「Yuuji-san…… Đó chỉ là một cuốn sách phép thuật cho bọn noob dùng thôi…… Vậy tức là cậu gà đến mức đó sao?」 (Kevin)
“Alice và tôi có thể dùng được nhiều phép thuật hơn”. Như lời đáp lại cho lời tuyên bố vừa nãy, người bán rong Kevin hỏi cậu.
「K-không đời nào, ahahaha, sao có thể như vậy được, tôi là Pháp Sư Rừng Xanh, anh biết mà? Chỉ cần là phép thuật, tôi dùng được tuốt. Chỉ là vì tôi đến từ thế giới khác, nên tôi muốn xem qua các loại phép thuật trong thế giới này thôi, ahahahaha.」 (Yuuji)
Yuuji đảo mắt ra chỗ khác khi đang trả lời câu hỏi của Kevin. Chắc chắn Yuuji có thể dùng phép thuật. Cậu vừa mới thực hiện nó lúc nãy. Vậy nên chắc chắn là vậy (không hẳn là sai).
Tuy vậy, từ cái cách Yuuji nói, như thể cậu nói rằng có rất nhiều người trên Trái Đất dùng được ma pháp vậy. Đúng là các “pháp sư” có tồn tại, nhưng chẳng ai biết dùng ma pháp cả. Chắc thế.
「Không, sau cùng thì nó cũng không hẳn là vấn về……」 (Kevin)
Mặc dù vẫn còn hơi nghi ngờ, Kevin không nhúng mũii quá sâu. Đúng là cách phản ứng của người trưởng thành.
「Để việc đó sau, Kevin-san, cuốn sách này rất phổ biến phải không? Giá nó là bao nhiêu? Well, mà tôi cũng chẳng biết về tiền tệ……」 (Yuuji)
Yuuji đột nhiên đổi chủ đề. Cơ mà cậu thực sự cần biết về điều này. Nên vậy cũng không sao.
「Phải rồi. Tốt hơn là cậu nên biết về những thứ này ngay, vì đây cũng là công việc kinh doanh. Ah, Yuuji-san, làm ơn ngồi đây.」 (Kevin)
Nói đoạn, vừa gượng cười, Kevin vừa đưa Yuuji một chiếc ghế gập không tựa.
Họ tiếp tục cuộc trò chuyện và Kevin bắt đầu cung cấp thông tin cho Yuuji, người chẳng biết cái quần gì về thế giới này, về tình hình hiện tại.
✦✧✦✧
「Trước tiên, tôi sẽ dạy cậu về đơn vị tiền tệ. Nếu chúng ta đủ khả năng để sản xuất những thứ Yuuji-san sẽ chỉ dạy cách làm, thì các loại và lượng tiền tệ cũng sẽ ảnh hưởng tới Yuuji-san.」 (Kevin)
Kevin bắt đầu cuộc nói chuyện với giọng điệu chậm rãi. Anh mở bi đông da đựng nước của mình ra và uống một ngụm. Nhân tiện, trước đây Yuuji có tặng anh ta một bình chứa nước.
「Tại Vương Quốc Rowaim, cơ bản là có 6 loại tiền tệ. Nếu ta tính cả nhưng loại hiếm khi sử dụng, thì tổng cộng có 8 loại.」 (Kevin)
「Umm…… Vậy ra nơi này được gọi là Vương Quốc Rowaim?」 (Yuuji)
Yuuji mau lẹ phản ứng lại thông tin vừa biết và bật ra một câu hỏi.
Ngay khi lời giải thích của Kevin mới bắt đầu, nó đã bị hoãn lại ngay từ mấy câu đầu tiên. Nhưng chuyện này là không tránh được. “Mình đang ở đâu?”, nếu có người không biết điều này, thì nó sẽ khiến họ thấy khó chịu khi phải nghĩ về chuyện khác.
