“Yuuji-nii, chào buổi sáng!” (Alice)
Sau một tuần được chăm sóc, Alice đã hồi phục được sức khỏe, cho nên hiện giờ thành viên trong nhà tăng thêm một người, có hai người và một thú nuôi sống cùng nhau.
“Ừm, chào buổi sáng Alice. Tình trạng của em chưa được hồi phục hoàn toàn đâu nên em đừng chạy tung lung trong nhà nhé, không tốt đâu, được chứ?”
Alice, người đã ngủ chung với cậu buổi tối đã dậy sớm hơn cậu và thay quần áo. Dường như cô bé đến để gọi Yuuji dậy. Bầu trời bên ngoài vẫn nhuốm một màu tăm tối. Thói quen của Alice, người được nuôi lớn ở trong ngôi làng, là thức dậy sớm trước khi bình minh ló rạng.
Hôm nay Alice mặc áo phông của em gái Yuuji, cùng với chiếc thắt lưng da yêu thích của em ấy được buộc quanh hông, thứ mà cô bé đã giữ ngay từ ban đầu, và độ dài của chiếc áo được chỉnh sao cho vạt áo dài đến cẳng chân của cô bé.
Đó là một chiếc áo phông bình thường nhưng lại rất hợp với mái tóc đỏ của Alice.
Tuy nhiên, cụm từ tiếng Anh được in trên chiếc áo phông [Tôi là ai? Đây là đâu?] khiến người nhìn nó cảm thấy đau đớn. “ Đó là điều mà mình muốn biết”, Yuuji mỉm cười chua xót.
Em gái của Yuuji đã nghĩ gì khi mua chiếc áo phông này? Nhân tiện, tại sao Alice, người không hiểu ngôn ngữ trên chiếc áo phông đó lại mặc chúng? Vấn đề nan giải, đây là sự trùng hợp hay là một bí ẩn rùng rợn sau lưng mà mình chưa biết.
Ngày hôm nay, mái tóc dài đến ngực của Alice đã được buộc lại. Do chính bản thân Alice tự làm nên có đôi chút rối. Cô bé dùng dải ruy băng trắng tuyết lớn để buộc mái tóc đỏ của mình lại, đồ dùng riêng của em gái cậu. sợi ruy băng trắng làm tôn lên nét đáng yêu của cô bé nhỏ tuổi, khiến cho cô bé trông trẻ con hơn, quá dễ thương..
Liệu Yuuji sẽ thấy thế nào? Cô bé liền xoay người nhanh chóng với một nụ cười tỏa sáng. Đôi mắt màu hạt dẻ kia đang lấp lánh, như thể đang chờ đợi sự nhận xét của Yuuji. Bất kể một cô gái ở độ tuổi nào đi chăng nữa, kể cả một cô gái sống tại một ngôi làng ở thế giới khác đi nữa, mặc đẹp luôn là một thứ khiến mọi cô gái cảm thấy vui vẻ và hài lòng.
“Uh huh, Alice hôm nay trông rất dễ thương..” (Yuuji)
Yuuji nở một nụ cười ấm áp.
“Alice thực sự rất dễ thương.” (Kotarou)
Có lẽ bởi vì Kotarou cũng đồng tình với cậu, nàng chó cứ chạy quanh người Alice và ve vẩy cái đuôi của mình không ngừng. Để động viên Alice người đang buốn, Yujji đã cho phép Alice [Nếu như em thích, Alice có thể tùy ý sử dụng mọi thứ ở đây.] như là sử dụng quần áo và tư trang của cô em gái. Đó là một quyết định chính xác.
Chỉ với ngoại hình của Alice cùng với với nụ cười có thể tan chạy trái tim của bất kí tên Lolicon nào, giờ cô bé đang run rẩy trong sự thích thú khi lướt sơ qua chiếc tủ quần áo trong phòng của cô em gái, cô bé nhìn tủ quần áo với ánh mắt lấp lánh và cô bé cũng nở nụ cười đầu tiên kể từ khi cậu bắt gặp cô bé trong rừng và đưa cô về nhà, Yuuji cảm thấy một phần nào đó được thảnh thơi.“Vậy sau khi ăn xong bữa sáng và thực hiện vài bài tập thể dục, liệu chúng ta có thể nói chuyện trong phòng khách ngày hôm nay được không?”
