T liệt vẫn hoàn T liệt (")>
____________________
-Còn lại 26 ngày.
Sáng hôm sau khi tôi thức dậy, cơn sốt đã hạ đi chút ít. Theo bác sĩ dặn, tôi sẽ khỏe hẳn nếu nghỉ ngơi đầy đủ trong hai hôm nữa. Có vẻ tuần sau tôi sẽ hồi phục và đến trường được.
Nói thật chứ tôi nghĩ mình vẫn đi học được mặc dù vẫn còn sốt nhẹ. Tuy nhiên, câu chuyện là cha mẹ tôi lại lo lắng hơi quá.
Dù vậy, khi biết đây chỉ là cảm bình thường đã làm tôi an tâm. Như tôi nghĩ, bệnh tật sẽ không phải là nguyên nhân cho sự kết thúc của tôi. Khả dĩ nhất là tôi sẽ chết do tai nạn hoặc hành động thù ác của ai đó.
Hay nói cách khác – Ai sẽ là nguyên nhân.
“Ngài có việc gì ở đây vậy ạ, Điện hạ Sazanjill?”
“Không gì cả… Mà hơn nữa, ta đến thăm hôn thê của mình cũng không được sao?”
Với vẻ mặt kính cẩn hợp với cái danh “Hoàng kim Thái tử”, đệ nhất hoàng tử của Vương quốc Lapisenta đã ghé thăm dinh thự của tôi.
Tôi chợt nhận ra vết thương trên cằm ngài ấy đã lành.
“…Lúc tôi ngã xuống cầu thang-”
“À, việc đó…”
Đúng thế, tôi có một chuyện rất quan trọng phải nói với Điện hạ.
Do đó, tôi cúi đầu với sự thỏa mãn của bản thân-
“-Cảm ơn điện hạ đã giúp tôi, mặc dù việc đó đã làm ngài bị thương.”
“Nyuah?!”
‘Nyuah” …?
Hoàng tử mà lại thốt ra tiếng kiểu gì đấy?
Khi tôi nhìn chằm chắm ngài ấy với ánh mắt lạnh như băng, Điện hạ liền đảo mắt đi.
“Từ đâu mà cô nghe được chuyện đó?”
“…Lời tiên tri của ông thần nào đó chăng?”
Tôi vừa cười vừa trả lời. Ngay lúc đó, đôi mắt màu xanh lapis của Điện hạ nhìn thẳng vào tôi.
“Ta nhớ lần đó Lelouche đã tiếp đất đẹp lắm. Chắc chắn là ý của thần rồi!”
“Ây da. Tiếp đất đẹp và sau đó tôi hôn mê suốt cả ngày?”
“Đúng thế! Ta rất ấn tượng với cú xoay người ba vòng rưỡi của cô, hết hồn luôn!”
…Điện hạ, Ngài ảo tưởng hơi bị tào lao rồi đó.
Tôi thấy hơi lo. Quốc vương tương lai mà khả năng nói dối lại tệ thế này…
Trong 26 ngày tới thì tôi chỉ mấy chiêu cho Điện hạ cũng được đó chứ.
Tôi che mặt đi và khúc khích.
“Phải làm sao đây, tôi không nghĩ ra lời nào để nói hết.”
“Nhưng hơn hết, ta rất mừng vì Lelouche vẫn bình an.”
Nhìn thấy tôi như thế, Điện hạ nhẹ nhõm ngồi xuống.
À, khuôn mặt ngài ấy thật dịu dàng.
Đã lâu rồi tôi không nhìn vào khuôn mặt của Điện hạ.
…Đúng thật là đã quá lâu rồi tôi không được dịp quan sát lấy khuôn mặt ấy.
Tôi tự hỏi tại sao… có lẽ vì chúng tôi đã tìm cách ở một mình.
Bên cạnh đó, cô ấy hiện không có ở đây.
“…Tiểu thư Lumiere không đi với ngài sao?”
“À chuyện đó, ta có mời rồi nhưng cổ cương quyết từ chối.”
“Ô, ngài làm gì cô ấy vậy ạ?”
Tôi áp tay lên má và nghiên đầu.
Hai người thân nhau tới mức hẹn gặp nhau vào ngày nghỉ luôn à…
Tuy nhiên, trước khi tôi kịp nói gì thêm, Điện hạ đã cất tiếng.
“Ta nghe trong thời gian cô vắng mặt, Lumiere còn học nhiều hơn nữa. Cô cũng biết đó, đầu tuần sau có bài kiểm tra thường xuyên rồi. Để đáp lại lòng tốt của cô, cô ấy muốn cho cô thấy một con điểm thật tuyệt vời.”
“Chờ đã, cổ không dành thời gian để đi chơi sao?”
“…Ta còn chẳng hiểu tại sao cô lại giáo dục nghiêm khắc cho Lumiere nữa là.”
Không hề nghiêm khắc nhé. Tôi chỉ làm cho cổ chú tâm đến những điều cơ bản của một thái tử phi trong 100 ngày thôi.
Mà, tôi không biết Lumiere có suy nghĩ thế nào, nhưng tôi sẽ nghe Điện hạ kể lí do cổ được thong thả.
“…Ta không định thực hiện lời hứa với ai ngoài Lelouche cả.”
