Càng sát giờ tan trường, Cự Giải lại càng đắn đo. Sau tiết giáo dục quốc phòng, cô tìm thấy một mảnh giấy note trong cặp.
Trong đó ghi là: "Sắp kiểm tra rồi nhưng thầy thấy em tập luyện vẫn chưa đúng kĩ thuật, có nguy cơ không đạt. Cuối giờ, em đến phòng thể dục tìm thầy nhé. Thầy sẽ kìm lại cho em, nhưng đừng nói cho các bạn khác biết, mất công lại bảo thầy thiên vị. Thầy Tùng."
Cô tự biết bản thân chậm chạp trong mấy hoạt động quốc phòng như thế này, mắc rất nhiều lỗi sai. Mặc dù rất cảm kích thầy chịu bỏ thời gian ra để dạy cô nhưng không hiểu sao Cự Giải cứ cảm thấy có gì đó không ổn lắm.
"Về thôi Cự Giải. Cậu thất thần chuyện gì thế?" - Kim Ngưu đi tới hỏi han. Cự Giải nhét vội mảnh giấy note vào trong cặp.
Cô cười cười nhìn Kim Ngưu: "Hả sao cơ? Đâu có chuyện gì đâu. Các cậu về trước đi, tớ có việc. Một lát sẽ về sau."
"Mọi chuyện đều ổn chứ Giải nhi?" - Song Ngư quan tâm hỏi.
"Ổn mà ổn mà, không có gì nghiêm trọng đâu." - Cự Giải trấn an mọi người. Cô đã hạ quyết tâm rồi, cô sẽ cố gắng hết mình, nhất định hôm nay không được phụ công sức của thầy, phải luyện tập thật chuẩn kỹ thuật mới được!
Ma Kết trầm mặc quan sát biểu hiện của cô, thầm nghĩ ngợi.
Khi mọi người đều đã rời đi, Cự Giải mới hớt hải chạy về phía phòng thể dục. Đây là khu vực nghỉ ngơi riêng của giáo viên thể dục và quốc phòng do sân tập khá xa so với phòng giáo viên, đi lại không tiện.
Cự Giải bước tới, nhẹ nhàng đẩy cửa ra. Cô trông thấy một người đàn ông đang ngồi trên một chiếc ghế dài ở góc phòng, những ngón tay thon dài lướt trên màn hình điện thoại.
Tim cô hẫng một nhịp.
Tại sao lại chỉ có một mình thầy ấy? Mình tới cũng khá sớm mà, với thường các thầy cô thể dục và quốc phòng sẽ ở lại trường lâu hơn để quản lý khu vực sân tập mà nhà trường cho người ngoài thuê. Cũng có khi họ sẽ chơi thể thao, giao lưu này nọ nữa.
Lúc này, cô bỗng thấy hối hận. Quả thực, bảo cô ở riêng với thầy như vậy thì rất ngại ngùng. Dù gì thầy cũng là một người đàn ông trưởng thành, trẻ khỏe và có sức hút cơ mà.
Đang lúc Cự Giải định quay lưng bỏ đi thì thầy Tùng đã trông thấy cô. Thầy cười hiền lành vẫy vẫy tay với cô: "Cự Giải."
Tới cũng tới rồi, người cũng thấy cô rồi, cô thực không có cách nào mà. Cự Giải đành bước tới ngồi lên một chiếc ghế đơn gần đó, lúc này cô mới trông thấy có vài lon bia bên chỗ thầy ấy.
Thầy Tùng cười nhìn cô: "Hình như trông em có vẻ căng thẳng nhỉ."
"Đâu, đâu có ạ." - Cự Giải ngẩng đầu lên nói, nhưng nếu để ý thì sẽ thấy trên trán cô đã lấm tấm mồ hôi. Hít sâu một hơi, cô lấy can đảm hỏi." Thầy đang uống bia ạ?"
"Ừ, thầy chợt nghĩ tới chút chuyện." - Thầy Tùng hơi cúi đầu, rồi ánh mắt như miên man. "một vài chuyện trong quá khứ, khiến thầy bồi hồi khi nhớ lại."
