Hoàng Anh vô cùng vui vẻ, hân hoan đứng dậy, toan trao bó hoa hồng cho cô: "Cậu nhìn này, trong bó hoa này còn có cả loại socola cậu thích nhất nữa."
Nhưng Song Tử lại chậm rãi lùi lại một bước trước ánh mắt khó hiểu của Hoàng Anh, khoé môi từ từ vẽ ra một nụ cười hoàn hảo.
Đôi mắt cô rất đẹp, khi cô nở nụ cười lại càng khiến cho nó long lanh, linh động hơn: "Tôi đã đồng ý rồi. Vậy bây giờ, chúng ta chia tay đi."
Dư luận hoang mang. Chuyện gì đây chứ, ai đời mới quen nhau chưa được phút đã nói chia tay rồi?
Nụ cười trên môi Hoàng Anh dần cứng lại, hắn ta chữa ngượng: "Cậu đang đùa gì vậy Song Song? Chúng ta chỉ mới thiết lập mối quan hệ, sao lại nói chia tay được chứ? Thôi nào, đừng quậy nữa."
Nói rồi, hắn bước về phía trước định ôm lấy Song Tử dỗ dành, nhưng cô lại lùi về phía sau thêm ba bước. Nụ cười trên môi tắt ngúm, ánh mắt cô sắc bén như mũi dao chĩa thẳng về phía hắn: "Tôi đồng ý trở thành bạn gái cậu rồi, cậu đã thắng cuộc cá cược với đám bạn của cậu rồi, không phải sao?"
Sắc mặt của hắn tái mét. Cô ... cô đã biết rồi!
Trước sự chứng kiến của bao nhiêu người, cô lại tiếp lời: "Cậu muốn chơi một trò chơi tình ái với tôi, được, tôi tiếp cậu hết mình. Hiện tại cậu thắng cược rồi, trò chơi của chúng ta ... xem như kết thúc."
Cô nhất mép cười lạnh, trong đáy mắt toàn là sự khinh bỉ và chán ghét.
Hoàng Anh hoảng loạn, vội túm lấy cánh tay cô: "Cậu ... cậu nghe tớ nói đã. Đúng là ban đầu tớ tiếp cận cậu vì mục đích riêng, nhưng sau khi tiếp xúc với cậu, tớ nhận ra ..."
Hơi dừng lại một chút, hắn lấy hết dũng khí để nói tiếp: "Tớ nhận ra tớ thật sự thích cậu rồi. Tớ rất thích cậu, thích cảm giác được ở bên cậu, thích được nhìn thấy cậu mỗi ngày. Chuyện lúc trước là tớ sai, tớ xin lỗi. Nhưng tớ có thể bù đắp, cậu cho tớ cơ hội được chuộc lỗi với cậu có được không?"
"Cậu nghĩ tôi là đứa ngốc à? Thế là việc cậu thích tôi nên cậu tự cho mình cái quyền dàn cảnh cho đám lưu manh gây hấn với tôi, Để cậu có cơ hội "anh hùng cứu mỹ nhân" sao?" - Song Tử cao giọng nói, đầu mày nhíu chặt thể hiện rõ sự tức giận của cô.
Hắn thất thần buông thõng tay. Đám đông xung quanh bàng hoàng, thật không thể ngờ cậu ta lại có thể dùng đến thủ đoạn này chỉ để gây sự chú ý với con gái.
"Hoàng Anh, tôi từng cho cậu cơ hội để nói sự thật, nhưng chính cậu đã không nắm bắt nó. Cậu biết đấy, trên đời này tôi cực kỳ ghét người khác lừa dối, cực kỳ ghét bị coi như trò đùa. Lòng tin con người có hạn, lòng tin tôi dành cho cậu là càng ít tỏi, thế nhưng cậu không tiếc phung phí nó để đạt được mục đích của mình. Nhẽ ra tôi muốn chờ đến khi cậu thổ lộ thì câu chuyện này sẽ ngã mũ, nhưng không ngờ cậu lại chơi trò áp lực dư luận này với tôi. Vậy thì kết cục này, là do cậu tự chuốc lấy."
Nói rồi, Song Tử lạnh lùng xoay người rời đi. Vốn dĩ kiểu người như hắn ta sẽ không thể làm trò tỏ tình công khai thế này, nhưng lần này hắn ta lại làm như vậy. Vì hắn ta muốn mượn làn sóng dư luận để thúc ép cô đồng ý, bởi trước giờ cô chưa làm mất mặt ai chốn đông người cả. Chắc là hắn ta cũng không chắc chắn nên mới làm thế, nhưng có vẻ như hắn đã quá tự tin khi nghĩ rằng cô sẽ còn cho hắn mặt mũi sau tất cả những việc tồi tệ hắn đã làm.
