Tatsuya là sinh viên của Đại học Ma pháp. Nghề chính của cậu là đi học, cũng không thể nói như vậy được nữa rồi, nhưng dù cậu có đã trở thành phó chủ tịch của một tổ chức phi chính phủ, giám đốc điều hành của một tổ chức phi lợi nhuận hay được chọn để làm giám đốc cho một doanh nghiệp mới thành lập đi chăng nữa thì cậu cũng không hề có ý định bỏ học giữa chừng.
Sau hai ngày thành lập công ty Magian, Tatsuya đã đến trường sau khoảng tầm 1 tuần vắng mặt. Cậu cúi đầu trước vị giảng viên mà không thèm đưa ra bất kỳ lời bào chữa nào và nộp tất cả các bài báo cáo mà không được phép nộp online từ bên ngoài trường, cậu đã cố gắng tải tất cả các bài báo cáo và bằng cách nào đó hoàn thành nó nội trong buổi sáng để coi như một sự bù đắp.
Lúc này đã quá giữa trưa. Trong sân trường nhộn nhịp đa số là sinh viên. Khoảng tầm 3000 sinh viên đang theo học tại đây. Nó không đông đến mức tràn ngập khắp nơi nhưng vẫn đông đúc đến mức khó có thể tìm thấy chỗ nào vắng người. Và trong sân trường đông đúc này, Tatsuya đang đi đến chỗ mà nhóm Miyuki đang đợi.
Trên đường đi, cậu bắt gặp một nhóm sinh viên mà tỉ lệ nữ sinh nhiều hơn hẳn nam. Trung tâm của nó chính là Ichijou Masaki. Khác với Tatsuya, có vẻ Masaki đang rất tận hưởng cuộc sống sinh viên của mình. —Tuy nhiên, khi đặt lên bằng cân Tatsuya – người có một vị hôn thê hoàn hảo Miyuki – và Masaki – người đang được vây quanh bởi những cô gái nhưng lại chẳng có cô bạn gái nào, ai mới là người đang có cuộc sống viên mãn hơn thì chắc chắn sẽ chia ra nhiều luồng ý kiến. Nhưng các bên liên quan đều sẽ nhất trí rằng “Tatsuya mới là người viên mãn hơn”.
Masaki cũng đã chú ý đến Tatsuya. Nhưng cả hai đều không hề cất tiếng gọi nhau. Chỉ là họ vẫn giơ tay nhẹ lên, ra tín hiệu cho đối phương rằng mình không có ý phớt lờ họ. Có lẽ, Masaki cũng đã nhận ra là Tatsuya đang đi gặp Miyuki. Tuy nhiên, Masaki không thể hiện mình là một người không biết đọc bầu không khí như kiểu, một mình rời đi khỏi nhóm.
Nhưng không phải ai cũng là người biết đọc và mù quáng thuận theo bầu không khí.
“Ara, Tatsuya-san”
Ít nhất thì cô gái đó khác biệt.
Sau khi đi qua ngã tư, một giọng nói mà cậu có ấn tượng gọi từ bên cạnh.
“Ayako”
Kuroba Ayako. Cô ấy cũng đã cùng em trai sinh đôi là Fumiya của mình nhập học Đại học Ma pháp.
“Cảm tưởng như lâu rồi không gặp nhỉ. Dù chúng ta là hàng xóm.”
Ayako và Fumiya sống ở một căn hộ tầm trung nằm cách tòa nhà trụ sở chính của nhà Yotsuba ở Tokyo mà Tatsuya, Miyuki và Lina đang sống một block. Thật ra tòa nhà này cũng là của nhà Yotsuba. Nó được mua lại và tu sửa với tư cách là trụ sở phụ trong trường hợp trụ sở chính không thể sử dụng được vì một lý do nào đó.
