-Còn lại 25 ngày.
“Nghe đâu cô vừa từ chối ông anh ta nhỉ?”
Tin đồn đã lan ra khắp học viện rồi sao?
Thay vì trả lời, tôi chỉ nhìn chằm chằm vào người đối diện. Tôi lúc này đang rất khó chịu. Đến thăm tôi thế thì người cũng tuyệt lắm đấy-
-Nhưng xin thứ lỗi.
Cơ thể tôi mệt mỏi, cơn sốt vẫn chưa hết hẳn.
Ngay lúc này, tôi không có đủ năng lượng để gặp ngài ấy.
Điện hạ Zafield – người được biết đến với cái tên “Hoàng tử bạc” lần nữa nở nụ cười sát gái.
“Có khi nào… cô đổ ta rồi không?”
“Tôi không có tâm trạng để đùa đâu ạ.”
Điện hạ bật cười và nhanh chóng đáp, “Phũ ghê”
...Có gì phũ?
Chẳng phải việc để tin đồn lan ra, ngay từ đầu là lỗi của ngài rồi sao?
Nếu ngài không đứng sau thao túng Tiểu thư Lumiere, liệu chuyện có đi đến nước này không?
“Này, đó là gì thế?”
Khi tôi thở dài, Điện hạ Zafield quay sang nhìn tôi.
Tôi đang chơi với một con thú bông nhỏ màu trắng. Mà, gọi là thú bông thì cũng nói không đúng. Đã bị mòn nhiều chỗ rồi. Đáng lẽ con này phải là con thỏ, nhưng mặt thì lại xấu đau xấu đớn. Màu vải chắc là màu hồng. Chưa kể còn đôi tai thì cũng không dài lắm.
Một con thú bông kì cục do một đứa nhóc làm, giờ đã được may lại đường chỉ mới. Mặc dù đường may có xấu – Mà tôi cũng không có tư cách để nói câu đó. Tất nhiên tôi đã luyện tập ngày đêm rồi, nhưng kĩ năng của tôi vẫn ở mức dưới trung bình.
Trong khi đang nhớ lại những lúc tôi làm cái đường chỉ thành mấy sợi mì, tôi trả lời câu hỏi của Điện hạ.
“Điện hạ Sazanjill hôm qua để quên ở đây. Ngài đưa lại cho ngài ấy được không?”
“Ta không nghĩ ông anh ta lại có sở thích này đó.”
“Phư phư, sở thích hay nhỉ, chắc chắn ngài ấy không muốn mọi người biết đâu.”
Đường đường là quốc vương tương lai và sắp bước sang tuổi 18 mà lại mang theo bên mình con thú bông bẩn như vậy… Hẳn sẽ có không ít tin đồn khó chịu. Dù thế, ngài ấy vẫn mang theo bên mình ở mọi nơi… Chắc chắn nó vẫn quan trong với ngài ấy lắm.
Tuy nhiên, khi tôi đưa cho Điện hạ Zafield, ngài ấy chỉ vẩy tay.
“Xin lỗi, ta phải từ chối thôi. Ta không muốn nói chuyện với anh ta.”
“Ôi chà, lí do là gì vậy?”
Khỏi phải nói, cả hai người đều đang sống ở lâu đài hoàng gia. Học viện chỉ cách lâu đài khoảng nửa tiếng đi bộ, nên họ thường về thẳng lâu đài thay vì ở lại học viện.
“Hôm qua, ta với anh ấy có hơi động tay động chân một chút.”
“…Sao cơ?”
Có lẽ là tranh cãi gì đó. Chỉ mới sau có một ngày thôi, nhưng trên người Điện hạ Zafield không có lấy thương tích nào hết. Có lẽ do thấy tôi nghiêng đầu thắc mắc nên Điện hạ nói tiếp.
“À, tất nhiên là ta thắng. Anh ấy ra tay trước, nhưng khi ta đánh trả lại thì ảnh bị nốc ao trong một chiêu. Giờ ta còn thấy có lỗi với anh ấy nữa.”
“…Là hội trưởng hội kiếm thuật, phải chăng ngài đã thiếu cảnh giác nhỉ, sư phụ?”
“Ta không biết phải nói sao khi tự dưng trở thành sư phụ của Lelouche nữa.”
Điện hạ cố ý nhún vai, sau đó bắt chéo chân và áp hai tay lên má. Ngài dùng ngón tay gãi lên cổ. Chắc kèo có mấy chị em thấy cảnh này là ngất luôn tại chỗ.
Tôi đơn giản là đánh mắt ra chỗ khác.
“Vậy, lí do cho cuộc ẩu đả là gì vậy?”
“Ơ? Cô mà quan tâm sao?”
“Đừng chọc tôi nữa.”
Mặc dù ngài ấy vừa làm rồi.
Điện hạ mãi cũng nói.
“…Anh ấy tự dưng xông tới, bảo là ‘Mày đã làm gì với Lelouche của tao?!’ Nên ta mới đánh trả. Mà yên tâm, hiện giờ chỉ có ta biết chuyện cô hủy hôn ước thôi.”
