10 nen goshi no HikiNiito o Yamete Gaishutsushitara Jitaku goto Isekai ni Ten’ishiteta

trò chuyện linh tinh 5: câu chuyện về thành viên trên diễn đàn -người thứ nhất-

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Haha, không hiểu hắn nói bị dịch chuyển sang thế giới khác là sao nữa. Nếu là thật thì hắn kết nối internet thế nào được?”

Chàng trai lẩm bẩm trong căn phòng tối, nguồn sáng duy nhất là ánh sáng phát ra từ màn hình máy vi tính.

Thói quen thường ngày của cậu là lướt web và lên diễn đàn.

Thứ cậu vừa mò được hôm nay là một cái thớt có tên “[Thoát khỏi] Làm NEET suốt 10 năm, tôi bị dịch chuyển sang thế giới khác lúc nào chẳng hay [kiếp Hiki-NEET]”.

“Hiki-NEET có khác, tên này chắc đang phê pha lắm rồi, và đăng nè.”

*cạch cạch* chàng trai gõ chữ trên bàn phím.

“Cơ mà mình cũng là một thằng NEET tự kỉ… haizzz. Sao mình lại trở nên thế này cơ chứ?”

Endou Fumio, 21 tuổi.

Một chàng trai cư trú ở tỉnh Saitama, nhưng cậu sống ở khu vực ngoại ô với những cánh đồng đầy lúa, chứ không phải ở khu dân cư kiểu Tokyo.

Đó là ngày mà một tên HikiNEET, kẻ đã bỏ học cao trung, biết tới Yuuji.

□□■■□■■□□

“Thật hả, lại còn goblin nữa? Uầy, CG của tên này đỉnh thật. Dân chuyên à? Hm? Một cái video?”

Ăn một bữa và tắm táp khi bình minh lên và bố mẹ đã đi làm. Sau đó đi ngủ và thức giấc trước lúc trời tối. Lên mạng, chat trên diễn đàn, thi thoảng lại chơi game và xem anime thu sẵn đến khi bình minh lại lên. Chàng trai sống trong một vòng luẩn quẩn nhàm chán.

Khi cậu đang lả lướt trên một cái thớt về thế giới khác như mọi ngày, một biến cố đã xảy ra.

Một loại quái vật vô cùng phổ biến trong nhiều loại game, tiểu thuyết và phim ảnh giả tưởng, goblin. Hình ảnh và video của nó vừa được up lên.

“Xem nào… ooh, có ảnh thật này. Chờ một chút, ông có đang nghiêm túc không thế? Nó đang di chuyển thật à? Và ông nghĩ gì lại làm thế? Dùng vũ khí ấy… Đối phương đang dùng tay không mà, và đăng.”

*cách cách* chàng trai múa phím và đăng bình luận.

Dù cậu vẫn chưa đặt tên tài khoản, việc bình luận thế này đã trở thành một phần trong cuộc sống thường ngày của cậu.

“Gượm đã, sao lũ goblin rút lui rồi, chán quá đấy nghe không?” Chàng trai lẩm bẩm một mình trước màn hình máy tính.

Có vẻ cậu là kiểu anh hùng bàn phím trên mạng.

□□■■□■■□□

“Này này này này! Đùa nhau à!?”

Ngày hôm sau ngày mà đống ảnh và video về goblin được đăng lên.

“Tên này còn show mặt ra nữa ư? Mà đống máu màu xanh đó là gì?” Chàng trai cáu gắt trên máy tính.

“Nhưng phải thú thật đúng là hàng chất lượng cao. Uooooh, em chó này cừ quá! Nhìn kiểu gì cũng ra toàn bộ công sức là của Kotarou, và đăng.”

Xem xong video quay cảnh Yuuji và Kotarou chém giết quái vật lần đầu tiên, chàng trai cao giọng thích thú.

Cậu không hề nhận ra, đã biết bao năm rồi cảm xúc của cậu mới rộn ràng đến mức này.

□□■■□■■□□

Chàng trai biết đến Yuuji khi cậu vô tình ngó qua một diễn đàn.

Kể từ đó, cậu đã trở thành một thành viên thường trực trên diễn đàn.