Nó rất gần là để nếu có “chuyện gì đó” xảy ra thì có thể di chuyển một cách tiện lợi. Nhưng nếu xét trên quan điểm quản lý rủi ro thì chắc nên đặt xa sẽ tốt hơn. Việc ưu tiên sự tiện lợi hơn là tính rủi ro có thể thấy nhà Yotsuba đang thể hiện một sự tự tin thái quá.
Từ “Hàng xóm” của Ayako làm xôn xao đám đông đứng sau. Trái ngược với Masaki, cô dẫn theo một đám nam sinh.
“Phải rồi nhỉ. Dù sống gần nhau, nhưng mà không ngờ cơ hội gặp nhau lại ít đến vậy.”
Tatsuya thản nhiên nhất mạnh sự thật rằng không có nhiều cơ hội gặp nhau. Mục đích là để làm nguôi đi lòng ganh tị của mấy tên nam sinh đang đi theo Ayako. Ayako hiện đang thống lĩnh một nhóm có thành viên đa số là học sinh cùng khóa với tư cách là “Công chúa”.
Nói đến độ nổi tiếng cũng phải nhắc đến chị em Kasumi Izumi học dưới Tatsuya một khóa nhưng họ chỉ được yêu mến bởi những người cùng giới thôi. Ayako cao hơn “Cặp sinh đôi nhà Saegusa” một bậc khi cô nổi tiếng với những người khác giới.
Kasumi và Izumi, nói một cách chính xác thì hình tượng cũng không thay đổi gì nhiều so với hồi cấp 3. Nếu nói về sự thay đổi của họ thì là họ chỉ trang điểm và không còn đeo ruy băng nữa.
Trái lại, Ayako – người đã chuyển qua kiểu tóc middle layer, trang điểm và trang phục cũng theo phong cách người lớn, hình tượng một cô tiểu quỷ của cô càng ngày càng mạnh. Nếu phải chọn phong cách thời trang giữa 2 bên, thì khách quan mà nói, cách phối của Ayako tốt hơn là điều không thể bàn cãi.
“Tatsuya-san, anh đang chuẩn bị đi ăn trưa phải không? Em có thể đi cùng có được không?”
Tất nhiên, chỉ với mức độ đó thì không thể nào làm Tatsuya dao động được. Ayako cũng biết điều đó, cô không nhắm đến Tatsuya, mà là cô đang trêu đùa đám nam sinh đang bám theo mình. Đích thực là một tiểu quỷ, một người phụ nữ nham hiểm.
“Cũng không sao nhưng mà…”
Khi Tatsuya nói vậy, Ayako liếc mắt về phía đám nam sinh mà cô dẫn theo.
Ayako “Ah!” lên một tiếng trong khi nghiêng đầu một cách giả tạo, cô quay mặt cúi nhẹ về phía họ nhưng cử chỉ là có chút gì đó vênh váo.
“Mọi người, xin lỗi nhé. Nhưng hôm nay mình sẽ đi ăn trưa với anh họ mình”
Thật ra mối quan hệ của Tatsuya với Ayako là con cậu họ*[note60458] nhưng mà, không biết là thấy phiền phức hay sao mà Ayako chỉ luôn giới thiệu Tatsuya là anh họ thôi. Trường hợp Tatsuya giới thiệu Ayako và Fumiya, thì cậu luôn giới thiệu kỹ cần rằng họ là con cậu họ.
Chuyện này không phải là đám Tatsuya đang tự tiện làm. Nhân dịp Ayako và Fumiya trở thành sinh viên đại học, họ đã được công bố là ma pháp sư của gia tộc Yotsuba. Có khi, lý do đám nam sinh khi bám theo Ayako không chỉ đơn thuần vì cô là một mỹ nhân, mà còn có thể là vì họ đang toan tính muốn tiếp cận nhà Yotsuba không chừng.
Đám bám theo Ayako tỏ vẻ bất bình. Nhưng không có kẻ nào phàn nàn trực tiếp cả, cũng không có kẻ nào định gây chuyện với Tatsuya, bởi vì nếu bọn họ đang muốn xây dựng một mối quan hệ tốt với nhà Yotsuba thì nên không khiến đối phương phật lòng.
