Zoku Mahouka Koukou no Rettousei: Magian Company

chương 2 công ty magian

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Thứ 2 ngày 26 tháng 4.

Chiều ngày hôm đó, đơn đăng ký thành lập công ty đã được nộp cho văn phòng pháp lý của thành phố Machida, tỉnh Tokyo cũ, vùng Kanto.

Tên của nó là, Tổ chức Phi lợi nhuận Công ty Magian.

Đó là một công ty nhỏ với 3 nhân viên. Magian vẫn là một từ chưa được thông dụng nên nhân viên nhận đơn đăng ký ở văn phòng pháp lý cũng không hề chú ý đến nó.

Thông báo ngày hôm qua tại hội trường tổ trước bữa tiệc vẫn chưa được lan truyền rộng rãi.

Phản ứng của công chúng đối với việc thành lập Công ty Magian là yếu ớt, nhưng nó đã gây ra một sự chấn động lớn trong giới ma pháp Nhật Bản, bao gồm cả Thập Sư Tộc.

Mười một giờ sáng ngày 26, tại gia trang nhà Yotsuba.

“Thưa bà, có điện thoại từ Mitsuya-sama”

Quản gia Hayama đi đến chỗ Maya, người đang thư giãn trong phòng tắm nắng, cùng một chiếc điện thoại – thiết bị đầu cuối chuyên dụng phát âm thanh – đang ở chế độ chờ trên một chiếc khay bạc một cách trân trọng.

“Lại nữa à. Kiểu gì cũng lại là về chuyện Công ty phải không…?”

Maya mệt mỏi vì đây là cuộc điện thoại thứ ba mà bà nhận được từ những người đứng đầu Thập Sư Tộc khác kể từ sáng đến giờ. Nếu tính cả cuộc gọi từ Hiệp hội Ma pháp thì đây sẽ là cuộc gọi thứ tư.

Tại thời điểm này, vẫn chưa có đơn xin thành lập Công ty Magian nào được nộp cho Văn phòng Pháp lý.

“Nếu đã hỏi cùng một câu thì ta muốn trả lời một lần luôn cho rồi”

“Bà có muốn triệu tập Hội nghị Thập Sư Tộc không?”

“Không đâu, thật rắc rối. Tại sao ta lại phải làm những việc mắc công đó chứ”

“Vậy bà sẽ từ chối hả?”

Hayama hỏi “Từ chối”, là ý đang muốn đề cập đến cuộc gọi của Mitsuya Gen.

“Không”

Maya trả lời ngắn gọn và lấy ống nghe từ khay trên tay của Hayama.

“Vâng, tôi nghe đây…Quả nhiên là về chuyện đó nhỉ…Đúng, vừa nãy Ichijou-dono và Futatsugi-dono cũng đã liên hệ về chuyện đó…Vâng, tất nhiên là tôi biết…Tại sao, nghĩa là?...Chẳng phải bảo vệ quyền lợi của các ma pháp sư là mục đích ban đầu của Thập Sư Tộc chúng ta hay sao?...Cả Hiệp hội và Công ty đều có chung mục đích. Không có lý do gì để phải phản ứng cả…Vâng, tất nhiên tôi sẽ không để cho nó làm bất cứ điều gì đi ngược lại với lợi ích quốc gia…Đó là công việc của bộ ngoại giao. Tôi không nghĩ mình cần phải quan tâm đến chuyện đó…Vâng, vậy thì”

Maya đưa lại ống nghe cho Hayama sau khi kết thúc cuộc gọi.

“Cả Tatsuya-san và Miyuki-san đều đã thành người lớn rồi nên nếu có thắc mắc gì họ nên gọi trực tiếp cho bọn nó đi”

Đồng thời, Maya buông ra một lời phàn nàn.

“Tôi nghĩ, có thể họ chỉ đang tò mò về mức độ tham gia của chúng ta trong việc thành lập Hiệp hội và Công ty”

“Nhưng Mitsuya-dono thì không chỉ có nhiêu đó thôi đâu”

“Nghĩa là sao ạ?”

“Chẳng phải Tatsuya-san đang khá thân thiết với IPU đó sao?”

“Thay vì nói là thân với IPU, thì tôi nghĩ rằng nói là thân với tiến sĩ Chandrasekhar sẽ đúng hơn”

“Nhưng mà chẳng phải đối với những người ngoài nhìn vào, thì nó cũng không khác là bao sao”

“Nghĩa là ngài ấy đang nghi ngờ Tatsuya-sama có đang đứng về phía của IPU hay không sao”

Trước câu hỏi có phần không thoải mái của Hayama, Maya gật đầu với một nụ cười đắng.

“Ừ, nhưng mà là toàn bộ chúng ta luôn”

“Đấy lại là một câu chuyện khác…Dù có hơi bạo gan, nhưng tôi thấy ngài ấy có hơi bất lịch sự”

“Không bạo gan đâu, ta cũng nghĩ như vậy mà”

Maya thở dài chán ghét.

Ngược lại, Hayama rút lại vẻ khó chịu trên gương mặt mình. Có lẽ ông cho rằng nếu bản thân trở nên xúc động thì mọi chuyện sẽ vượt quá tầm kiểm soát chăng.

“Nếu đã biết trước về sự độc lập của Sri Lanka thì tại sao lại không báo thông tin đó cho chính phủ, như vậy đấy?”

“Đó đúng là công việc của bộ Ngoại Giao thật. Tôi biết là có hơi thất lễ nhưng hình như không phải Mitsuya-sama có đang hơi thân thiết với chính phủ quá không?”

“Phải nhỉ…”

Có phải đang bị thu hút bởi những lời của Hayama hay không, Maya chìm vào khoảng không suy nghĩ.

“Hayama-san, hãy điều tra xung quanh nhà Mitsuya. Đặc biệt là về những trao đổi tài chính với cái quan chức”

“Chứ không phải là các chính trị gia sao?”

“Giờ này rồi thì còn điều tra về sự thông đồng với các chính trị gia làm gì nữa, phải không?”

“Xin tuân lệnh. Tôi sẽ đi làm ngay”

“Nhờ ông nhé”

Hayama cúi chào và rời khỏi phòng tắm nắng.

Bây giờ, khi chỉ còn một mình, Maya ngả lưng ra ghế và tạo tư thế thoải mái nhất.

Ngay cả khi Saegusa Kouichi, người đứng đầu gia tộc Saegusa, biết được việc thành lập Hiệp hội Magian và Công ty Magian, ông cũng không vội liên lạc với gia tộc Yotsuba. Tuy nhiên, ông đã hủy bỏ mọi kế hoạch của mình và ở lại một mình trong phòng làm việc cho đến tối mà không ăn trưa.

