Thằng bé độc ác ấy tự thiêu đã hơn một tháng.
Những người tốt đều đang sống. Mọi người cũng dần dần ít bình luận bàn tán về thằng bé. Ai đi làm cơ quan, ai buôn bán kinh doanh, ai đi làm thuê, ai trông trẻ giữ trẻ… đều tiếp tục làm phần việc của mình. Thị trấn nhỏ Tuyệt Luân Đế dường như đã trở lại cuộc sống yên ả mọi ngày.
Tuy nhiên, có một số vết thương vẫn không thể lành trở lại.
Mấy quả tim bất hạnh kia vẫn còn đang rỉ máu. Mùa đông đã đến, thị trấn nhỏ này trở nên rất lạnh lẽo. Bầu trời mặt đất đều giá lạnh, người ta ít ra khỏi nhà, quan hệ giữa mọi người cũng trở nên xa cách.
Mấy người phụ nữ ở dãy nhà vẫn tập trung đánh mạt chược vào các buổi tối thứ ba và thứ năm.
Trong số họ, có người bị tước đoạt thú vui tình ái, có người bị mất con gái cưng, có người bị tan vỡ hôn nhân… họ đánh mạt chược ăn tiền để tự làm tê liệt mình. Ngày trước họ đánh bạc ăn tiền rất nhỏ, bây giờ tiền đặt cửa càng ngày càng lớn. Họ đang cố ép mình chuyển hướng chú ý, phân tán tinh thần.
Mùa đông đã đến.
Có một bài hát có những câu như thế này:
Có những khúc mắc giá băng, cô quạnh, trời xanh đất trắng,
Có những khúc mắc như hoa hướng dương, nở rộ sắc vàng tươi khắp thế gian…
Thị trấn nhỏ Tuyệt Luân Đế nằm ở miền cực Bắc của lãnh thổ Trung Quốc, là nơi giá lạnh nhất. Những câu chuyện phát sinh như phía trên miêu tả, đều xảy ra vào mùa thời tiết ấm áp, không thấy rõ nét đặc trưng này. Giờ đây mọi người đã có thể cảm nhận thế nào là nỗi cô quạnh tịch mịch của miền băng tuyết.
Thị trấn nhỏ đã có tuyết rơi, rất dày, rất dày. Bên dưới tuyết là gạch lát xanh, là ngói đỏ.
Muỗi, ruồi, dòi bọ… những thứ bẩn thỉu đều bị tuyệt diệt. Cả thị trấn như bước vào một thế giới của chuyện cổ tích. Cuộc đời này trở nên thuần khiết hơn, khoan dung hơn, chậm rãi hơn và hạnh phúc hơn.
Những ngôi nhà bị tuyết trắng bao phủ, tối đến lại sáng đèn, những ánh đèn êm ả hết sức ấm cúng và cũng hết sức thương cảm.
Phía trong một ô cửa sổ, bốn người phụ nữ đang ngồi đánh mạt chược. Rèm cửa kéo thật kín, không một chút khe hở. Họ đã bắt đầu đề phòng bóng đêm. Ánh đèn hắt vào bức rèm hiện rõ những hoa văn hoa, lá, chim, cá…
Đêm nay, vận của chị Biện rất đen, chị thua liên tục.
Chị Lý nói đùa: “Có phải chị đang bị đèn đỏ không đấy?”
Biện: “Đúng thế! Nếu không, tôi đâu có xui xẻo thế này?”
Chị Lý: “Nếu tiếp tục thua, coi chừng chị phải gán cả người chị cho chúng tôi đấy!”
Chị Biện: “Tôi vẫn còn khối tiền, các chị thắng người tôi thế nào được?”
Chị Lý: “Chưa chắc đâu!”
Ván này chị Lý lại ù, ù bộ nhất đồng[], ba nhà kia thua. Đến lượt chị Biện cầm cái, chị thua luôn gấp đôi, chị lục túi áo, đã hết sạch tiền. Chị cười nhăn nhó: “Đúng là đã bị các chị vét sạch. Tôi phải về nhà lấy tiền đã.”
[]. Tên một nhóm quân bài mạt chược.
Chị Lý bảo: “Đừng về. Nói đùa thôi mà! Dù chị thua nữa thì cũng cho chị nợ tiền.”
Chị Biện: “Thế không được.”
Chị Lý: “Hay là, tôi cho chị vay, chị cứ chơi đi!”
Chị Biện vay chị Lý ít tiền, rồi tiếp tục chơi. Nhưng vận chị quá đen, đã lại thua sạch tiền rất nhanh. Chị nói: “Không ổn! Tôi phải về nhà lấy tiền.”
Chị Lý nói: “Thôi nào, tôi lại cho chị vay nữa.”
Chị Biện nói: “Thế còn ra sao nữa? Tôi sẽ quay lại ngay thôi.”
Nói rồi chị đứng dậy bước ra ngoài.
Ánh trăng trải trên nền tuyết, sáng trắng. Nhà cửa, hàng rào, cây cối… đều trông rõ như ban ngày, bóng của chúng đều rất sâu rất đậm. Thế giới này có quá nhiều những cái bóng, chúng đều là một phần của vật chất. Phía sau chị Biện cũng là một cái bóng, dài dài, kỳ quái, rất không giống thân hình của chị.
Tuyết rất dày, chân chị giẫm trên tuyết rất vang, cứ như phía sau có một người đang bước theo.
“Xạch… xạch… xạch…” Chị nhìn thấy thằng bé ác độc đẩy Thiều Thiều ngã xuống cái giếng.
“Xạch… xạch… xạch…” Chị nhìn thấy thằng bé ấy xén cái của quý của Lý Ma cứ như là cưa mẩu gỗ.
