- Ứng cử viên số 6: Sumire Osaki-Được rồi, tới người cuối cùng.
Vừa lúc mà cô ấy bước vào trong từ phía cửa và vận trên mình bộ đầm màu tím oải hương. ‘Đẹp tựa như tấm gương trong’ chính là cái khái niệm đầu tiên mà tôi nghĩ tới trong đầu.
Tuy nhiên, nó chỉ kéo dài được trong một khoảnh khắc ngắn, không phải là do vẻ đẹp của cô ấy biến mất ngay sau đó, mà cái cái gương mặt của cô khi mà ngẩng lên, cảm giác như cái tấm gương đó bị tan vỡ thành nhiều mảnh và đâm thẳng vào mắt tôi vậy.
Trong cơn sững sờ hòa lẫn cả sự run rẩy, tôi nhìn cô ấy cúi người chào lịch sự ở phía trước mặt.
Và rồi cô ấy nở một nụ cười đầy giả tạo, giống hệt cái hồi đó.
“Xin chào, đã lâu rồi không gặp, Hirakawa-kun.”
“Sumire… Osaki.”
Sumire Osaki, 18 tuổi, là nữ sinh năm cuối cao trung, và còn là con gái của chủ tịch Công ty Cổ phần Osaki - một công ty lớn kinh doanh về mảng viễn thông.
Và cổ cũng là người yêu cũ của tôi.
Suy cho cùng, giữa hai người bọn tôi chả có chút cảm xúc lãng mạn nào cả, nên là tôi không biết liệu gọi tên cô ấy có phù hợp hay là không.
Tuy nhiên, quan hệ giữa bọn tôi khá phức tạp khi mà đề cập tới chuyện coi cô ấy là người quen, và cũng chả tốt đẹp tới mức gọi là bạn bè với nhau.
Sau khi vắt óc tìm những từ phù hợp nhất để miêu tả cái quan hệ này, thì cái sự thật rằng ‘người yêu cũ’ sẽ là thứ phù hợp nhất để miêu tả cái mối quan hệ đó.
Mà kệ đi, cái chuyện về quan hệ giữa hai bọn tôi nó giờ chả còn quan trọng gì nữa.
Dù sao thì, cái cô bạn gái mà đột nhiên biến mất khỏi cuộc đời tôi vào cái ngày đó giờ bất thình lình xuất hiện trở lại.
“Sao bà lại ở đây vậy?”
“Chuyện đó hẳn là hiển nhiên rồi kể từ cái thời điểm mà ông quyết định kế thừa Tập đoàn Hirakawa đó.”
“Tôi không có kế thừa. Mà là sẽ giành lại nó.”
“...Cái tính cố chấp của ông vẫn chả thay đổi gì. Về mặt kết quả nó vẫn như thế thôi, có phải không?”
Sau khi im lặng một hồi thì cô ấy mới bắt đầu đáp lại lời của tôi.
Vẫn như hồi đó, dùng những từ ngữ đầy nanh vuốt để khiêu khích người ta.
Thành thật mà nói thì tôi đã tưởng rằng nó là cái biểu cảm tsundere gì đó cơ. Mà giờ nghĩ lại thì thấy muốn vả thẳng vào mặt tôi của ngày xưa quá.
…À khoan, chuyện đó có thực sự quan trọng tới mức như thế không ta?
“Nhân tiện thì, bà đang nói với cái giả định rằng tôi sẽ trở thành chủ tịch của Hirakawa sao? Tôi chỉ là sẽ trở thành giám đốc của cái công ty con thuộc tập đoàn đó thôi.”
“Ờ.”
Ờ?
“Việc trở thành giám đốc của công ty liên kết với Tập đoàn Hirakawa cũng như nhau cả thôi. Và nếu ông chọn tôi, thì bên Osaki có thể chống lưng cho ông. Và sau này ông sẽ nắm chắc được chiếc ghế chủ tịch của Hirakawa. Thế thôi.”
“À, ra là vậy… Mà này, lúc nãy bà vừa nói ‘Ờ’ à?”
“Ông đang nói về chuyện gì vậy…?”