Khi ông ra khỏi phòng làm việc, đã bảy giờ tối, cũng là giờ ăn tối.

Trừ khi có chỉ định gì đặc biệt, bữa tối tại gia đình Saegusa sẽ được phục vụ vào thời điểm này. Thật trùng hợp, Mayumi – người vừa mới đi làm về, Kasumi và Izumi – sinh viên năm hai của Đại học Ma pháp, cũng đang có mặt ở nhà hôm nay. Đó không phải là điều mà Kouichi và các cô con gái của ông mong đợi, nhưng đêm nay là lần đầu tiên sau một khoảng thời gian bốn người họ lại cùng nhau ngồi vào bàn ăn tối.

Tuy nhiên, ở đây không có sự sum họp của phụ huynh và con cái. Ba chị em đã đến tuổi phải xa cha mẹ. Ngoài ra, mối quan hệ giữa cha con nhà này cũng lạnh nhạt hơn mức bình thường.

“...Cảm ơn vì bữa ăn”

Không có bất kỳ cuộc trò chuyện nào diễn ra, Mayumi định đứng dậy khỏi chỗ ngồi của mình thì,

“Hãy đợi một chút”

Tuy nhiên, Kouichi, người từ đầu đến giờ chỉ chăm chú vào việc ăn, đã mở miệng yêu cầu chờ đợi.

“Mayumi, con có biết về Hiệp hội Magian được thành lập ở Sri Lanka không?”

“... Con có biết về chuyện đó.”

Câu trả lời của Mayumi toát lên vẻ thận trọng. Đó là vì cô biết rằng Tatsuya có liên quan đến việc thành Hiệp hội. Cô nghi ngờ rằng cha cô đang có ý định lợi dụng mối quan hệ tiền bối – hậu bối của cô và Tatsuya.

Không, cô tin chắc chắn rằng là như vậy.

“Vậy con có biết rằng, một đàn em của con, Shiba Tatsuya vừa thành lập một công ty vào hôm nay không?”

“Con cũng biết điều đó. Công ty Magian nhỉ. Nó đã trở thành một chủ đề nóng ở chỗ làm việc của con đấy”

“Um, thưa cha”

Thông thường, người sẽ tham gia vào giữa cuộc trò chuyện như thế này là Izumi. Nhưng lần này, người xen ngang lại là Kasumi chứ không phải là Izumi.

“Hiệp hội Magian với Công ty Magian có nghĩa là gì vậy ạ?”

“Đúng hơn thì từ Magian nó có nghĩa là gì vậy?”

Sau đó Izumi sắp xếp lại câu hỏi của Kasumi.

“Hiệp hội Magian là một tổ chức tư nhân quốc tế được thành lập tại Galle, một thành phố ở cực nam của Sri Lanka, do Tiến sĩ Chandrasekhar của Liên minh Ấn-Ba Tư đứng đầu. IPU đã công nhận sự ly khai và độc lập của Sri Lanka”

"Ly khai và độc lập..."

Kasumi trông có vẻ sững sờ hơn là ngạc nhiên. Đúng là nền độc lập của Sri Lanka thậm chí còn không phải là một chủ đề nói chuyện cho đến tận tháng trước, đây rõ ràng là một sự kiện sét đánh ngang tai.

“Magian là một khái niệm mới dùng để chỉ một người sở hữu các yếu tố ma thuật theo nghĩa rộng, bao gồm cả những người sở hữu khả năng ma pháp dưới cấp độ thực tế mà trước đây không được công nhận là ma pháp sư, nó dường như đã được đề xuất bởi Tiến sĩ Chandrasekhar như một khái niệm mới”

“Cụ thể, nghĩa là bao gồm có những người đã theo học trung học ma pháp nhưng thôi học và những người không thể nhập học được ấy hả? Mà tại sao ngay từ đầu lại có sự phân chia như vậy nhỉ”

“Là như vậy nè, Kasumi-chan”

Câu hỏi của Kasumi được trả lời bởi Mayumi, người đang nói từ bên cạnh.

“Không cần phải là ma pháp sư hay là làm những công việc liên quan đến ma pháp, chỉ cần người đó nắm giữ một chút yếu tố ma pháp thôi thì trên thực tế cũng sẽ bị hạn chế xuất cảnh và cấm kết hôn quốc tế, họ phải chịu rất nhiều những hạn chế chính thức và không chính thức đấy. Và điều này không chỉ xảy ở Nhật Bản thôi đâu”

“...không lẽ là Shiba-senpai đang muốn xóa bỏ những hạn chế đó”

Izumi hỏi lại Mayumi một câu.

“Ừ, có lẽ vậy. Chị nhớ là đã nghe điều này từ cậu ấy hồi chị còn học năm ba trung học, hình như là hai hoặc ba tuần trước cuộc thi Luận Văn ấy. Mục tiêu của cậu ấy là cải thiện địa vị của các Ma pháp sư bằng cách biến họ trở nên có ích cho nền kinh tế. Cậu ấy bày tỏ rằng muốn tạo ra một lò phản ứng tổng hợp nhiệt hạch ma thuật được điều khiển bằng trọng lực”

Vào lúc này, Mayumi làm một động tác như thể đang tìm kiếm trong ký ức của mình.

“Không…hình như lúc đó, ước mơ của Rin-chan──Ichihara Suzune-san là nâng cao địa vị của ma pháp sư bằng cách hiện thực hóa lò phản ứng tổng hợp nhiệt hạch ma thuật điều khiển bằng trọng lực, nhờ đó nó sẽ giúp cho họ có ích cho nền kinh tế. Cậu ấy rất ngạc nhiên khi gặp người có mục tiêu cũng giống như mình. Rốt cuộc, cậu ấy là mới người đầu tiên tạo ra lò phản ứng tổng hợp nhiệt hạch ma thuật điều khiển bằng trọng lực – chính là Lò Hằng Sao ấy.”

“Nghĩa là ổng đã ăn cắp ý tưởng của Suzune-san!?”

Kasumi hét lên với sự phẫn nộ.

Mayumi lắc đầu một cách bình tĩnh mà không hề luống cuống.

"Không, cách tiếp cận của cậu ấy và Ichihara-san là hoàn toàn khác nhau. Chính Ichihara-san cũng đã thừa nhận điều đó hơn bất kỳ ai khác”

Những lời đó, hay đúng hơn, giọng nói của cô là thuyết phục đến mức Kasumi không thể hỏi thêm câu nào nữa.

“Chị chắc chắn rằng với Lò Hằng Sao, cậu ấy vẫn đang tiếp tục tiến bước. Nhưng cụ thể cậu ấy đang tính làm gì thì chị không biết. —thưa bố, bố có biết gì không?”

