-Còn lại 27 ngày
“…Thôi xong rồi.”
Thời tiết hôm nay thật đẹp. Điện hạ Sazanjill hẳn đã đợi tôi ở cổng trường lúc sáng. Còn Điện hạ Zafield chắc chắn sẽ tập kiếm với biểu cảm khó xử. Tôi cũng muốn hỏi Lumiere chuyện hôm bữa nữa.
Tuy nhiên, tôi chỉ có thể tưởng tượng ra cái cảnh đó thôi.
Bởi giờ tôi còn không nhấc nổi người trên giường nữa là.
Ngay lúc này đây, Lelouche Elcage đang ở trong tình trạng còn đúng một chấm sinh lực thôi. Trắng ra là tôi bị cảm. Sau khi bị đổ nước lên người như thế, tôi không muốn phải đi ngủ mà không đi tắm trước. Tuy nhiên, tiết trời lúc ấy lạnh lắm. Điều đó không có liên quan gì đến việc tôi thức trắng ba đêm liên tiếp đâu.
…Thôi được rồi, tôi thừa nhận đã làm quá sức mình.
Ở ngoài cửa sổ, bầu trời đã chuyển hẳn sang màu của hoàng hôn.
Mặt trời đỏ rực, sáng bừng. Vậy mà nó trông thật lẻ bóng.
Bỗng dưng tôi nhớ lại bức tranh “Buổi chiều không tên”.
Bữa tiệc khiêu vũ sắp tới là bữa tiệc thường niên cho học sinh để thưởng thức kiệt tác đó. Andre Oscar, người đã vẽ nên bức tranh đó đã từng tốt nghiệp ở học viện này. Ông ấy đã tặng cho học viện bức tranh đó. Tuy nhiên, bức tranh luôn được lưu giữ ở lâu đài hoàng gia vì nó đã được công nhận là tác phẩm nghệ thuật cấp quốc gia. Để tưởng niệm cống hiến của Oscar, các học viên sẽ được thưởng thức tác phẩm ấy mỗi năm một lần.
…À, trước khi đến hôm đó, Lumiere phải học qua giai thoại này đã…
Trong lúc tôi đang nghĩ thế, có người đã gõ cánh cửa phòng.
“Lelouche, mẹ có nấu cháo này. Con ăn nổi không?”
Một cái thố nhỏ mẹ tôi bưng trên tay khi bà ấy vào phòng. Bà đặt nó xuống cái bàn ở cạnh và múc ra một cái tô. Trong đó là món cháo gà lỏng kèm với hạt.
Nhìn cũng ngon đó… nhưng tôi không đủ sức mà ngồi dậy nữa.
“Con xin lỗi… con sẽ ăn sau…”
“Con còn muốn gì không? Gì cũng được hết. Kem, bánh tráng miệng – mẹ sẽ làm cho con hết!”
Mẹ tôi đang cực kì hăng hái khi mẹ mặc lên chiếc tạp dề. Chiếc tạp dề trông rất kì cục với hình con thỏ được thêu lên, có vẻ như do mẹ tôi cùng các người hầu làm. Nàng công chúa xinh đẹp của đất nước phương xa và cũng là một phù thủy sắc đẹp dạo gần đây đã trở nên giống nữ công gia chánh hơn. Sự thay đổi quá sức tưởng tượng đó làm tôi vừa cười vừa ho sặc sụ.
Sau đó, mẹ vội vàng vỗ lưng tôi. Giọng của mẹ thật dịu dàng.
“Được rồi mà, Lelouche. Con sẽ sớm khỏe thôi. Ngày mai cha con sẽ về đó, nhớ mong chờ quà nha. Mẹ chắc là ổng sẽ mua lắm đồ cho coi.”
Cha tôi đã rời nhà để đi khảo sát gì đó trong ba ngày hai đêm vào mấy hôm trước. Tuy nhiên, vì tôi đột nhiên bị cảm nên ông ấy quyết định quay về sớm hơn một ngày.
Bảo bọc quá mức rồi…
Cho dù là quà lưu niệm thì tôi cũng mong là ông ấy sẽ không phí tiền. Vì sau cùng, tôi cũng sẽ ra đi sau hai mươi ngày nữa thôi.
Nhưng dù vậy, mẹ vẫn nói với tôi bằng một giọng ấm áp.
“Khi con hết bệnh rồi, nhà mình đi đâu đó đi. Đi khảo sát với cha con ha. Mẹ muốn tận mắt thấy cánh đồng của nam tước Aljerk. Gạo này được gửi bởi nam tước đó. Nếu chỗ đó có cảnh đẹp thì mẹ cũng muốn đưa Rufus đi theo… Thằng bé cũng có thể nghỉ ít ngày nhỉ?”
