10 nen goshi no HikiNiito o Yamete Gaishutsushitara Jitaku goto Isekai ni Ten’ishiteta

phần 08: yuuji nhận alice làm em gái nuôi

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Alice em có biết làng của em tên là gì không? Và làm cách nào để có thể tới đó.” (Yuuji)

“Hmm. A, ngôi làng của em gọi là Anfone! Nhưng Alice không biết làm thế nào để đi đến đó. Vì Alice không nhớ hướng đi lúc mình chạy...” (Alice)

“Uh, thế là được rồi Alice! Em nhớ được tên của ngôi làng mình! Alice thật tuyệt vời!” (Yuuji)

Trong lúc an ủi Alice thỉnh thoảng buồn bã, Yuuji liên tục đặt ra nhiều câu hỏi khác nhau trong đầu.

Đây là nơi nào? Con người sống ở đâu? Đấy là những khuất mắt trong lòng của Yuuji cần được giải đáp.

Tuy nhiên, cậu không thể cứ hỏi cô bé một cách dồn dập được trong khi cô bé đang có một nỗi đau trong lòng. Sự kiên nhẫn của cậu là vô đối, cậu kiên nhẫn đợi cô bé tình tĩnh lại và mới hỏi tiếp.

“Gâu!" Chà, mỗi khi Yuuji muốn hỏi một câu hỏi, Kotarou sủa lên,

“Chờ thêm một chút nữa đi” (Kotarou)

Sự thận trọng và khả năng đọc tình huống của cô nàng chó đã ngừng Yuuji lại, người hay hấp tấp và vụng về.

Sau một lúc lâu sau tất cả các khuất mắt trong cậu đã được giải đáp, nhờ một phần của Kotarou đã hướng dẫn cậu để cậu không làm tổn thương cô bé.

Dường như khu rừng này không có một cái tên chính thức cho nó và chỉ gọi khu rừng này là “Đại Lâm”. Và, trong khu rừng rộng lớn này có một ngôi làng chính là ngôi làng của Alice sống Anfore, và một thành phố khác được đặt đâu đó trong khu rừng này.

Thực tế là cậu có thể đi đến nơi mà người dân sinh sống mà không cần rời khỏi khu rừng đó là điều mà khiến Yuuji thực sự ngạc nhiên và không ngờ tới.

“Etou ne, do nơi này là frontear, địa chủ phong kiến nói với ba của Alice và mọi người ở trong làng rằng mọi người cần nỗ lực để xây dựng nhà và phát triển nơi đây.”

Có lẽ cô bé muốn nói là [Frontier – Biên giới]! Yuuji hiểu rằng ngôi làng và thành phố đó được xây dựng bởi những người khai hoang khu rừng này. Mặc dù cậu khá lo lắng khi nghe thấy từ [Địa chủ phong kiến].

“Alice, cái ông địa chủ phong kiến ấy có phải quý tộc không? Nếu như có quý tộc ở nơi này thì chắc phải có một đất nước chứ nhỉ? Em có biết tên người cai trị đất nước này không?”

Yuuji không ngừng đưa ra các câu hỏi gây áp lực lên cô bé để lấy câu trả lời.

Trán của Alice nhăn lại và hai bàn tay nhỏ của cô bé thì đang chống cằm, Alice đang suy nghĩ rất nhiều. “Etou ne, cái ông địa chủ phong kiến là Knait. Alice thực sự không biết nhiều về đất nước này, nhưng cai trị là Kink! Alice không biết những tên người đó… Vì Alice không biết, có nghĩa Alice là một cô bé hư phải ho~ng?... Hi~c~” (Alice)

“Không phải thế đâu! Vì em biết tên ông địa chủ phong kiến là Knait, người cai trị là Kink! Alice thông minh quá! Thật đáng ngưỡng mộ!” (Yuuji).

Yuuji đang luống cuống cố gắng an ủi cô bé. Tuy nhiên, từ “thông minh” nó xuất phát từ tận trong tận đấy lòng của cậu.