Mayumi quay sang Kouichi.

"Không, ta cũng không biết gì. Việc thành lập Hiệp hội Magian là một đòn tấn công bất ngờ mà không hề có bất kỳ thông tin gì cho đến hôm đó. Công ty cũng ở tình trạng tương tự cho đến bữa tiệc ngày hôm qua.”

"Vậy là cậu ấy đã giữ bí mật ngay cả với Thập Sư Tộc luôn nhỉ…”

"Shiba-senpai có ý định rời khỏi hệ thống Thập Sư Tộc sao?"

Sau khi nghe những lời của Mayumi, Izumi hỏi ý kiến của chị gái và bố cô.

“Vậy là gia tộc Yotsuba đang có ý định rời khỏi Thập Sư Tộc!?''

Kasumi, người không tính đến khả năng đó, tỏ ra ngạc nhiên.

“Điều đó sẽ không xảy ra đâu. Ít nhất là cho đến khi gia tộc Yotsuba đổi gia chủ.”

Kouichi phủ nhận suy đoán của Izumi.

“Có thể cái cậu ấy đang cố gắng thoát ra khỏi không phải gia tộc Yotsuba mà là khuôn khổ của Thập sư tộc. Hoặc cũng có thể là rời khỏi gia tộc Yotsuba”

Mayumi đồng ý một phần với ý kiến của Kouichi và chỉ ra thêm một khả năng khác.

"...Mayumi, không phải con đang hơi suy nghĩ quá rồi sao? Tổng giám đốc của Công ty Magian được thành lập ngày hôm nay chính là Shiba Miyuki-jou. Cô ta là người đứng đầu tiếp theo của gia tộc Yotsuba. Nếu đã có dự định rời khỏi gia tộc Yotsuba thì cậu ta sẽ không chỉ định cô ta làm người đại diện làm gì”

Mayumi không đồng ý với ý kiến của Kouichi.

“Thưa bố. Nếu Miyuki-san được nói rằng cậu ấy sẽ rời khỏi gia tộc Yotsuba, thì cô ấy sẽ từ bỏ vị trí gia chủ đời tiếp theo mà không hề do dự.....Không, không phải bố cũng đã nói rồi sao. Cho đến khi họ đổi gia chủ thì nhà Yotsuba vẫn sẽ ở lại Thập Sư Tộc. Nếu mà cậu ấy đã quyết định thì có khi gia chủ của nhà Yotsuba đổi luôn vào ngày mai không chừng. Con không nghĩ ngay cả nhà Yotsuba cũng có thể chống lại cậu ấy với Miyuki-san đâu”

“... Mayumi. Con có hứng thú đến việc Shiba Tatsuya đang định làm gì không?”

Kouichi không tranh cãi với Mayumi hay phủ nhận khả năng đó mà ông thay đổi chủ đề.

“...um, có ạ”

Mayumi thận trọng gật đầu với câu hỏi.

“Vậy con có muốn chuyển việc sang Công ty Magian không?”

"... bố muốn con thâm nhập vào Công ty Magian sao?"

“Ta không hề có ý kêu con làm gián điệp. Ý định thật sự của Shiba Tatsuya-kun là gì, chỉ là ta nghĩ rằng nếu chỉ đứng từ bên ngoài thì sẽ có nhiều thứ mà người ngoài không thể thấy được”

“Một người nhà Saegusa như con có khả năng có thể vào được công ty Magian hay không? Không, ngay từ đầu cái công ty có đang tuyển nhân viên hay không nữa?”

Mayumi chỉ vừa mới tốt nghiệp đại học vào mùa xuân năm nay thôi, nhưng cô đã được nhận vào một công ty có quan hệ với nhà Saegusa. Nên là dù cô có nghỉ thì lúc nào cô cũng đều có thể quay lại công việc cũ của mình. Vì vậy, mối quan tâm hiện tại của cô không phải là từ bỏ công việc hiện tại hay không.

Điều cô đang bận tâm là, một thành viên của nhà Saegusa, có thể gia nhập một công ty rõ ràng là chịu ảnh hưởng từ nhà Yotsuba hay không. Chuyện Kouichi nói ra những điều điên rồ (đối với Mayumi) là chuyện thường hay xảy ra, tuy nhiên nếu so sánh với những lần trong quá khứ thì lần này nó còn kinh khủng hơn nữa.

“Chuyện đó thì ta sẽ lo bằng cách nào đó”

Kouichi chấp nhận chuyện đó mà không đưa thêm điều kiện gì.

Mayumi nghĩ rằng dù có là gia chủ của nhà Saegusa đi nữa thì đó vẫn là một chuyện khó khăn, nhưng mặt khác cô cũng cảm thấy nhẹ nhõm. Vì cô nghĩ rằng ông ấy sẽ ra mệnh lệnh gì đó như kiểu hãy làm gì đó với mối quan hệ với Tatsuya đi. Tệ nhất, cô có thể sẽ bị buộc phải làm những việc quá đáng như mỹ nhân kế.

Nếu mà suy nghĩ về nó, thì nó đúng nghĩa đen của từ “Tệ nhất”. Mayumi không thể không cảm thấy nhẹ nhõm vì điều đó đã không xảy ra.

Nói vậy không có nghĩa là Mayumi ghét Tatsuya. Bỏ qua ý nghĩa thật sự của từ mỹ nhân kế đi thì nếu chỉ là hẹn hò thôi cô sẽ không từ chối. —Nếu người tên Miyuki, hôn thê của Tatsuya không tồn tại.

Mayumi năm nay đã hai mươi ba tuổi rồi. Mặc dù cô vẫn chưa vượt qua ranh giới cuối cùng với người đàn ông nào, nhưng ngoài nó ra thì những kinh nghiệm tương ứng với tuổi cô vẫn có. Mặc dù cô không thực sự tự hào về điều đó nhưng cô đã trải qua một số cuộc hôn nhân sắp đặt trong thời gian học đại học. Cô cũng đã học được một số thủ thuật để lấy lòng đàn ông mà không vượt quá giới hạn.

Tuy nhiên, vì lý do nào đó, cô không muốn làm những hành vi không đứng đắn như vậy với Tatsuya.

Và ngay cả khi cô có hành động thì Tatsuya cũng sẽ không bao giờ bị lây động. Mayumi biết điều đó. Ngay cả khi bạn không cố ý thì điều tồi tệ nhất sẽ là liên tục bị nhắc rằng bạn đã có những hành vi không phù hợp với một người đàn ông. Mayumi không có sở thích khổ dâm là đi ra đường để bị chịu sự sỉ nhục như vậy.