Cổ nheo mắt lại và lườm về phía tôi. Rõ ràng là cái con này đang giả ngu giả ngơ rồi…!
“Mà kệ đi… Dù sao thì bà hiện tại đang để ý tới cái vị trí của tôi, và đó là lý do mà bà tham gia cái khóa học này sao?”
“Phải, đúng rồi đó. Còn có lý do nào khác nữa sao?”
“Tôi hiểu rồi.”
Nếu đã là vậy, tôi cũng hiểu được một phần về nguyên nhân mà cổ tiếp cận tôi ngay từ đầu vào ba năm trước rồi.
…Ừ thì, tôi nghĩ đó là chuyện hiển nhiên thôi.
Trong lúc đang cảm thấy bực tức và phủ nhận, tôi bỗng nhận ra cặp mắt hình hạnh nhân của Osaki đang hướng thẳng về phía tôi rồi cổ dần căng cái người ra.
“...Ông thì có cảm nghĩ thế nào?”
Và rồi, một câu hỏi đầy đẫy sự bí ẩn vang tới tai tôi.
“Cảm nghĩ của tôi á? Về chuyện gì cơ?”
“Tất nhiên là về lý do mà tôi tham gia khóa học này rồi. Haizz, ông đúng là chả có khả năng hiểu chuyện gì cả; thảm hại thật đó. Ông có thể nâng được điểm kiểm tra về giao tiếp bằng cách cắm mặt vào mấy cái quyển sách, nhưng mà những kỹ năng giao tiếp chỉ có thể có được thông qua những cuộc giao tiếp với con người thật sự thôi. Cái đó thì không thể trách ông được.”
“Thi thoảng bà cũng nói được mấy lời khuyên hữu ích cho người ta đó…”
Đúng rồi đó, tôi thì chả có nổi cho mình một người bạn nào.
Trước đây tôi cũng đã từng thử đưa cái con nhỏ lắm mồm này vào trong ‘những quan hệ tối thiểu cần thiết’ rồi, nhưng đó cũng là một thất bại đối với tôi, nên tôi cũng chả làm gì được.
“Vẫn chưa quá muộn đâu. Trong tương lai tới thì ông sẽ có nhiều cuộc trò chuyện với tôi lắm. Và rồi ông dần sẽ trở thành một người đáng tin cậy thôi.”
“Hả?”
“Tôi vừa nói gì không đúng sao?”
Osaki lại lườm về phía tôi một lần nữa.
“Không có gì đâu, chỉ là vừa nãy bà nói về chuyện ‘tương lai’ và ‘trò chuyện nhiều hơn với tôi’ ấy mà…”
“Ờ.”
Lại ‘Ờ’ nữa hả bà nội?
“Có thể tôi chỉ để ý tới cái địa vị của ông thôi, nhưng dù sao thì tôi ở đây với lý do là kết hôn với ông mà. Nếu kỹ năng giao tiếp của ông vẫn còn nhiều khiếm khuyết với tư cách là ông xã của tôi, thì người ta sẽ nhìn tôi với suy nghĩ rằng tôi là một người thiếu sáng suốt. Đó là những gì mà tôi muốn nói.”
“À, ra là thế hả…? Mà này, lúc nãy bà lại vừa nói ‘Ờ’ à?”
“Cái ông này, bộ bị lên cơn sốt hay sao đấy hả…? Hay là do căng thẳng quá nên nghe lầm người ta vậy?”
“Bà lại cố đánh trống lảng một lần nữa rồi.”
Nó như kiểu cổ đang… thôi dẹp đi, tôi cũng chả kỳ vọng gì lúc này nữa.
Những cái kỳ vọng đó nó chỉ tổ gây thêm gánh nặng cho tôi mà thôi.
Tôi sau đó khẽ lắc đầu theo cách mà cô ấy sẽ không thể nào hiểu được, xua tan đi những suy đoán đầy lãng mạn của tôi.
“...Hirakawa-kun này, chuyện đó thì…”
Osaki trông có chút lo lắng hoặc có thể là thấy lưỡng lự, rồi cổ lấy tay đặt lên ngực để định nói ra điều gì đó trong lúc ngẩng mặt lên nhìn tôi, nhưng rồi…
“Hả?”
