mục cả rồi.
Tôi tò mò hỏi: " Tại sao lại trên tầng ba?"
Xảo Linh Đăng trả lời rất nhanh: " Bởi vì chị Xảo Dư và mọi người đang ở trên đó."
"Chị Xảo Dư" Tôi đã lặp lại một cách nghi ngờ. Tôi đã khá quen với tất cả cô gái ở đây vì tôi đã cho họ tất cả tiền tip của tôi. Nhưng tôi chưa bao giờ nghe cái tên Xảo Dư bao giờ cả.
Tôi tiếp tục hỏi Xảo Linh Đăng: "Chị Xảo Dư là ai? Anh chưa bao giờ nghe đến cái tên này."
"Chị ấy ở trên tầng ba, và chị ấy chưa bao giờ xuống đây." Xảo Linh Đăng thản nhiên nói
Tôi nhận ra là tất cả đồ hóa vàng tôi đều mua 108 bộ, nhưng đến tận bây giờ chỉ gặp khoảng 40 người là cùng. Vậy còn những khác đâu? Họ ở tên tầng ba à? Họ làm gì trên đó?
"Này, Xảo Linh Đăng, có bao nhiêu người ở trên tầng ba, mà sao họ lại không xuống đây vậy" Tôi tò mò hỏi.
Xảo Linh Đăng trở nên buồn bả và với giọng nức nở:" Nhiều chị em ở trên tầng ba, và chị Hứa nói, họ không muốn trở thành hồn ma"
Tôi đã bị chết lặng. Cô ấy tránh né việc trở thành hồn ma ư? Cô ấy là một con ma bực bội, một con ma nghịch ngợm hay một con ma oán hận.
Tôi nói ra những nghi ngờ của mình ra. Xảo Linh Đăng nói rằng những người trên tầng ba đó là những con ma hết sức hung tợn, Vì vậy, không một vị khách nào dám làm phiền họ.
Trái tim tôi như muốn ngừng đập, cứu đạo sĩ là việc ngoài khả năng của tôi. Nếu bây giờ tôi mà lên tầng ba, có thể tôi sẽ chết.
Thấy sự im lặng của tôi, Xảo Linh Đăng nói:" Này, anh sẽ đi lên tầng ba à."
Tôi lắc đầu ngay lập tức: " Em cứ đùa, anh đã cảm thấy nhũn chân khi ở đây, nói gì đến việc lên tầng ba."
Xảo Linh Đăng nhìn tôi với ánh mắt kì lạ. Tôi đã hỏi về tầng ba, mà không hề có ý định đi lên đó. Tôi nghĩ là tôi nên thử cách khác. Nhưng vẫn sẽ cố hết sức để cứu ông ta. Vì ông ta cũng là con người như tôi mà thôi.
" Ừm... Xảo Linh Đăng này, vừa lúc nãy em có thấy ông đạo sĩ bị ai bắt đi không?"
Xảo Linh Đăng lắc đầu: " Không."
Tôi không biết nói thêm gì nữa. May thay, Xảo Linh Đăng đã tò mò: " Bạn của anh à? Em có thể giúp anh hỏi những người xung quanh đấy."
Tôi gật đầu, rồi lại lắc đầu. Tôi cố giải thích dưới đôi mắt nghi ngờ Xảo Linh Đăng: "Ông ta là bạn anh, Xảo Linh Đăng, xin em hãy giúp anh."
Xảo Linh Đăng gật đầu, nhưng ngay lập tức nhìn tôi một cách khó chịu:" Nhưng anh là đồ thất hứa."
Tôi toát mồ hôi. Tôi cười: " ừ thì, anh sẽ tìm nó, nhưng mà em phải nói cho anh là em làm mất nó ở đâu chứ."
"Em không biết. Chỉ biết là nó rất đau. Sau đó khi mở mắt ra thì đã ở đây rồi."
Tôi cố gắng an ủi em ấy: "Xảo Linh Đăng này, da của em có thể ở trong đây, anh sẽ đi tìm nó, anh sẽ kiếm từng phòng một."
Xảo Linh Đăng gật đầu: " Vâng, em sẽ kiếm đạo sĩ cho anh. Em sẽ không để ai bắt nạt ông ta. Anh yên tâm đi."
Tuyệt quá! Đã xong chuyện Vũ Giang nhờ. Nhưng tôi lập tức xụ mặt xuống vì còn phải đi tìm da cho em ấy. Chắc tôi phải nhờ Vũ Giang giúp quá.
Tuy nhiên, trước tiên tôi phải giữ Vũ Giang an toàn. Tôi nói với em ấy:" này, anh có một người bạn rất giỏi tìm đồ vật, anh và anh ấy sẽ đến đây tìm da cho em vào ngày mai, nhưng em và mọi người ở đây không được làm gì anh và bạn của anh và cả ông đạo sĩ nữa nhé. Đặc biệt là mấy chị ở tầng ba. Nếu không thì, anh sẽ không..."
Xảo Linh Đăng ngay lập tức gật đầu: " Được rồi, tụi em sẽ không ra ngoài vào ban ngày. mà chị Hứa cũng đã nói con gái cần ngủ đúng giờ để có làn da đẹp."