Chương 3.1: Idol, nữ diễn viên, và nhà sáng tạo nội dung tại công viên giải trí.
“Được để dành riêng sao?! Thế này thì còn gì bằng nữa!!”
Như thể đang tuyên bố rằng nơi này là cái trung tâm của cả thế giới, cô nàng Yuu Shibuya này thốt lớn một tiếng trong khi lấy máy quay ghi hình lại.
“Trông em có vẻ vui đấy, Shibuya.”
“Chị đang lãng phí năng lượng của mình đó, có cảm thấy đói không?”
Nữ diễn viên Leona Kanda thì chỉ mỉm cười nhẹ với một bộ đồng phục dành cho du học sinh ngoại quốc, trong khi cựu idol Ria Meguro thì nở một nụ cười đây tinh quái và cũng mặc cái bộ đồng phục đó nhưng trông có vẻ hơi phóng khoáng hơn.
“Nếu mấy người nghĩ rằng cái thái độ kiểu xa lánh như thế là ngầu, thì tốt nhất là sửa lại cái tính đó đi. Cái khóa học này đầy những thứ trải nghiệm tuyệt vời đến thế cơ mà! Không biết tận hưởng thì sau này sẽ thấy hối hận đó? Đúng không nhỉ, Shin?”
“Cũng đúng…”
Khi mà ống kính máy quay hướng về phía tôi, thì tôi hướng mặt của mình sang phía khác.
“Này, cậu đang nhễ nhại mồ hôi đó. Có chuyện gì sao?”
“À, không phải lo đâu. Chỉ là tôi thấy có hơi nóng thôi.”
Thực ra thì đống mồ hôi này là do tôi cảm thấy căng thẳng cực độ đó.
Điều đầu tiên, với tư cách là một đứa học trong cái trường mà toàn đám đực rựa, thì việc đi hẹn hò cùng với ba cô gái nó khá là quá sức rồi.
Chưa kể, nơi này còn là công viên Disneyland nữa.
Cái công viên này rộng bằng cả 11 cái Nhà thi đấu mái vòm Tokyo cộng lại (khoảng 55ha), khiến cho nó trở thành công viên giải trí lớn nhất cái đất Nhật Bản. Nó có thể là cánh cổng dẫn tới con đường hoa hồng hoặc là tới địa ngục cho các cuộc hẹn hò — nói cách khác thì có thể coi đây là công viên bị nguyền rủa.
Và có vài cái tin đồn rằng những cặp đôi nào mà từng có buổi hẹn hò đầu tiên ở đây đều có kết cục là chia tay với nhau.
Đây chính là nơi để thử thách tới mức cực hạn về những kỹ năng giao tiếp cũng như là tương hợp với phái nữ, chắc hẳn đó là lý do mà Juujo-san lại chọn nơi này rồi…
Và tất nhiên, công việc của tôi ở đây không chỉ đơn thuần là tận hưởng cái buổi hẹn hò này đâu.
Tôi ở đây là để tìm cho mình một người bạn đời mà tôi sẽ dành nốt phần đời còn lại của mình để ở bên, mà không dính phải cái bê bối ly dị với tư cách là chủ tịch của Verite, và xa hơn nữa là chủ tịch của Tập đoàn Hirakawa.
Nói cách khác, trong lúc đi hẹn hò với các nàng, thì tôi phải xác định được người mà có cùng chung ‘lợi ích’ với tôi.
“Shinichi-kun, anh cần lấy khăn lau không?”
Một chiếc khăn lau trắng phau được đưa cho tôi trong lúc mà tôi đang toát mồ hôi không ngừng.
Và khi tôi quay mặt sang phía người đang cầm nó, thì Ria đang nhìn tôi với một nụ cười tỏa nắng.
Đúng là idol mang tiếng là chinh phục được trải tim của cả trăm triệu người rồi!
“Cảm ơn em.”
“Ồ, mặt anh đỏ rồi kìa. Bị cảm nắng rồi à?♡”
“Cái quái…?!?”
