"Cái gì đây? Không, mình không hiểu. Đây là một cánh rừng. Phải, chắc chắn là một khu rừng. Nó là một khu rừng lá rộng. Cảnh đẹp làm sao. Hẳn đang vào mùa xuân. Trước mặt mình, là một khu rừng. Bên trái, cũng là một khu rừng. Bên phải, vẫn là một khu rừng. Đằng sau...cũng là rừng, hả? Wow. Khu rừng phía sau mình có vẻ thưa hơn. Mình còn nhìn thấy được cả dãy núi đằng xa. Cảnh đẹp ghê."
Yuuji điên cmnr!
Để thoát khỏi 10 năm làm hiki-NEET, Houjou Yuuji, 30 tuổi và thất nghiệp, cuối cùng cũng đưa bước chân đầu tiên ra khỏi nhà. Cậu ra ngoài cùng sự trợ giúp của cô chó đồng hành đáng tin cậy Kotarou, nhưng bên ngoài căn nhà là một khu rừng.
Tất nhiên, nhà gia đình Houjou không hề nằm lọt thỏm giữa chốn rừng sâu hoang vu này. Nó là một ngôi nhà ở ngoại ô vùng Bắc Kanto. Nó cũng có hàng xóm, dù cách nhau đến 300m. Nhưng khung cảnh hiện tai hệt như Gunma.
"Phải không nhỉ? Khi mà mình núp trong nhà suốt 10 năm, nhà mình đã chuyển đi, phải không? Còn mày thì sao Kotarou? Có biết được chuyện gì đang xảy ra không?"
Yuuji hẳn là đã phê cần. Đến nỗi cậu phải hỏi một con chó. Đương nhiên, nó không biết. Không, Kotarou rất thông minh mà, hẳn nó biết gì đó, nhưng lại không thể nói. 'Cậu không muốn ra ngoài sao? Cậu không muốn đi dạo sao?' Cô ngoe nguẩy cái đuôi như muốn nói điều đó, và đứng chờ Yuuji trước cổng.
"Ra là vậy. Không phải chúng ta chuyển nhà, mà là hàng xóm đã chuyển đi. Khi mình vẫn còn ở trong nhà, mình phải biết khi nào nhà mình chuyển đi chứ. Haha, mình ngốc thật."
Không còn nghi ngờ gì nữa, cậu ta là quá đần. Kể cả hàng xóm có chuyển đi, thì nó cũng sẽ không mọc ra một khu rừng rậm rạp như thế này chỉ trong 10 năm được. Hoàn toàn không thể. Yuuji vẫn đang bị ngáo, liên tục lặp đi lặp lại những câu vô nghĩa, nhưng đúng lúc đó.
Gegyaaaa!
Yuuji và Kotarou đồng loạt nhìn về phía mà tiếng kêu đó phát ra từ trên trời.
Họ nhìn thấy một con chim lạ.
Sải cánh của nó dài khoảng 10m. Ở đầu mỗi cánh có một móng vuốt sắc nhọn. thân hình mảnh dẻ màu xám tro. Đầu nó giống đầu của một con thằn lằn, cổ dài, miệng lởm chởm đầy răng nanh. Đôi chân sau trông như đang cắp một vật hình người màu xanh lá.
Một con người và một con vật đang đứng đó nhìn ngẩn ngơ, cho tới khi con chim lạ bay về hướng dãy núi và khuất bóng. Yuuji và Kotarou vẫn đứng im. 5 phút. 10 phút. Cuối cùng họ cũng sực tỉnh.
"Được rồi! Đi vào trong nhà nào. Chúng ta sẽ cố gắng hết sức vào ngày mai, Kotarou. Tao thật sự sẽ ra khỏi nhà vào ngày mai."
Quay ngoắt 180 độ, cậu lấy lại bình tĩnh, nhưng cậu nghĩ gì về con chim kia? Bây giờ, cậu quyết định chỉ việc bơ nó đi. Cậu đang trốn tránh khỏi thực tại.
"Được rồi! Kotarou, hôm nay mày có thể vào trong nhà! Vì sao ư? Bởi vì, tao rất cô đơn, nên chúng ta sẽ sống cùng nhau."
Sau khi nghe Yuuji, Kotarou chạy vào ngôi nhà nhỏ xinh dành cho chó ở góc vườn. Yuuji, người trước đó đứng bất động và run rẩy sợ hãi, giờ đang mỉm cười rạng rỡ.Kotarou ngậm lấy cái chăn ưa thích của cô trong miệng rồi nhanh nhẹn trở lại. Vì nó biết nó được vào nhà. Đúng là một con chó thông minh. Mặc dù cái chăn khá dơ.