Nó là một ngôi nhà hai tầng đơn và một khu vườn. Khu vực bên trong được bao quanh bởi hàng rào khá lớn, điển hình vùng Bắc Kanto. Cùng với lớp sơn trắng và mái ngói, nó là một căn nhà ngoại ô bình thường.
Trong vườn ngôi nhà đó chỉ có duy nhất một cây hoa anh đào nở rộ. Người duy nhất sống ở đây và cũng là người đơn độc suốt 1 tuần, Yuuji, thức dậy.
"Fuu...Cuối cùng ngày này cũng đến...?"
Houjou Yuuji. 30 tuổi. Trong 10 năm trời, không hề bước chân ra khỏi nhà, một hiki-NEET. Coi sự ra đi của cha mẹ như động lực thúc đẩy, cậu quyết định thoát khỏi cái bóng hiki-NEET của chính mình vào hôm nay.
Yuuji cao 1m72 và nặng 65 kg. Do tập luyện trong lúc làm hikikomori, cậu khá gầy, khuôn mặt trông cũng không đến nỗi tệ. Tóc cậu mọc dài tự nhiên, và đó là ngoại hình chung của cậu.
Cậu rửa mặt, đánh răng, và cạo râu. Với điều này, việc chuẩn bị đã hoàn tất. Cậu ngồi trên giường, cố giữ bình tĩnh cho trái tim khỏi đập thình thịch và tay khỏi đổ đầy mồ hôi, rồi cậu quyết tâm rời khỏi nhà.
"Nó sẽ ổn thôi, phải không ta? Đây có lẽ là cơ hội cuối cùng. Để ra ngoài. Để tiếp tục sống. Mình có thể làm được. Kể cả khi mình đơn độc, mình có thể làm được. Mình là người có thể làm được nhiều điều nếu cố gắng thử. Mình làm được, mình làm được,mình làm được, mình làm được..."
Cậu tự lẩm bẩm như tên khùng. Trong 1 thập kỷ làm hikkikomori, tần suất việc nói chuyện một mình của cậu ngày càng tăng, âm lượng cũng ngày càng lớn hơn. Nó giống như một loại bệnh nan y không thể cứu vãn được gì nữa.
Cuối cùng, Yuuji làm thông thoáng đầu óc và đứng trước cửa ra vào ngôi nhà. Tuy nhiên, cậu lại không thể tìm thấy đôi giày nào cả. chính là vì cậu không hề cần đến chúng trong 10 năm. Cậu biết chắc có một vài cái ở trong phòng, nhưng cậu đã thề sẽ không trở lại đó trước khi ra khỏi nhà. không còn cách nào khác, cậu lẩm bẩm và đành phải đi đôi sandal để ra ngoài vườn.
"Nó sẽ ổn thôi, bên ngoài không có gì đáng sợ hết. Không có gì cả. Mình không có kẻ thù. Không có ai là kẻ thù. Một chiến binh thật sự không cần dùng đến kiếm. Mình làm được mà. Dù cho có đơn độc, mình vẫn có thể làm được."
Trong khi run rẩy, Yuuji lẩm bẩm vài câu từ
Former War Demon lấy từ đâu đó nói về ý nghĩa của Chiến binh hay cái gì đó. Nhưng cậu lại đang bối rối. Dù cậu nói về sự dũng cảm, nhưng bàn tay đang nắm lấy nắm đấm cửa lại không muốn mở nó ra. 5 phút. 10 phút trôi qua. Bên trong đầu Yuuji, dòng chữ [ Mình sẽ nghiêm túc vào ngày mai ] đột nhiên xuất hiện.
Gâu!
Một tiếng kêu có thể được nghe thấy từ phía bên kia cánh cửa, không, cùng với một tiếng tru, cánh cửa được mở ra nhanh chóng. Yuuji, người mà không thể tự mình mở cửa, lại đang hành động bởi âm thanh đó. Cô chó dũng cảm đang đứng trên thềm nhà cậu bằng bốn chân. Đuôi nó vẫy vẫy rất nhanh như thể nó sẽ đứt ra. Bộ lông của nó màu nâu nhạt và đôi mắt to tròn, nhưng miệng thì mở ra và thè chiếc lưỡi lủng lẳng.
Nó tên Kotarou, nói luôn, nó là cô chó cái.
Cô chó liếm tay Yuuji, bây giờ vẫn đang đứng ngơ ngác ở lối vào. 'Trông cậu vô vọng quá, thế nên tôi sẽ đi cùng cậu!' Như thể cô nói vậy khi đầu quay về phía cậu, chân thì hướng với lối vào. Thật là một người đàn ông ga-lăng, mặc dù nó là chó cái. (rip logic)
( Trans: Doge iz da bezt *v*)
"Tao hiểu rồi...tao không đơn độc. Tao vẫn còn có mày, Kotarou!"
Yuuji, một người thất nghiệp ở tuổi 30, ôm chầm lấy cô chó yêu quý của mình- Koutaro. Trong vô thức, cậu đã bước ra khỏi cánh cửa từ bao giờ. Cậu nựng và chơi với cô chó một lúc, nhưng rồi cậu bình tĩnh lại và đứng lên.
Cậu ngẩng đầu lên và nhìn ra phía bên kia hàng rào.
Cậu nghiêng đầu bối rối.
Cậu nhắm mắt và lắc đầu để phủ nhận. Cậu lại chậm rãi mở mắt và nhìn ra bên ngoài hàng rào.
Khung cảnh không hề thay đổi.
Nó là một khu rừng.
Bên ngoài khu vườn là một khu rừng.
Dù nhìn thế nào nó vẫn là một khu rừng.
"Cái quái gì thế này?"