Sau màn nước mắt đượm buồn, hiện tại Yuuji và Alice đã trở thành anh em.
Nhưng giờ không khí căng thẳng do màn kết nghĩa đầy hàn xẻng khi nãy làm cho Alice giờ chỉ cười khúc khích và Yuuji đưa đẩy theo tình huống cũng cười theo trong sự ngượng ngùng và xấu hổ do hành động của mình, cậu liền đánh bài chuồn, Yuuji bảo cô bé chờ trong phòng khách và chạy ngay vào nhà bếp để làm bữa trưa (Trans : Thằng này từ chối trách nhiệm kìa bà con, bắt thằng này lại > [thiến]xử tử nó).
Do ngày hôm nay họ đã trở thành anh em, Yuuji quyết định mở tiệc ăn mừng thả ga và lấy thịt chim ra từ trong tủ lạnh.
Yuuji cẩn thận tách phần mỡ ra khỏi thịt chim, cậu nấu ăn theo công thức và trộn xì dầu, rượu sake, sốt mayonnaise, dầu hào, gừng, và tỏi để làm nước xốt và cho thịt chim cùng nước xốt vào cái túi để ướp.
Trong khi chờ thịt chim ngấm đều nước xốt, cậu quay trở lại phòng khách và nói chuyện với Alice. Dù thời gian trôi đi đã lâu nhưng không khí căng thẳng vẫn bao trùm phòng khách và giờ đây hai người họ chỉ có thể nói “Tee-hee” và “Dehehe” và cười trong sự xấu hổ, và những việc đó đều không mang lại ý nghĩa nhất định nào.
“Chà, ngày hôm nay thì có lẽ không trách móc được rồi.” (Kotarou)
Nàng chó hiểu được tình hình hiện giờ, Kotarou quyết định rằng nàng sẽ chịu đựng cả hai người họ vậy.
30 phút sau, cậu lấy thịt chim khỏi túi ướp và phủ thịt chim bằng bột chiên, cậu hâm nóng lại dầu và chuẩn bị rán. Sau đó cậu rán thịt chim ở nhiệt độ thấp và cậu đó tắt bếp trong một lúc để thịt được rán với nhiệt lượng còn dư. Cuối cùng, cậu lại bật bếp và rán chúng với dầu nóng.
Đúng, đó chính là Karaage. Hơn nữa đây còn là kiểu rán hai lần. cậu cứ thế mà sử dụng gia vị và dầu ăn, cho nên đây là một món ăn xa hoa đối với cậu hiện giờ.
Phần dành cho Alice, món chính cậu cho cô bé ăn cơm trắng, karaage bóng vàng, cùng với nấm xào lẫn thảo mộc dại làm đĩa phụ, và món súp được làm từ nước luộc thịt và ít nấm dư.
Yuuji thực sự đang cực kỳ phung phí. Cũng giống như kiểu The Last Supper(Bữa ăn cuối cùng), cậu đã sử dụng nguyên liệu và gia vị quý.
Nhưng cũng chẳng thể ngăn cậu ta, bởi vì đây là một bữa liên hoan việc cậu có em gái nuôi. Nếu như Alice khen rằng mấy món này ngon, Yuuji sẽ không chấn chừ mà đặt luôn ngày hôm nay là ngày kỉ niệm của cậu và Alice cùng với món Karaage.(Trans : Hm…bên Japan nó dịch đoạn này là “ Kỉ niệm karaage” nghe nó xàm nên chế)
Vì đây là lần đầu cô bé nhìn thấy món này, Alice ngay lập tức ăn Karaage.
Rồi sau đó cô bé mở to đôi mắt mình và nở một nụ cười tươi rói trong khi ăn nó *Nom* *Nom*..
“Ngon quá ~! Món này ngon quá đi ~ Yuuji-nii! Đây là lần đầu tiên em được ăn một món ăn ngon đến nhường này đó!” (Alice)
Vậy hôm nay sẽ là ngày kỉ niệm cậu cùng với em gái Alice mới kết nghĩa, lần đầu ăn món Karaage.
Nhân tiện thịt chim rừng mà cậu vừa dùng để nấu có hơi dai, trước kia cậu bắt nó và nếm thử, lần này cậu quyết định lấy thịt chim rán lên cho Alice ăn, không biết mùi vị ra sao cậu đã đổ mồ hôi lạnh. Như cũng may cô bé thích nó.
***
Sau khi đã căng bụng, hai người và một chú thú nuôi đang thư giãn trên chiếc ghế sofa và Yuuji bắt đầu với việc hỏi Alice.