Ngày cậu băn khoăn không biết có nên báo cảnh sát khi nghe Yuuji đưa về một bé gái không, ngày cậu tức ứa máu khi nghe cô bé đã trở thành em gái nuôi của hắn ta, ngày cậu cười phá lên khi thấy cô em gái Yuuji tức giận đòi xác nhận danh tính, ngày cậu cảm thấy ghen tị khi biết được Yuuji là một người giàu có.

Chàng trai không thèm quan tâm đến mấy chuyện kiểu “liệu hắn ta có thật ở thế giới khác không nhỉ”. Đằng nào thì cũng vui mà, chàng trai thực tâm nghĩ vậy.

Khi cậu chợt nhận ra, gần một năm đã trôi qua rồi kể từ ngày cậu tìm thấy diễn đàn về một tên bị dịch chuyển sang thế giới khác này.

Không suy nghĩ gì nhiều, chàng trai hạnh phúc theo dõi cuộc sống ở thế giới khác của Yuuji.

□□■■□■■□□

“Từ từ, thám hiểm giả, đây thật sự là game à? Éo thể bắt bẻ được nữa, và đăng. Oh, thớt này bắt đầu sôi nổi hơn rồi. Mà có hẳn mấy loại người này trong diễn đàn sao?”

Gần một năm kể từ khi chàng trai phát hiện được thớt của Yuuji. Trên diễn đàn lại có biến, kể cả Yuuji ở thế giới khác cũng vậy. Một nhóm ba thám hiểm giả vừa đến nhà Yuuji.

“Mà Yuuji, ông không biết nguy hiểm là gì à?” chàng trai lẩm bẩm. Ở đây còn một tên cũng không biết làm NEET nguy hiểm thế nào.

“Ooh, các thám hiểm giả vẫn chưa rời đi à? Hả, họ định ở lại luôn!?”

Không một chút chần chừ, chàng trai bắt bẻ “Này, sao Yuuji chẳng phản đối chút nào thế?” Không biết từ bao giờ, cậu đã trở nên rất nhiệt huyết. Thấy tận mắt một tên Yuuji ăn hại như vậy, đến mình còn làm tốt hơn. Phải cho ổng lời khuyên mới được.” Thứ cảm xúc ấy đã nảy sinh.

“Oh wow, cái ông NEET Ngầu này bảnh thật. Sao một tên như ổng lại ở trong thớt này nhỉ? Yêu cầu các thám hiểm giả dẫn ai đó đến và phần thưởng cho việc đó hả… Những thứ có trong nhà cậu ta mà lại rất có giá trị ở thế giới khác là gì nhỉ… Trang sức vàng bạc, đá quý, và đăng. Kuh, hiển nhiên quá rồi thì lại hơi nhạt!”

Chàng trai tự chế nhạo bản thân và đăng tin nhắn. Rõ ràng thứ cậu vừa đăng là quá bình thường. “Mới biết trong nhà nhiều gương thôi mà đã hỏi ‘Nhà cậu có gương chiếu yêu không?’ Ông này chắc là thiên tài,” chàng trai lẩm bẩm. Có vẻ cậu ta đang ganh tị với tài năng của mấy thành viên khác. Nhưng thường thì chẳng ai cần loại tài năng nó.

“Kuh, tôi buồn ngủ rồi. Nhưng chỉ nghe việc Yuuji tự đàm phán… thì đúng là bất khả thi đúng không? Và đăng.”

Dưới góc độ nào đó thì cái diễn đàn này lúc nào cũng như lễ hội vậy. Chàng trai quyết định dõi theo Yuuji, người đang bị nhồi cả đống bài học dạy thương thuyết vào đầu.

□□■■□■■□□

“Tay bán rong cũng có vẻ trong sạch đó, thế này thì Yuuji tạm ổn rồi. ... Mà thiệt tình, khi con người bị dồn vào góc tường thì đến chém giết cũng dám làm nhỉ… Mình cũng…”

Bỗng lia mắt khỏi màn hình vi tính, chàng trai nhìn quanh căn phòng tối om.

Chiếc bàn cậu sử dụng hồi sơ trung, sách và truyện tranh xếp hàng dài trên kệ. Cậu bắt gặp phải bộ sách giới thiệu trường cao trung đang dựa vào góc tủ.

“... Lúc ấy. Lúc ấy, nếu mình hành động, có thể mọi chuyện sẽ khác…”

Chàng trai thì thầm.

Nhưng không có ai ở bên để nghe lời thì thầm ấy.