Điện hạ cười khổ trong khi than thở về ông anh thiếu suy nghĩ kia.
“Đúng thật ha.” Tôi đáp.
Chúng tôi đều để ý đến những món quà để đầy trong phòng. Tất cả đều mới được đưa đến sáng nay. Trong khi hầu gái kiểm tra danh sách, chúng tôi nhận ra chỗ quà gồm cả giường ngủ, đồ ngủ, gấu bông cỡ lớn và cả sách… Tôi đã kêu đem trái cây và nguyên liệu các cái xuống bếp rồi. Nhưng còn mấy món quà khác để đầy trong phòng thì tôi chịu thua.
“Vậy ở đám tang của tôi, ngài nghiêm khắc hơn thế này được chứ?”
“Hả? Nếu cô đang nói đùa thì câu đó tệ quá đấy. Không xúi quẩy chuyện xui rủi nữa nên dừng được chưa?”
“Đừng nóng chứ.”
Ngài ấy đáp lại có hơi lạnh lùng nên tôi khẽ cười
Điện hạ thở dài và đưa cho tôi một bó hoa. Bông hoa hồng cam gây ấn tượng với người nhìn.
Điện hạ nói tiếp.
“Nhận được từng này quà, ta nghĩ món quà này bình thường quá.”
“Không phải vậy đâu. Mặc dù nhiều thế này, nhưng chẳng ai tặng hoa cả.”
“Thì, ông anh ta là người kiểu vậy mà ha…”
Điện hạ giả vờ ngạc nhiên như thể việc đó nghiêm trọng lắm.
“Liêm chính và chân thành là những đức tính tốt. Tuy nhiên, với người đứng đầu thiên hạ, liệu những thứ đó có cần thiết không?”
“Ôi da. Vậy ngài nghĩ ngài phù hợp với ngai vàng vì ngài ranh mãnh sao?”
“…Ta cũng từng nghiêm túc suy nghĩ chuyện đó, nên ta đã thử một chút.”
Có lẽ với ngài ấy, nhắm đến Lumiere cũng là một phần của việc ‘thử’.
Tôi nhìn thẳng vào Điện hạ Zafield, người đã lên kế hoạch gài bẫy hôn thê của người khác. Sau khi thành công biến cô ta thành nữ chính bi kịch, anh ấy sẽ làm gì tiếp theo? Liệu Điện hạ sẽ bỏ mặc cô và biến cô thành phản diện – Hay sẽ bảo vệ cô ấy đây?
Tôi không hiểu được cách nghĩ của ngài ấy.
“Ngài vẫn còn quấy rầy tiểu thư Lumiere chứ?”
“Không. Cô nắm được đuôi của ta rồi. Không lí do gì để ta tiếp tục cả. Tất nhiên nếu cô nghĩ ta phù hợp hơn cho cái ghế vàng thì ta sẽ dùng hết khả năng để nghiền nát cô ta.”
“Pha trò rườm rà thật đấy.”
Tôi khịt mũi, Điện hạ cũng đứng dậy và chỉnh trang lại quần áo.
“Ta mừng vì cô trông khỏe hơn ta tưởng.”
“Cảm ơn ngài đã bận tâm. Tôi dự định sẽ đi học vào tuần sau, nên nhờ ngài lại dạy tôi tiếp.”
“Cô vẫn còn luyện nữa à?!”
“Tất nhiên.”
Tôi mỉm cười khẳng định, còn Điện hạ chỉ biết gãi đầu.
“…Nói thật chứ, mặc dù có ngoại hình như thế nhưng Lelouche lại chẳng sợ gì cả.”
“Ara, có phải khen tôi không?”
“Để ta yên đi.”
Điện hạ vẫy tay trong khi đi về phía cửa. Tuy nhiên, ngài ấy không mở cửa.
“Nè Lelouche.”
“Gì vậy?”
“Lelouche thích ai nhất thế?”
Tôi chỉ cười và nhìn vào đôi mắt màu lưu ly của ngài ấy.
Sau đó, Điện hạ thở dài, để lại một câu trước khi rời đi “Chăm sóc bản thân đó.”
Cánh cửa đóng lại. Tôi nhìn sang bó hoa vừa được tặng.
Hoa hồng cam – trong ngôn ngữ các loài hoa, loài này mang nghĩa ‘liên kết’.
Vậy là… ngài ấy muốn mối liên kết giữa chúng tôi không thay đổi? Hay ngài muốn đưa cho anh trai mình khi họ vừa mới cãi nhau xong? Mà cũng có thể ngài ấy chỉ đơn giản là không biết đến ý nghĩa của chúng.
“Nếu tôi yêu ngài, chắc chắn tương lai sẽ rất hạnh phúc.”
Trong lúc tưởng tượng về một tương lại chẳng thể xảy ra, tôi đặt con thú bông đã sờn cùng bó hoa lên bàn. Sau đó, tôi nằm xuống giường và nhắm mắt.
-Còn lại 25 ngày.
Thời gian còn lại của tôi giờ chỉ còn một phần tư nữa.