Từ đoạn này trở đi là đến vol 2 của LN.
------
Ta, Sazanjill Lukino Lapisenta là đệ nhất hoàng tử của vương quốc Lapisenta. Lẽ dĩ nhiên khi ta được chọn làm thái tử.
Ta không biết thứ tự sinh trước sau mang ý nghĩa thế nào. Ta chỉ biết nghĩa vụ của ta là trở thành quốc vương từ lúc được sinh ra. Cùng lúc đó, vị trí hoàng hậu tương lai cũng được thảo luận.
Khi ta lên năm, vợ tương lai của ta cũng được giới thiệu đến.
“Sazanjill, đây là Lelouche. Cô bé này sẽ trở thành vợ của con.”
Dù bảo nhỏ đó là vợ tương lai của ta thì…
Ta chỉ thấy mái tóc đen của một cô nhóc nấp sau người cha phốp pháp của cô. Mái tóc đen dài đó thật sự rất đẹp. Mẹ ta nói màu tóc đó không phổ biến ở vương quốc Lapisenta này. Rõ ràng đó là đặc điểm của một người ngoại quốc. Mẹ cô ta là một người xinh đẹp, còn được biết đến là “Người đẹp ngoại quốc.”
…Ta không nghĩ mẹ sẽ thấy vui đâu, vì danh hiệu đó đáng lẽ pahir dành cho một nữ hoàng như bà. Hơn nữa, con gái của đối thủ sẽ trở thành người kế vị sau này. Nghĩa là người con gái đó sẽ trở thành vợ tôi và đứng cạnh tôi cùng gánh vác tương lai của đất nước.
…À thì, câu chuyện của người lớn giờ chẳng nghĩa lí gì với ta cả. Chúng ta chỉ mới năm và hai tuổi thôi.
“Ra vườn chơi với bạn đi.”
Người lớn lại sắp có một cuộc thảo luận, nên trách nhiệm trông coi Lelouche được giao cho ta. Ừ thì có hầu gái ở đây nữa, nhưng… Xem chừng nhỏ hơi tò mò trước hành động của ta. Nhỏ nhìn chòng chọc ta không rời mắt đây.
Gặp rắc rối rồi…
Ta có một đứa em trai cũng ngang tuổi nhỏ, nhưng nó giờ đang bị cảm và nghỉ ngơi rồi. Ừ thì đây là lần đầu ta phải trông chừng một đứa con gái. Thỉnh thoảng ta cũng có thấy vài đứa con gái trong buổi tiệc trà của mẫu thân, nhưng ta chỉ chào hỏi là cùng. Ta chưa lần nào đi chơi với mấy nhỏ đó.
Nên là, giờ ta phải tính sao với một đứa con gái sắp khóc tới nơi vì phụ thân nhỏ vừa rời đi đây?
“Em có sở thích gì không?”
“…”
“Em thích hoa không? Mình ra vườn nha.”
“…”
“Hay là em có muốn anh chuẩn bị đồ ngọt không?”
“…”
“Ư, vậy ngựa thì sao? Anh sẽ làm…”
“N, ngựa?”
“…?”
“Ngựa!”
…Mắc gì nhỏ phản ứng trước mỗi cái đó thế?!
Hai tiếng đã trôi qua trước khi cha mẹ nhỏ tới rước. Ta cho nhỏ cưỡi trên lưng còn ta thì bò trong suốt khoảng thời gian đó.
“…Điện hạ, có lẽ tôi đã hình dung được tương lai của hai người rồi.”
“Chà, ai đó đã từng nói người đàn ông sẽ thấy hạnh phúc nếu được một người phụ nữ cưỡi lên đó.”
Khi họ nói điều đó, ánh nhìn của phụ thân và mẫu thân nhỏ có vẻ lãnh đạm. Ta không biết nhỏ có thấy vui không, trông cô bé với mái tóc đen này có vẻ cũng tận hưởng lắm.
Sau đó, ta gặp nhỏ thường xuyên hơn.
Dù đã đính ước, nhưng lúc đó bọn ta vẫn chỉ là những đứa nhóc tám hay năm tuổi. Bọn ta chỉ có mỗi việc dạo chơi trong khu vườn rồi hái hoa bắt bướm.
“Mà Lelouche nè, em đi bắt ếch thế này có ổn không đó?”
“Tại sao?”
Ta ấn tượng về nhỏ là một cô gái ngây ngô. Nhỏ không quan tâm lắm đến lễ nghi – chắc do mẫu thân nhỏ là một người ngoại quốc. Ta được biết dì ấy là công chúa đệ tam ở nước nhà… Mà, ta không có ý gì xấu với một vương quốc mà ta không biết nhiều tới.