Nếu không bị buộc phải làm những việc như vậy thì cô sẵn sàng thay đổi nơi làm việc.

“Nếu bố đã nói vậy thì”

Việc cô dễ dàng chấp nhận nó như vậy là sản phẩm của trạng thái tâm lý như thế.

Hoặc đây cũng có thể là một mánh khóe mà Kouichi vừa sử dụng lên Mayumi.

Hệ quả của việc thành lập Công ty Magian, tiếp nối Hiệp hội Magian, không chỉ giới hạn ở Nhật Bản.

Vùng Vancouver – Canada cũ, USNA. Trụ sở chính của một tổ chức có tên là “FEHR” được đặt ở đó. Đó là một tổ chức hợp pháp của các ma pháp sư đã được chính quyền thành phố công nhận.

Một chàng trai trẻ với mái tóc đen, đôi mắt đen và vẻ ngoài Đông Á gõ cửa một căn phòng.

“My Lady, cô cho gọi tôi sao”

My Lady đây không phải là tên của phu nhân ác độc “Milady de Winter” trong truyện “Ba chàng lính ngự lâm” mà nó là cách gọi tôn trọng kiểu cũ dành cho phụ nữ. Ý nghĩa là “quý cô”.

Nguồn gốc của nó là dạng rút gọn của từ “MY LADY” (Dịch khúc này cứ bị ngố ngố kiểu gì @@)

Từ thường hay được dùng là “Ma’am”, nhất là trong quân đội rất hay được sử dụng, nhưng ở FEHR, “My Lady” được dùng để gọi nữ lãnh đạo của họ. Ngoài việc loại bỏ được sắc thái quân đội, nó còn thể hiện lãnh đạo của họ vẫn còn rất trẻ trung xinh đẹp. —“Ma’am” còn mang sắc thái một “bà cô”.

“Mời vào”

“Xin phép”

Theo giọng nói từ trong phòng, chàng trai mở cửa và bước vào. Nó không phải là cửa tự động hiện đại mà là cửa gỗ mở vào trong.

“Cảm ơn vì đã đến, Ryousuke. Hãy ngồi đó đi.”

Người lãnh đạo đứng dậy khỏi bàn làm việc và chào chàng trai.

Cô ấy là một mỹ nhân, hơi nhỏ nhắn so với người da trắng, có mái tóc thẳng dài vừa phải màu hạt dẻ sáng và đôi mắt màu hổ phách. Không, thủ lĩnh “Lena Fehr”, có ngoại hình thích hợp để được mô tả là một “Mỹ nữ” hơn là một “Mỹ nhân”.

“Tôi xin phép.”

Khi người lãnh đạo ngồi xuống, chàng trai trẻ cũng ngồi xuống đối diện cô ấy, như bạn có thể đoán từ tên “Ryousuke”, cậu là một người Nhật. Tên đầy đủ là “Tookami Ryousuke”. Cậu đến Hoa Kỳ bốn năm trước với tư cách là một sinh viên đại học và ở lại vùng Canada cũ thuộc USNA.

“Ryousuke, cậu có uống trà không? Hay là cậu uống cà phê?”

“Hãy cho tôi cùng loại với My Lady”

“...Ryousuke lúc nào cũng như vậy nhỉ”

“Tôi muốn cùng uống một món, cùng ăn một món, cùng chia sẻ những khó khăn và cùng đến một tương lai giống như My Lady. Không chỉ tôi, mà tôi nghĩ tất cả các đồng đội ở FEHR đều nghĩ như vậy.”

“Thật tình…Cậu lúc nào cũng phóng đại, Ryousuke”

Lena biểu hiện sự bối rối trên khuôn mặt. Chỉ là cô không hề tỏ ra ghét nó. Ngược lại, bầu không khí như kiểu cô đang che giấu sự ngượng ngùng.

“---Butler, 2 trà quế”

[Đã rõ]

Thứ mà Lena vừa gọi đồ uống là một robot hình người nam giới. Đây là mẫu cao cấp hơn của 3H (Humanoid Home Helper), với độ bền khung và dung lượng pin được nâng cấp.

Ban đầu, 3H chỉ là một tích hợp hình người dành cho tự động hóa nhà. Công việc thực tế sẽ được thực hiện bởi nhiều loại máy tự động và robot không phải hình người. Tuy nhiên, model cao cấp hơn này được thiết kế để hỗ trợ riêng công việc nội trợ và văn phòng.

Tên chung là “VUTLOR”, viết tắt của Variable Use, Tough and Long Operate Robot, nhưng Lena đặt biệt danh cho robot của mình là “BUTLER”.

Hai tách trà quế được Butler đặt trước mặt Lena và Ryousuke.

“Trước tiên thì xin mời”

“Itadakimasu”

Theo những lời của Lena, Ryousuke với tay lấy cốc trà.

Nhìn, Lena cũng đưa cốc lên môi.Cả hai đặt cốc trở lại bàn cùng một lúc.

“My Lady, bây giờ cô có thể vui lòng cho tôi biết cô gọi tôi đến là có việc gì được không”

Có lẽ thấy đã đến lúc, Ryousuke thúc giục cô vào chủ đề chính.

“Ryousuke, cậu có biết rằng một tổ chức tên là Công ty Magian đã được thành lập ở quê hương của cậu không?”

“Công ty Magian? Chứ không phải là Hiệp hội Magian hả?”

“Tôi nghĩ là có liên quan mật thiết đến nhau đấy nhưng họ là những tổ chức riêng biệt. Đó là một công ty Nhật Bản mà Mr.Shiba Tatsuya đã công bố ngày hôm qua và thành lập vào ngày hôm nay”

Bây giờ đang là 2 giờ trưa ngày 26 tháng 4. Nhật Bản đang là 6 giờ sáng ngày 27.

“...Cậu ta cũng tham gia vào việc thành lập Hiệp hội Magian, phải không?”

Lena gật đầu trước lời nói của Ryousuke.

“Trên trang web của Hiệp hội Magian thì cậu ta được ghi là phó chủ tịch.”

Lena nói thêm.

“Mục đích của Hiệp hội Magian hình như là, bảo vệ nhân quyền của ma pháp sư phải không”

“Không phải ma pháp sư mà là quyền lợi của Magian, nó đã ghi như thế ấy”

“Lena đã khẳng định như vậy rồi thì…Magian là gì vậy?”

Ryousuke đang tìm lời giải cho từ “Magian” xa lạ. Rõ ràng cậu có thể tự tìm nghĩa của từ đó trên trang web của Hiệp hội, nhưng Lena vẫn trả lời mà không tỏ ra một chút khó chịu nào.