“...Không có gì đâu. Lát nữa hai chúng ta lại nói chuyện với nhau tiếp.”
Rồi cổ đảo mắt đi.
***
Sau khi xong việc nói lời chào hỏi với mọi người, tôi bước lên tầng thượng của Tháp Trời cùng với Juujo-san.
Giờ đã hơn 6 giờ chiều, và mặt trời đã bắt đầu lặn xuống chân trời.
“Chỗ tầng thượng đã được cải tạo thành một bể bơi sao?”
Mà gọi nó là bể bơi nghỉ dưỡng thì cũng được.
Bên cạnh phía bể bơi (Mà trông nó giống khu sinh hoạt chung hơn nhiều.), tại đó thì có quầy bar, bàn đứng, dàn ghế xếp, và nhiều bộ ghế sofa được may dệt rất tỉ mỉ, cùng với vô số những ngọn nến được đặt ở nhiều nơi.
Hơn nữa, mấy loại cây trồng nhiệt đới như là cây cọ cũng được bày xung quanh nơi này, tạo nên một bầu không khí đậm chất phương đông.
“Các ứng cử viên vừa thực hiện xong phần tự giới thiệu bản thân đã được đưa tới căn phòng khác và giờ đang trên đường tới đây sau khi họ chuẩn bị xong vật tư của mình cũng như là nghỉ ngơi. Sau đó thì chúng ta sẽ tổ chức buổi tiệc liên hoan lần đầu, cùng lúc là sẽ giải thích rõ hơn về những quy định trong khóa học.”
“Tôi hiểu rồi.”
Và khi cô ấy vừa dứt lời…
“Ái chà, trông lãng mạn quá đi! Á, là Shinichi-kun kìa! Chào anh zai♡”
“Ria-chan này, em đừng có gọi Shinichi như thế nữa được không?”
“Em chả thể nào hiểu chị nổi, Sakiho-san. Việc gì mà phải bảo bọc Onii-chan như thế chứ?”
“Woo, Maion, hay đó! Đúng là một cảnh tượng đẹp cho một cuộc chiến đầy mưu mô mà! Quá là đẹp!”
“Hahaha, một cuộc chiến đầy mưu mô sao? Shibuya cũng thẳng tính phết nhỉ? Hirakawa, với em thì thế nào?”
“Này, Kanda-san. Chị có thể dừng ngay cái việc trà trộn vào tụi này rồi giả vờ như mình là người ngoài cuộc có được không?”
Và khi tôi quay về phía phát ra những tiếng nói đó, thì cả 6 cô nàng đều bước tôi, vẫn mặc cái bộ đầm đắt tiền đó.
Thật sự đó, việc tất cả bọn họ đứng tụ tập hết tại một chỗ nó để lại một cái ấn tượng khá là khó phai.
Màu hồng đào, rồi đen tuyền, trắng phau, đỏ gấc, xanh lục bảo, và cuối cùng là tím thẫm.
Mỗi bộ đầm thì về mặt thiết kế trông có vẻ khác nhau, nhưng đến cả tôi cũng biết được rằng mỗi cô nàng đều có một sức hút riêng nếu xét từ góc nhìn tiêu chuẩn chung của xã hội.
“Thưa các quý cô, xin mời ra chỗ quầy bar phía đằng kia và chọn loại đồ uống mà mình yêu thích ạ.”
Khi mà tôi hướng mắt tới phía mà Juujo-san đang chỉ tay tới thì thấy được một quầy bar sang trọng được dựng mái bằng gỗ trông không khác gì một sạp hàng cả.
Và ở đó cũng có vài nhân viên bartender túc trực phục vụ sẵn.
Mặc dù ở đây chỉ có tám người nếu tính thêm cả Juujo-san, thì cái đãi ngộ ở đây cũng khá là đàng hoàng đó.
Có vẻ như mẹ tôi đã chơi tất tay với cái việc tìm dâu cho tôi rồi.
Dù sao thì lúc này đang tổ chức tiệc. Tôi không thể để cho bản thân bị buông lỏng cảnh giác được, nhưng mà cứ đứng yên ở đây thì nó cũng chả giúp ích được gì.