Trông thầy có vẻ nhiều tâm sự như vậy, Cự Giải không đành lòng, cô cũng dần thả lỏng hơn. "Nếu có thể, thầy có thể tâm sự với em. Thế giới của người lớn rất phức tạp, em không chắc mình có thể hiểu hết được, nhưng em có thể lắng nghe ạ."
Thầy Tùng bất ngờ nhìn cô, rồi cười nhẹ có vẻ cảm kích: "Cảm ơn em rất nhiều. Thật ra thầy chỉ là đang nghĩ đến những chuyện rất lâu trước đây thôi, khi mà thầy còn trong trường quân đội.
Cự Giải thầm hiểu ra, có vẻ như đây là vết thương lòng của thầy.
"Hồi đó, thầy là một chàng thanh niên mới lớn, chập chững bước chân vào trường quân đội như ý muốn của gia đình. Rồi thầy gặp một cô gái, cô ấy rất tuyệt vời, thầy bị thu hút ngay từ lần đầu tiên gặp mặt. Thế nhân, cô ấy lại chẳng mảy may nhìn thầy lấy một lần."
Cự Giải nhìn thấy đầy thông cảm: "Thật không ngờ thầy trông đẹp trai, phong độ thế mà cô ấy lại không thích."
"Ừm, thầy cũng thấy lạ, sao cô ấy lại không thích mình nhỉ? Rồi thầy nghĩ, có lẽ mình biểu lộ chưa đủ nhiệt tình, chưa đủ chân thành chăng? Và ngày qua ngày, thầy lại càng cố gắng quan tâm cô ấy, chăm sóc cô ấy, hòng chinh phục trái tim cô ấy."
"Nhưng một ngày kia, thầy lại biết tin cô ấy có người yêu. Chính mắt thầy trông thấy cô ấy ôm ôm ấp ấp, tay trong tay với một người đàn ông khác. Tại sao cô ấy lại có thể đối xử với thầy như vậy chứ? Tại sao chứ?"
Hắn ta trở nên mất kiểm soát, cặp mày kiếm nhăn lại rất chặt, áng mắt đục ngầu đầy tức giận, biểu cảm trở nên vặn vẹo như giải phóng tất cả đau thương, phẫn nộ ra.
Cự Giải sợ hãi, cô lắp bắp nói: "Em ... em ... em không ... không biết ạ!"
Hắn cười khẩy một tiếng, quay sang nhìn cô: "Cự Giải à Cự Giải, em có biết phần tiếp theo của câu chuyện là như thế nào không?"
"Em ... em không ..." - Người cô run lên, thể hiện tâm trạng sợ hãi cực độ của cô. Tự nhiên thầy trở nên đáng sợ quá, có khi nào thầy điên lên đánh mình luôn không? Mình nên làm gì đây?
Lửa giận của hắn có vẻ như đã hạ xuống bớt, hắn nhẹ nhàng tiến lại gần với một nụ cười bình thản, ngồi xuống vị trí ngay cạnh cô.
Hắn choàng tay lên vai cô và nói: "Thầy rất buồn, rất đau lòng. Vì thế, tối hôm đó, thầy đã tìm cách đột nhập vào phòng cô ấy. Thầy rất muốn hỏi cô ấy tại sao lại như vậy, nhưng cô ấy lại rất hoảng loạn khi thấy thầy. Cô ấy liên tục đuổi thầy đi và không chịu nghe bất cứ lời gì từ thầy cả ..."
Cự Giải nuốt nước bọt, giờ phút này cô không dám tùy tiện nói bất cứ thứ gì cả. Thầy ấy hiện giờ đang ngồi rất gần cô, tay lại còn đặt lên vai cô nữa. Cả thân người có căng cứng.
"Ha, vậy nên thầy không còn cách nào khác ngoài việc chiếm lấy cô ấy, biến cô ấy thành người phụ nữ của thầy cả. Cô ấy phải là của thầy, chỉ có thể là của thầy, bằng mọi giá. Em nói có đúng không, Cự Giải?" - mắt hắn hằn tia máu nhìn chằm chằm cô, nở nụ cười quái dị.
"Em ... em không biết!" - Cô thét lên một tiếng rồi dùng hết sức đẩy tay hắn ra, đứng lên bỏ chạy.