“Nó được giải thích là một khái niệm rộng hơn đề cập đến chủng tộc pháp sư nói chung, bao gồm không chỉ các ma pháp sư mà cả những người có năng khiếu ma pháp bẩm sinh nhưng chưa đạt đến cấp độ đó.”

“Thì ra là vậy. Đúng là dù không có giấy phép hành nghề ma pháp sư nhưng những người sở hữu yếu tố phép thuật cũng bị nhiều hạn chế khác nhau áp đặt nhỉ…”

“Ừ. Đó thực sự là một quyết tâm đáng ngưỡng mộ đấy. Thành thật mà nói, tôi rất ngạc nhiên khi Tiến sĩ Chandrasekhar, người phát triển ma pháp cấp chiến lược và sử dụng các ma pháp sư làm vũ khí, lại có suy nghĩ như vậy.”

Mục đích của tổ chức FEHR, trọng tâm là Lena, cũng là bảo vệ những người sở hữu yếu tố ma pháp. FEHR là viết tắt của [Fighters for the Evolution of Human Race] (Những người chiến đấu cho sự tiến hóa của nhân loại). Tổ chức FEHR tin rằng ma thuật chính là những yếu tố mà con người có được thông qua quá trình tiến hóa, họ bảo vệ những người có nắm giữ yếu tố ma pháp – những hạt giống của sự tiến hóa – khỏi sự phân biệt đối xử và áp bức. Mặc dù hiện tại đây là một tổ chức hợp pháp nhưng các thành viên của tổ chức này sẵn sàng sử dụng các phương tiện bất hợp pháp và bạo lực để đạt được mục tiêu của mình. Trái ngược với ấn tượng mà người lãnh đạo có với biệt danh là “Thánh Nữ” mang lại, FEHR là một tập hợp những người có tư tưởng cực đoan như vậy.

Theo quan điểm của Lena và các thành viên FEHR khác, một học giả ma pháp quân sự như Chandrasekhar kết hợp các ma pháp sư với ma pháp cấp chiến lược và biến họ thành những vũ khí, ngay cả khi bà cũng sở hữu yếu tố ma pháp, họ chỉ thấy bà trông chẳng khác gì một kẻ thù biến đồng bào thành vũ khí. Không, ngay từ lúc một người sở hữu yếu tố ma pháp lại trở thành một học giả ma pháp quân sự thì họ đã coi đó là một sự phản bội rồi.

“Bỏ qua những việc làm trong quá khứ của tiến sĩ, chúng ta nên tôn trọng những suy nghĩ và quan niệm đúng đắn của bà ta. Trong tổ chức của chúng ta, từ nay trở đi tôi muốn chúng ta gọi những người sở hữu yếu tố ma pháp là Magian.”

“Cũng được ấy. Nó cũng đơn giản mà, với lại một định nghĩa mới thì nên có một thuật ngữ tương ứng là hợp lý.”

Ryousuke ngay lập tức ủng hộ ý tưởng mà Lena bày tỏ. Không chỉ cậu, mà hầu hết những điều Lena nói rằng cô ấy muốn làm ở FEHR thì đều sẽ được thông qua. “Người thu hút” với “Nhà độc tài” vẻ bề ngoài nó không khác nhau là mấy, nếu viết ra đặc điểm của chúng thì ta sẽ thấy nhiều điểm tương đồng.

Nếu muốn chỉ ra điểm khác biệt thì chắc đó sẽ là những người có sức lôi cuốn chứ không phải những kẻ độc tài sẽ cảm thấy không thoải mái với những sự chấp thuận vô điều kiện.

Thấy phản ứng không hề có chút suy nghĩ muốn phản đối nào của Ryousuke, Lena hắt giọng để che giấu đi sự bối rối của mình.

“Nếu Hiệp hội Magian trở thành tổ chức được như đã công bố, thì sẽ không có bất kì xung đột lợi ích nào với FEHR chúng ta cả. Dù họ có nói là sẽ không bị ảnh hưởng bởi bất kỳ quốc gia nào nhưng chắc chắn vẫn bị ảnh hưởng bởi IPU ở phía sau, sẽ phải mất một khoảng thời gian để tổ chức đó có thể không bị ảnh hưởng bởi bất kỳ quốc gia nào thực sự.”

Những lời này xuất phát từ kinh nghiệm của chính cô ấy với FEHR. FEHR ra đời vào tháng 12 năm 2095 với tư cách là một tổ chức hỗ trợ lẫn nhau dành cho các ma pháp sư để bảo vệ quyền lợi của họ trước chủ nghĩa nhân văn cực đoan. Đã 5 năm kể từ khi thành lập, nhưng chỉ mới năm ngoái, ba năm sau, tổ chức này cuối cùng mới có được tiếng nói hợp pháp ở miền bắc USNA. Tuy nhiên, việc này vẫn chỉ ở cấp chính quyền thành phố và chưa thể tác động đến chính quyền bang chứ đừng nói đến chính quyền liên bang.

“Mà quan trọng hơn chuyện đó, vấn đề là Công ty Magian. Bởi vì Mr.Shiba Tatsuya có sức mạnh có thể lay chuyển cả thế giới.”

Đối với Lena, Tatsuya là một người mà tùy vào những thái cực khác nhau sẽ lại có những đánh giá khác nhau.

Cậu đã dùng chính mình để chứng minh rằng các ma pháp sư là một lực lượng mạnh mẽ và cũng là một vũ khí lợi hại, và mặt tiêu cực của việc này là cậu đã kích thích mong muốn sở hữu các ma pháp sư làm công cụ của các quốc gia.

Mặt tích cực của việc phát triển công nghệ Lò Hằng Sao là nó đã tạo nền tảng cho việc các ma pháp sư không còn chỉ được nuôi như một binh lính bởi chính phủ, mà còn có thể trở nên độc lập về kinh tế với nhà nước.

Cả hai thành tựu đều to lớn đến mức bọn họ tự hỏi Tatsuya sẽ làm gì kể từ bây giờ và kết quả đó sẽ mang lại tương lai như thế nào. Nó có lợi hay có hại cho họ. Lena thậm chí không còn thể nhận xét được nó chứ đừng nói đến việc dự đoán nó.

“Cậu ta đang cố làm cái gì? Ryousuke, cậu có thể vui lòng điều tra được không?”

Ryousuke hơi lắc đầu trước yêu cầu của Lena.

“Tôi sao? Tôi làm gì có quyền từ chối mệnh lệnh của My Lady, nhưng tôi nghĩ rằng năng lực của mình không phù hợp cho việc điều tra.”