“À ừ, ở trong làng của Alice chỉ con người thôi à? Ef~a… Có tiên, tinh linh hay là người thú không?”
Do cậu cảm thấy thoải mái và vui vẻ, Yuuji bắt đầu hỏi về ngôi làng đã bị tấn công bởi lũ cướp. Cái vở kịch “Làm người tốt” của cậu có thể hạ màn được rồi.
“Cậu không có sự tế nhị nào à” (Kotarou)
Kotarou tức giận giơ vuốt mình ra.
“Etou ne, bác thợ săn Doni là một người sói. Ở trên đầu của bác ấy có đôi tai hình tam giác! Bác ấy cũng có một cái đuôi mà chỉ em được chạm một cách bí mật mà không cho ai biết. A! Yuuji-nii cũng phải giữ bí mật đó nhé!” (Alice)
[Alice người vừa tiết lộ bí mật một cách tình cờ trông thật đáng yêu] và Yuuji nở một nụ cười. Tuy nhiên, cậu hiểu được tình hình và đứng hình ngay tại chỗ.
“Alice, tộc người thú có tồn tại, đúng không? Liệu có khả năng nào tồn tại tiên không? Cả tinh linh nữa?” (Yuuji)
“Uun, Alice chưa bao giờ thấy tiên-san và tinh linh-san. Tuy nhiên, trong truyện Mama kể, có cả tiên và tinh linh! Đó là lý do vì sao Alice nghĩ rằng họ có tồn tại.” (Alice)
Yuuji giơ cả hai nắm đấm lên trời, cậu lặng lẽ làm tư thế chiến thắng. [note2584]
“Thật là kinh tởm….”
Như thế nói điều đó, Kotarou lườm cậu ta với ánh mắt lạnh như băng, dường như cậu cũng chả thèm quan tâm điều đó nữa.
“V-vậy thì ma thuật cũng tồn tại sao? Như là tạo ra lửa hay tạo ra gió…”(Yuuji)
“Eh? Alice cũng biết dùng ma thuật nè. Vì Alice là đứa trẻ duy nhất trong làng có thể sử dụng ma thuật, nên mọi người nói rằng Alice thật tuyệt và khen Alice!” (Alice)
“Thật sao! Tuyệt vời, Alice thật tuyệt vời!” (Yuuji)
Sự căng thẳng của Yuuji như thể đã bị phá tan, Kotarou cũng dường như thấy thích thú với việc đó và nhìn Alice với ánh mắt lấp lánh.
“Nhưng Yuuji-nii cũng biết sử dụng ma thuật, đúng không? Làm sáng căn phòng, tạo ra lửa, đồng thời cũng tạo ra nước lạnh và nóng nữa,” (Alice)
Đó là bóng đèn điện, bếp gas, vòi nước và bồn tắm. Bỗng nhiên, Yuuji nhớ ra rằng Alice chỉ hơi bất ngờ và không hề có sự phản ứng nào khi thấy chúng, đúng vậy. Một người thầy vĩ đại đã từng nói rằng: “Bất kỳ công nghệ kỹ thuật tiên tiến nào cũng đều chính là ma thuật.”
“Uun, nhưng vấn đề là, anh không phải là người sử dụng ma thuật mà chính căn nhà này đã có ma thuật rồi. vậy Alice có thể sử dụng ma thuật gì? Em có thể biểu diễn ở trong khu vườn được không?” (Yuuji)
“O~ka~y” Alice trả lời như thể đó là một chuyện rất bình thường và bắt đầu chạy “Ton-Ton” ra ngoài vườn, “Này, sức khỏe của em chưa hồi phục hoàn toàn đâu, nên đừng làm cái gì quá sức đấy!”, Yuuji cảnh báo khi đuổi theo cô bé. Lời nhắc nhở đó cũng từ cái người yêu cầu Alice sử dụng ma thuật.
“Vậy Alice bắt đầu đây ~! Đầu tiên là tạo ra lửa! Ei ~!” (Alice)
Trong khi Yuuji và Kotarou đang quan sát, Alice kêu lên đầy dễ thương và một ngọn lửa nhỏ xuất hiện trên tay cô bé.
“Alice luôn giúp mama trong việc nhóm lửa! Mama luôn cảm ơn như mọi lần, hoặc là khen Alice thật tuyệt vời, và Alice nhận được lời khen!”
Lời nói của Alice không đến được tai của Yuuji, người đang đứng nghệt ở kia nhìn ngọn lửa và thốt lên “Woaaa” còn Kotarou thì cứ chạy vòng vòng xung quanh cô bé.