Sau khi thằng bé mất tích, dãy nhà xôn xao, cả thị trấn cũng xôn xao.
Lý Ma căm hận nghiến răng ken két, anh thề sẽ luộc nhừ thằng ranh con ấy!
Chị Mộ Dung lại vật vã khóc than cho đứa con gái Thiều Thiều chết oan uổng.
Nhà chồng Liên Loại đoán rằng, cô phát bệnh tâm thần dở hơi cũng là liên quan đến thằng bé, cả nhà tức điên.
Chị Biện không ngớt thở dài cho cuộc hôn nhân đổ vỡ của mình. (So với chuyện này, thì nắm tiền bị mất trộm chẳng là gì.)
Phùng Kình xấu hổ và căm tức thằng nhãi ấy đã dám bỡn cợt tình cảm của anh…
Chuyện về thằng bé đáng sợ ấy đã trở thành tin nóng đặc biệt của thị trấn nhỏ này. Không ai không bàn tán, mọi người đều nguyền rủa cái đồ khốn kiếp nửa người nửa ma ấy. Đến nỗi, rất nhiều ngày sau đó, hễ nhìn thấy một đứa trẻ xa lạ thì họ đều sợ hãi.
Trên thực tế, không chỉ thị trấn Tuyệt Luân Đế này, mà khắp vùng bán kính vài chục cây số đều bàn tán về thằng bé đáng sợ ấy. Có người từ nơi rất xa cũng chạy đến thị trấn để nghe ngóng các nội dung chi tiết…
Thằng bé đã biến mất tuyệt đối, không để lại một sợi tóc, không để lại một dấu chân, một tiếng ho của nó cũng không nghe thấy.
Mọi người đều căm phẫn nhưng cũng không thể có cách gì. Ai cũng cho rằng thằng nhãi ấy sẽ không bao giờ trở lại nữa.
Trưa nay, Phùng Kình gọi điện cho Trương Cổ, nói: “Tôi vừa kiếm được một phần mềm tướng số, có thể tính ra kiếp trước của con người. Cậu cứ cho tôi biết giờ sinh ngày sinh của cậu, tôi sẽ tính cho cậu!”
Trương Cổ nói: “Tôi không mấy hứng thú với những trò chơi này.”
Phùng Kình: “Chỉ để vui một chút thôi mà!”
Trương Cổ cho Phùng Kình biết các số liệu giờ sinh ngày sinh của anh. Rồi anh nói: “Nhân thể, cậu tính cho thằng bé ấy xem sao.”
Phùng Kình: “Không biết các số liệu về nó thì tính toán gì được?”
Trương Cổ nói: “Ngày tháng .”
Đến chiều, Phùng Kình lại gọi điện đến. “Trương Cổ, cậu thử đoán xem kiếp trước của cậu, là người như thế nào?”
Trương Cổ chẳng thiết nghe.
Phùng Kình phấn khích nói: “Cậu là người Triều Tiên! Cậu là nữ, sinh ở quận Giang Đông, công tác của cậu liên quan đến hàng hải, hình như là vẽ hải đồ… Cậu thích ăn quýt và sầu riêng. Ngoài chồng ra, cậu còn lên giường với ba gã đàn ông khác. Cậu chết bởi một kẻ nhỏ bé yếu ớt hơn mình.”
Trương Cổ: “Đừng tán dóc nữa!”
Phùng Kình: “Tôi đang giúp cậu tìm lại cội nguồn mà! Cậu có biết kiếp trước của tôi là gì không? Tôi là người châu Phi, Ni-giê-ri-a! Tôi thuộc bộ tộc Jew Roba ở Ni-giê-ri-a, theo đạo Arnie, tôi là đàn ông, làm nghề cảnh sát ở công viên quốc gia Yan Kerry. Tôi chết năm tuổi.”
Trương Cổ hỏi: “Cậu đã tính cho thằng bé ấy chưa?”
Phùng Kình im lặng.
Trương Cổ: “Kìa, nói đi?”
Phùng Kình: “Tính rồi. Rất kỳ quái. Nó không có kiếp trước.”
Trương Cổ chưng hửng.
Sao lại ngẫu nhiên lạ lùng? Ngay phần mềm cũng phụ họa, chơi khăm người ta!
Nửa tháng sau, thằng bé không có kiếp trước ấy bất ngờ xuất hiện trên mạng.
Thằng bé ấy có một người bạn ở ngay cái thị trấn nhỏ Tuyệt Luân Đế bấp bênh thất thường này, tên là Ba Trừ Một Bằng Mấy. Thằng bé trở về để tạm biệt Ba Trừ Một Bằng Mấy.