Vừa lúc mà tôi chuẩn bị gọi đồ uống cho mình, thì đột nhiên…
“Shinichi-kun~!”
Với một nụ cười tươi rói, một cô gái chốc quấn chặt lấy cánh tay phải của tôi.
“Anh định uống gì đó? Hai chúng ta uống cùng nha~?♡”
Người đó là Ria Meguro, cựu idol nổi tiếng hàng đầu.
Mặc dù mặt trời đã lặn xuống, thì cái điệu cười của em ấy vẫn chói sáng tới mức khiến tôi phải ưỡn người về phía sau đôi chút trong khó xử.
Còn về cái cánh tay của tôi, tôi cảm thấy có một cảm giác mềm mại tới mức ngạc nhiên đang được truyền tới, và tim tôi bắt đầu nhảy cẫng lên.
Mặc dù phải công nhận rằng ẻm là một mĩ nhân, nhưng mà cái kích cỡ nó mà như thế thì… đời đúng là bất công mà, đến cả thượng đế cũng thích đùa giỡn với cuộc đời của người khác.
Trong lúc mà tôi cố gắng để tỏ ra bình tĩnh, thì cái tâm trí tôi lại như thể bị đưa lên thiên đường rôi.
Khoan, có gì đó sai sai, tôi sắp sửa bị thăng thiên hả?
“Từ từ cái nào, Ria-chan, em có thể dừng ngay cái việc tùy tiện bạn thuở nhỏ của chị cũng như là chồng tương lai của chị được không?”
Rồi tới Sakiho Shinigawa bĩu môi giận dỗi và giật nốt cái cánh tay bên phía còn lại.
“Chị lải nhải cái quái gì vậy? Sai rồi nha, là chồng tương lai của Rii đây nhá, hiểu chưa?”
“Bớt sủa đi, bọn chị đã thề non hẹn biển với nhau từ nhiều năm trước rồi.”
“Á à~ Chị vẫn còn nhớ về cái lời hứa hồi còn nhỏ này! Sakiho-san nè, chị đúng là một người mơ mộng đó♡. Chắc là trong đầu chị chỉ toàn là những vùng đất đầy hoa thôi có đúng không♡?”
“Mấy cái lời khiêu khích rẻ tiền đó không làm gì được chị đâu.”
Sakiho lườm về phía nhỏ Ria bên kia, chắc kèo là bị cắn câu rồi…
Trong lúc mà tôi ngoảnh mặt đi, thì Yuu Shibuya nhân cơ hội mà lấy máy ảnh ra để chụp lại cái khoảnh khắc đầy khó xử này.
Còn Osaki Sumire thì chỉ khoanh tay nhìn bọn tôi với ánh mắt đầy chán chường.
Hirakawa Maion thì gọi một lon Dr. Pepper từ phía quầy bar và đi uống trước mọi người.
Và rồi…
“Hirakawa này, cậu muốn uống gì không? Trông cậu có vẻ khá là bận, nên là chị mang giúp cho nha?”
Rồi Kanda Leona bước tới chỗ tới tôi với một nụ cười đầy tự tin.
“Chậc…”
Trong lúc nhìn cô ấy, tôi cảm thấy như mình đã nghe được tiếng tặc lưỡi từ phía bên phải của mình,
“Ria?”
“Vâng, sao thế ạ, Shinichi-kun?♡”
“À mà thôi, không có gì đâu…”
Chắc chắn là con nhỏ này tặc lưỡi rồi… vừa có chuyện gì sao? Bắt đầu thấy rợn rợn rồi đó nha…
***
“Giờ thì, tôi sẽ giải thích ngắn gọn về những sự kiện sau này. Nếu mọi người có thắc mắc gì ở đây, thì đừng ngại mà nói ra.”
“Biết rồi!”
Yuu giơ cao cái tay bên kia trong khi một bên cầm điện thoại và trả lời thay mặt cho mọi người.
Vừa lúc Juujo-san ngắt lời xong rồi búng tay một cái, thì một hình chiếu 3 chiều của Tháp chọc trời Roppongi hiển thị lên phía trên hồ bơi.
