Thằng bé ấy lại xuất hiện!
Nó gửi thư điện tử cho Trương Cổ từ hòm thư như sau:
[email protected][]
[]. [email protected]
Mọi người đều đã ngủ, thì thằng bé ấy thức.
Nó đã bắt đầu mở to đôi mắt lạc loài của mình, tựa như mắt cú mèo, cú mèo có ba con mắt. Nó nhìn thấu suốt thế giới trong đêm tối. Nó rụt cổ lại thu mình ngồi trên cành cây, lặng lẽ như một bức tượng. Nó chất chứa âm mưu, vẻ mặt nó chẳng lành, nó có thể nằm vùng mai phục cả ngàn vạn năm.
Mọi người đều ngủ rất sâu, rất say, và không hề có cảm nhận gì về đôi mắt ấy.
Chỉ có một mình Trương Cổ vô tình ngẩng đầu nhìn lên cây, thoạt đầu anh không phát hiện ra điều gì, anh chỉ thấy cành lá um tùm rậm rạp. Rồi bỗng nhiên anh nhìn rõ một vùng trong đó không phải lá cây mà là một con vật cổ quái đang sống nguyên lành! Anh vốn không có sự chuẩn bị tâm lý nên anh giật mình sợ hãi. Rồi anh định thần nhìn lại, và phát hiện ra cả tán cây xum xuê rậm rì ấy không phải lá cây gì hết, mà toàn là những con vật cổ quái y hệt như nhau! Có vô số con mắt đang nhìn anh chằm chằm, rồi người anh bỗng bủn rủn…
Toàn thể dân chúng ở thị trấn nhỏ này cảm thấy bất lực.
Có rất nhiều người lò dò đến dãy nhà hỏi han mọi nguồn cơn câu chuyện, họ muốn biết thêm càng nhiều thông tin. Trương Cổ biến thành một tiêu điểm trong tiêu điểm, anh trả lời các loại câu hỏi, như ứng xử trong các cuộc phỏng vấn.
Cuối cùng, anh chàng tốt bụng Trương Cổ an ủi bà con: “Nó muốn hại tôi, chứ không liên quan gì đến các vị cả! Mọi người đừng nên quá sợ hãi, hoang mang.”
Mọi người ra về rồi, một mình Trương Cổ ngồi trên nền tuyết trắng phía sau nhà, suy tính mưu kế đối phó.
Anh vốn định nói chuyện với Thiết Trụ, nhưng Thiết Trụ là cảnh sát, anh ta sẽ không tin bất cứ chuyện ma quỷ nào. Nên Trương Cổ chỉ có thể dựa vào chính mình.
Nhưng anh ngồi cho đến khi trời tối, cũng chưa nghĩ ra bất cứ cách gì có tính khả thi.
Trở vào nhà, lòng anh trống trơn như không còn điểm tựa nào nữa.
Anh không dám mở máy tính.
Anh sợ lại gặp phải Đứa Bé Vĩnh Viễn.
Anh tưởng nó đã biến thành một cái xác đen thui thì tất cả sẽ đều bình an vô sự cả rồi… Sai to, quá sai! Không đời nào nó tan biến, nó sẽ vĩnh viễn không tan biến, vì nó là Đứa Bé Vĩnh Viễn!
Trương Cổ đã biết nó là kẻ lợi hại ra sao.
Trước đây nó uy hiếp mọi người trong thị trấn nhỏ này, Trương Cổ cảm thấy mình chỉ là một người trong đám đông dân chúng, anh cũng chỉ là một mục tiêu rất nhỏ. Nhưng ngày nay, thằng bé ấy không bận tâm đến bất cứ ai nữa, nó chỉ muốn hại một mình anh.
Trương Cổ chợt cảm thấy mình rất cô độc.
Anh đứng lên, bước ra đóng chặt cửa sổ phía sau. Ngoài đó là bạt ngàn tuyết trắng trải ra vô tận, là những bãi cao cao, cỏ khô đang chao đi chao lại trong gió, rất hoang vu, trời tối, ngoài đó càng trở nên âm u ghê rợn. Cuối cùng, anh cài then cửa lại.