Em ấy cứ thản nhiên mà lấy trán của mình áp vào phần trán của tôi, điều đó khiến cho tôi cảm thấy hoang mang tột độ.
Tuy nhiên bên phía Ria thì chả để tâm mấy với cái chuyện đó và chỉ khẽ cười một tiếng.
“Rii đây không biết liệu anh đang có lên cơn sốt hay là không, nhưng Rii đây cũng cảm thấy nóng giống như là anh thôi mà♡. Hehe.”
Đầu tôi lúc này cảm giác như sắp sửa tới mức nước sôi lửa bỏng rồi, rồi một tiếng xì khói khẽ vang lên.
Trong thâm tâm tôi thì đang dấy lên một hồi chuông báo động inh hỏi, nghĩ rằng nếu tiếp tục bị công kích kiểu này, thì sẽ lên cơn trụy tim mất.
Và cùng lúc đó—
“Ồ, Juujo-san!”
Đến rồi đây, vị nữ thần của sự cứu rỗi, Juujo Kumi, bất thình lình xuất hiện trước mặt bọn tôi.
Và sau khi chào hỏi xong với nhau, cô ấy hắng giọng lại một tiếng.
“Giờ thì, xong việc chào hỏi ở đây rồi, cho phép tôi giải thích về nội dung những thử thách trong ngày hôm nay tại công viên Disneyland này.”
“Đợi mòn cổ rồi đso! Hẳn đây sẽ là một thử thách đầy kịch tính, có đúng không?”
“Tôi thì nghĩ nó còn tùy vào kỳ vọng của từng người thôi.”
“Không biết nó sẽ như thế nào nhỉ? Nếu kiểu như là ‘Ai dễ thương nhất thì sẽ giàn được phần thắng.’ thì hay quá rồi.”
“Ahaha, quý cô có vẻ tự tin đó, nhưng nếu như thế thì việc tới Disney nó sẽ chả còn ý nghĩa gì nữa, đúng không nhỉ?”
Juujo-san sau đó hắng giọng nhẹ một cái trước khi thông báo về nội dung trong thử thách lần này.
“Thử thách ngày hôm nay là ai có thể khiến cho Shinichi-sama sản sinh được nhiều hoóc môn hạnh phúc nhất.”
“Hoóc môn hạnh phúc sao…?”
Kanda sau đó nhíu mày và nghiêng đầu với vẻ nghi vấn.
“Nó là về những hoóc môn mà tạo ra những cảm xúc tích cực cho cơ thể con người. Nghe nói rằng nó được chia làm 3 loại: ‘Serotonin’, tức là được tạo ra khi mà bản thân cảm thấy thư thái; ‘Dopamine’, được tạo ra khi mà mình đạt được cái thứ gì đó mà mình; cuối cùng là ‘Oxytocin’, thứ mà được tạo ra từ những mối quan hệ với những người khác.”
“Serotonin, Dopamine, Oxytocin… Dù có nghe bao nhiêu lần thì đây cũng khó mà nhớ hết nổi.”
Ria phản ứng lại với cái cau mày và thu tay mình lại.
“Dù sao thì, hãy nhớ rằng các cô cần phải giữ cho Shinichi-sama ở trong trạng thái tích cực. Chiếc đồng hồ thông minh mà bọn tôi cấp cho mọi người đều là những nguyên mẫu thử nghiệm của bọn tôi, có chức năng là đo lường lượng hoóc môn hạnh phúc được tiết ra.”
“Ồ, là nguyên mẫu à! Bảo sao nhìn nó có vẻ khác khác so với những cái mà trước đây tôi từng thấy!”
Yuu thốt lên trong sự phấn khi khi mà đưa cái máy quay về phía cánh tay phải của mình đang đeo chiếc đồng hồ.