Lời của Ryosuke không phải là sự khiêm tốn mà chỉ đơn giản là một sự thật. Cậu không giỏi ma pháp lắm, ngoại trừ một số ma pháp nhất định. Và ma pháp mà cậu giỏi không có tác dụng nào khác ngoài việc chiến đấu trực tiếp. Nó cũng là một ma pháp phù hợp với các phong cách chiến đấu kiểu một mình xông vào quân địch và không phải là một kỹ năng chiến đấu có thể áp dụng cho các hoạt động gián điệp như tìm kiếm kẻ thù, bắn tỉa hoặc đặt bẫy.

“Ừ. Tôi hiểu Ryousuke mạnh ở những điểm nào”

Lena thừa nhận quan điểm của Ryousuke và nhanh chóng tiếp tục.

“Tôi muốn Ryousuke trở thành nhân viên của Công ty Magian.”

“...đó có phải là một sự thâm nhập bí mật không?”

Ryousuke hỏi, không thể che giấu đi sự ngạc nhiên của mình, và Lena gật đầu mạnh mẽ. Cô thực sự trông giống một cô gái, không chỉ ở ngoại hình mà còn ở cử chỉ. Có thể cô ấy đang hòa hợp hành vi với ngoại hình của mình trong vô thức.

“Vì Ryousuke là người Nhật, nên cậu sẽ dễ xin việc hơn người Mỹ bọn tôi.”

Lena sinh ra và lớn lên trên lãnh thổ Canada cũ, nhưng cô ấy coi bản thân cô là một “Người Mỹ”. Điều tương tự cũng xảy ra với những người Canada và Mexico trước đây.

“Công ty Magian có đang tuyển nhân viên không nhỉ…?”

Ryousuke chỉ ra sự không chắc chắn cơ bản của mệnh lệnh.

“Chuyện đó thì tôi không biết”

Lena sẵn sàng thừa nhận sai sót trong kế hoạch.

“Nói chung là cậu hãy bay tới Nhật và làm thử thì sao hả”

Sau đó, không tỏ ra hối lỗi đặc biệt, cô đưa ra một chỉ dẫn có phần hơi thiếu suy nghĩ.

“Tôi đã hiểu rồi. Tôi sẽ cố gắng hết sức”

Sau đó, Ryousuke gật đầu như thể đó là điều đương nhiên.

Không chỉ mưu lược. Sự đầy đủ mang tính xây dựng của tổ chức cũng đang được thúc đẩy.

Trụ sở chính của Công ty Magian nằm trong tòa nhà cạnh Phòng Phát triển FLT số 3 ở Machida, nhưng tính đến ngày 27, nơi này chỉ lắp đặt hệ thống thông tin bình thường. Do chưa xác định được số lượng nhân viên thường trực nên chỉ được đặt có hai chiếc bàn. Các thủ tục dự kiến sẽ sẵn sàng vào cuối tuần này, nhưng hiện tại, công việc hành chính của công ty đang được thực hiện trên đảo Miyaki. Phòng riêng dành cho văn phòng giám đốc của Công ty TNHH Stella Generator trên thực tế là trụ sở tạm thời của Công ty Magian.

Mặc dù là ngày thường nhưng Tatsuya không có mặt tại trường đại học. Thay vào đó, cậu ở trụ sở tạm thời này. Bây giờ là mười bốn giờ. Nhân viên đầu tiên của công ty dự kiến sẽ sớm được điều động từ gia trang Yotsuba.

(Sắp tới rồi nhỉ)

Ngay sau khi Tatsuya nghĩ vậy, thì tấm bảng điều khiển trên bàn làm việc sáng lên tín hiệu có khách. Không có quầy lễ tân trong tòa nhà này. Không, ngày nay hầu như không có tòa nhà nào còn quầy lễ tân. Thay vào đó, thông tin cá nhân của khách trong phạm vi giới hạn sẽ được hiển thị trên thiết bị tại điểm đến.

Cái tên hiển thị trên thiết bị đầu cuối ở bàn làm việc chắc chắn là tên của người mà Tatsuya đang đợi. Cậu xác nhận điều đó, rồi thao tác trên bảng điều khiển và cho phép vào trong.

Đồng thời, hình ảnh từ camera bên trong tòa nhà được hiển thị trên màn hình trên tường. Trên màn hình, một nhân vật mặc bộ vest nữ đi qua cánh cổng đang mở và đi theo hướng mũi tên hiển thị trên sàn. Chắc chắn năm ngoái cô đã bước sang tuổi 30 rồi nhưng trông cô ấy vẫn trẻ trung như lần đầu gặp nhau.

Cô là một người không cần theo dõi, nhưng trong khi vẫn đang nhìn vào màn hình, cô đã đứng trước căn phòng này.

Chuông cửa reo thay vì gõ cửa.

Tatsuya mở khóa cửa và đứng dậy.

Cánh cửa mở ra và cô bước vào.

“Chào cậu.”

“Chào cô, Fujibayashi-san”

Vị khách —nhân viên đầu tiên là Fujibayashi Kyouko, cựu thành viên của Tiểu đoàn Ma trang Độc lập.

“Tôi nên gọi Tatsuya-kun, không, Shiba-san là Phó giám đốc Shiba? Hay là Giám đốc Shiba?”

Câu hỏi này xuất phát từ thực tế Tatsuya là giám đốc điều hành của Công ty Magian và dự kiến sẽ nhậm chức giám đốc của Stellar Generator.

“Công ty mà Fujibayashi sẽ gia nhập là Công ty Magian. Nên trong những trường hợp chính thức, tôi muốn cô xưng hô là Giám đốc điều hành”

“Tôi hiểu rồi, phó giám đốc Shiba. Từ hôm nay xin phép được chiếu cố.”

“Chào mừng, cảm ơn vì Fujibayashi-san đã đến. Thêm nữa, xin hãy kiềm chế việc gọi “Tatsuya-kun”, nhưng nếu không ở trước mặt người ngoài thì cô có thể nói chuyện bình thường cũng không sao cả” (ý là không cần phải lịch sự quá ấy)

“Tôi đã hiểu rồi. Vậy thì như vậy nhé, phó giám đốc”

“Ừm, như vậy là ổn”

Fujibayashi nở một nụ cười thân thiện, và Tatsuya đáp lại với vẻ mặt bình tĩnh.

Tatsuya ra hiệu cho Fujibayashi ngồi lên ghế sofa.

Tatsuya và Fujibayashi ngồi xuống ghế sofa với một chiếc bàn thấp ở giữa, quay mặt vào nhau.

Một robot không phải hình người có cánh tay robot gắn vào một toa xe tự hành mang đồ uống cho hai người và đặt nó lên bàn.