“Xạch… xạch… xạch…” Chị nhìn thấy thằng bé ấy áp người bên cửa sổ nhà Liên Loại, giở ngón ma quỷ.
“Xạch… xạch… xạch…” Chị nhìn thấy thằng bé ấy trong bóng tối đang nhai rau ráu đám tiền Nhân dân tệ của nhà chị, cứ như nhai củ cải, rồi nuốt vào bụng.
“Xạch… xạch… xạch…” Chị nhìn thấy thằng bé ấy nhăn răng lè lưỡi, quằn quại trong đám lửa…
Đầu chị dần dần hóa đá.
Chị muốn quay trở lại, nhưng lại sợ các chị kia hiểu lầm rằng chị không muốn về lấy nhà cầm tiền sang nên viện cớ vớ vẩn. Mặt khác, lúc này dù đi tiếp hay quay lại thì quãng đường cũng na ná nhau, hình như đoạn đường đến nhà chị còn ngắn hơn một chút. Chị mím môi, tiếp tục bước đi. “Xạch… xạch… xạch… xạch… xạch… xạch…”
Cửa sổ nhà chị tối om, chị nghĩ bụng, bước vào rồi, động tác đầu tiên là bật đèn lên.
Chị rảo bước, vừa đặt chân vào nhà thì chị rụng rời hồn vía chỉ muốn ngất luôn: thằng bé ấy chết rồi nhưng bây giờ nó đã sống lại, nó đang ngồi trước cái bàn của nhà chị và gõ máy tính!
Trong nhà rất tối, ánh sáng màn hình hắt vào mặt thằng bé trắng nhợt. Nó đang chăm chú gõ chữ “tạch tạch tạch tạch…”
Chị Biện bỏ chạy ra ngoài, chạy thục mạng, vừa chạy vừa kêu ầm lên: “Mọi người ơi, cứu tôi với…”
Nhưng đôi chân của chị đã không chịu nghe lời nữa, vừa chạy ra đến sân thì chị trượt ngã trên nền tuyết, không thể đứng dậy nữa. Chị vừa bò trên tuyết vừa kêu lên thảm thiết: “Mọi người ơi…”
Lý Ma chạy ra, anh xông đến trước mặt chị Biện, lớn tiếng hỏi: “Sao thế?”
Chị Biện ôm chặt lấy chân Lý Ma, lắp bắp: “Ma! Có ma! Có ma…”
Rất nhanh, ba người phụ nữ đánh mạt chược cũng đều chạy tới.
Chị Biện đã bình tĩnh hơn một chút, bám vào Lý Ma, đứng dậy, rồi chỉ vào cái cửa sổ tối om của nhà mình, run rẩy nói: “Thằng bé ấy đã sống lại, nó đang ở trong nhà tôi…”
Lý Ma nhặt một khúc gỗ, trợn mắt, bước từng bước về phía nhà chị Biện. Anh co chân đạp tung cửa, rồi xông vào…
Mấy người phụ nữ đứng ngoài trời tuyết nhìn theo, ai cũng thót tim. Họ nhìn thấy đèn nhà chị Lý bật sáng. Rồi Lý Ma cầm khúc gỗ bước ra.
Anh không thấy thằng bé nào hết, máy tính thì vẫn tắt.
Anh bước lại trước mặt mấy người phụ nữ, ném khúc gỗ xuống, nói: “Chị Biện, có phải thần kinh của chị quá căng thẳng không?”
Chị Biện nói chắc như đinh đóng cột: “Hoàn toàn chính xác, chính mắt tôi nhìn thấy nó!”
Lý Ma: “Thế thì đúng là chị gặp ma rồi!”
Lúc này Trương Cổ cũng đi đến nơi.
Lý Ma kể lại sự việc vừa nãy cho anh nghe.
Trương Cổ nói, hết sức nặng nề: “Tôi vừa nhận được một bức thư điện tử trên mạng, do thằng bé gửi đến. Tôi tin rằng chị Biện đã không nhìn nhầm. Có điều, tôi không biết nó là thằng bé nào, tôi cũng không biết hiện giờ có mấy thằng bé, và, đứa nào còn sống, đứa nào đã chết.”
Mấy người phụ nữ lại kinh hãi hoảng sợ.
Lý Ma hỏi: “Nó có nói rằng nó định làm gì không?”
Trương Cổ cảm nhận rất rõ vẻ lo lắng hồi hộp trong giọng nói của Lý Ma. Anh bèn nói: “Nó đang định hại tôi, các vị đừng sợ gì.”
Lý Ma: “Tại sao nó lại muốn hại anh?”
Trương Cổ nói: “Có thể là tại vì tôi đối đầu với nó.”
Tất cả đều lặng người. Họ đều đang đứng phơi ra dưới ánh trăng vằng vặc, đứng trên nền tuyết sáng lóng lánh.
Trương Cổ cố gượng cười: “Ta về đi ngủ thôi! Có chuyện gì, mình tôi sẽ gánh tất!”
Lý Ma vỗ vai Trương Cổ, nói: “Anh hãy cẩn thận.” Rồi Lý Ma lại nói nhỏ với vợ: “Đừng chơi bài nữa, về mà ngủ đi!”
Chị Lý gật đầu như một đứa trẻ con.
Chị Mộ Dung kéo áo chị Biện, nói: “Chị sang nhà tôi mà ở.”
Chị Biện vẫn chưa hết sợ, chị cầm tay cô điện thoại viên, nói: “Đêm nay cô sang nhà tôi ngủ, được không?”
Cô điện thoại viên mếu máo: “Dù chị bảo tôi về nhà, tôi dám về chắc?”