“Khi mà chiếc đồng hồ trên tay Shinichi-sama phát hiện ra có hoóc môn hạnh phúc được tiết ra, thì cái người mà đứng gần cậu ấy nhất sẽ được cộng điểm tùy theo lượng hoóc môn tiết ra tương ứng. Và người mà thu thập được nhiều điểm nhất cho tới 6 giờ chiều sẽ là người thắng cuộc cũng như là được quyền có một buổi hẹn hò riêng.”
“Cái người đứng gần nhất với cậu ấy tức là chỉ cái khoảng cách giữa những chiếc đồng hồ này, có phải không?”
Kanda lên tiếng hỏi, còn Juujo chỉ gật đầu lại với cô ấy.
“Nếu thế, thì cái người mà đứng phía bên trái cậu ấy sẽ có lợi thế hơn bởi Shinichi đeo đồng hồ ở bên tay trái hay sao? Nghe có vẻ khá là lạ với chuyện rằng điểm số sẽ thay đổi dựa trên việc mình đang đứng phía bên phải hay là bên trái đó.”
Ria đáp lại trung lúc mà quấn lấy cái cánh tay trái của tôi, nói thật thì tâm lý tôi vẫn chưa cảm thấy quen hoàn toàn với cái cảm giác mềm mại này đâu.
“Để ngăn mấy sự cố ngoài ý muốn đó, thì bọn tôi sẽ thiết lập bất cứ ai ở trong phạm vi 1 mét từ đồng hồ của Shinichi-sama là có khoảng cách như nhai. Nếu có hai hoặc ba người đều trong cái tầm đó khi mà hoóc môn hạnh phúc được tiết ra, thì điểm cộng sẽ được phân đều cho cả hai hoặc là ba người đó.”
“Hửm? Nhưng thế thì việc gần gũi với Shinichi-kun suốt cả buổi sẽ có được nhiều lợi thế nhất, có đúng không?♡”
“Về mặt tổng quát thì đúng là như thế, nhưng mà các cô còn phải lưu ý thêm một điều nữa.”
Rồi Juujo-san giơ cái ngón trỏ của mình lên.
“Khi mà phát hiện có hoóc môn căng thẳng tiết ra, thì người mà đứng gần nhất sẽ bị trừ điểm.”
“Hoóc môn căng thẳng… nó là gì vậy?”
“Nếu mấy em làm thứ gì đó mà khiến cho Shin cảm thấy phật ý, thì sẽ bị mất điểm. Nó cũng có lý do của nó cả thôi. Ví dụ như, nếu Ria nói mấy cẩu kiểu như là, [Đây là dịch vụ cho anh đó, cứ tận hưởng đi♡] rồi làm mấy trò gì đó hư hỏng với Shin, thì em sẽ bị mất điểm bởi khiến cho cậu ấy thấy căng thẳng.”
“Yuu-chan này, đầu óc chị đúng là có trí tưởng tượng cao xa quá đó! Rii đây không định làm mấy cái thứ đó đâu nha, hiểu chứ!?”
“Ai biết được sẽ thế nào nhỉ?”
Yuu nhếch miệng cười, còn Ria thì phồng má trong cơn giận dỗi.
Ý mấy người là sao về việc mấy chuyện hư hỏng vậy…?
“Giờ thì, quay trở về việc chính nào. Khoảng 3 giờ chiều thì chúng ta sẽ bắt đầu việc theo dõi hoạt động trong công viên này. Miễn là các cô tuân thủ theo những quy định mà tôi đã giải thích hồi nãy, thì các cô có thể làm những gì mà mình thích.”
Trong lúc mà lắng nghe cô ấy giải thích về những điều luật, thì tôi cũng tranh thủ nghĩ xem trong buổi hẹn hò này thì tôi nên làm những gì.
Có hai thứ mà tôi có thể đánh giá được với nhóm các cô gái mới gặp mặt trong buổi hẹn hò này, đó là: ‘tính xác thực về những ý định của từng người’ và ‘liệu những ý định đó có thể kéo dài được mãi hay không.’
Và cái thứ mà được gọi là hoóc môn hạnh phúc này nó cũng giống với cái thứ gì đó mà được tiết ra thông qua sự phấn khích hay là vui sướng trong ngắn hạn thôi.
