“Nàyy, Yuuji! May quá, chúng tôi vẫn theo kịp!”
“Hở? Hai anh có chuyện gì sao?”
Được Kevin mời nhân chuyến thăm vùng đất tiên phong, Yuuji đến kiểm tra công xưởng đóng hộp ở thành phố Premie và nói chuyện trực tiếp với người chủ rèn sắp chuyển nhà.
Ngày thứ ba sau khi ra khỏi nhà, có hai người đã đi theo và gọi cậu, đó là anh chàng chuyên làm tank và anh chàng trinh sát trong nhóm cựu thám hiểm giả.
“À không, tên này nói hắn đang muốn gặp vợ chưa cưới của mình. Tôi cũng đang muốn lên thành phố một chút, nên đã đi theo cậu.”
Người đàn ông hộ pháp gật đầu sau khi nghe anh chàng trinh sát giải thích. Về cơ bản thì anh ta là người lầm lì ít nói, luôn dành phần đối thoại cho đồng đội.
“Vậy sao… Thế còn việc phòng thủ của vùng đất tiên phong, à hiểu rồi. Nếu chỉ có goblin và orc thì cặp uyên ương kia có thể hạ 50 con dễ dàng nếu tôi nhớ không lầm.”
“Chuẩn rồi. Nhân tiện này Yuuji và Kevin. Hai người định… “vui vẻ” ở thành phố đúng không?”
Tay cựu trinh sát nhăn nhở. Đúng vậy, trong cả nhóm cựu thám hiểm giả, chỉ có anh ta là vẫn độc thân.
*crackle crackle* tiếng củi cháy lách tách.
Đêm thứ ba trong chuyến hành trình lên thành phố.
Do đã gần đến lối ra khỏi rừng rồi và sẽ tới được thành phố Premie vào buổi chiều ngày hôm sau, cả nhóm vô tư ngồi tán gẫu một cách thân mật.
“Nghĩ như thế, chúng tôi mua nô lệ để có thể trông nom ngôi nhà đồng thời là căn cứ của nhóm bọn tôi. Sau đó thì người nô lệ chúng tôi mua đã làm việc rất tốt, nhưng rồi tên này nói phải coi trọng công sức lao động của cô gái đó và trả lương cho cổ. Mà thời đó chúng tôi cũng dư miếng ăn và được trả công tốt hơn hẳn so với cô ấy. Và cứ như thế, khi cô ấy tiết kiệm đủ tiền để chuộc tự do cho bản thân, thủ lĩnh chúng tôi hỏi cô muốn làm gì. Rồi người nô lệ đó, cậu nghĩ cô ấy trả lời thế nào?”
Yuuji cùng Alice, Kotarou và Kevin túm tụm quanh ngọn lửa trại nghe câu chuyện của tay trinh sát. Người hộ vệ của Kevin thì canh chừng xung quanh, nhưng có vẻ anh cũng đang hóng hớt đôi chút.
Tài kể chuyện của anh ta phải nói là rất điêu luyện; mắt Alice lấp lánh như những ngôi sao. Kotarou chầm chậm vẫy đuôi, hình như cô nàng đang có tâm trạng tốt. “Hm, hm, gì nữa gì nữa?” nó giục anh ta thông qua ánh mắt. Thấy vẻ mặt của anh chàng hộ pháp, nó cũng đã đoán được phần nào câu chuyện, nhưng không hề nói leo. Cô nàng là một người phụ nữ có thể đọc vị cảm xúc. Dù là chó.
“Rồi cô nô lệ đó nói gì?”
Có lẽ đề tài về nô lệ rất gây hứng thú với Yuuji vì cậu cũng là chủ nhân của khuyển nhân Marcel. Cậu nhấp nhổm không yên gạ anh ta tiếp tục câu chuyện.
Tiền lương của Marcel cộng thêm tiền lương của Nina, vợ ông ấy kiêm nhân viên của công ty Kevin. Cứ đà này, Marcel sẽ có thể chuộc lại bản thân trong vòng chưa tới 5 năm. Yuuji không thể không quan tâm đến chuyện đó được.
“‘Tôi sẽ trở lại thành một công dân mẫu mực và cưới anh ấy’, cổ nói thế. Tên khốn này, cậu biết gì không. Hắn cứ giả vờ ù lì nhưng thực ra lúc nào cũng tán tỉnh cô ấy!”
