「Trời, tôi mừng là cậu vẫn ổn. Tôi hơi bị ngạc nhiên đấy.」 (Kevin)
「Ahahahaha, ngại quá.」 (Yuuji)
Vì quá sung khi dùng được phép thuật đầu tiên, Yuuji xả nó liên tục đến khi cậu gục xuống và bất tỉnh, rồi được đánh thức bởi giọng nói của người bán rong Kevin.
Đây là chuyến thăm thứ hai sau chuyến thăm trước khoảng 2 tháng rưỡi trong mùa thu.
Fuu, sau khi thở dài và tự trấn an bản thân, người bán rong Kevin lau mồ hôi. Lần này, anh cũng mang cả bộ ba nhà thám hiểm theo nữa. Nhưng thường lệ, họ đang cắm trại ở một nơi không xa.
Lần này, có vẻ họ muốn ở lại một thời gian, vì họ đang dựng một tấm bạt chống nắng giữa mấy cái cây.
「Do bọn tôi đã chuẩn bị từ trước, bọn tôi sẽ ở lại đây tầm 4 đến 5 ngày. Tuy vậy…well, giờ thì hãy trao đổi hàng hóa thôi nào.」 (Kevin)
Chắc vì nhận thấy ánh mắt của Yuuji, Kevin ngay tắp lự bảo cậu về số ngày anh sẽ ở lại, rồi nhanh chóng đặt giá gỗ xuống đất và lấy hàng ở trong ra.
「Vậy sao!? Tôi mừng vì mình chẳng còn nhiều thứ để nhờ vả nữa. Nhưng hơn cả, tôi muốn nghe về gia đình Alice trước……」 (Yuuji)
「Về gia đình Alice-chan đúng không? Phải ha, vì Alice-chan hiện tại cũng không ở đây, có khi đây là thời điểm phù hợp. Đến giờ, tôi vẫn chưa nghe được thông tin gì về gia đình cô bé. Tuy nhiên……」 (Kevin)
「…… Có chuyện gì xảy ra ư?」 (Yuuji)
Kevin bày ra biểu cảm u ám, nên Yuuji hỏi cẩn thận.
「Có một đoàn thương nhân đang trên đường tới vương đô đã bị tấn công bởi những tên cướp, nhưng các vệ sĩ đã đánh trả và bắt được chúng. Sau đây là những thông tin tôi nhận được từ mối thương nhân. Đoàn xe đó đã may mắn đến khó tin khi được vài mạo hiểm giả hạng ba gia nhập làm vệ sĩ. Nhóm 5 người đó đã thành công đánh bại một toán 30 tên cướp. Sau hồi tra hỏi, họ phát hiện rằng chúng là một nhóm trong băng cướp gọi là “Robber Mice (Chuột Cướp)”. Tôi nghĩ đám “Robber Mice” đó đã tấn công Làng Anfore, cơ mà……」 (Kevin)
「Họ đã túm được hết tụi “Robber Mice” chưa? Không thì, hang ổ? Họ đã ép cung chúng nó đúng không?」 (Yuuji)
Yuuji hỏi không ngừng nghỉ về thông tin có khả năng liên quan đến gia đình Alice.
「Yuuji-san, tôi hiểu cảm giác của cậu, nhưng phương pháp thông thường để giải quyết mấy nhóm cướp là giết hết những tên còn sống. Mùi máu từ chiến trường có thể thu hút quái vật hoặc họ có thể bị tấn công bởi một nhóm cướp đông hơn. Nên đoàn xe đã giết hết bọn cướp mà không hỏi gì chúng rồi nhanh chóng đến vương đô. Đến lúc họ báo cáo với lính gác, mọi chuyện đã kết thúc rồi.」 (Kevin)
「Vậy ư…… nhưng, họ có kiểm tra xung quanh không? Về việc có tên nào còn sống hay hang ổ?…… Nó có nguy hiểm không?」 (Yuuji)
Mặc dù trông có vẻ thất vọng, Yuuji không hề bỏ cuộc mà văng ra câu hỏi khác.