Anh lên giường nằm, tắt đèn.
Bóng tối lập tức bao vây Trương Cổ. Lúc này không nhìn thấy gì hết, cảm thấy sợ hãi cùng cực, anh lại bật đèn lên.
Ánh đèn quái ác xộc thẳng vào mắt. Bây giờ anh lại không nhìn thấy gì nữa, càng khiếp sợ hơn, anh lại vội tắt đèn. Sau đó kéo chăn trùm kín đầu…
Bên ngoài nhà, con chó mọi hôm lại sủa ầm ĩ, hết sức cấp thiết, tiếng tru tréo như xé họng, hình như nó nhìn thấy thứ gì đó mà loài người không nhìn thấy. Chẳng rõ sau đó bao lâu, tiếng chó sủa mới thấp dần, nhỏ dần, rồi ngừng hẳn.
Bốn bề yên tĩnh một cách không bình thường.
Trương Cổ nghe thấy những tiếng loạt soạt lẹt xẹt…
Anh từ từ, từ từ, rất chậm, kéo chăn xuống, mở mắt ra nhìn. Máy tính của anh tự nó bật sáng!
Tiếp đó, anh nhìn thấy thằng bé kia – nó đang từ từ, dần dần hiện rõ trên màn hình máy tính, miệng nó lẩm bẩm như tụng kinh: “Cũng như mụ già độc ác kia, ngươi đã vứt bỏ ta… Ngươi muốn phanh phui ta… Ngươi ép ta đến chỗ phải tự thiêu…”
Trương Cổ lập tức nhào ra khỏi giường, hốt hoảng chạy ra cửa, lóng ngóng mở then cửa, rồi chạy ra ngoài kêu to: “Bà con ơi… Cứu tôi với…”
Thằng bé con cũng chạy ra đuổi theo anh.
Trời tối đen như mực, không một bóng người. Con chó kỳ quái kia cũng chạy đi đâu rồi không biết.
Trương Cổ nhanh chóng chạy vụt ra ngoài đường đang phủ tuyết, không ngớt kêu to cầu cứu. Thằng bé con đi chân đất, vẻ mặt rắn đanh, bám sát phía sau anh. Hình như nó không hít thở, giữa trời băng tuyết lạnh giá mà miệng nó không hề thấy phả ra hơi nước.
Thế rồi Trương Cổ cũng đã nhìn thấy người, một người, hai người, ba người, họ mặc áo bông dày sụ đứng ở bên đường, không nhìn rõ khuôn mặt và thái độ của họ, họ bình thản nhìn cuộc rượt đuổi này, hết sức lạnh lùng.
Họ làm sao thế? Họ đã biến thành tượng gỗ hay sao?
Chuyện này không liên quan gì đến họ, không liên quan đến bất cứ ai. Thằng bé con không thèm bận tâm gì khác, nó chỉ truy đuổi một mình Trương Cổ.
Rất nhanh, Trương Cổ đã chạy ra ngoại vi thị trấn. Không gian thoáng rộng, không một bóng người.
Nhưng anh đã không chạy nổi nữa, hai chân mỗi lúc một nặng như đeo đá. Ngoái lại, thấy thằng bé vẫn bám theo anh, mặt nó tái xám, dán mắt vào Trương Cổ, đôi chân nhỏ của nó thoăn thoắt với tốc độ cực nhanh. Nó không chạy, nó di chuyển giống như khi đi bộ.
Trương Cổ bỗng nhìn thấy căn nhà cô độc giữa đồng không mông quạnh ở phía Tây thị trấn! Anh không biết đây là phúc hay họa, có bệnh thì vái tứ phương, anh lao về hướng đó. Thằng nhóc miệng còn hơi sữa kia như một cỗ xe tăng bất chấp gai nhọn, đá sắc, vẫn bám riết anh.
Căn nhà ấy không đèn đóm gì, tối om.
Trương Cổ đẩy cửa bước vào luôn, rồi nhìn thấy bà già đồng nát đang ngồi thu lu trên giường, trên giường trải manh chiếu rách.
Anh nói: “Bà mau cứu tôi với!”