A, mẹ, ý này cũng hay lắm ạ…
…Mình cũng băn khoăn về Rufus. Là một họa sĩ, có cơ hội để mở mang tầm mắt là một điều tuyệt vời, nhưng còn những người khác cùng học vẽ với thằng bé thì sao?
Tuy nhiên, tôi không thể trả lời được. Không phải vì tôi buồn ngủ, cũng không phải vì bị đau ở đâu đó.
Khi hiện thực đó đến, tôi sẽ không còn trên đời này nữa.
Nên xin mẹ đừng dịu dàng đến thế - nếu không, còn sẽ khóc mất…
Dù gì đi nữa, tôi cũng chỉ còn hơn hai mươi ngày ở cõi đời này thôi.
Giả vờ như đang buồn ngủ, tôi nhắm nghiền đôi mắt mình lại.
Vị thần liên tục nhìn chằm chằm vào tôi.
“Cô đang mếu à? Hay là đang khóc đó?”
“Tôi không có khóc!”
“Nói dối. Chắc chắn cô đang khóc.”
Đêm nay tôi không muốn gặp ông ấy.
Nhưng rồi cũng không ngoại lệ, tôi vẫn gặp ông ấy trong mơ. Ở đây, tôi không cảm thấy mệt hay ho hắng gì, nhưng cảm xúc thì không thể cầm được…
Tôi khịt mũi đáp lại.
“…Xin lỗi, hôm nay tôi không chuẩn bị trà.”
“Hửm? Không thành vấn đề đâu.”
…Ý ổng là sao chứ?
Khi tôi ngẩn mặt lên, tôi thấy một cái thố và một cái tô để trên bàn. Đó là món cháo mẹ tôi đã làm.
“Giờ đã thành ra thế này rồi thì ăn đi! Dù ở trong mơ thì cô cũng có thể sẽ đói đó!”
Vị thần bảo mùi vị đều không thay đổi.
Cũng phải… trà hôm qua cũng rất ngon. Bây giờ là lúc để xốc lại tinh thần mà. Tôi đi tới để múc cháo ra tô, nhưng trước khi kịp làm thì vị thần đã làm giúp tôi. Ông ấy làm rất khéo, như thể được sinh ra để làm điều đó.
“Cảm ơn-”
Khi tôi cảm ơn ông ấy thì-
“A~”
…Gì đấy?
Ông ấy đang muốn đút cho tôi ăn.
Trên chiếc muỗng nhỏ là gạo đã được nấu nhừ cùng với thịt gà xếp lên trên.
Trong khi chớp mắt bảo “Nóng hả?”, vị thần thổi vài cái, và tiếp tục-
“-Được rồi, a~”
VỊ thần mìm cười trong khi đưa chiếc muỗng tới trước tôi.
…Không thể nào, ông ấy định làm thật à? Tôi có còn là con nít nữa đâu?
Tuy nhiên, như để khiêu khích tôi, vị thần chỉ cười và nói “A~”
Việc này… ổng đang chơi đùa với mình à? Bộ ổng muốn lấy mình làm trò cười đến thế hả?
Hai người chơi trò này là được chứ gì!
Tôi nhắm mắt lại và mở miệng ra. Mặt tôi nóng bừng tại tôi đang bị cảm thôi! Vì ông ấy vô lí quá nên tôi mới bị cảm thôi đó!
Tuy nhiên, hương vị của món cháo gà nhẹ nhàng đưa vào miệng tôi. Vị umami [note48130] làm ấm khoang miệng, ngực và dạ dày của tôi. Dù ở trong mơ, nhưng cảm giác chân thực này thật sự rất lạ kì.
Tôi khẽ mở mắt. Vị thần đang múc muỗng tiếp theo. Tôi lại mở miệng và đợi. Vị thần cũng không nói gì mà đút cho tôi tiếp.
“Ngon không?”
“Ngon, dù gì mẹ tôi cũng là người nấu mà.”
“Chứ không phải nhờ ta sao?”
“Ông chỉ đơn giản là đút tôi thôi mà? Muỗng tiếp theo lẹ đi.”
“Được rồi, được rồi, Lelouche…”
Có phải tôi đang bị thao túng tâm lí rồi không? Dù đó là chủ ý của vị thần, đây cũng là lần đầu ông ấy gọi tên tôi.
Chắc chắn là đang bị thao túng tâm lí rồi. Vì thế nên tôi mới bị nặng thêm đấy!
Tôi im lặng và lại mở miệng lần nữa.