□□■■□■■□□

Chậm rãi, chàng trai bước dọc con phố giữa đêm tối.

Mục tiêu của cậu: cửa hàng tiện lợi gần đấy nhất. Dù nói là gần nhất, nhưng chỉ tính riêng đoạn đường đi từ cậu đến cửa hàng tiện lợi đó đã mất 30 phút rồi. Dường như đây là ở Saitama, nhưng khu này là khu vực ngoại ô.

“Ra ngoài thế này, đã bao nhiêu năm rồi nhỉ? Quả là thế, giữa đêm chẳng thấy bóng người nào… Thứ mình đang để mắt tới là túi thịt xông khói thương hạng cơ mà!”

Một con đường không có một cột đèn điện. Cầm chiếc đèn pin trong tay, chàng trai trong chiếc áo thun lớn giọng độc thoại.

Lượn lờ trên đường giữa đêm và tự lảm nhảm một mình.

Trông cậu rất khả nghi, chàng trai cũng biết điều đó. Nhưng với cậu, đây là chuyến đi đầu tiên sau 3 năm. Nếu không hét lớn quyết tâm và mục đích của mình, dù là độc thoại, cậu sẽ nhồi máu cơ tim chết luôn mất.

Ngôi nhà quen thuộc của cậu. Căn phòng bất khả xâm phạm của cậu.

Dẫu có là đường quê vào buổi đêm thì đây vẫn là bên ngoài.

Với chàng trai, thế giới bên ngoài đó chẳng có gì tốt đẹp.

“... Đến cả tên Yuuji ăn hại đó vẫn lấy hết dũng khí và ra ngoài. Mày can đảm hơn hắn, phải không ta ơi?”

Thái độ coi thường Yuuji đó đã giúp tên NEET này tự tin.

“Không không không, cậu ta còn dũng cảm hơn mình ấy chứ,” là điều mà những tên NEET hay ăn nhờ ở đậu trên diễn đàn nghĩ.

Chàng trai an toàn trở về căn phòng của cậu với túi thịt xông khói thượng hạng, khoai tây chiên và ly cà phê au lait đá mà cậu đã mua ở cửa hàng tiện lợi. Nhìn thế mà lựa chọn phong phú thật. Nghe danh cửa hàng tiện lợi đã lâu, cậu thử mua những món đang nổi gần đây.

Một giờ đi bộ cả đi lẫn về.

Cậu vào trong cửa hàng tiện lợi chưa đến 10 phút.

Một đoạn đường an toàn khó có thể sánh nổi với thế giới khác nơi Yuuji bị dịch chuyển đến.

Nhưng đối với cậu, đây vẫn như một cuộc phiêu lưu.

□□■■□■■□□

Tối muộn.

Hôm nay chàng trai lại ra khỏi nhà.

Từ ngày cậu bước chân lại vào cửa hàng tiện lợi sau vài năm, những cuộc đi dạo ban đêm thế này đã trở thành thói quen thường nhật.

Cậu rất sợ phải gặp người khác.

Tuy vậy, đi bộ trên đường khi không có ai làm cậu cảm thấy khá hơn. Cậu đi thẳng về phía trước. Trong tâm can cậu, vài cảm xúc mới lạ đã được sinh ra.

Chàng trai đi ra khỏi phòng cậu ở tầng hai, bước xuống cầu thang. Ánh mắt cậu đụng trúng thứ gì đó ở hành lang. Cậu đến gần và xem thử.

Một chiếc áo thun và đôi giày mới cứng. Còn có 10000 yên nhét trong một phong thư màu nâu.

Người đã đặt chúng ở đó, chàng trai lập tức đoán ra.

“Mẹ… Gì thế này… hahaha, thời nào rồi mà còn có chiếc áo đôi giày quê mùa thế này…”

Có phải mẹ cậu đã để ý rằng con trai mình hay ra ngoài vào ban đêm, hay do bà con hàng xóm nói cho bà biết?

Trong thư không viết gì.

Cho dù vậy, đó là lần đầu tiên sau một thời gian dài cậu giao tiếp với mẹ mình, ngoại trừ những lúc bà đặt đồ ăn và bát đĩa trước cửa phòng cậu.

Từ khóe mắt chàng trai, nước mắt lặng lẽ rơi.

□□■■□■■□□

Tháng ba.