Cô bé này khác với đứa trẻ 6 tuổi sống ở Nhật Bản nơi Yuuji từng sống và Alice thì là một đứa trẻ thông minh dù em ấy mới 6 tuổi, sống trong một ngôi làng nhỏ tại một thế giới khác. Cậu không biết bất kì một thông tin hay kiến thức nào về thế giới giới này, nhưng Alice lại biết khá nhiều nên cô bé trở thành một thiên tài trong nhà cậu, ít nhất đó là những gì mà Yuuji nghĩ. Cậu cảm thấy mình thật vô dụng và bất lực.

Ở đây Kink có nghĩa là [King – Vua] và Knait là [Knight- Hiệp sĩ]. Vậy có nghĩa nơi này là một vương quốc với một hệ thống xã hội theo lối phong kiến lạc hậu, có lẽ làng của Alice và thành phố kia là lãnh địa của một người Hiệp sĩ, đó là điều mà Yuuji nghĩ.

“Ngôi làng Anfore nơi mà Alice sống, từ ngôi làng đó cách thành phố bao xa? Liệu có địa điểm buôn bán lớn nào trong làng Anfore hay thành phố không?” (Yuuji)

“Papa trước đây từng nói rằng phải mất một ngày đường đi bộ từ làng mới có thể tới thành phố! Nhưng, Papa và Mama nói rằng vì Alice vẫn còn nhỏ và không thể đi xa được nên Alice chưa thể đi đến thành phố cả. Ở trong ngôi làng có một quảng trường lớn, nơi đó có các bác thương nhân thường xuyên đến làng để bán thức ăn và đồ dùng nên có rất nhiều quầy hàng! Và, vào mùa thu, còn có cả lễ hội thu hoạch cơ! Bởi vì Alice chưa từng tới thành phố, Alice thực sự không biết…” (Alice)

Dường như Alice lại cảm thấy buồn, cậu lại an ủi cô bé trong một lúc.

“Liệu em có biết rằng có một ngọn núi hay dòng sông nào gần với làng Anfore hay thành phố không?” (Yuuji)

“Alice có biết! Ở gần thành phố có một cây cầu, vào buổi tối cây cầu sẽ biến mất và trở thành một dòng sông! Papa nói rằng việc đó kỳ lạ. Và đằng sau thành phố cũng có một dòng sông nữa!” (Alice)

“Aaaa! Alice thật thông minh, quá tuyệt vời! Vậy là thành phố gần một con sông! Em biết nhiều thật đấy Alice! Em làm tốt lắm Alice!” (Yuuji)

Yuuji đặt cả hai tay lên người Alice và nhấc bổng cô bé lên cao thể hiện niềm vui sướng. Alice thì cười khúc khích với tâm trạng vui vẻ, và Kotarou thì chạy xung quanh cậu đầy phấn khởi, “Làm tốt lắm!”.

Trước đây Yuuji đã từng thấy con sông đó. Từ ngôi nhà sẽ mất một ngày đi bộ. và chỗ đó thì con sông chả xuống phía Nam.

“Bờ sông có rất nhiều cây cối và mình không biết liệu có sinh vật kì ảo nào sống ở giữa sông hay không, mặc dù lúc trước mình đã bỏ cuộc không tìm kiếm nữa nhưng giờ con sông đó chính là một gợi ý cho mình để tìm được sự hiện diện của con người khác ngoài cậu và Alice ra. Cảm ơn Alice! Hãy cố gắng hết sức để phục hồi sức khỏe, và rồi chúng ta cùng nhau đi đến thành phố nhé! Alice thiệt thông minh thật đang ngưỡng mộ mà!” (*Zad.i.Zu : ‘Rung người’ ~ಠ▃ಠ~)

“Thật ạ? Alice đáng ngưỡng mộ ấy ạ? Alice là một cô bé ngoan ạ?” (Alice)

“Đúng, Alice là một cô bé ngoan ngoãn và thông minh!” (Yuuji)

Nhưng,

“Vì Alice là một cô bé ngoan nên Alice có thể gặp lại Papa, Mama, Basil-oniichan, và Charles-oniichan đúng không? Anou ne[note2581], mặc dù Alice là một cô bé ngoan, cướp vẫn đến. có lẽ Alice vẫn là một cô bé hư, nên…, Alice sẽ trở thành một cô bé ngoan, m-m-một mình có lẽ sẽ cô đơn, nhưng Alice sẽ cố gắng, cố gắng hơn nữa và ngày nào đó Alice trở thành một cô bé ngoan, lúc đó Papa, Mama, Onii sẽ ở bên…”(Alice)