“Ái chà, cái gì thế này? Tuyệt quá!”
Yuu sau đó hồ hởi hướng máy quay của điện thoại về phía hình chiếu được hiện ra.
“Tại Tháp chọc trời Roppongi này, bọn tôi không chỉ cho các vị phòng nghỉ, mà còn có cả bể bơi nghỉ dưỡng, khoang xông hơi; spa, quầy bar với cà phê, phòng giải trí, thư viện, và toàn bộ những cơ sở tiện ích khác giống như những khách sạn hạng sang.”
Trong lúc Juujo-san liệt kê những cơ sở tiện tích thì cô ấy cũng chỉ tay vào từng vị trí của hình chiếu Tháp chọc trời theo thứ tự của những điều mà cô ấy nói ra.
“Tôi thì thấy để vận hành cái chương trình này thì nó quá là xa xỉ rồi… Có một mục đích ngầm nào đó đối với việc sử dụng nơi này hay sao?”
Rồi Osaki giơ tay phát biểu với câu hỏi của mình, và Juujo-san gật đầu.
“Cảm ơn vì câu hỏi của cô, Osaki Sumire-sama. Sự nghi vấn của cô cũng có lý đó. Khu này sẽ dành riêng cho các cô trong khoảng thời gian thực hiện chương trình khóa học tình yêu. Tuy nhiên, bắt đầu từ năm tới, bọn tôi dự định sẽ dùng nó như là một khách sạn tư nhân dành cho các VIP và cũng nhằm cho việc tổ chức các sự kiện đám cưới.”
“Vậy nói thẳng ra là bọn tôi giống như kiểu tham gia cuộc thử nghiệm sao?”
“Cô nói đúng rồi ạ. Rất cảm kích trước sự thấu hiểu nhanh chóng của cô.”
Ra là vậy, việc tổ chức sự kiện đám cưới và kinh doanh khách sạn đúng là có liên quan mật thiết với nhau thật.
“Hiện tại thì bọn tôi đã thảo thẻ SIM khỏi điện thoại của mọi người. Ngoài ra sẽ không thể kết nối được WiFi từ tầng thứ 61 trở lên của tòa tháp này. Bên trong thì sẽ có đường dây nóng nội bộ có thể liên lạc được với tôi, nhưng bọn tôi khuyến nghị rằng mọi người hãy trực tiếp gặp mặt để trao đổi với nhau. Nếu cần thêm bất kỳ một thông tin gì, thì có thể sử dụng sách báo và cơ sở dữ liệu lưu trữ ở bên trong thư viện.”
“Xin thứ lỗi, ‘cơ sở dữ liệu’ là gì vậy?
Và rồi Kanda phát biểu câu hỏi của mình.
“Nó là một loại bách khoa toàn thư dạng điện tử được tạo ra bởi Tập đoàn Hirakawa, nó lưu trữ một số lượng lớn sách báo cũng như là những thông tin sẵn có được đăng công khai trên toàn thế giới, cũng giống như Thư viện Quốc gia vậy. Bởi nó là ở dạng điện tử, nên là thông tin sẽ luôn được cập nhật thường xuyên.”
“Ồ, nghe thì có vẻ sau này sẽ không cảm thấy chán nản khi sống ở đây.”
“Sẽ tốn cả một đời người để có thể được được tất cả mọi thứ ở trong đó đấy. Nhân tiện thì, Maion-sama chính là người sáng lập ra cái nền tảng hệ thống cho cái khóa học này, bao gồm cả cơ sở dữ liệu mà cô vừa đề cập tới.”
“Con bé này sao? Cũng khá là ghê gớm đấy!”
“Mà nghe khá là khó hiểu thật. Dù sao thì chả có sự tương quan mấy giữa thể chất với trí thông minh cả.”
Vừa lúc Yuu lấy tay xoa đầu Maion, thì em ấy lại cảm thấy có chút không bằng lòng rồi đi ra chỗ khác.
“Được rồi, tiếp theo là về việc phổ biến những điều luật ở đây.”
Rồi tôi bắt đầu nuốt nước bọt trong cơn căng thẳng.
