“Ý tôi là, đây là không phải một chuyện mà nên nói nhiều tới đâu. Nếu chỉ nói riêng cho Yuu biết thôi thì có vẻ hơi bất công. Đợi tới lúc mà tất cả mọi người tập trung lại rồi hẵng nói được không?”
“Đành vậy thôi, kể mấy cái chuyện phức tạp trong chuyến đi chơi dài này cũng chả có ý nghĩa gì mà!”
“Bộ cậu cố tình làm thế hả?”
Cô ấy lấy cái cớ là ghi hình để nhằm việc thu thập những thông tin quan trọng, phải không nhỉ?
“Tại sao không nhỉ? Đó cũng là một thứ quan trọng để phục vụ cho cuộc cạnh tranh ngày hôm nay mà. Bọn mình cần phải lập kế hoạch tại chỗ công viên này để có thể giúp cậu tận hưởng hết mình. Và để làm được vậy, thì bọn mình cần phải biết xem cậu thích và không thích cái gì, mình nói phải chứ?”
“Là như thế sao? Chả phải mấy cái điểm tham quan nổi tiếng của cái công viên này thường là đã được sắp xếp từ trước hay sao?”
“Cậu đang ba hoa cái quái gì vậy trời?”
Yuu nheo mắt trong cơn bực bội trước lời nói của tôi.
“Chỉ vì nó là một điểm vui chơi nổi tiếng trong công viên, thì mình đây có nên đề cử cái trò tàu lượn cho ai đó mà không thích cảm giác mạnh không? Hay là chọn chơi đu quay Ferris với ai đó mà sợ độ cao thì sẽ thế nào?”
Và rồi, cô lấy ngón tay trỏ chĩa thẳng vào phần ngực tôi.
“Shinichi là Shinichi mà, có phải là một người bình thường đâu. Bởi thế mà bọn này không thể tùy ý quyết định dựa trên ý kiến của số đông được. Nên là mình đây muốn đảm bảo rằng cậu có thể được vui vẻ hết mình.”
“Thế à?”
Khá là ngạc nhiên đó, mấy cái ý kiến nó mang tính logic và chân thành như thế bỗng dưng khiến cho tôi bị lỏng mất cảnh giác rồi.
“Cái vẻ mặt ngạc nhiên đó là sao vậy? Cậu nghĩ rằng mình chỉ là một cô gái đáng yêu bình thường thôi sao?”
“Cậu từ nhận rằng mình là một cô gái đáng yêu à?”
“Tất nhiên rồi! Mình luôn sống ngẩng cao đầu mà, cũng như biết rằng bản thân mình đáng yêu và ngầu nữa. À, cái đó thì rõ ràng không chỉ nói riêng gì về ngoại hình thôi, biết chưa?”
“Ý cậu là tính cả cái phẩm chất bên trong nữa sao?”
“Thì tất nhiên rồi, mình đã sống như thế mà lại!”
Rồi cô ấy nở một nụ cười đầy hãnh diện và tự tin, có vẻ như cái cô nàng đúng là đáng yêu và có đôi phần ngầu thật.
“Bởi thế, để có thể khiến cho cậu tận hưởng khoảng thời gian này hết mình, cậu có thể kể cho mình về những thứ mà cậu thích được không? Kiểu như là điểm vui chơi, món ăn, hay là mấy cái thứ khác ấy?”
Nói thật thì cái tính quyết tâm của cô ấy đúng là đáng ngưỡng mộ thật.
“Nhưng mà chỉ kể cho mình Yuu biết thôi nó bất công lắm. Không phải do tôi nghĩ rằng cậu là một cô gái trong sáng và ngây thơ đâu, nhưng nếu đó là kế hoạch của cậu, thì ít nhất phải cho tôi một thứ gì đó để trao đổi đi… Nói cách khác, là thứ lợi ích mà tôi nhận được từ nó ấy.”
“Cũng phải ha, mặc dù có thể nó sẽ hơi phiền chút…”
Nghe thấy vậy thì tôi thấy có chút đồng cảm trong lúc suy ngẫm.
Khi mà thấy Yuu bộc lộ tính cách của một con gái nghiêm túc, thì nó khiến tôi nhận ra rằng cô nàng này đúng là xinh đẹp thật.
Nhưng đó chỉ là một ý nghĩ thoáng qua thôi.
Rồi cô ấy nở một vẻ mặt đầy tự tin, rồi nhếch miệng cười và nhìn tôi với ánh mắt đầy quyết tâm.
“Nếu cậu kể cho mình—”
Sau khi ngắt lại một hồi, rồi cô ấy nói rằng…
“—Mình sẽ khiến cậu cảm thấy hạnh phúc suốt phần đời còn lại luôn!”