Mà, dù cho không có ý đồ như vậy thì cũng chẳng có ai có đủ can đảm để chọc Tatsuya cả. Ngoại trừ những người quen của cậu từ hồi cấp 3, tất cả những người trong Đại học Ma pháp đều xa lánh cậu. Mùa hè của ba năm trước, bức thư khiêu chiến mà cậu đã vả thẳng vào mặt thế giới, đối với những người có liên quan đến ma pháp, ký ước đó vẫn như mới ngày hôm qua.
—Ngày 4 tháng 8 năm 2097, tân đảo Miyaki, một hòn đảo thuộc quần đảo Izu. Ngày hôm đó, đảo Miyaki đã bị liên quân giữa quân nổi dậy USNA và quân Tân Sô Viết tấn công.
[Tôi muốn chung sống hòa bình với ma pháp sư cũng như những người không phải họ. Nhưng vào những lúc cần phải sử dụng vũ lực để tự vệ, tôi cũng sẽ không bao giờ do dự.]
Tatsuya đã gửi thông điệp cho toàn bộ thế giới bằng mạng lưới vệ tinh toàn cầu rằng cậu đã đẩy lùi được cuộc xâm lược của hai quân đội cùng với sự tinh nhuệ của nhà Yotsuba. Nó cũng nhấn mạnh cậu có thể làm được điều đó—.
“Tatsuya-san, đi thôi?”
Ayako nhanh chóng vòng tay phải qua tay trái của Tatsuya một cách mượt mà. Đám bám theo kêu lên những tiếng rên rỉ đau khổ. Tuy nhiên, Ayako còn chẳng thèm quay mặt lại nhìn. Cô làm dáng vẻ phớt lờ hết những cậu trai xung quanh, thúc giục Tatsuya di chuyển.
Ở chỗ hẹn trong khu ẩm thực đang có ba cô nữ sinh đang đợi Tatsuya. Không, đúng là có ba người đang ngồi xung quanh bàn nhưng mà chỉ có hai người là đang chờ Tatsuya thôi.
Những người hẹn cậu không cần phải nói cũng biết, đó chính là Miyuki và Lina. Đồng thời cùng một lúc nhìn thấy hình bóng của những cô gái đó, Ayako liền bỏ tay ra khỏi Tatsuya.
Người còn lại đang ngồi ở bàn cũng là một nữ sinh tên Izumi. Kasumi không có ở đây. Không giống như hồi còn học cấp 3, Izumi và Kasumi hiện giờ rất hay tách nhau ra đánh lẻ. Đặc biệt là năm nay, khi các môn học trở nên chuyên sâu hơn, hầu như họ không đi cùng nhau nhiều.
“Ara, Saegusa-san”
“Màa, Kuroba-san”
Cả Ayako và Izumi đều bất ngờ vì sự xuất hiện của đối phương. Cả hai đều đã coi nhau như đối thủ của mình kể từ hồi họ đụng độ nhau ở Cựu Hiệu Chiến 2 năm trước.
Thêm, cuộc cạnh tranh của họ là tại phần thi Mirage Bat và người chiến thắng là Ayako.
Izumi đối với việc cố gắng để không bị thất bại.
Và đối với Ayako – người có một lợi thế tuyệt đối trong phần thi này, suýt một bước nữa thì thua. Cả hai không thể không để ý đến nhau.
“Tôi không nghĩ là Saegusa-san cũng sẽ đến đây.”
“Tôi cũng vậy, thật bất ngờ khi lại gặp cô ở đây, Kuroba-san”
Cái bàn mà Miyuki đang ngồi, có bốn chỗ ngồi xung quanh. Một chiếc ghế đang được để trống.
“Kuroba-san. Cảm ơn vì đã dẫn Shiba-senpai đến đây.”