Đây là phần rất là quan trọng. Việc tôi đánh giá những cô nàng kia sẽ ảnh hưởng trực tiếp tới những chuỗi sự kiện sau này.
“Để làm rõ thêm một lần nữa, mục đích của khóa học tình yêu này chính là tìm một người bạn đời cho Shinichi-sama.”
Ực, và ngoài tôi ra tôi có thể nghe được một ai đó khác ở đây cũng nuốt nước bọt theo.
“Vì lý do đó, bọn tôi sẽ tổ chức Lễ Hái Hoa vào mỗi mùa.”
“Mùa ư? Lễ Hái Hoa sao?”
“Lễ Hái Hoa là một sự kiện mà Shinichi-sama tặng một bó hoa cho cô gái mà cậu ấy muốn dành thời gian để ở bên. Và với buổi Lễ Hái Hoa, thì sẽ có một người trong số các cô không được nhận bó hoa, cũng như là người đó sẽ bị loại khỏi cái khóa học này.”
Như điều mà Juujo-san đã giải thích trước phần giới thiệu ra mặt, thì đây là một chương trình mà từng người một sẽ bị loại trừ theo thời gian.
Các cô nàng kia thì hẳn là đã nghe về nó kể từ lúc tham gia chuyện này rồi, nên là họ chả cất mấy cái lời phàn nàn như là: ‘Sao lúc này lại làm mấy cái chuyện nhẫn tâm đó vậy.’
“Đây sẽ là hiệp đầu tiên của Lễ Hái Hoa mùa 1. Rồi sẽ tiếp tục tới mùa 2, mùa 3, và cứ thế tiếp diễn. Nhưng hôm nay thì tôi sẽ chỉ giải thích về mùa thứ nhất thôi.”
Rồi Juujo-san giơ ngón trỏ của mình lên.
“Trong ‘mùa’ này, mọi người sẽ trải qua năm cuộc hẹn hò. Đầu tiền, bọn tôi đã chia thành hai nhóm hẹn hò đã được chỉ định.”
“Hẹn hò nhóm ở đây có nghĩa là sẽ đi chơi với Shinichi cùng một số người khác, có đúng không?”
“Đúng rồi ạ. Với hai nhóm ban đầu, thì mỗi nhóm sẽ bao gồm Shinichi và ba ứng cử viên khác, tổng cộng là có bốn người.”
“Đó là những cuộc hẹn hò để tạo nên những ấn tượng đầu tiên. Đây lời nơi mà chúng ta giới thiệu những ứng viên, có phải không?...”
Yuu dường như đang suy ngẫm về việc dựng kịch bản cho cái video của cổ rồi.
“Nhóm đầu tiên sẽ bao gồm Leona Kanda, Ria Meguro, và Yuu Shibuya. Nhóm thứ hai sẽ bao gồm, Sakiho Shinagawa, Hirakawa Maion, Osaki Sumire; với Shinichi-sama thì cậu ấy sẽ có ở trong cả hai nhóm luôn.”
“Tôi hiểu rồi. Nhóm đầu tiên sẽ là ‘nhóm mới gặp mặt (Tức là mới lần đầu gặp Shinichi)’ và nhóm còn lại là ‘nhóm đã quen biết với nhau’, có phải không?”
“Nếu phải nói thẳng ra thì đúng là như vậy.”
Rồi Juujo-san mỉm cười nhẹ trước lời của Sakiho.
“Các nhóm sẽ cạnh tranh với nhau, và bên thắng cuộc sẽ giành được quyền ‘hẹn hò riêng’ với Shinichi-sama. Và ngay sau khi xong cuộc hẹn hò nhóm, thì các cô sẽ được quyền để thân mật riêng với cậu ấy.”
“Chỉ riêng hai đứa với nhau thôi ư…!”
Bắt đầu rồi đây, bầu không khí trở nên sôi động hẳn lên rồi.
Bất kể về việc được có thời gian riêng với tôi nó giá trị nhiều tới mức nào, thì việc có được một cơ hội như thế thôi trong cái khóa học này nó cũng đem lại một lợi thế đáng kể rồi.