“Vâng ạ! Alice muốn nghe xong truyện Lọ Lem cơ!”
“Nhưng hôm nay anh muốn nghe chuyện của Alice cơ” Yuuji lẩm bẩm vài điều và đi thẳng vào trong bếp. Kotarou ở lại cùng Alice trên chiếc ghê sofa trong phòng khách.
Hiện giờ, Kotarou đang bận bầu bạn với Alice.
Bữa sáng hôm nay là món cháo thập cẩm làm từ thịt con chim mà Kotarou săn được, cùng với vài quả mọng mà họ hái được trong khu rừng. Những quả mọng be bé có trái chua và có trái ngọt. Tuy nhiên Yuuji nhớ lại kiến thức trên mạng những quả có quả chua có chứa nhiều vitamin tốt cho cơ thể và thế là cậu nấu chúng chung với cháo. Nhân tiện, thức ăn đều được chế biến bởi Yuuji. Miễn là còn Internet, thì Yuuji có thể làm mọi thứ.
Alice cho vào miệng của mình với một thìa đầy và nhai thật kĩ và ngiêm túc. Quá dễ thương.
Giống hệt những gì mà một đứa học sinh cấp một sẽ làm sau khi ăn sáng trong kỳ nghỉ hè, đó là một bài tập thể dục giúp tiêu hóa nhanh hơn.
Trong khi Kotarou thì… “Như dự đoán, mình không thể làm được những động tác này”
Như thể cô nàng nói điều đó, nàng chó chỉ có thể chạy xung quanh hai người thay cho bài tập. Thậm chí Kotarou cũng không phải là toàn năng để giống con người. Có lẽ vậy.
Rất có thể do cơ thể nhỏ nhắn của bé nên thể chất của cô bé rất yếu, cô bé đã cố gắng với mọi sự nỗ lực của bản thân, nên khi họ hoàn thành bài tập Alice luôn thở dốc và nằm dài xuống.
Ăn, luyện tập, và ngủ. Quá trình hồi phục sức khỏe của cô bé đã được cải thiện, giờ thể chất và thể lực của cô bé đang ở mức tốt nhất, đã có thể ra khỏi khu rừng và tìm kiếm người thân của cô bé, Alice đang luyện tập rất chăm chỉ theo bài tập của cậu.
Yuuju và Alice hoàn thành bài tập thể dục hàng ngày, quay trở lại phòng khách cùng với Kotarou nghỉ ngơi.
Giờ hai người họ đang ngồi trên chiếc sofa. Yuuji đang uống cà phê quả hạch trong khi Alice đang cầm ly nước quả mọng mà Yuuji làm cho cô bé. Tất cả đều nhờ chiếc máy sinh tố mà mẹ cậu đã mua cho sở thích của mình. Với chiếc máy đó, Yuuji có thể chế biến các loại nước khác nhau. Hiện giờ, số lần Yuuji sử dụng còn hơn cả mẹ cậu đã dùng. Dù nói là sở thích của bà nhưng bà ấy lại không sử dụng cái máy thường xuyên, quả là một bà mẹ thất thường.
“Được rồi, vậy em có thể kể cho anh thêm về khu rừng này, ngôi làng của em và cả đất nước này được không? Nếu như việc nào đó khiến em cảm thấy buồn, nói cho anh biết nhé, được không? Bởi vì ở đây có anh và Kotarou ủng hộ và an ủi em.” (Yuuji)
Cậu hoàn toàn tin tưởng nàng chó của mình và đưa cho Kotarou trách nhiệm chia sẻ nỗi buồn và an ủi cô bé.
“Vâng, em hiểu rồi Yuuji-nii! Vì Alice là một cô bé ngoan, em sẽ cố gắng hết sức!”(Alice)
Quả là một cô bé ngoan thật đáng khen ngợi.