Mặc dù cả Lumiere lẫn vị thần đều nói theo hướng khác.
Nhưng quả thật, đáng sợ lắm.
Họ có thể hiểu lầm rằng tôi là phù thủy hay quái vật gì đó, nhưng tôi chỉ là một người con gái bình thường thôi. Do đó, việc hôn phu của mình bị cướp đi bởi người con gái khác thật sự buồn lắm. Tôi không hiểu tình yêu là gì hết, nhưng tôi vẫn luôn nghĩ mình sẽ ở bên cạnh Điện hạ cả đời.
Nên khi phải từ bỏ điều đó… cũng đáng tiếc lắm nhỉ?
Nếu chuyện đã định như vậy, thì tôi chạy trốn khỏi đây sẽ tốt nhỉ?
Sau cùng, tôi chỉ còn 26 ngày nữa thôi. Vị thần có lẽ sẽ chế nhạo cuộc đời đáng thương hại này, nhưng tôi vẫn sẽ không thay đổi.
Tuy nhiên, Điện hạ cắt ngang suy nghĩ của tôi.
“Ta xin lỗi vì đã làm cô hiểu lầm về mối quan hệ với Lumiere. Cổ chỉ là bạn của ta thôi. Bọn ta đang khá thân thiết với nhau. Tuy nhiên, ta đã vạch sẵn đường ranh giới rồi. Nếu cô muốn thì từ giờ, ta sẽ chỉ chơi thân với những người bạn cùng giới thôi.”
Điện hạ nói một chuyện vô cùng bất ngờ và hỏi xem tôi muốn ngài ấy làm gì.
Biểu cảm ngài ấy cực kì nghiêm túc. Cứ như ngài ấy đang giải quyết một vấn đề nghiêm trọng.
Lựa chọn giữa hai điều đó… Ngài ấy nói sẽ thực hiện theo quyết định của tôi.
Tôi không hiểu ngài ấy nói gì cả.
Không phải, tôi chỉ giả vờ không hiểu thôi.
“…Điện hạ quan tâm tới tiểu thư Lumiere để giúp cổ sao?”
“Phải. Tại trông cô ấy như đang bị bắt nạt một cách thô tục. Do đó ta mới quyết định trở thành tuyến trước cho cổ. Ta muốn giải thích với cô lắm, nhưng không có cơ hội…”
“Việc đó… thứ lỗi cho tôi.”
Điện hạ nói với tôi chuyện mà tôi đã biết từ trước. Thật sự là tôi biết chứ. Điện hạ là một người rất nghiêm túc. Và ngài ấy cũng không biết nói dối. Ngài ấy rất thẳng thắn, đến mức hành động của ngài còn bị người khác xem là thiếu tự trọng.
Nên là dù tôi có muốn không hiểu thì cũng không thể.
Lumiere sẽ nói gì đây?
Tôi vẫn còn nhiều điều cần dạy cô ấy lắm… Vì cổ là người sẽ thay thế tôi mà.
“Tin đồn về việc tôi bắt nạt Lumiere ạ?”
“Không có chuyện đó đâu. Ta tự hỏi liệu khi để cô đến gặp Lumiere thì tin đồn có biến mất không.”
“Tôi có thể nói dối đấy?”
“Cô không cần thiết phải làm vậy, vì ngay từ đầu cô đã không làm mà.”
Ngài ấy không trả lời câu hỏi của tôi.
Vậy là đủ rồi…
Tôi thấy việc đấy ngu ngốc đến buồn cười mất.
“Ngài vụng về thật.”
“Ta không thể phản bác lại được.”
Tại sao ngài lại cúi đầu sâu đến thế?
Cớ sao ngại lại tin tưởng tôi đến thế?
“Ta xin lỗi vì đã làm cô thấy khó chịu.”
Ngài ấy cúi đầu thật sâu. Sau đó, Điện hạ ngẩn mặt lên, “Từ đầu, lí do cho mọi chuyện này…” Ngài ấy định lấy ra vật gì đó từ trong túi quần.
“…Đủ rồi ạ.”
“Sao cơ?”
“Tôi nói mọi chuyện ổn rồi.”
Tôi không thể chịu nổi lời xin lỗi chân thành ấy nữa.
Tôi đã từ chối ngài ấy hết lần này đến lần khác. Tôi chỉ là một con nhỏ yếu đuối, chạy trốn khỏi thực tại không biết bao nhiêu lần thôi.
Tôi không phải là đối tượng phù hợp để đáp lại cảm xúc của ngài ấy.
“Này, Điện hạ Sazanjill.”
Hà, tôi nên nói với ngài ấy vào phút cuối mới phải.
Tôi không cố gắng mỉm cười, cũng chẳng cười lớn. Vì đó không phải là chuyện nên làm trước khi gặp Lumiere.
Hơn nữa, nếu tôi điều gì tương tự như thế, tôi sẽ không còn tư cách của một quý cô nữa.
“Tôi đã có người thương rồi.”
Tôi xin lỗi, Điện hạ Sazanjill.
Đáp lại sự chân thành của ngài – tôi nghĩ đây là lựa chọn tệ nhất.
“Nên xin Điện hạ hãy hủy bỏ hôn ước với tôi.”