“Thôi, mấy cái thứ nghe viển vông như thế thì dẹp đi.”
Lúc mà tôi từ chối ngay cái lời thổ lộ của cô ấy, thì Yuu bắt đầu phản ứng với sự ngạc nhiên.
“Hả? Chuyện đó thì có vấn đề gì sao? Mình đây nói là sẽ khiến cho cậu cảm thấy hạnh phúc cơ mà!”
“Cậu đang trở nên mơ mộng quá đó. Ít ra thì nói cho tôi một thứ gì đó cụ thể hơn cái, một thứ mà có thể khiến tôi coi nói như là lợi ích ấy.”
“Hừ… Vậy thứ gì sẽ khiến cho Shin cảm thấy hạnh phúc vậy? Kể cho mình biết cái đi.”
“Chả phải nó không khác gì mấy với cái câu hỏi đầu tiên của cậu hay sao…?”
“Thiệt tình! Cậu có thể bớt phức tạp hóa chuyện này được không?”
Yuu sau đó lấy tay ôm lấy đầu mình và hét lên trong cơn hoảng hồn
“Mình muốn thứ gì đó đơn giản hơn cơ! Mình muốn Shin cảm thấy rằng việc chọn mình là một lựa chọn đúng đắn mà! Chả phải đó là mục đích của cuộc thi này hay sao?”
“Ừ thì… chuyện đó thì có vẻ đúng.”
Ít nhất với ba cái người này thì chuyện đó có vẻ như đó chính là cái mục tiêu cho cái cuộc thi này.
“Được rồi, thôi cái chuyện này đi vậy. Nếu những cô gái khác mà hỏi như thế, thì cậu có thể kể cho họ biết mà!”
Rồi cô ấy kéo cái cổ áo của tôi sát gần lại.
“Dù sao thì, Shin này, kể cho mình những gì mà cậu thích đi mà!”
***
“Mình đây có được cho mình vài tấm hình đẹp lắm! Và mình cũng biết thêm về sở thích của Shin và cách để tận dụng được chúng rồi!”
“Với Rii thì thấy chả vui chút nào…”
Trong lúc hai người bàn tán với nhau, thì một người bước tới chào đón bọn tôi ở phía lối ra điểm thăm quan.
“Vất vả cho cả ba người rồi.”
“K-Kanda, cái bộ đồ đó…!”
Xuất hiện trước mặt tôi là nữ diễn viên cao trung đang mặc bộ áo khoác đồng phục thể dục.
“Thế nào? Chị mặc bộ này trông có ổn không?”
Mặc dù đó chỉ là bộ áo khác với tông màu cam sọc trắng đơn giản, trông có thể khiến cho một người bình thường trông có vẻ thấy tẻ nhạt, nhưng đối với Leona Kanda, nó lại hợp với cô ấy tới mức kỳ lạ.
Thực tế thì tôi có thể cảm nhận được một ánh hào quang từ phía cô ấy.
“Chị nghĩ rằng Hirakawa có thể sẽ thích nó, nên chị đã ra phòng thay đồ để mặc cái bộ này. Em thấy thế nào?”
“S-Sao chị lại nghĩ rằng em thấy thích nó cơ chứ?”
Nguy quá, tôi không thể nào mà nhìn thẳng về phía cô ấy được.
Nếu tôi vô tình hướng mắt về phía cái phần nổi lên trên người cô ấy đằng sau cái lớp áo dày đó, thì đến cả chúa trời cũng sẽ nhận ra điều đó ngay thôi.
Lúc mà tôi đảo mắt đi, Kanda với hay tay bắt về phía sau lưng, rướn người lên với một nụ cười đầy tinh quái.
“Hirakawa thì học trường nam sinh, có đúng không? Chị đây có học chút về kỹ năng quan sát con người và sử dụng nó cho công việc diễn xuất của chị đó. Nên là chị nghĩ rằng mấy đứa con trai học ở trường nam sinh chắc sẽ thích nhất mấy cô gái trong bộ đồng phục thể dục. Chị nói phải chứ?”
“Chuyện đó… có lẽ là đúng thật…”
Khi mà nói tới chuyện đi dạo quanh phố, thì có khả năng là các bạn sẽ gặp được các em nữ sinh vận trên mình bộ đồng phục của trường.
Tuy nhiên, với những thằng mà theo học ngôi trường chỉ dành cho nam sinh, thì việc thấy được một đứa con gái trong bộ đồng phục thể dục nó giống như tìm thấy được một loài động vật quý hiếm được ghi trong sách đỏ vậy.