「Nhắc mới nhớ, tôi vẫn chưa giải thích về điều này…… Phải, nơi này là Vương Quốc Rowaim, chính xác hơn là vùng biên giới. Nhưng ta có thể hoãn chủ đề này cho ngày mai không? Tôi sẽ nói về lãnh chúa cai quản vùng này và những quý tộc khác bằng bản đồ.」 (Kevin)
「Tôi hiểu…… Bây giờ, xin hãy dạy cho tôi về tiền tệ.」 (Yuuji)
“Phải, vì tiền là trên hết ha?” Kevin giở bản tính thương nhân và tiếp tục cuộc trò truyện bị gián đoạn.
「Như tôi đã nói, có 6 loại tiền cơ bản, và nếu tính cả các loại hiếm, có tổng cộng 8 loại.」 (Kevin)
Trong lúc nói, Kevin lấy một chiếc túi da từ túi áo và móc ra hai đồng xu.
「Đầu tiên là cái này, xu đồng. Có những đồng còn có giá trị thấp hơn xu đồng, như xu cơ sở này, nhưng họ không dùng nhiều lắm. Kể cả hàng rẻ tiền cũng không tính bằng xu cơ sở, mà là xu đồng, thí dụ 1 xu đồng cho 5 món hàng. Đây là cách nhiều thứ được bán ra. Nhân tiện, giá trị của một xu đồng bằng 100 xu cơ sở. Vì cậu cần lấy nhiều tiền, nó sẽ rất tốn chỗ, nên tôi tin rằng xu cơ sở không có ích lắm.」 (Kevin)
“Oh, ra vậy” Lúc cậu nói, Yuuji nhận xu cơ sở và xu đồng mà Kevin đút qua cổng. Yuuji nhìn bề mặt mấy đồng xu và lật qua lật lại như thằng thiểu năng.
Bổng dưng, “Ah” một tiếng, cậu nhớ được gì đó. Trước mắt Kevin đang ngây người, Yuuji chạy vào nhà.
Yuuji quay lại ngay lập tức. Trong tay cậu cầm một cái camera. Chắc cậu vừa nhớ ra là nên chụp ảnh lại.
Yuuji đặt đồng cơ sở và tiền đồng trong một tay, rồi bấm máy bằng tay kia.
Kevin nhìn cảnh tượng kỳ quặc này, nhưng có vẻ chỉ trong một chốc, anh không định hỏi về nó nữa và chỉ tiếp tục giải thích.
「Rồi đây là tiền tệ có giá trị lớn hơn xu đồng: xu đồng lớn. Cái này có giá 10 đồng xu đồng.」 (Kevin)
Kevin đưa nó cho Yuuji; kích cỡ đồng tiền này lớn hơn đồng trước. Cậu xếp nó cạnh xu đồng. Không chỉ khác về kích cỡ, mà họa tiết chạm trổ cũng khác.
「Mỗi loại xu có một hình ảnh và thiết kế khác nhau. Trước đây, chúng được khắc chân dung của mấy vị vua trị vì lúc đó. Tại thời điểm đó, có người cho rằng giá trị của đồng tiền được phân chia dựa theo vị vua được khắc trên đấy. Nên quyền thế của đám quý tộc ……」
“Thu thập từng loại xu và sau đó là thiết kế hiện hành của chúng. Đó là chuyện xảy ra rất lâu trước cả khi tôi ra đời.” Kevin thành thật kể lại. Để thay thế cả việc luân chuyển tiền bạc đang lưu hành là một chuyện không tưởng. Nên với cương vị một thương nhân, dĩ nhiên, anh thấy vô cùng ấn tượng về việc đó.
「Trên xu đồng lớn, là đồng bạc này. Đồng này cũng có giá 10 xu đồng lớn. Và tôi nghĩ cậu đoán được đồng tiếp theo rồi, đồng bạc lớn. Nó có giá 10 đồng bạc. Rồi, 10 đồng bạc lớn bằng 1 đồng vàng. 10 đồng vàng sẽ thành 1 đồng vàng lớn. Tất nhiên, tôi không mang đồng vàng nào cả……」 (Kevin)
Kevin đưa hai đồng bạc sáng mờ mờ cho Yuuji. Khi Yuuji nhận chúng, cậu không nói gì mà chỉ bấm máy làm kiểu ảnh rồi nhanh chóng trả lại cho Kevin.