「Tất nhiên là họ có làm. Đội Lính Gác Vương Đô đã cử một nhóm đến kiểm tra lại khu vực bị tấn công và xung quanh. Họ tìm thấy một cái hang có vẻ từng là nơi trú ẩn của bọn cướp, song, nó đã bị bỏ hoang trong thời gian dài……」 (Kevin)
「Tôi hiểu rồi……」 (Yuuji)
「Chúng được gọi là “Robber Mice” bởi lẽ chúng lẩn nhanh như chuột và sống bằng nghề trộm cướp. Xem ra chúng vô cùng lì lợm. Tuy nhiên, vì chúng đã nhận thiệt hại nặng nề đợt này, chúng sẽ tạm ẩn một thời gian và cố hết sức để che giấu nơi ở của mình. Việc tìm kiếm gia đình Alice chắc sẽ khó hơn từ bây giờ……」 (Kevin)
Có thông tin mới, và dù nó có liên quan đến cuộc điều tra của họ, xem ra mọi chuyện không hề dễ dàng. Yuuji gục đầu xuống và biểu hiện thái độ ảm đạm.
Kevin im lặng đứng chờ và nhìn đến khi Yuuji lấy lại bình tĩnh.
Trong khi đang chờ cậu, anh mở đồ và bắt đầu lấy ra hàng hóa mình mang tới. Mặc dù anh là một người tốt bụng, nhưng anh cũng rất cứng rắn. Nhưng đó đã trở thành một xu hướng từ khi công việc của anh là một người bán buôn trên tiền tuyến.
「Tôi hiểu. Well, chưa hẳn là kết thúc. Có khi họ đã thoát được từ trước! Ta sẽ tiếp tục tìm kiếm họ!」 (Yuuji)
Yuuji đưa ra một khẳng định để tự động viên bản thân rồi cậu kết thúc chủ đề. Có vẻ cậu đã mạnh mẽ hơn đôi chút.
「Vâng. Dĩ nhiên rồi, Yuuji-san. Rồi thì, cùng bắt đầu trao đổi hàng hóa nào.」 (Kevin)
Dù đã hiểu tâm trạng của Yuuji, Kevin vẫn tiếp tục công việc làm ăn của anh.
「Đầu tiên là thực phẩm. Lúa mì và lúa mạch, rau quả và muối, tôi mang đủ cả. Và túi này là y phục, còn túi này có đồ dùng cần thiết hàng ngày. Vì tôi không rõ cái nào là cần thiết, nên tôi đã mang rất nhiều loại với số lượng nhỏ. Cơ mà, theo như tôi thấy Yuuji và Alice, y phục là không cần thiết……」 (Kevin)
Kevin liếc nhanh bộ quần áo phong cách phương tây Yuuji mặc và đống quần áo đang phơi ngoài vườn.
“Cảm ơn rất nhiều.” Vừa nói những lời này, Yuuji vừa nhận món hàng được đưa qua cổng và chồng từng túi lên nhau, mà không hề nhận ra ánh nhìn đó.
「Rồi thì, đây là yêu cầu về vũ khí và giáp. Vì loại trang bị chưa được quyết định, tôi mang đủ loại vũ khí có chất lượng tương đối ngon. Với cả, tôi không biết size áo giáp, nên tôi mang áo giáp trông có vẻ được cho hiện tại.」 (Kevin)
Nói đoạn, Kevin đưa các loại vũ khí và áo giáp. Kiếm ngắn, giáo ngắn, chùy nhỏ, cung và tên, khiên gỗ và da, áo giáp da, quần da gia cố, và một chiếc áo choàng nhỏ dày và chắc chắn. Cái cuối chắc để dành cho Alice.
Sau đó, đoạn nói, “Cái này cũng có thể dùng như vũ khí”, Kevin đưa rìu và búa.
Cùng với thực phẩm, có vẻ đó là phần lớn hàng hóa. Chỉ còn lại một ít hàng trên giá gỗ.