Và có thể sẽ có vài đứa học ở mấy ngôi trường trường bình thường sẽ nói mấy cái câu kiểu như ‘Áo khoác thôi nó đơn giản quá.’, nhưng mấy thằng đó làm sao mà hiểu được.
“Và cậu em thích kiểu để ống tay áo như thế này. Có đúng không nhỉ?”
Rồi cổ giơ bàn tay của mình lên, một phần của nó bị che đi mất bởi phần ống tay áo khoác.
“Ô-Ống tay áo dài kín kìa!”
“Ahaha, chị bỗng dưng cảm thấy có chút mãn nguyện khi mà thấy được kết quả nó như thế. Nếu chị tham gia cuộc cạnh tranh với bộ trang phục này, thì chắc là dẫn trước mấy đứa một bước rồi…”
“Cảm ơn…”
“Ahaha, lý do gì mà phải bày tỏ lòng cảm kích như thế cơ chứ?”
Sau khi nở một nụ cười đầy đắc ý, Kanda bỗng bật cười thành tiếng.
“Shin này, và cả chị nữa, hai người đúng là đáng sợ quá mà!”
Nhưng mà hai người kia lại đang cảm thấy bối rối.
Mô phật, hai mẹ trẻ này thực sự chả hiểu chuyện gì cả.
“Thôi kệ đi, tới lượt Rii rồi đó nha! Leona-chan, chị đừng có làm gì thừa thãi giùm em cái đi!”
“Hahaha, xin lỗi nhe. Chị chỉ không ngờ rằng chiêu này nó lại hiệu quả tới mức đó thôi.”
“Chậc, đi thôi nào, cái anh zai biến thái thích ngắm gái trong đồng phục thể dục này!”
Ria sau đó kéo tay tôi đi và bĩu môi trong cơn hậm hực trong lúc bước đi.
Và cứ thế, với một Ria lúc nào cũng tràn đầy năng lực, tôi tới khu chơi tàu lượn, hay còn gọi là Đại Lôi Sơn.
***
“Shinichi-kun, anh có ổn không vậy?”
“Không sao đâu, cho anh xin lỗi…”
Sau chuyến tàu lượn thì tôi cảm thấy có chút chóng mặt, rồi tôi ngồi bịch xuống băng ghế được dựng trước máy điều hòa và bắt đầu nghỉ một lúc.
“Này, có phải cái hoóc môn căng thẳng đang tiết ra bây giờ sao?”
“Chắc là vậy rồi…”
“Phải rồi ha, Rii đây cũng nghĩ như thế…”
Rồi Ria nhíu mày.
Tất nhiên, việc chọn điểm vui chơi nổi bật nhất trong cái công việc này, tức là cái trò tàu lượn, nó thực ra lại gây phản tác dụng.
Việc có điểm trừ một lần cho mỗi ba chuyến đi chơi hẳn là sẽ khiến cho một trong số các cô gái này cảm thấy lo lắng rồi.
“Anh không biết là mình không hợp với cái trò tàu lượn này. Xin lỗi nhé.”
“Shinichi-kun này, không phải là do lỗi của anh đâu, nhưng mà… Chúng ta nên làm gì bây giờ? Ừ thì, có lẽ là em nên… mà thôi kệ đi vậy…”
Vừa nói xong, Ria lấy tay phải của em đặt lên đùi bên trái của tôi.
Rồi toàn thân tôi giật mình phản ứng lại trước cái cảm giác mới lạ được truyền tới, và chưa kể em ấy còn nở một nụ cười tinh quái trước biểu cảm của tôi lúc này.
Vì một lý do nào đó, em lại lấy tiếp cái tay bên kia và bắt đầu xoa bóp phần đùi tôi như thể đang cho tôi một lượt tẩm quất vậy.
“N-Này, Ria…”
“Shinichi-kun, anh thấy đỡ hơn chưa? Cái hoóc môn hạnh phúc đó đang tiết ra chưa anh?♡”
“Ch-Chưa nha…”
Trong lúc tôi đang cảm thấy bối rối, thì bỗng dưng tôi lại nghe thấy được tiếng của Yuu với cả Kanda.
“Coi kìa! Thấy chuyến tàu lượn dừng lại rồi!”
“Ái chà, Hirakawa với cả Meguro hẳn là đang thấy vui lắm nhỉ?”
Có vẻ như hai người họ vừa quay lại từ phía lối ra rồi.
“Haizz, hai người kia đến sớm thật, tiếc quá nhỉ?♡”
Rồi Ria nhanh chóng bỏ tay ra khỏi tôi và tự liếm môi mình một lượt.