“Em về rồi đây~. Ủa? Nhà có khách à?”
Los Angeles, USA.
Tiếng nói chuyện vọng đến tai Sakura, người vừa đến phòng gym nhân ngày nghỉ trở về nhà.
“George? Hử? Anh ấy đang trong phòng sao?”
“Mọi khi anh ấy đâu có vứt bừa đồ đạc ở phòng khách và chạy vào phòng riêng khi có bạn đến chơi, lạ thật.’ Nghĩ vậy, Sakura đi đến phòng George.
Có vẻ Lewis, một người bạn là nhân viên thiết kế CG, đã vào phòng anh ta.
Mang theo một con PC tích hợp màn hình rộng 27 inch.
“Eh? Chào George và Lewis? Cái máy tính đó là sao vậy?”
Hai chiếc máy tính đặt cạnh nhau trên bàn làm việc của George. Bên cạnh màn hình 27 inch, nó là một mẫu máy phổ biến đối với các lập trình viên. Cả hai cái đều y chang nhau, nhưng trước khi ra khỏi nhà Sakura nhớ rõ là George chỉ có một máy thôi mới phải.
“Aah Sakura đó à, mừng về nhà! Tôi đến chơi đây! Ồ, cái này á hả? Tôi đem nó đến! Quan trọng hơn, nhìn đi! Bức ảnh này! Yuuji đang up ảnh mới sau từ thành phố trở về! Cảnh vật lộn xộn, người thú và trang phục nữa! Tuyệt diệu! Thật đấy, độ ảo tưởng của tôi nó còn chưa tới mức này! Đúng là chẳng thể coi nhẹ thế giới khác!”
Lewis nhằm Sakura bắn một tràng như súng liên thanh. Cố gắng không bật lại, Sakura đưa mắt cầu cứu George.
“Này Sakura, xem đi. Tuyệt lắm, cái cảnh sắc lộn xộn này này. Cả về cách phối màu, họ thích gì làm nấy chẳng có tí nhất quán nào, vậy mà nhìn tổng thể bức ảnh vẫn thật cân bằng. Màu lục nhạt mà đi với tím á? Điên quá đúng không? Nhưng vẫn đẹp!”
Đến George cũng không buồn cứu cô.
“Thì sao? Có chuyện gì sao hai anh?”
“‘Thì sao’ hả? Để có thể bàn về anh trai Yuuji của cô và xem ảnh của anh ấy, tôi đã bê nguyên dàn máy đến đây! Hai thằng bọn tôi cũng đang bới tung cả diễn đàn nữa! À phải, cô đã ở đây rồi thì có thể dịch xem họ nói gì không!? A, sao cô không dạy tôi tiếng Nhật luôn? Xài google dịch chẳng hiểu quần gì… Chẳng phải thế này là quá tiện hay sao!?”
“Lewis… Còn về công việc?”
“Ôi… Sakura. Cô đang bảo tôi phải làm việc và bỏ lỡ cái tin nóng hổi này à? Cô đùa gì nhạt như mấy thằng người Đức!”
Có vẻ người đàn ông bỏ bê cả công việc để hú hí với Yuuji khá là vô ưu vô lo. Tuy nhiên, một người có kĩ năng, khiếu thẩm định và thành tựu như Lewis thì dù bỏ việc vẫn sẽ luôn có chỗ nhận vào làm lại thôi. Anh ta được rất nhiều người tín nhiệm. Dù là mọt sách, nhưng cái bản tính sớm nắng chiều mưa và tự tiện của anh ta rất khó trị.
Haizzz, Sakura thở dài, phục lại tinh thần. Cô bỏ cuộc với Lewis. Đã được 10 năm kể từ khi cô chuyển sang USA rồi. Cô đã quen với mấy câu đùa sặc mùi tự đề cao dân Mỹ. Chỉ có một cách duy nhất để đối phó. Đó là lờ nó đi.
“George… Anh vẫn ổn chứ?”
Sakura hỏi đến George, chồng cô đồng thời là đồng nghiệp. Nếu anh ta nói rằng cũng đang viết đơn xin nghỉ việc thì tình hình tài chính của nhà này sẽ rơi vào khủng hoảng. Cả gia đình cô cũng tan nát luôn.