Cũng nhờ cô bé này mà ta được thoải mái tận hưởng.
“Thì Lelouche là con gái mà? Em không muốn đọc sách tranh gì đó sao? Mình vẽ chung với nhau cũng được đó.”
“Em ghét chơi trong nhà lắm.”
“Vậy à?”
Hôm qua trời có mưa, nên Lelouche nghĩ vẫn còn vài con ếch trong vườn (Hẳn nhỏ biết chuyện đó nhờ đọc sách tranh rồi).
Cuối cùng thì chúng tôi lại té xuống một vũng nước.
Lelouche phụng phịu má.
“Hôm qua em tập may với mẹ…”
“Thế, em may gì thế?”
“Một con thỏ đồ chơi.”
“Vậy tuyệt quá rồi?”
“Nhưng nó không dễ thương chút nào.”
Nhỏ nói và cúi mặt xuống. Vũng nước phản chiếu khuôn mặt dường như sắp bật khóc.
Nhỏ mới năm tuổi mà nhỉ? May vá không tốt thôi mà, sao lại buồn đến vậy?
Theo ta biết việc giáo dục cho thái tử phi sẽ bắt đầu sau khi nhỏ kết thúc tiệc sinh nhật năm tuổi. Ta được cho phép gặp nhỏ một chút, nhưng mẫu thân ta nghiêm khắc lắm. Bà ấy còn nghiêm khắc hơn bình thường nữa. Em trai Zafield và ta cũng thường bị phạt… Nhưng ta có cảm giác bà còn nghiêm với Lelouche hơn.
Thật sự là ta không thể chịu được.
Cô gái nhỏ đó lẽ ra nên khóc và chạy đi. Nhưng nhỏ lại cố nuốt nước mắt ngược vào trong mà đối mặt với sự nghiêm khắc của mẫu thân ta.
…Vậy, chiều nhỏ một chút chắc không sao đâu ha?
“Nếu được thì em cho ta món đó được không?”
“Sao ạ?”
“Con gấu bông ấy. Sắp tới sinh nhật ta rồi. Ta muốn con thỏ bông đó.”
Mắt nhỏ mở to ra. Đôi mắt màu đen hình ngọc trai tương phản với màu da của nhỏ đang nhìn ta không ngớt. Nhưng nhỏ ngay lập tức hạ ánh nhìn xuống dưới.
“Nhưng em lỡ vứt nó đi rồi.”
“Nếu vậy thì làm lại thôi.”
“Nhưng nó xấu lắm?”
“Được mà.”
“Không có dễ thương tí nào hết?”
“Ta vẫn thích mà.”
Sau đó, nhỏ khúc khích cười, “Điện hạ kì lạ ghê.” Mới dạo trước, nhỏ vẫn còn gọi tôi là “Onii-chan”. Cảm giác như chuyện đã xãy ra lâu lắm rồi vậy, làm ta có hơi cô đơn.
“Ta mong chờ lắm.”
Chỉ cần làm cho Lelouche hạnh phúc, chuyện gì cũng không thành vấn đề.
Đó là lời thề ta đã lập nên với hôn thê của ta thời thơ ấu.
“Con thú bông em hứa làm… không phù hợp với Điện hạ lắm. Nên thay vào đó em tặng anh thứ này.”
Trong bữa tiệc sinh nhật, Lelouche đã tặng ta một cây bút máy trong khi cố bắt chước giọng trưởng thành. Một con thỏ nhỏ được khắc lên cùng với tên của tôi có lẽ là để bù lại cho việc nhỏ thất hứa. Có lẽ do đứng trước nhiều người nên nhỏ thấy ngại. Nhỏ dáo dác nhìn qua lại cha mẹ mình và mẹ ta.
Tuy nhiên, ta đã nhận ra rồi.
Nhỏ hắn phải cố hết sức để làm con thú bông. Nhỏ là người đã vứt nó đi khi ta nói muốn xem.
Do đó-
-Tôi cẩn thận nhận lấy cây bút máy và trưng ra nụ cười để mọi đều thấy.
“Cảm ơn em! Ta rất vui!”
“Nếu vậy… thì em an tâm rồi.”
Nhưng, Lelouche ơi – em có biết không?
Trong túi áo của ta là con thỏ bông mà em tưởng mình đã bỏ đi. Không lí nào ta lại bỏ đi món đồ mà em làm đâu. Sự cố gắng, cả sự chân thành của em – ta muốn trân trọng em cả cuộc đời này.
“Đây là món quà sinh nhật tuyệt vời nhất của ta.”