“Aa, giờ em cảm thấy con tim em thắt chặt lại và đâu lắm phải không như là trái tim em đang bị xé vụn thành nhiều mảnh đúng không? , anh hiểu cảm giác đó.” Yuuji cảm thấy đồng tâm trạng với cô bé và cố gắng an ủi Alice người đang nức nở trong khi được Yuuji ôm chặt. Kotarou cũng dụi dụi người mình vào Alice. Nếu bạn nghĩ về vấn đề này sẽ thấy rất kì lạ. Gia đình cô bé bị tấn công, và cô bé được cứu bởi một người lạ, cô bé cũng không ích kỷ như mấy đứa trẻ cùng tuổi với cô và cô nhóc cũng không kể thêm bất kì thứ gì liên quan tới gia đình mình.

Người mất hết gia đình trong một ngày và cố gắng không thể hiện cảm xúc của mình với cậu, cô chỉ cố gắng hết sức để mỉn cười và vui vẻ như không có gì.

“Đúng đúng, Alice rất dũng cảm, đáng ngưỡng mộ, Alice là một cô bé ngoan, Alice rất cố gắng.” (Yuuji)

Trong khi ôm cô bé, Yuuji không kiềm được nước mắt của mình.

Hơn nữa, Yuuji không thể hứa lung tung với cô bé rằng cô sẽ găp lại được gia đình mình hay đại loại vậy. Cậu không thể nói ra được vì nếu thất bại cậu sẽ làm cô bé tổn thương nặng và một lần nữa chìm vào bóng tối, và mất niềm tin vào cậu đó là điều mà cậu không muốn nhất. Sau một khoảng thời gian ngắn trôi qua, Yuuji đặt bàn tay của mình lên mặt cô bé, lau nước mắt cho cô và nhìn thẳng vào mắt cô bé.

“Alice, anh không biết rằng liệu anh có thể đưa em về với gia đình mình không, anh cũng không biết gia đình em giờ đang ở đâu, liệu chúng ta đi đến thành phố có thể gặp được ba mẹ và Onii của em không, anh hoàn toàn không chắc. Nhưng, nếu như em muốn, liệu anh có thể trở thành một phần trong gia đình Alice không? Liệu anh có thể trờ thành Oniichan của Alice không?"

“Oniichan? Yuuji trở thành Oniichan?” (Alice)

“Đúng, anh sẽ trở thành Oniichan của Alice. Có lẽ anh lớn tuổi hơn cả Basil-oniichan và Charles-oniichan nhỉ? Vậy anh sẽ là anh trai lớn tuổi nhất. Alice và anh sẽ là một gia đình. Em thấy sao?” (Yuuji)

“Un! Nếu đó là Yuuji-nii thì sẽ được thôi! Bây giờ Alice có ba người anh trai!”

Sự hồn nhiên của cô bé làm cho Yuuji yếu lòng, cậu sẽ không bao giờ nhắc lại vấn đề này một lần nữa vì Alice và một phần vì Yuuji, Yuuji nhìn Alice, cậu thấy được mình trong quá khứ thông qua cô bé.

Lũ cướp tấn công ngôi làng, người anh trai thứ hai đã chạy cùng cô bé đã quyết định trở thành mồi có lẽ ở khoảng khác cuối cùng đã nhận ra, liệu cậu ta bị bắt? Hay là bị giết? Mọi thứ sẽ không kết thúc mà không có sư đau đớn. Hơn nữa, Alice đã mất hết gia đình giờ cô bé cô đơn, cũng giống như cậu, cô độc tại thế giới khác.

Mặc dù đó chỉ là giả, nhưng Yuuji đã kiên quyết trở thành gia đình của cô bé.

Yuuji kiếm thêm nhiều thông tin hơn nữa, và theo cách này, Yuuji có thể đảm bảo được những thông tin quan trọng về con người nơi này cùng với em gài nuôi.

Và bây giờ, những ngày tháng bình thường của hai anh em bắt đầu!

“Gâu!”

Và bây giờ những ngày tháng bình thường của hai anh em và một nàng chó bắt đầu!

Truyện Chữ Hay