“Không không. Saegusa-san cũng vậy, tôi cảm kích vì cô đã đi cùng với Miyuki-san.”
Trong câu nói của Ayako và Fumiya, cả hai đều đã giản lược đi cùng một câu. Đó là, —nếu đã xong việc rồi thì vui lòng biến đi—.
Người không hề có ý định đứng dậy – Izumi, đang bị Ayako nhìn xuống bằng một ánh mắt lạnh lùng.Miyuki và Lina quay mặt đi chỗ khác. Họ thẳng thắng thể hiện thái độ, “Không muốn liên quan”. Hoặc cũng có thể là “Thích làm gì thì làm”.
Cả hai người, hoàn toàn không hề để ý đến thái độ lạnh lùng đó. Thứ duy nhất trong tâm trí họ hiện giờ là đối thủ ngay trước mặt mình mà thôi.
“...Kuroba-san, thật đáng tiếc nhưng hiện giờ chỉ còn một chiếc ghế trống mà thôi?”
Izumi lịch sự thông báo một sự thật hiển nhiên.
“Ừm, có vẻ là như vậy nhỉ…Saegusa-san, cô đang muốn dùng bữa chung với Tatsuya-san sao?”
Ayako đáp lại bằng những lời nói đầy tính giễu cợt, kèm với một ánh nhìn lạnh lùng.
“Cái…!”
Người bị phá vỡ vẻ ngoài điềm tĩnh trước là Izumi.
“V-vậy thì Kuroba-san thì sao?”
“Tôi sao? Tất nhiên, tôi nghĩ là mình có thể dùng bữa chung với Tatsuya-san”
“...nếu như vậy thì. Sao cô không cùng Shiba-senpai ra chỗ khác ngồi ăn cùng nhau nhỉ?”
“Điều đó thật khủng khiếp. Ai lại đi bỏ mặc người kế vị tiếp theo như Miyuki-sama đây để đi trưa với Tatsuya-san một mình chứ...”
Ayako cố tình đặt một tay lên má một cách giả tạo.
“Với tư cách một người cùng gia tộc Yotsuba, việc được ăn trưa cùng với cả Miyuki-sama và Tatsuya-san thật sự là một chuyện vinh hạnh đấy. Nhưng, nếu như Saegusa-san đã thực sự muốn ăn cùng Tatsuya-san đến vậy rồi, thì tôi đành sẽ nhường vậy?”
“.......!”
Mặt của Izumi hơi ửng hồng. Nhìn kỹ, còn thấy lòng bàn tay của cô cũng đang siết chặt lại rung lên bần bật.
Thắng bại đã rõ rồi.
“Miyuki-senpai. Em xin phép ạ!”
Izumi đứng dậy, ba chân bốn cẳng chạy biến đi mất mà không cho ai kịp thời gian gọi lại.
Miyuki tựa eo vào lại ghế, nhẹ nhàng nhìn Ayako bằng một ánh mắt trách móc.
“...Ayako, thực sự không hề hòa hợp với Izumi một chút nào nhỉ.”
Tatsuya không chỉ ánh mắt, mà còn nói một cách ẩn ý điều đó với Ayako bằng một giọng cạn lời.
“Em không hề ghét Saegusa-san. Bởi vì em coi cô ấy như đối thủ của mình.”
Ayako nói với một giọng điệu như đang biện bạch, cúi nhẹ đầu với trước Miyuki.
“Em xin lỗi vì đã làm ầm ỉ như vậy. Vì đã khiến cho bầu không khí xấu đi một cách không cần cần thiết, nên là em cũng xin phép không làm phiền nữa tại đây.”
Ayako cũng đã thừa nhận rằng mình có hơi quá.
“...chị đã hiểu rồi. Vậy thì hẹn lần sau cùng ăn chung nhé.”
Miyuki không níu Ayako. Vì cô biết, dù có ngồi lại ăn cùng thì Ayako cũng sẽ thấy xấu hổ, hoặc là cảm thấy có lỗi với Izumi.