Cả hai cùng lúc cầm chiếc cốc lên và đặt nó trở lại bàn với một chút độ trễ.

“...mà tôi không ngờ dì lại buông tay Fujibayashi-san đấy. Việc tái tạo Hliðskjálf vẫn như hoàn thành mà, phải không?”

Hliðskjálf là một công cụ hack hiệu năng cực cao mà Yotsuba Maya, người đứng đầu gia tộc Yotsuba, vô tình có được và sử dụng. Nó có khả năng truy cập vào hầu hết mọi dữ liệu trực tuyến.

Bây giờ họ đã biết rằng nó được gửi đến với mục đích giám sát bởi Edward Clark, người mà Tatsuya đã chôn cất vào mùa hè ba năm trước, dưới vỏ bọc là một sự trùng hợp ngẫu nhiên. Hliðskjálf được đề cập đã ngừng hoạt động sau cái chết của Edward Clark.

“Dự án đó đã bị hủy bỏ. Bởi vì cửa sau của Echelon III đã bị chặn.”

Fujibayashi trả lời câu hỏi của Tatsuya với một nụ cười gượng gạo.

“Tôi nếu là Fujibayashi-san thì có thể hack được cả Echelon III đấy.”

“Có thể chứ. Nhưng mục đích ngài gia chủ thu nạp tôi đâu phải để hack đâu phải không?”

“Đúng là như vậy thật nhỉ”

“Việc ai cũng có thể truy cập vào bất kỳ dữ liệu nào trên thế giới thì chắc chắn là phải cần có Echelon III. Nhưng cái giá để chế tạo được ra nó là quá mắc. Nó không đáng một chút nào.”

Fujibayashi nhẹ nhún vai.

Tatsuya gật đầu với vẻ hiểu biết sâu sắc.

Gia tộc Yotsuba không có tham vọng thống trị thế giới. Tất cả những gì bạn cần làm là thu thập thông tin bạn cần khi bạn cần và bạn không cần phải có khả năng truy cập bất kỳ thông tin nào từ khắp nơi trên thế giới. Có rất ít mối đe dọa không có dấu hiệu cảnh báo.

“Còn công việc chính của cô thì sao?”

“Ara, vậy là phó giám đốc đang dành thời gian là vì chuyện đó nhỉ”

“...ừm, đúng vậy”

Tatsuya cười gượng với Fujibayashi, người vừa trả lời câu hỏi một cách bình tĩnh và lịch sự.

“Công việc chính” của Fujibayashi là “làm rõ bản chất của mạng thông tin”, đây là chủ đề nghiên cứu được Maya giao cho cô. Thay vì làm sáng tỏ bản chất của mạng thông tin điện tử, thì là làm sáng tỏ bản chất của chính thứ mạng được gọi là thông tin.

Ma pháp là kỹ thuật viết lại thông tin ban đầu của một sự kiện bằng thông tin sai lệch. Đương nhiên, có một quá trình truyền tải thông tin. Các ma pháp sư đang vô tình can thiệp vào mạng lưới thông tin của vạn vật.

Làm sáng tỏ bản chất của mạng thông tin sẽ là bước đệm để làm sáng tỏ bản chất của ma pháp. Ít nhất thì Maya nghĩ như vậy và ra lệnh cho Fujibayashi tiến hành nghiên cứu. Tatsuya cũng đồng ý với ý kiến của Maya. Mặc dù không có mối liên hệ trực tiếp nào với công việc của Công ty Magian nhưng anh vẫn sẵn sàng hợp tác nghiên cứu.

“Chúng tôi sẽ cung cấp nhiều phần cứng cần thiết nhất có thể, vì vậy cứ vui lòng yêu cầu. Có lẽ, tiền vốn lưu động bên này sẽ cũng nhiều hơn là bên Tiểu đoàn Ma trang Độc lập 101.”

Tatsuya không chỉ trả lời câu hỏi của Fujibayashi mà còn gật đầu.

“Cảm ơn. Tôi trông cậy vào cậu nhé.”

Fujibayashi cười toe toét.

Nhiều công ty lớn đang tham gia vào việc kinh doanh của nhà máy Lò Hằng Sao. Không chỉ vậy, còn có sự tài trợ từ USNA, tổ chức được giấu tên. Mặc dù hiện tại đang ở trong tình trạng gần như chiến tranh, nhưng hơn nguồn ngân sách hạn chế phải chia sẻ, không, đúng hơn là giành giật giữa các đơn vị trong Bộ Quốc phòng thì đối với việc đầu tư vào các thiết bị không liên quan trực tiếp đến chiến đấu, không khó để Fujibayashi tưởng tượng rằng cô có thể mong đợi một khoản ngân sách hào phóng.

“Giờ thì, về điều kiện làm việc của Fujibayashi-san”

Tatsuya thay đổi giọng điệu, và Fujibayashi dựng thẳng lưng lên.

“Tôi đã chuẩn bị một số tài liệu ở đây”

Tatsuya đặt một xấp tài liệu giấy lên mặt bàn thấp thay vì tài liệu điện tử.

Fujibayashi cầm nó lên và xem xét cẩn thận.

“...thù lao nhiêu đây là đủ rồi”

Fujibayashi gật đầu với vẻ mặt không hề có bất kì vẻ không hài lòng nào, rồi hơi cúi đầu.

“Chúng ta sẽ làm việc trên đảo Miyaki(căn phòng này) hả?”

“Ừm. Chúng tôi cũng sẽ chuẩn bị nhà ở nhân viên ở đây. Mỗi ngày vào thời gian cố định, sẽ có một chiếc VTOL nhỏ từ trụ sở chính ở Machida đưa đón đi làm…nhưng việc đi lại có thể đòi hỏi một chút về mặt thể chất”

Câu trả lời của Tatsuya khiến Fujibayashi có vẻ trở nên trầm ngâm.

“...chiếc VTOL đó dự kiến thực hiện bao nhiêu chuyến khứ hồi trong một ngày?”

“Không phải chuyến khứ hồi, nó sẽ bay từ Machida và đảo Miyaki cùng một lúc. Chúng tôi có bốn chuyến bay theo lịch trình: 8 giờ, 11 giờ, 15 giờ và 17 giờ.”

“Ngày nghỉ thì được không”

“Cả ngày nghỉ luôn”

Fujibayashi nhắm mắt lại và khẽ gật đầu. Thay vì nói cô làm hành động đó là để đáp lại Tatsuya, thì có vẻ như cô đang đáp lại lòng mình thì đúng hơn.

“...tôi sẽ mượn nhà ở nhân viên”

“Vậy thì, áp dụng những điều kiện đó. Cô có thể chuyển tới ở nhà ở nhân viên hôm nay luôn cũng được, hay là cô có muốn đi xem phòng trước không?”