“Anh ổn mà Sakura. … Nhân tiện, thế này là sao? Họ đang cố nghĩ tên cho ngôi làng, nhưng mấy cái tên họ nêu ra cũng bị dịch hết trơn. Khó hiểu quá.”
George vừa lướt điện thoại liền ngẩng lên trả lời Sakura rằng anh ổn. Không chắc anh ta có nghe cuộc đối thoại ban nãy không.
“Gì thế, mình chưa từng nghe ai nói “ổn” mà khó khăn thế cả. Bình tĩnh lại coi, geez, anh có phải người Ý đâu” Sakura lẩm bẩm phàn nàn. Cô đang vô thức đùa kiểu đá đểu nước khác. Sakura bị Mỹ hóa rồi.
“Err, đây là làng Yuuji. Làng Kotarou, làng Alice-chan. Anh biết Nihon, Fujiyama, Samurai và Ninja rồi đúng không?”
Phòng riêng của George. Hai chiếc PC 27 inch xếp thành hàng. Một cái hiển thị diễn đàn được dịch sang tiếng Anh bằng công cụ dịch, cái còn lại hiện bản gốc tiếng Nhật.
Vừa chỉ vào màn hình, Sakura vừa giải thích những thứ được viết trên đó. Người phụ nữ này, chẳng vì lý do gì đặc biệt, tự nhiên lại cao hứng.
Hai thằng đàn ông mắt lấp la lấp lánh khi nghe Sakura thuyết minh.
“Sa- samurai! Ninja! … Sakura. Giờ họ đang ở Nhật đúng không? Uh, có khi nào họ chỉ giả vờ làm người bình thường chứ thật ra họ là Samurai? H-hay là Ninja… Chả lẽ cô cũng…”
Hai người đàn ông nhìn Sakura ánh mắt đầy ngờ vực.
“Họ không phải! Tôi cũng không phải, hiểu không!? Lewis, sao anh lại ngó ra sau lưng tôi! Tôi không có mai rùa ở đằng sau nhé!? Và đó đâu phải Ninja của Nhật Bản!?”
Rùa là ninja nhưng cũng không phải là ninja. Sakura có vẻ đã phải trải qua một khóa huấn luyện khắc nghiệt về comic của George.
“Thiệt tình, geez. Thông tin mật như ninja thường rất quan trọng, nên họ sẽ không xuất hiện chình ình ra như thế đâu, anh hiểu không? Có lẽ hiện giờ họ cũng đang lặng lẽ ẩn mình.”
Hình như Sakura cũng bị nhiễm nặng về ninja hư cấu.
“Ah, họ đang hỏi về họ của bọn tôi. Đơn giản. Là Honjou! và đăng.”
Sakura phớt lờ hai tên đàn ông đang nín thở theo dõi từng con chữ, và đăng lên diễn đàn. George và Lewis ghen tị nhìn Sakura có thể giao tiếp tự nhiên với họ.
“Được rồi, Lewis. Hay chúng ta cũng nghĩ ra vài cái đi! Rồi để Sakura đăng lên!”
“Ồ ngon… Ok, vậy thế này đi. Yuuji Of The Dead?”
“Ooh! Quả là có khi chúng nó sẽ xuất hiện thật! Không, sao không để là The Walking Yuuji vì phần mới ra cũng hay mà?”
Có vẻ họ đang muốn zombie xuất hiện bằng mọi giá.
Nhưng nghĩa gốc của nó bị sai hết rồi.
Giờ nó có nghĩa là Yuuji đã chết và Yuuji đi bộ.
‘Có chắc tiếng Anh là ngôn ngữ mẹ đẻ của họ không vậy?’ Sakura kinh ngạc nhìn chằm chằm hai người đang tăng động.
“Không, phải thêm cả yếu tố thế giới khác kỳ ảo và… Castle Rock nhé?”
“Vãi hoành tráng, nói thật với ông là hoành tráng vãi chưởng George ạ! Triển ngay nào!”
Triển ngay nào, éo có đâu.
Đó là tên thành phố mà một nhà văn ăn khách nổi tiếng thế giới dùng làm bối cảnh cho truyện của mình.