「Rồi, đây là những vật yêu cầu. về phần sách, để hiểu được thường thức của thế giới này và tình trạng xã hội, đầu tiên là bản đồ của các khu vực lân cận. Du vậy, tôi phải thừa nhận rằng cái tôi kiếm được khá sơ sài, tôi đã viết thêm vào bằng kinh nghiệm bán buôn của mình. Tiếp theo là những cuốn sách du lịch đang hot dạo gần đây trong vương đô và những cuốn nhật ký kiếm được từ các triển lãm đường phố. Mặc dù, thông tin trong đó có thể cũ kĩ, Nhưng tôi tin rằng chúng có thể cho cậu biết tường tận về lỗi sống trong thế giới này.」 (Kevin)
「Được rồi! Geez, thậm chí còn cung cấp cả một tấm bản đồ, tôi đã rất tò mò về cách mọi người trong thế giới này sống ra sao. Và anh còn chơi lớn đến nỗi kiếm được nhật ký sao? Chẳng phải sẽ có những thứ đáng xấu hổ trong đó sao……?」 (Yuuji)
Chắc vì nhớ lại những năm tháng trung học, Yuuji đột nhiên lo lắng. Hình ảnh một cuốn nhật ký màu đen bị “phong ấn” xuất hiện trong tâm trí cậu. Cậu thậm chí còn không ngại hô to mấy câu thần chú vớ vẩn, nhưng “Nhật Ký” lại là một câu chuyện khác. Tiêu chuẩn đánh giá mọi vật của cậu rất khó hiểu…
「Có nhiều trường hợp khi có ai đó mất, gia định người đó sẽ bán nhật ký họ cùng viết và nhiều tài sản cá nhân khác. Cũng có trường hợp những người có tri thức buộc phải bán nhật ký của họ do quá túng thiếu. Vì Purumie là thành phố ở tiền tuyến, chỉ có vài cuốn nhật ký như này thôi; cơ mà, khá dễ kiếm mấy thứ này ở vương đô. Đồng thời, lại có rất ít người biết chữ ở tiền tuyến, nên mua sách ở đây sẽ rẻ hơn thay vì ở Vương Đô.」
Ah, hiểu roài…… Trong lúc lẩm bẩm như vậy, Yuuji lật một cuốn nhật ký. Dù chất lượng khá tồi, nhưng giấy vẫn được làm từ chất liệu thực vật. Rồi Yuuji nhận ra một chuyện.
「Kevin-san…… Tôi không đọc được……」 (Yuuji)
Phải, dù đã được Alice dạy cho chữ số và ký tự đơn giản, trình độ đọc hiểu của Yuuji với ngôn ngữ thế giới này vẫn vô cùng thấp.
「Ahahaha, tôi đã đoán trước chuyện này, nên tôi cũng mua thêm cái này. Nhân tiện, so với những thứ tôi vừa đưa, cuốn sách này đắt hơn nhiều, làm ơn hãy nhẹ tay.」 (Kevin)
Nói vậy, Kevin đưa ra một cuốn sách dày có bìa tuyệt đẹp. Hoàn toàn chắc chắn, từ vẻ ngoài của nó là biết rõ ràng nó là một đẳng cấp khác hẳn mấy cuốn sách kia.
「Đây là từ điển. Cậu biết về nó phải không? Nó là cuốn sách giải thích ý nghĩa cho từng từ ngữ. Mặc dù không có hình minh họa, tôi vẫn tin chắc rằng nó rất dễ dùng. Với cả, dùng cuốn này nữa. Đây là cuốn sách được những người học việc trong cửa hàng dùng để học. Vì tôi không thể kiếm được ở Premie, well, hơi ngại chút, nhưng đây là cuốn tôi dùng hồi nhỏ……」 (Kevin)
Như đã nói, anh lôi ra một cuốn sách với hình minh họa và từng chữ cái. Nửa cuối cuốn sách cũng dạy về các cách viết khác nhau.
「Oh! Cảm ơn rất nhiều! Với cái này, Alice và tôi có thể học……」 (Yuuji)
「Well, tôi nghĩ là không thể tìm hiểu mọi thứ với mỗi hai cuốn này đâu…… Nhưng nếu có thời gian, tôi sẽ giúp cậu. Vậy thì, cuốn sách cuối cùng là…… Đây, sách phép thuật cho noob.」 (Kevin)
Thứ cuối cùng anh chàng lấy ra là một cuốn sách trông kém sang hơn cuốn từ điển; nhưng nó cũng có bìa cứng.
「Cảm ơn rất nhiều! Hooray, với cuốn này, Alice và tôi có thể dùng thêm phép thuật được roài!」 (Yuuji)
Sau khi nhận cuốn sách phép thuật dành cho noob, Yuuji tạo dáng chiến thắng.
Đây là lần thứ hai trong ngày Yuuji thấy hạnh phúc, lần thứ nhất là khi thực hiện thành công phép thuật đầu tiên.
Không hề để ý thấy phản ứng của Kevin về đoạn “Alice và tôi”, Yuuji đang phê éo thấy mặt trời rồi.