Trên mạng, nó tuyên bố:
Tôi không phải ma.
Tôi là Đứa Bé Vĩnh Viễn.
Thế giới của các người to lớn, rất uy vũ, rất thô nháp, rất tàn khốc, còn tôi, thực ra tôi rất nhỏ bé, thế giới các người chỉ cần gí một ngón tay là đủ giết chết tôi.
Nhưng mụ đàn bà độc ác ấy lại ruồng bỏ ba anh em chúng tôi! Nên nhớ rằng, chúng tôi muôn đời không thể tha thứ cho mụ!
Thực ra, kể từ cái ngày mụ vứt bỏ chúng tôi, tôi đã đoạn tuyệt quan hệ huyết thống với mụ, nhưng sau khi tôi vắt óc suy nghĩ, tiêu ma cạn kiệt năng lượng, vận hết sức lực toàn thân mở ra một không gian để tôi sống qua ngày đoạn tháng, thì mụ bỗng dưng lại xuất hiện để phanh phui lai lịch và bí mật về tôi… Ai là người biết rõ nhất điểm yếu chí mạng của một sinh mệnh? Đương nhiên là người đã sinh ra sinh mệnh ấy.
Giờ đây tôi đã hết lối thoát.
Tôi không phải là ma, nếu được là ma thì đã tốt, tôi sẽ có vô số lối thoát, lên trời, xuống đất, khắp bốn phương tám hướng.
Nhưng tôi cũng tin chắc mình không phải là người. Kể từ lúc tôi biết suy nghĩ mình là gì, tôi đã không hiểu mình là thứ gì trên đời này nữa. Hạng quái vật như tôi, nên sớm biến khỏi thế giới này mới phải.
Ba Trừ Một Bằng Mấy! Tôi không phải là ma, chắc hẳn cậu sẽ không tin. Chắc chắn cậu rất hận tôi, hận tôi đã nói dối cậu. Nhưng, cậu là người duy nhất trên thế gian này trò chuyện với tôi, cậu là người bạn duy nhất của tôi, tôi sẽ rất nhớ cậu. Tôi sẽ mãi mãi nhớ về những đêm khuya yên tĩnh chúng ta trò chuyện trên mạng, thật là hạnh phúc. Tôi mong kiếp sau có thể đầu thai làm người để lại gặp gỡ cậu trên mạng, mong sao ở kiếp ấy tôi sẽ là một thiếu nữ, một thiếu nữ có cặp lông mày rất đẹp…
Phùng Kình gọi điện cho Trương Cổ, anh sợ hãi nói: “Thằng bé này cứ nhắc đi nhắc lại mình không phải ma, nhưng sao tôi cứ cảm thấy…”
Trương Cổ cười khẩy, nói: “Một gã càng ra sức thanh minh tôi không say, thì càng chứng tỏ gã đã uống say! Thằng nhóc này cũng thế, càng nhấn mạnh mình không phải ma thì lại càng chứng tỏ mình là ma!”
Phùng Kình: “Ý cậu là…”
Trương Cổ: “Tôi cũng lú lẫn không hiểu ra sao nữa.”
Rất nhanh chóng, những câu nói với Phùng Kình của thằng bé đã lan truyền khắp thị trấn. Sau hai ngày nữa là đến rằm tháng tám, tất nhiên là âm lịch.
Từ sáng sớm, người dân thị trấn đã dậy, quan sát bốn phương và nghe ngóng tin tức.
Rốt cuộc, đã có người kinh hãi kêu ầm lên rằng, ở ngoại vi thị trấn, phía bắc, có một cái chòi của nông dân dựng để canh ruộng, bị hỏa hoạn. Mọi người lập tức đoán ra là chuyện gì, tất cả đổ xô đến xem.
Từ xa đã nhìn thấy khói lửa nghi ngút, ngọn lửa càng lúc càng cháy to.
Sau khi đám cháy dần tắt, mọi người đều sợ hãi rón rén, từng tốp từng tốp một, đùn đẩy, kéo nhau đến xem.
Một người bạo gan hơn cả bước đến bới đám tro than, thấy có một thi thể kích cỡ bé nhỏ, đen sì, giống như những củ khoai tây bị cháy thành than, không ai nỡ nhìn.
Bầu trời cao cao, mây nhẹ bay, gió thu hiu hắt.
Chân bước đi loạng choạng, bà già thu gom phế liệu chạy đến. Ngồi xuống bên cái xác thằng bé, bà gào khóc: “Con trai khốn khổ của mẹ! Mẹ đã hại con hết lần này đến lần khác mất rồi…” Không có một ai rơi lệ khóc theo.
Mọi người chôn cất thằng bé, đào sâu chôn chặt.