“Vâng, nhất định”
Ayako nở một nụ cười toe toét trong khi cúi đầu, rồi rời đi khỏi nhóm Tatsuya.
◇
◇
◇
Sau bữa trưa, Tatsuya tham gia một lớp nghiên cứu. Trong đó cũng có cả Miyuki và Lina.
Một người còn nhiều việc khác phải làm ngoài việc của một sinh viên như Tatsuya, cậu biết trước rằng mình sẽ không thể tham gia một lớp nghiên cứu nào một cách nghiêm túc như những sinh viên khác. Nên là Tatsuya đã chọn một lớp nghiên cứu có tính linh hoạt cao. Cụ thể thì đó là một phòng thí nghiệm mà Tsukuba Yuuka – gia chủ đời tiếp theo của nhà Tsukuba, một phân gia của gia tộc Yotsuba – từng là thành viên ở đó cho đến năm ngoái.
Giáo sư Higashiyama Kazutoki dù không thuộc dòng dõi Yotsuba, nhưng cũng có quan hệ huyết thống. Ông chính là cháu của ông kị(ông của ông) của Tatsuya và Miyuki. Tuổi cũng đã vừa tròn 60 tuổi. Ông không có bất kì một thành tựu hào nhoáng nào như phát triển ma pháp cấp chiến lược, nhưng nhờ những thành quả nghiên cứu cần mẫn được tích lũy lại, ông được quốc tế đánh giá cao trong giới ma pháp sư.
Việc Tatsuya không thường xuyên tham gia lớp nghiên cứu nhưng vẫn không bị đuổi đi, nói thẳng ra thì là nhờ vào các mối quan hệ. Giáo sư Higashiyama nhận tiền ủng hộ nghiên cứu từ Toudou Aoba, người vừa là nhà tài trợ của gia tộc Yotsuba cũng vừa là người hậu thuẫn cho riêng cá nhân Tatsuya. —Để cho chắc ăn, Yuuka cũng không hề được nghe bất cứ điều gì từ Toudou. Việc Toudou tạo điều kiện thuận lợi như vậy không phải là vì nhà Yotsuba mà là vì Tatsuya.
Dù có nói là không thường xuyên tham gia, Tatsuya vẫn luôn nộp báo cáo chỉn chu và làm nghiên cứu của chính mình, nên trong mắt của giáo sư Higashiyama, cậu không phải là một học sinh hư. Hôm nay cũng vậy, giáo sư Higashiyama bỏ mặc các sinh viên khác và dành tận hơn một tiếng đồng hồ để trò chuyện với Tatsuya. Việc những học sinh khác vừa lắng nghe một cách cẩn thận cuộc thảo luận của hai người họ, vừa nở nụ cười khổ đã trở thành đặc sản của phòng nghiên cứu Higashiyama này rồi.
◇
◇
◇
Như thế này, đây là cách mà Tatsuya trải qua cuộc sống với tư cách là sinh viên của mình, nhưng khi cậu quay về nhà thì các gánh nặng không phải của một sinh viên liền đè lên cậu. Thứ đang đợi Tatsuya khi cậu trở về nhà là những bức email có cùng một nội dung nhưng khác khía cạnh từ Hyougo và Fujibayashi.
Khi đọc xong, Tatsuya bất ngờ cau mày.
“Tatsuya-sama, có chuyện gì vậy ạ? Nó là một báo cáo xấu sao ạ…?”
Biểu cảm của Tatsuya không vui đến mức mà Miyuki phải nhíu mày hỏi thăm.
“Có vẻ như trưởng nữ nhà Saegusa đang muốn xin việc tại Công ty.”
“Eh! Là Saegusa-senpai sao ạ!?”
Miyuki tròn mắt kinh ngạc, lấy tay che miệng một cách mãnh liệt trước câu trả lời của Tatsuya.