Hoàng Anh không cam tâm, vội níu tay cô lại: "Song Tử, tớ xin lỗi, tớ có lỗi với cậu. Tất cả đều là tớ sai cả. Nhưng tớ xin cậu, cho tớ một cơ hội làm lại được không? Chúng ta sẽ bắt đầu lại, tớ hứa sẽ đối xử với cậu thật tốt, không làm gì khiến cậu thất vọng nữa có được không?"
Mặc kệ người xung quanh, mặc kệ có mất mặt hay không, hắn cũng không thể để cô đợi đi được. khó khăn lắm mới tìm được người hợp với hắn như thế, thấu hiểu hắn như thế, hai người ở chung hòa hợp như thế, sao nói đi là đi được?
Một bóng người vụt đến, hất tay hắn ra: "Đại tỷ đã nói không muốn dây dưa với cậu nữa rồi, cậu còn níu mãi không buông làm gì. Sau những chuyện tệ hại cậu đã làm với cô ấy mà cậu còn có thể mặt dày nói những lời này sao? Vô liêm sỉ, không đáng mặt đàn ông!"
Song Tử liếc mắt một cái rồi vô tâm bỏ đi. Người như vậy, không đáng để cô thương xót. Nhân Mã cũng vội chạy theo cô.
Cô đi về hướng của các sao đang nấp, sau đó mọi người cùng rời đi.
Thiên Yết đứng ngay cạnh cô, nhếch môi cười nói: "Thật không nhìn ra, trái tim cậu lại sắt đá như vậy."
Song Tử cảm thấy thú vị, nhướng mày nhìn Thiên Yết: "Ồ, vậy ra cậu lại có một trái tim thật ấm áp nha!"
Thiên Yết chỉ cười cười không đáp.
Bạch Dương nhanh nhảu nói: "Mà chuyện lần này cũng may có Thiên Yết, chúng ta mới sớm biết được ý đồ xấu xa của tên đó."
Mọi người gật gù đồng tình. Chuyện hôm đó, sau khi Song Tử và Hoàng Anh tới bệnh viện, Thiên Yết ở lại thu dọn tàn cuộc. Và đương nhiên, anh phải điều tra kỳ càng rồi.
Hàn gia của Ma Kết và Thiên Yết là gia tộc lớn, hắc bạch đều phải kiêng dè. Nếu Ma Kết thiên về con đường chính đạo thì Thiên Yết anh lại là bá chủ nhánh tà đạo của Hàn gia.
Anh tra hỏi đám côn đồ kia một lúc thì cũng hỏi rõ ra được ngọn nguồn, nên báo với cô. Lúc đó, tưởng cô sẽ rất sốc, bởi thời gian qua mọi người đều nghĩ hai người rất thân thiết, tình cảm tiến triển rất tốt, ai ngờ cô lại chỉ cười khẩy một cái, Ánh mắt cũng không có chút độ ấm nào.
Vào lúc đó, Thiên Yết không khỏi đánh giá cao Song Tử. Sự lạnh lùng sâu trong cốt tủy của cô gái này không hề kém cạnh anh, chỉ là hai người trái ngược nhau. Cô là người ngoài nóng trong lạnh, còn anh thì lại là người ngoài lạnh trong nóng.
"Tính ra tôi cứ nghĩ Song Tử sẽ xiêu lòng cơ, dù gì người ta cũng là hotboy của trường cơ mà. Nhưng không ngờ cậu lại chẳng hề để tâm đến." - Thiên Bình cười nói.
"Người theo đuổi Song Tử trước giờ nhiều như lá mùa thu, hiếm lạ gì cái loại này chứ." - Sư Tử vỗ ngực tự hào. Đó là bạn cô đó nha, bạn cô chính là đóa hoa rực rỡ nhất đó nha.
Mọi người đều phì cười, vui vui vẻ vẻ bước về lớp.
Thật ra, ngay từ lần gặp đầu tiên, Song Tử đã nhận ra Hoàng Anh nguỵ trang để tiếp cận mình. Đều là người có vẻ ngoài xuất chúng và có nhiều tài lẻ, cô biết rõ những người như họ sẽ luôn tồn tại một sự tự tin, kiêu ngạo, làm sao có thể cúi mình khép nép, e dè như hắn thể hiện ra chứ? Sau đó, Hoàng Anh đã dùng dáng vẻ toả sáng nhất để thu hút sự chú ý của cô. Cô biết hắn có mục đích nhưng sau đó hắn chịu chuyển sang dùng con người thật của hắn để tiếp cận cô, nên cô mới âm thầm để hắn nghĩ hắn có hi vọng, xem hắn muốn làm gì. Thật không ngờ lại như vậy!