Trên diễn đàn, một cơ hội đổi đời đã hiện ra trước mắt cậu.

‘[Thớt mới] Chủ trì buổi offline giữa những người có liên quan đến Yuuji phần 1 [hội những người điều tra]’

Đó là thớt do Emi, một người bạn của Sakura, em gái Yuuji, thành lập.

Địa điểm diễn ra buổi offline là Utsunomiya.

Chỉ một chuyến tàu từ nhà chàng trai, không phải đổi tàu lần nào.

Cậu có lợi thế về địa lý hơn so với các thành viên khác trên diễn đàn.

Tuy nhiên.

Mỗi tối, hoặc cậu đi dạo ở nơi không giáp mặt với bất cứ ai, hoặc cậu đến cửa hàng tiện lợi.

Vậy nhưng chàng trai vẫn chưa từng có ý định ra ngoài vào ban ngày hay đến những nơi đông người, cho tới ngày hôm nay.

“Mình cũng muốn đi… Nhưng chắc là không được rồi…”

Mọi người trên diễn đàn đều đã được gắn kết với nhau nhờ có Yuuji. Hai năm đầy biến cố trôi qua chỉ toàn cho lời khuyên, chửi rủa và động viên tên Yuuji bất tài. Chàng trai đã nảy nở một thứ tình đồng chí với họ.

Dù sáng trưa chiều tối cậu vẫn nhìn thấy những gương mặt quen thuộc. Thầm nghĩ hẳn họ cũng có hoàn cảnh làm NEET giống cậu, nỗi lo sợ trước việc tham gia offline dần tiêu tan.

“Họ… họ đều là những con người giống mình. Biết mà, mình cũng muốn đi. Mọi người trên diễn đàn thì không sao, nhưng đáng sợ là vấn đề đi lại và tiền bạc… và đăng. Haha, mình thảm hại quá.”

Trên mạng, chàng trai luôn nói những lời mạnh mẽ. Nhưng nếu cậu ta quả thực mạnh mẽ thì đã chẳng phải trở thành NEET.

“Họ… đem theo cả xe ư… rồi còn tiệm quần áo nữa… Người gì mà tốt quá thể đáng… Ơ đậu, Yuuji nghĩ cái gì mà vung tiền như nước thế kia. … Chết tiệt, đã thế thì mình sẽ đi!”

Chàng trai lẩm bẩm trong nỗ lực tuyệt vọng.

Cậu mở hòm mail và gửi email cho Ông chú Camera.

Ra khỏi phòng sau từng ấy năm. Tiếp xúc với người khác.

Thứ đã khiến cậu quyết định, không phải do lòng tốt của các thành viên diễn đàn, mà là do tên Yuuji hãm tài sẽ chi tiền.

“Nghĩ gì mà mình lại chịu thua trước một tên như hắn?” Chàng trai quả quyết.

□□■■□■■□□

“Haizz, cũng, khá vui, đấy chứ.”

Ngày cắm trại offline kết thúc.

Người đàn ông lấy tên Ông chú Camera cho cậu đi quá giang bằng ô tô đến tận Utsunomiya. Lúc về nhà cậu đi bằng tàu.

Nhờ Emi, bạn của Sakura thu xếp cho, cậu mua được quần áo. Đầu tóc cậu cũng được cắt chải gọn gàng. Không người nào ở trung tâm mua sắm để ý điệu bộ kỳ quặc của cậu nữa. Ai nấy khi cậu gặp ở buổi offline đều nói, “Đáng lẽ tôi cũng nên vào nhóm mua quần áo, gato vãi.” Trong bữa tiệc nướng, cậu dành thời gian tâm sự với những người cùng nhóm mua quần áo.

“Đang là ngày trong tuần nên không đông người lắm, mình muốn thử thách bản thân thêm chút.”

Nghĩ vậy, chàng trai bắt một chuyến tàu. Vì có vài người nữa cũng đi cùng chuyến tàu đó, cậu không cảm thấy cô đơn lắm.

Fuuh, chàng trai thở một hơi dài.

Biết là không có ai ở nhà, nhưng đây là lần đầu tiên cậu nói câu này sau nhiều năm trời.

“Con về rồi đây.”

Cậu ra khỏi nhà vào ban ngày.

Cậu có thể nói chuyện với những người mới gặp lần đầu.