Bà già cười nhạt nhìn anh, rồi đột nhiên quát lên: “Ba Trừ Một Bằng Mấy!?”
Trương Cổ ngớ ra, không biết nên trả lời thế nào.
Tiếp đó bà già lại rít lên gay gắt: “Đứa nào đang sống? Đứa nào đã chết? Ngươi có làm rõ được không?”
Thế là hết.
Trương Cổ ngoảnh lại, nhìn thấy thằng bé kia đã bước vào, nó ngồi trên bậu cửa chặn lối ra của anh, mặt nó lầm lì nhìn anh…
Trương Cổ bèn ngồi tót lên cái giường.
Anh sợ hãi nhìn về phía trước rồi lại nhìn về phía sau. Các cửa đều đóng chặt cả. Toàn thân anh toát mồ hôi.
Cơn ác mộng qua rồi, đã trở về đời thực, lẽ ra nên thở phào nhưng trước tình thế này Trương Cổ không thể lạc quan, nó chẳng khá hơn ác mộng là mấy. Thằng bé kia đã trở lại thị trấn Tuyệt Luân Đế này thật rồi!
Lòng anh càng nặng nề gấp bội.
Thằng bé ấy thiên biến vạn hóa, nó có mặt ở khắp nơi, không thể ngăn nổi nó!
Trương Cổ thà hy vọng hiện giờ lại là cơn ác mộng còn hơn!
Anh mong được tỉnh lại một lần nữa. Thế giới hiện thực oanh hót én bay, ánh dương rực rỡ, giống như lời bài hát – có khúc mắc nhưng không yêu ma quỷ quái, có khúc mắc nhưng người dân hiền lành sáng trong…
Trong cái thế giới hiện thực ấy, anh còn có một người bạn gái xinh đẹp, hai người ngồi trò chuyện bên bờ sông. Anh nói: “Anh vừa mơ một giấc mơ, giấc mơ kỳ quái có tên là ‘ba trừ một bằng mấy’, mơ thấy ở thị trấn xuất hiện một thằng bé đáng sợ, anh đã làm mếch lòng nó, nó lên mạng thông báo với anh rằng nó sẽ lấy mạng anh. Trong giấc mơ ấy, anh thấy mình nằm ngủ trên giường và đã mơ một giấc mơ. Trong giấc mơ của giấc mơ ấy, thằng bé đó đã chết nhưng lại sống lại, nó không truy đuổi ai, chỉ truy đuổi một mình anh, anh không được ai giúp đỡ. Anh bỏ chạy, chạy miết, rồi thằng bé đó đã đuổi anh vào một căn nhà tối om… Lúc này anh bỗng nhiên tỉnh lại từ trong giấc mơ của giấc mơ ấy. Trong mơ, anh đã nghĩ bây giờ mình đã tỉnh lại rồi, mình không mơ nữa, thằng bé kia sẽ rất nhanh chạy đến lấy mạng anh… Anh sợ ơi là sợ!”
Trong cái thế giới hiện thực ấy, Trương Cổ còn gặp nhà văn rất nổi tiếng chuyên viết tiểu thuyết kinh dị Chu Đức Đông, thậm chí còn bắt tay ông ấy… Trương Cổ kể với Chu Đức Đông về giấc mơ của mình, Chu Đức Đông nói: “Câu chuyện này quá bình thường, không đáng sợ, không đáng sợ.”
… Tất cả phía trên chỉ là tưởng tượng mà thôi. Trương Cổ không thể tỉnh lại nữa.
Và đây mới là hiện thực: thằng bé đã lại xuất hiện!
Hiện thực nữa là: Chu Đức Đông hay tự nhận là không sợ ma, thì đang ở tận thủ đô, và, nghe nói ban đêm ông ta không bao giờ dám ngồi viết tiểu thuyết kinh dị cả! Xem ra, không thể mượn ông ta một chút sức mạnh tinh thần nào hết!
Trương Cổ bỗng có cảm giác muốn khóc.
Nhớ lại lời nói của bà già trong giấc mơ ấy, Trương Cổ thót tim. Đúng thế, mình không bao giờ có thể biết Ba trừ một bằng mấy.