Với tôi thì hiểu rõ được rằng đây là một yếu tố quan trọng đối với các cặp đôi và theo khía cạnh nào đó cũng là một thứ thiết yếu với đời sống hôn nhân nữa.
Tuy nhiên, việc hôn nhân nó không phải chỉ để cho vui thôi đâu nên không thể chỉ đơn thuần là tận hưởng nó một cách qua loa.
Bởi thế, trong lúc để việc đánh giá về việc liệu tôi thấy có vui hay là không dựa trên cái hoóc môn hạnh phúc hay là mấy thứ kiểu như thế, thì tôi muốn tập trung vào việc hiểu rõ bọn họ hơn với tư cách là những cá nhân cụ thể.
Tuy nhiên, có một vấn đề lớn, hay đúng hơn là có một cái lỗ hổng trong cái quy định này.
“Tôi có ý kiến!”
Trong lúc tôi đang trầm tư suy ngẫm, thì Yuu giơ tay lớn tiếng phát biểu.
“Nếu tất cả chúng ta đều bám lấy Shin và cứ thế mà theo cậu ấy, thì suy cho cùng chúng ta cũng sẽ chỉ kiểm lượng điểm bằng nhau, và rồi kết quả là hòa. Chả phải nếu như thế thì cái thử thách này sẽ thành vô nghĩa hay sao?”
“Phải, em nói thế cũng đúng.”
Kanda nghe thấy vậy thì đồng tình đáp lại.
“Đã thế thì hãy phân lượt và chọn những điểm thăm quan mà mình muốn đi cùng với Shin, chỉ riêng hai đứa thôi!”
“Thế thì cũng được, nhưng mà khi chưa tới lượt, thì tức là phải đợi ở ngoài hay sao?”
“Hai người khác có thể đi cùng lúc đó, nhưng mà họ nên cách xa ít nhất khoảng một mét hoặc là ở những điểm khác để tránh việc ăn hôi điểm nhá! Đây thì cũng muốn ghi hình từ phía sau. Mọi người thấy thế nào?”
“Em hiểu rồi, cái đó thì em đồng ý… Shinichi-kun, với anh thì sao ạ?♡”
Rồi ẻm kéo nhẹ cánh tay trái của tôi, tạo lên một tiếng sột soạt.
Hẳn là họ đang hói ý kiến của tôi từ góc nhìn khách quan, liệu có khả năng rằng cả tôi lẫn bên phía họ có bị lừa dối hay là khong.
“Ừ thì, chắc là không có vấn đề gì đâu nhỉ?”
“Ừ, không có gì đâu ạ!”
“Với chị thì không có vấn đề gì.”
Bằng cách nào đó, thì cái việc người ta tin tưởng tôi vô điều kiện nó khiến tôi cảm thấy nhột đôi chút.
Nhưng gác chuyện đó để lúc khác đi, bên phía Yuu thì gật đầu với vẻ bằng lòng.
“Quyết định rồi nha, rút thăm để xem ai sẽ là người có lượt đầu tiên nào! Nhanh lên, mỗi người bốc một cái đi!”
Nói xong, Yuu lấy ra ba cái quẻ tự chế được khắc số trên mỗi que, và rồi từng người trong số bọn tôi rút một cái.
“Triển thôi! Thắng làm vua, thua đợi lượt sau!”
“Sao nghe nó thấy sai sai thế nào ấy?”
Và sau khi cả nhóm rút sau.
“Rii được số 2 này.”
“Chị thì rút được con 3.”
“Tức là, đây ẵm được hạng nhất rồi!”
Yuu -> Ria -> Kanda lần lượt chọn điểm thăm quan theo ý của mình.
Đầu tiên, theo ý muốn của Yuu, bọn tôi tới chõ [Thế giới thu nhỏ.]
Nó là một điểm thăm quan nơi mà bạn có thể trèo lên thuyền và ngắm một thế giới được thu nhỏ lại một cách thong thả.