Tay trinh sát vừa nói vừa vỗ bồm bộp vào vai anh chàng hộ pháp. Vỗ càng ngày càng mạnh. À không, bây giờ thì anh ta đang nắm chặt tay lại và đấm vào bụng anh chàng kia rồi. Chẳng cảm thấy gì trước mấy cú đấm nhẹ hều của tay trinh sát, cái người bị đấm chỉ gãi đầu như thể đang ngại ngùng.
“Wow, tuyệt quá~” Alice thích mê. Alice mới 8 tuổi. Cô bé đang ở tuổi hứng thú với những câu chuyện ngôn tình. Với những cô gái ở vùng đất tiên phong nữa, hẳn cô bé đã được đào tạo để trở thành một người phụ nữ rồi.
Kotarou đoán trúng phóc, nghĩ “Oh, ấm lòng quá nhỉ” và hơi khịt mũi. Cô nàng đang đánh giá thấp anh. Nhưng với chiều cao khiêm tốn của nàng thì hơi khó.
“Rồi hắn nói rằng hắn muốn nhanh chóng xây một căn nhà ở vùng đất tiên phong để về đón cô ấy. Đáng ghét thật ha? Và thế là tôi biến thành thằng độc thân duy nhất trong nhóm. Thằng tôi độc thân này cũng đang muốn vui vẻ một tí trong thành phố.”
“Hả, vậy à… Nhưng lần trước tôi đến thành phố, anh Kevin đã dẫn tôi đi nên là uhm…”
Yuuji nói.
Kotarou lạnh lùng nhìn cậu. Như muốn nói “Geez, Alice đang ở đây đó biết không?” Tuy vậy nó không hề muốn nổi giận với cậu. Cô nàng là một người phụ nữ biết cảm thông, dù là chó. Kotarou đứng dậy trên bốn chân và đẩy Alice đến chiếc giường đã được chuẩn bị sẵn.
Dù nói “Liệu chị có phải…?”, Alice vẫn ngoan ngoan làm theo Kotarou. Sau đó là đến giờ người lớn.
“Uhm, tôi thấy hơi có vấn đề… về túm lông trên tay và chân họ ý…”
“Aah, cậu không đến từ đất nước này phải không Yuuji? Hình như ở vài nơi họ cũng cạo nó đi đấy. Ài, để tôi dạy cậu vài đường cơ bản. Nghe nhé? Vào những lúc như vậy cậu chỉ cần nói: ‘Tôi muốn cô mặc một chiếc đầm với đeo găng tay dài như quý tộc cơ’.”
Đó là cosplay mà.
Dù ở bất kì thời nào, thế giới nào, đàn ông có vẻ đều là những sinh vật tội lỗi.
Yuuji trố mắt, trưng ra một vẻ mặt đầy ngạc nhiên.
Rồi miệng cậu cong dần thành một nụ cười.
Một pha cứu thua trông thấy đến từ phía Kotarou khi đẩy Alice lên giường ngủ từ trước.
Đó là một nụ cười tục tĩu đến nỗi trẻ ngoan không dám nhìn.
Yuuji vừa kiếm được vài thông tin bổ ích.
Mùa hè năm thứ tư đã đến kể từ ngày Yuuji và ngôi nhà của cậu bị dịch chuyển sang thế giới khác.
Công việc đồng áng vẫn tiến triển thuận lợi nhờ những nô lệ của Yuuji, với Marcel là cốt cán.
Bốn cựu thám hiểm giả có khả năng chiến đấu mạnh hơn Yuuji nghĩ, nên chắc sẽ không có vấn đề gì trong việc phòng vệ.
Cuộc điều tra về tần suất xuất hiện của goblin và orc vẫn đang được tiến hành.
Với nguồn vốn từ công ty Kevin, những vật dụng cần thiết cho tiên phong đã được gom góp đầy đủ, một con đường dễ dàng đi lại nối từ vùng đất tiên phong tới thành phố vẫn đang được mở rộng bởi bàn tay của hai người đàn ông đã gây sự với Yuuji.
Nhóm tiên phong dưới sự chỉ đạo của Yuuji đang rất hứa hẹn.
Họ đã được cứu vớt bởi người lãnh đạo họ.
Và thế là, Yuuji đến thành phố lần thứ hai kể từ khi sang thế giới này.
Xem ra Yuuji đã trở thành một người đàn ông.
Không, thật ra cậu đã được trải nghiệm một lần vào 10 năm trước rồi.