Kiểu gì cũng sẽ gặp vấn đề kỳ quặc nào đó.
“Không, chờ chút George. Arkham cũng không tệ chứ?”
Không tệ chứ, có tệ đấy.
Đó là tên thành phố do một tác giả, người đã tạo nên cả một xu hướng truyện tranh đen tối vẫn còn tiếp diễn đến giờ, dùng làm bối cảnh.
Kiểu gì cũng sẽ gặp phải một vấn đề rất khó tả.
“Thiệt tình hai người này. Nếu đã cất công nghĩ thì phải nghĩ cho nghiêm túc. Innsmouth được không?” (TN: 1 thị trấn giả tưởng của nhà văn H.P.Lovecraft)
Sao cả cô cũng hùa theo vậy?
Nghe hai người bàn tán, Sakura có vẻ cũng dấy lên hứng thú.
“Uhmm… Nó không được hưởng ứng lắm nhỉ. Tôi không hiểu khiếu hài hước của người Nhật nữa.”
Những cái tên họ chế từ zombie sau khi Sakura đăng lên không được thành viên trên diễn đàn tỏ ra thích thú lắm. Tất nhiên là không rồi. Vì họ nghĩ đó chỉ đơn giản là đùa thôi.
“Chẳng phải làng Honjou là ổn rồi sao!? Làng Sakura thì hơi xấu hổ…”
Sakura đỏ mặt, nói lí nhí một cách ngượng ngùng. Đó như thể vẻ mặt của một thiếu nữ vậy. Dù cô đã 32 tuổi rồi.
“Làng Sakura… Nếu vậy, làng Cerisier thì sao?”
“Cerisier… Nghĩa là cây hoa anh đào trong tiếng Pháp à?”
“Ôi George”
Bỏ ngoài tai lời của Lewis vừa tra google xong, ánh mắt của họ như cuốn lấy nhau.
Khi ấy, George và Sakura vẫn là bạn bè. Từ tiếng Pháp đó đã truyền cảm hứng cho họ để ý về người kia hơn.
Lời cầu hôn của George là “Lấy anh nhé. Anh sẽ làm đời em nở hoa, mãi mãi.”
Tên của Sakura bắt nguồn từ cây anh đào và họ của George, Flores cũng bắt nguồn từ hoa. Sau khi cưới anh, cả cụm từ Sakura Flores sẽ có nghĩa là hoa anh đào.
Cảnh ngọt ngào đến phát ốm thế này sẽ khiến người nhìn ói ra đầy đường. George là một người lãng mạn. Ước gì anh ta chết đi.
Nhận thấy ánh mắt nóng bỏng của George, hai người đứng lên và từ từ xáp lại gần nhau. Lewis bị ngó lơ. Cả hai đang ở trong thế giới riêng của mình rồi.
“Anh biết không George… Đến thế giới khác ấy… Em nghĩ mình nên bỏ cuộc thôi.”
“Eh? Sao vậy Sakura? Em không muốn gặp anh Yuuji à?”
Hai người khóa chặt lấy mắt nhau, gần như không còn khoảng cách.
“Em muốn gặp anh trai. Nhưng hơn thế nữa… Em muốn một đứa con giữa em và George.”
Đầu cô tiến về phía ngực George, Sakura nhẹ nhàng thì thầm với đôi mắt ướt.
George im lặng vòng tay ra sau lưng Sakura và chầm chậm dìu nàng về phía phòng ngủ.
“Xin lỗi, hai anh chị… err, uhmm… Th-thế nhé, đến giờ tôi về rồi! Hẹn gặp lại!”
Câu chữ của Lewis, người đang khó hiểu cố đọc bầu không khí, cũng không thể lọt vào tai họ nữa.
“Đụ má nó, đụ cả nhà nó luôn” Lewis vừa chạy ra xe vừa cay cú rủa thầm.
Anh ta vẫn còn độc thân.
Tối hôm đó, Lewis mất dạng ở phố đèn mờ.
Ngày hôm sau, anh ta lại xuất hiện trước cửa nhà George và Sakura với bộ mặt hết sức tươi tỉnh.
Nơi anh ta đến và những gì anh ta làm tối qua là không ai biết.