“Yuu-chan này, gu của chị nó cũng đơn giản phết nhỉ?”
“Cũng khá bất ngờ đó. Mà thôi kệ, đi chơi vui vẻ nhá.”
Rồi Kanda vẫy tay tạm biệt ở phía lối vào.
“Leona này, chị không định đi cùng sao?”
“Không, chị có kế hoạch bí mật riêng cho chị rồi.”
“Kế hoạch bí mật sao…? Là như thế nào vậy.”
“Ahaha, nếu chị kể ra thì nó chả còn là một bí mật nữa đâu. Mà thôi, Shibuya này, cố tận hưởng đi nhé. Meguro, còn em thì sao?”
“Rii đây đi cùng luôn! Đã quẩy thì phải quẩy hết mình luôn!”
Cô nàng idol Ria Meguro này, cái người mà bất ngờ đi chơi vì một cái cớ nó khá là ngây thơ, sẽ đi một chuyến xuồng khác (chuyến trước bọn tôi).
Sau khi thấy ẻm bắt xong chuyến của mình, thì bọn tôi lên con xuồng tiếp theo sau đó.
“Cảm giác như nó có hơi khác khác so với những gì mà Rii đang nghĩ ấy…”
Ria bắt đầu xị mặt ra ở trước bọn tôi. Và tất nhiên rồi, đến tôi cũng có thể hiểu được lý do mà em ấy nghĩ như thế mà.
“Ối, suýt chết…”
Trên con xuồng nhỏ, Yuu tranh thủ dựng cái máy quay phim trên chân đỡ. Cô nàng này đúng là chú tâm hết mình vào việc ghi hình thật…
“Nhân tiện thì Yuu này, cậu thường làm video theo thể loại nào vậy? Làm mấy thứ kiểu như là thử thách ăn mỳ cay cấp độ 7 hay là gì đó na ná như thế sao?”
“Ra đó là hình tượng của 1 Youtuber trong mắt Shin sao? ...Mình hiểu rồi, cậu chưa hề coi những video của mình cả.”
Rồi Yuu bắt đầu tường thuật một cách ngắn gọn.
“Mình thì ghi hình trực tiếp với cả chụp tự sướng về những thứ mà mình đã trải nghiệm qua rồi biên tập lại để cho phù hợp với quần chúng. Kiểu giống như là dựng mấy bài viết phóng sự ấy, và ghi hình ở ngoài nó cũng là một cái sở thích của mình.”
“Kiểu như là ghi hình về đời sống thường ngày hay sao?”
“Không đâu nha, là về những điều phi thường đó! Cuộc sống luôn đầy những khoảnh khắc kỳ diệu mà! Kiểu như là nhảy dù trên cao hay là leo núi ấy… Ừ thì, mình đây cũng đã làm cái thử thách ăn mỳ cay rồi. Về cơ bản thì nó giống như là ‘Những trải nghiệm mới lạ của một Youtuber’ ấy…”
“Ra là vậy.”
Việc đi leo núi vượt đèo nghe cũng khá là thú vị đó.
“Nhưng Yuu này, sao cậu lại chọn cái điểm thăm quan này vậy? Cái này thì có vẻ hơi thảnh thơi qua. Mấy thứ kiểu như là Tàu lượn Siêu tốc thì sẽ có cảm giác mạnh hơn nhiều.”
Trong lúc nhìn những hình nhân đại diện cho những người dân của từng quốc gia được dựng ở hai phía bên bờ, tôi hỏi cô ấy một câu.
“Cái đấy thì rõ ràng rồi. Bởi cái điểm thăm quan này giết được nhiều thời gian nhất mà.”
“Ra là vậy… Ủa?”
Khi tôi quay mặt sang phía bên, ngay trước mặt tôi là một cặp mắt to tròn đầy sức quyến rũ.
