10 nen goshi no HikiNiito o Yamete Gaishutsushitara Jitaku goto Isekai ni Ten’ishiteta

phần 3: yuuji, tiếp đón tay bán rong kevin

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

*Chặt*chặt* Tiếng rìu chặt gỗ vang khắp rừng.

Nhiệt độ đã tăng dần lên; lúc này là khoảng thời gian mà mùa hè sắp sửa tới thời điểm “bung lụa”.

Yuuji giờ đang dọn dẹp khu đất.

「E~i! Ei! Hya!」 (Alice)

Không quá xa với Yuuji, Alice la lên một cách dễ thương: cô bé đang giúp dọn khu đất bằng phép thuật. Kèm theo giọng nói cute phô mai que của cô gái bé nhỏ, những tiếng *bụp*bụp* trên mặt đất chẳng cu te tí nào.

Kotarou, cô nàng có nhiệm vụ canh gác, đang nhìn chăm chú vào phép thuật Alcie vừa dùng. Cô đang theo dõi sát sao, như thể muốn nói “Hmmhmmm, hiểu rồi.”

「Thôi được rồi Alice, phần dọn dẹp hôm nay sẽ dừng ở đây, đi ăn trưa nào!」 (Yuuji)

「Vâng~, Yuuji-nii!」 (Alice)

Yuuji gọi Alice, rồi nhìn xung quanh..

Khu phía Nam đối diện với cánh cổng đã gần như sạch sẽ. Cậu đã chặt gần hết cây trong tầm ngôi nhà và đoạn dây thừng đánh dấu khoảng cách 10 mét.

Vẫn còn vài cái gốc cây sót lại, song Alice đã dùng thổ ma pháp của mình để đào nó lên nên họ có thể kéo nó.

Do công việc bắt đầu từ mùa thu, khoảng 2 tháng đã qua.

Có vẻ phần lớn cây cối ở mặt phía Nam đã bị đốn ngã.

Tuy vậy, vẫn tốn khá nhiều thời gian để tạo ra một khu nông trại ở đây.

✦✧✦✧

Buổi chiều sau khi họ ăn trưa xong, Yuuji đang tập ma pháp trong vườn.

Vì Alice đã dùng phép thuật từ sáng nay, giờ cô bé đang chơi với Kotarou. Thi thoảng, cô lại tò mò về những câu thần chú bí ẩn của Yuuji.

「Oh, tám triệu vị thần tồn tại trên trần giới. Pháp Sư Rừng Xanh Yuuji, triệu gọi các người. Năng lượng tiềm ẩn từ khi sinh ra, ta xin trao cho các người thân thể ta để giải phóng nó. Hinokagutsuchi!」

Như thường lệ, đó vẫn là một câu cực kỳ hãm.

Dĩ nhiên là chẳng có phép thuật nào hiện ra cả.

「Oh, nữ thần cai quản vùng đất rộng lớn và sự thịnh vượng. Lộ rõ hình dạng thực của người cho Pháp Sư Rừng Xanh Yuuji, để mang lại phúc lành cho lãnh địa này. Earth Abundance!」

Hôm nay, có vẻ cậu lại gọi tên của mấy ông bà thần nào đó.

Cậu thực sự không có tí liêm sỉ nào của người Nhật cả.

Dĩ nhiên, cũng chẳng có phép thuật nào hiện ra.

「Hmm, nhưng Alice dùng được hỏa và thổ ma pháp mà… Có lẽ sẽ tốt hơn nếu mình thay đổi chút ha!? Vậy là gió hoặc nước? Hay là kiểu mấy anh main animu như là sét hoặc ánh sáng, khoan đã, không-thời gian mạnh hơn chứ…… Thử hết luôn!」 (Yuuji)

Là cậu ta đang lạc quan, hay chỉ là cậu đang cố né khỏi thực tại rằng cậu éo thể dùng được ma thuật từ khi đến thế giới này? Tôi đoán chắc là vế sau.

“Đừng vô lý vậy chứ, bỏ cuộc đê.” (Kotarou)

Mới đây, Kotarou bắt đầu nhìn Yuuji bằng cặp mắt lãnh lẽo.

「Ngươi, kẻ mang bộ râu tóc đỏ. Người, kẻ có thân thể rắn như thép. Ngươi, kẻ sở hữu lòng can đảm mãnh liệt. Và ngươi, vị Chiến Thần mạnh nhất. Ta cho phép ngươi được phô diễn sức mạnh tại nơi đây. God’s Lightning!」

Hiện tại là khoảng thời gian đỉnh điểm của mùa hè, nên bầu trời trong lành, không mây không mưa.