「Trên đồng vàng lớn là đồng bạch. Tuy nhiên, chúng chỉ được dùng trong kinh doanh bởi các hội thương nhân lớn, quý tộc và hoàng tộc, nên tôi nghĩ chỉ cần nghe về nó là đủ rồi. Kể cả đồng vàng lớn cũng hiếm khi được dùng.」 (Kevin)
Sau khi nhận lại mấy đồng tiền từ Yuuji, Kevin tổng kết lại phần giải thích. Tuy vậy, điểm mấu chốt của cuộc bàn chuyện tiền bạc chỉ mới bắt đầu.
「Vậy thì……Ví dụ, vũ khí và thực phẩm giá bao nhiêu? Thu nhập của một người bình thường thế nào?」 (Yuuji)
Yuuji cũng bận tâm đến nó. Chàng trai này, mặc dù là một tên thiểu năng vô trách nhiệm, không có nghĩa cái đầu trên cổ cậu chỉ để làm cảnh. Song cậu vẫn là một thằng bại não vô trách nhiệm.
「Xem nào…… Đầu tiên, nghe nói rằng một lính gác ở thành phố hoặc một binh lính hạng thấp nhận lương mỗi tháng là 2 đồng bạc lớn. Số tiền này đủ nuôi cả gia đình 4 người ở vương đô. Cơ mà đây là vùng biên giới, nên có nhiều trao đổi ở những khu vực mới phát triển. Tôi tin rằng sống ở thành phố Premie hoặc trong làng sẽ tốn ít hơn……」 (Kevin)
「Tôi hiểu……」 (Yuuji)
Vậy thì một đồng bạc lớn sẽ vào khoảng 100000 yên, Yuuji nghĩ. Dù có hơi mơ hồ, đây vẫn là một cuộc trao đổi tốt. Đấy là không tính các vấn đề phát sinh.
「Giá hàng hóa tôi đưa cho Yuuji-san, phải không?…… Để coi, tôi tin là nếu tính theo giá bán, nó sẽ tầm 1 đồng vàng.」 (Kevin)
「Nếu đồng bạc lớn là 100000 yên, vậy thì gấp 10 lần mức đó là…… Eh! Một tr-! Một triệu yên!?」 (Yuuji)
Yuuji giật lui ra đằng sau và thốt lên một tiếng kỳ quặc. Cậu vừa mới vô tư nhận đống hàng hóa, nhưng lại kinh ngạc khi phát hiện ra giá cả.
Tuy nhiên, điều này khá dễ đoán. Không chỉ có đồ ăn cho Alice và Kotarou, còn có cả vũ khí và giáp nữa, và mặc dù giá vẫn chưa được xác định, cậu còn nhận được cả sách nữa.
Sau khi thấy giá cao, hiện giờ, Yuuji đang lo lắng. Dù sao thì cậu chỉ là một công dân hạng trung. Dù ở Nhật, cậu đã trở thành người giàu.
「Ah, đừng lo. Tôi vẫn còn tài sản góp nhặt trong ngân hàng. Dù tôi kỳ vọng vào kiến thức của Yuuji-san, nếu chuyến này thất bại, thì dẫu cho tôi có về tay trắng, tôi vẫn có thể bắt đầu lại như một người bán rong.」 (Kevin)
Kevin không ngần ngại nói vài lời lẽ nặng nề với Yuuji.
Chắc hẳn đây là lời nói để trấn an Yuuji, người đang ngạc nhiên bởi mức giá quá cao.
Tuy nhiên, nó chẳng giúp Yuuji bình tĩnh được tí nào.