Vì một lý do nào đó, tôi bỗng cảm nhận được một hương thơm nhẹ nhàng thoảng qua, và rồi cảm thấy đầu óc bỗng trở nên nhẹ nhõm mội hồi, nhưng rồi tôi cố gắng tỉnh táo trở lại.
Mấy cái cám dỗ nhỏ nhặt đó với tôi thì không thành vấn đề. Tôi không được phép để cho bản thân mình bị lừa dối bởi những sự quyến rũ đó.
“...Có phải là do thời gian mà cậu độc chiếm tôi ngày càng nhiều, thì cái cơ hội để ăn được điểm từ việc tôi tiết ra cái hoóc môn hạnh phúc hay sao? Hay là do cậu muốn có cái video dài tập vậy?”
“Cái đó thì mỗi thứ nó một tí thôi.”
Trong lúc cố gắng giữ cho bản thân trở nên bình tĩnh, tôi cùng lúc tiếp tục cuộc trò chuyện của mình với Yuu.
“Mình đây thì muốn hiểu rõ xem cậu là kiểu người như thế nào, bởi cậu là Nhân vật chính mà bọn mình đang giành nhau lấy mà.”
“Ra là vậy, nghe thì thấy có lý thật.”
Hẳn là cô ấy muốn kích thích sự tò mò của các khán giả về chuyện [Anh chàng này có điểm gì tốt mà khiến cho các cô gái xinh đẹp kia phải cạnh tranh với nhau để có được anh ấy vây?]. Trông có vẻ như đó là một điểm quan trọng dành cho một chương trình vậy.
“Ngoài ra còn có một điều nữa. Sao cậu lại lựa chọn tham gia vào cái khóa học này vậy.?”
“Với mục tiêu trở thành chủ tịch của cả cái Tập đoàn Hirakawa, thông qua việc có tận dụng cái công ty kinh doanh sự kiện cưới hỏi như là một bước đêm. Để có thể đạt được những điều đó, thì tôi đây cần phải có cho mình một cuộc hôn nhân.”
“Vậy tại sao cậu lại muốn trở thành chủ tịch của Tập đoàn Hirakawa vậy?”
“Bởi vì…”
Tôi lưỡng lự một hồi, tìm kiếm những từ ngữ để diễn đạt sao cho đáp ứng được kỳ vọng của cô ấy.
“Tôi muốn trở thành người lãnh đạo cho doanh nghiệp hàng đầu của Nhật Bản.”
“Đứng đầu Nhật Bản luôn à! Có hoài bão lớn đó!”
Yuu gật đầu với vẻ mãn nguyện. Có vẻ như tôi đã đưa ra được một câu trả lời tốt rồi.
Thực tế thì nó không chỉ riêng việc trở thành người nắm giữ doanh nghiệp hàng đầu Nhật Bản thôi đâu, mà còn là việc tôi vượt qua cái bóng của ông già mình, người mà hiện đang là một trong những doanh nhân hàng đầu của Nhật Bản, và đạt tới một vị trí còn cao hơn thế.
Tuy nhiên, việc giải thích ra nó sẽ khá là phức tạp, và tôi không nghĩ rằng cô ấy sẽ hoàn toàn hiểu rõ về cái mối quan hệ đầy rối rắm giữa tôi với ông già mình.
“Thế, qua cái khóa học này, cậu muốn kết hôn với kiểu con gái nào vậy?”
“Một ai đó mà có cùng chung những lợi ích mà bọn tôi đều theo đuổi cả đời.”
“Cả đời sao? Chung lợi ích ư? Ý cậu là thế nào vậy?”
“...Tôi đây vẫn chưa biết được.”
Trong lúc tôi hiểu rõ rằng việc chia sẻ những lợi ích với nhau trong suốt cả cuộc đời là một điều rất quan trọng, nhưng thành thật mà nói thì bản thân tôi vẫn chưa hiểu rõ được hoàn toàn ý nghĩa của nó.
Cái khóa học này chính là một cơ hội dành cho tôi để có thể học hỏi thêm cũng như là thấu hiểu được những chuyện đó.