Dĩ nhiên, cũng chẳng có cái quần ma pháp nào hiện ra cả.

Chắc vì chơi mệt quá, Alice bắt đầu mơ màng.

Kotarou đáng chơi với Alice, nhìn cô bé.

“Xem ra sắp đến giờ ngủ chiều rồi.” (Kotarou)

Rồi cô quay gót và đi vào nhà.

「Hmmm. Ánh Sáng hỡi Ánh Sáng, Xin Hãy Chiếu Rọi xuống Vùng Đất Này. Floating Light.」

Cậu nói một cách nửa vời, có lẽ do đã mệt? Cậu cũng không gọi tên vị thần nào, lần này cậu kết thúc nhanh chóng.

Oát dờ-

Có một khối cầu 1 mét, phát ánh sáng mờ nhạt, chỉ đang trôi nổi xung quanh và lượn lờ chậm rãi.

「Oh!? Ooooh! Thành công! Phép thuật thành công rồi! Oooooooo! Ooooooooo được rồi! Nhìn nè Alice, Kotarou!」 (Yuuji)

「Whoa, Yuuji-nii, hay quá.」 (Alice)

Alice, người đang tính vào trong nhà ngủ, dừng chân và khen Yuuji với một tông giọng không háo hức lắm.

Wau-Wau, Kotarou cũng đưa ra một câu trả lời vô tâm, như muốn nói,

“Giỏi lắm, nhưng tôi muốn đi ngủ hơn.” (Kotarou)

Một cô bé và một con thú thờ ơ đi vô nhà. Có vẻ họ đã khá buồn ngủ rồi.

Đúng là những quý cô điềm tĩnh. Dù họ là một cô bé và một cô chó.

Sau đó, Yuuji, người bị bỏ lại đằng sau, không hề bận tâm, vẫn đang vui mừng bắn phép thuật ánh sáng như điên.

Umm. Vậy còn chuyện “chia sẻ niềm vui với cả gia đình” thì sao?

✦✧✦✧

「Yuuji-san! Yuuji-san, chuyện gì vậy! Yuuji-san!」 (Giọng nói)

Yuuji mở mắt vì có ai đó đang gọi tên cậu.

Cậu đang nằm gục trên vườn, có vẻ cậu đã ngủ quên trước cả khi kịp nhận thức được chuyện gì.

Cậu đã quá mải mê và dùng phép thuật quá sức.

Dù Alice đã nói với cậu rằng, “Dùng phép thuật nhiều quá là bị chóng mặt đó.”

Chắc cậu quên. Hoặc có khi cậu vẫn nhớ, song cậu quá vui đến nỗi chẳng bận tâm về điều đó.

Yuuji ngồi dậy và nhìn chung quanh không ngừng. Rồi ánh mắt của cậu dồn về phía cổng.

「Ah, tốt rồi! Cậu dọa tôi đó, Yuuji-san. Chúc một ngày tốt lành, tôi lại đến đây.」 (Kevin)

Ở chỗ cổng là Kevin, người đã đến vào mùa xuân,

「Ah, chúc một ngày tốt lành. Chờ chút.」 (Yuuji)

Yuuji vẫn còn đang choáng váng chào hỏi Kevin một cách nhẹ nhàng rồi tiến về phía cạnh ngôi nhà. Cậu vặn vòi làm nước tóe cái *xoạt*, cậu rửa mặt. Cậu mới nhận ra là không có khăn lau, nhưng cậu chỉ lẩm bẩm, “thôi kệ”, rồi quay lại chỗ cổng.

Sau khi rửa mặt bằng nước, và đi lại một chút, giờ cậu đã hoàn toàn tỉnh táo.

「Fuu. Chúc một ngày tốt lành Kevin-san. Hahaha, xem ra tôi đã ngủ quên trước cả khi kịp nhận ra, tôi khá là ngạc nhiên. Ngại quá.」 (Yuuji)

「Không, không hề gì. Tôi mừng là cậu vẫn ổn. Tôi cũng ngạc nhiên và lo rằng có chuyện vừa xảy ra.」 (Kevin)

Vừa lau mồ hôi, Kevin vừa cười trả lời.

Khi thỏa thuận từ chuyến thăm trước, lần này Kevin cũng mang một giá gỗ lớn.

Đó là mùa hè thứ hai từ khi Yuuji đến thế giới khác.

Đó là khởi đầu cho cuộc gặp gỡ thứ hai bán người bán rong Kevin.

Truyện Chữ Hay