Vẻ ngoài nhếch nhác của cậu đã biến mất sau khi mua quần áo, cắt tóc, rồi thấy được phản ứng của mọi người.

Có thể đối với bất kỳ ai khác như vậy là hết sức bình thường.

Nhưng đối với cậu, đây là một cuộc phiêu lưu đầy gian nan.

□□■■□■■□□

Sau khi ra khỏi nhà vào ban ngày và tham gia buổi offline.

Chàng trai dần có thể ra ngoài vào buổi trưa.

Từng bước một, chàng trai chấn chỉnh bản thân về với lối sống ban ngày.

Một buổi sáng trong phòng khách, khi thấy con trai mình cắt tóc và mặc bộ đồ ngoài trời mới mua ở buổi offline, người mẹ vô cùng ngạc nhiên, bà cúi mặt, nước mắt lăn dài trên má không nói nên lời.

Rồi một tháng qua đi.

Khoảng thời gian mà người bố, người mẹ và chàng trai vẫn ăn cơm trong không khí ái ngại.

Từ tốn, người mẹ bắt đầu nói chuyện với chàng trai.

“Không biết con nhớ bác ở quán rượu cũ mà con rất thân hồi trước hay không, Fumio. Nghe nói bác ấy đang làm ở cửa hàng tiện lợi và còn đang tuyển người đó. Fumio, con có muốn thử làm việc bán thời gian ở đó không?”

“Con sẽ suy nghĩ,” chàng trai trả lời mẹ.

Cân nhắc đắn đo và hỏi ý kiến diễn đàn mấy ngày, chàng trai nhớ lại dáng vẻ làm việc của người nhân viên ca đêm ở cửa hàng tiện lợi, nơi cậu đã đến rất nhiều lần.

Và rồi, chàng trai nghĩ về Yuuji.

Yuuji, tuy ăn hại, đang trải qua một cuộc sống ngàn cân treo sợi tóc ở một thế giới đầy quái vật không ngừng nhăm nhe lấy mạng cậu. Tên NEET đó giờ đây đã ra tay giết quái vật, khai hoang khu rừng và thậm chí còn thương thuyết những chuyện hắn ta không biết chút gì.

Cậu nghĩ về bản thân mình trước đây.

Dù bị dồn vào đường cùng, cậu vẫn không dám hành động. Cậu tự khép mình lại.

Bác ấy sẽ tuyển người mà không yêu cầu kinh nghiệm hay lai lịch cá nhân, cậu tự thấy chẳng còn cơ hội nào tốt hơn thế này, kể cả là công việc bán thời gian đi nữa. Cậu biết việc mình chỉ cần đồng ý là sẽ được nhận vào làm đã là phước cho cậu lắm rồi. Cậu cũng nhớ lại thời thơ ấu hồn nhiên cùng người bác già ấy khi cậu còn một đứa trẻ.

Chàng trai quyết định.

“Mẹ à. Con… sẽ thử.”

Chàng trai trả lời mẹ cậu.

“Mình không thể bị đánh bại bởi tên Yuuji đó được.” cậu khẽ thì thầm không để ai nghe thấy.

□□■■□■■□□

Tên cố định, Thành viên nhóm mua quần áo A.

Phát hiện ra diễn đàn, làm thành viên của nó và tự đưa mình ra khỏi phận làm NEET.

Tham gia buổi cắm trại offline.

Những điều đó là động lực giúp cậu bắt đầu công việc bán thời gian ở cửa hàng tiện lợi, đồng thời chấm dứt cuộc đời làm NEET của cậu.

Do bận bịu với công việc, cậu không thể tham gia buổi offline thứ hai, mục đích lần này không phải để dịch chuyển sang thế giới khác.

Rồi cậu tham gia buổi offline thứ ba, không phải ở nhà Yuuji nữa mà cắm trại ở một công viên rừng, gồm toàn những người không muốn bị dịch chuyển sang thế giới khác.

Sau đó cậu tiếp tục làm việc tại cửa hàng tiện lợi, nơi có một người họ hàng của cậu làm ông chủ kiêm quản lý.

Một chàng trai lấy việc Yuuji ở thế giới khác làm động lực và thoát khỏi cái bóng NEET, giống như Yuuji.

Và đó là câu chuyện nhạt nhẽo về một thành viên trên diễn đàn.

Truyện Chữ Hay