Và nó cũng sẽ giúp tôi dần hiểu được rõ hơn về các cô nàng này.
“Sau khi cả hai nhóm xong cuộc hẹn hò của mình. Thì mỗi người trong số các cô sẽ có thêm 2 cuộc ‘hẹn hò đơn’.”
“Hẹn hò đơn sao? Tức là sẽ hẹn hò riêng với mỗi Shinichi thôi ư?”
Sakiho lại hỏi thêm một câu nữa.
“Đúng rồi. Không giống như những buổi hẹn hò đã được sắp xếp sẵn, thì Shinichi-sama sẽ là người quyết định địa điểm cũng như là về những hoạt động trong buổi hẹn hò đó.”
“À, là như vậy sao?”
“Vâng, là như thế ạ. Và tất nhiên rồi, bên phía bọn tôi cũng sẽ hỗ trợ hết mình.”
Trong lúc lơ là thì tôi bất chợt thốt lên một tiếng đầy xấu hổ và cũng có phần hoang mang.
Tuy nhiên, đó lại không phải là một chuyện xấu hay gì.
Ra là vậy, nó có nghĩa rằng nếu có một ai đó mà bản thân mình thực sự muốn tâm sự cùng, thì có thể trò chuyện với nhau một cách thoải mái trong những cuộc hẹn hò đơn này.
“Và sau khi các cuộc hẹn hò đơn đó kết thúc, thì chúng ta sẽ có một cuộc hẹn hò ‘một cho tất cả’ cuối cùng. Nó sẽ là một buổi hẹn mà tất cả các ứng viên đều tham gia. Và đó cũng sẽ là cơ hội cuối cùng cho các cô để giành được thiện cảm của Shinichi-sama. Và trong buổi hẹn đó sẽ không có một hình thức cạnh tranh cụ thể nào.”
“Tất cả mọi người sao! Nghe có vẻ sẽ có nhiều cảnh hay để hóng đây!”
“Tất cả mọi người ư…? Nghe có vẻ khá là vui, nhưng cũng khá mệt đó.”
Cả Yuu lẫn Maion đều bày tỏ những cảm nghĩ thành thật của mình.
“Sau đó là chúng ta sẽ tổ chức ‘Lễ Hái Hoa” tại Tháp chọc trời Roppongi. Ở nơi này thì Shinichi-sama sẽ lựa chọn cho mình năm ứng viên để đi tiếp.”
Nói cách khác là…
“Nói thẳng ra, là sẽ có một người buộc phải rời khỏi khóa học này.”
Là như thế đó, người đầu tiên sẽ bị loại bỏ sẽ được quyết định ở đây.
“Đó là tóm tắt về Mùa 1. Mọi người ai còn có thắc mắc gì không?”
Sau khi mọi người im bặt trong khoảng 2 tới 3 giây tiếp theo, thì Yuu lại lên tiếng một lần nữa.
“Nghe có vẻ ổn hết rồi nha!”
Mặc dù là thảo luận về việc cạnh tranh loại trừ, thì cái bầu không khí giữa các cô nàng này vẫn là cái cảm giác thờ ơ đó.
“Được rồi, quay trở lại việc liên hoan thôi. Shinichi-sama, mời cậu hô nâng ly.”
“Tôi biết rồi.”
Nói thật thì tôi không giỏi về việc ăn nói đâu.
Tuy nhiên, tôi trước đây đã chứng kiến cái cảnh các ông lớn và lãnh đạo nói những bài phát biểu ngắn ở các sự kiện cũng như là tiệc hội nhiều lần rồi.
Nếu tôi muốn trở thành một nhà lãnh đạo, thì tôi không thể nào mà né tránh việc đó mãi được. Không sao cả, tôi có thể làm được, hay đúng hơn là tôi phải cố gắng làm cho bằng được.
Đây là bước đầu quan trọng sẽ quyết định tới cả tương lai của cái khóa học này.
Trước hết thì bắt đầu bằng một câu nói đơn giản nhưng cũng không kém phần tự tin nào.
“N-N-Nâng ly!”
…
…Rồi xong toang bà nó luôn rồi.
Thôi thì lần sau rút kinh nghiệm vậy.