“Ừm, cũng được”

Tatsuya gật đầu và đứng dậy.

Trong khi tiếp tục đứng, cậu thao tác bảng điều khiển trên bàn.

[Vâng, Tatsuya-sama]

Một giọng nam trẻ tuổi vang lên từ chiếc loa trên bàn. Đánh giá qua giọng nói, không biết có bằng tuổi mình không nhỉ? cậu đoán Fujibayashi nghĩ vậy.

“Hyougo-san, vui lòng hướng dẫn Fujibayashi-san đến nhà ở nhân viên.”

Từ cái tên Tatsuya nói, Fujibayashi đã biết ai ở đầu dây bên kia.

Sau khi nghỉ hưu khỏi Lực lượng Phòng vệ Quốc gia vào mùa thu ba năm trước, cô đến làm nhà nghiên cứu tại gia trang nhà Yotsuba. Cô có tiếp xúc với một số những người hầu chính của gia tộc Yotsuba, và cô cũng biết tên của những người hầu quan trọng nhất không thường trú ở nhà chính.

Hyougo có lẽ ám chỉ Hanabishi Hyougo, con trai của Quản gia Hanabishi, người phụ trách tập đoàn quân sự tư nhân của gia tộc. Fujibayashi nghĩ vậy.

[Đã rõ. Tôi sẽ đến liền]

Mặc dù biết tên nhưng cô chưa bao giờ gặp anh ấy. Cô suy nghĩ bâng quơ tự hỏi liệu anh ta là loại người như thế nào.

Căn phòng được chuẩn bị làm nhà ở công ty cho Fujibayashi không nằm ở khu vực ven biển phía đông nơi đặt nhà máy mà nằm trong nhóm các tòa nhà ở bờ biển phía tây nơi tập trung cơ sở vật chất của gia tộc Yotsuba. Đây không phải là tòa nhà chung cư dành cho nhà Yotsuba – nơi cũng là ngôi nhà thứ hai của Tatsuya, mà là một căn phòng ở tòa nhà nhân viên bên cạnh.

Chỉ vì nó dành cho nhân viên không có nghĩa là chi phí xây dựng và nội thất rẻ. Đánh giá theo sở thích của Fujibayashi, căn phòng mà cô được giới thiệu có vẻ đủ thoải mái để ở.

“Fujibayashi-sama, cô thấy thế nào”

Fujibayashi quay lại khi nghe thấy một giọng nói từ phía sau.

Hyougo đang giữ khoảng cách với cô ấy để không làm phiền, giọng điệu và cách cư xử của anh lịch sự hoàn hảo. Tuy nhiên, Fujibayashi có linh cảm rằng Hyougo “không phải là một người đàn ông ga lăng như vẻ ngoài” của anh.

“---tôi hoàn toàn không có phàn nàn gì. Được cho mượn một căn phòng tốt như thế này ngược lại tôi còn rất biết ơn”

Tất nhiên Fujibayashi cũng không phải là một đứa trẻ mới vào đời sẽ thể hiện điều đó ra bên ngoài. Cô trả lời câu hỏi của Hyougo với vẻ mặt vững vàng đúng chất một cựu quân nhân.

“Ngoài ra, anh có thể vui lòng đừng dùng “sama” được không? Anh và tôi cũng ngang hàng với nhau đều là cấp dưới của Giám đốc điều hành Shiba cả mà. Cảm giác được gọi là “sama” lạ lắm.”

“Ngang hàng, sao. Phải rồi nhỉ”

Hyougo gật đầu đầy ẩn ý và ngay lập tức nở một nụ cười chuyên nghiệp, khiêm tốn và chân thành.

“Trở thành sức mạnh cho Tatsuya-sama, hai chúng ta cùng nhau cố gắng nhé”

Tiếp tục cười như vậy, Hyuogo đáp lại Fujibayashi những lời mà bề ngoài có thể được hiểu là một sự khích lệ.

“Ư-ừm”

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Fujibayashi, nhưng cô không biết nó là gì.

Khi Fujibayashi trở về văn phòng giám đốc tạm thời sau khi xem trước ngôi nhà ở của công ty thì đã hơn ba giờ chiều.

Khi Fujibayashi mở cửa với tấm biển cho phép vào, Tatsuya gọi cô ấy từ phía sau bàn làm việc, “Fujibayashi-san, cô đến đúng lúc lắm”.

Tất nhiên, với nhiêu đó thông tin, cô không thể biết cậu đang nói về điều gì. Fujibayashi không thể không sững lại ngay khi bước vào phòng.

“Mời ngồi”

“Vâng…”

Không thể hiểu được tình hình, Fujibayashi làm theo lời của Tatsuya. Cô ngồi xuống cùng một chiếc ghế sofa.

“Chúng tôi chỉ đang nói chuyện thôi. Tôi chắc rằng cậu ấy cũng muốn nói chuyện với Fujibayashi-san đấy.”

Trong khi nói vậy, Tatsuya thao tác bảng điều khiển trên bàn của mình.

Hình ảnh waist shot*[note60303] của một nam thanh niên

được chiếu trên màn hình treo tường.

“Minoru-kun!”

Nhận ra đó là ai, Fujibayashi không khỏi hét lên.

Kudou Minoru. Con trai út của gia tộc Kudou, cựu Thập Sư Tộc, và là em họ của Fujibayashi. Một cậu bé đã tự mình trở thành quỷ/paraside để cứu một cô gái và được cho là đã bị Tatsuya tiêu diệt.

[Kyouko-neesan, đã lâu rồi không gặp nhỉ]

Thật ra thì Fujibayashi mới là em họ của Minoru. Nhưng Minoru đã gọi cô là “Kyouko-neesan” được một thời gian rồi.

“Em vẫn còn sống nhỉ…, tốt quá”

Một tiếng thổn thức sắp thoát ra khỏi miệng Fujibayashi.

[Chị cảm thấy tốt vì điều đó sao…Em cảm ơn]

Đôi mắt của Minoru trông ươn ướt, có lẽ đó là sự thật.

“Giờ em đang ở đâu vậy?”

Fujibayashi hỏi câu hỏi này là điều đương nhiên.

Chỉ có một số ít người trong gia đình Yotsuba biết về trường hợp của Minoru. Fujibayashi là cấp dưới trực tiếp của Maya ở nhà Yotsuba, nhưng cô không nằm trong “số ít” này.

[Chuyện đó thì…]

Minoru áp a áp úng vì cậu hiểu rõ vị trí(không phải theo nghĩa vật lý) hiện tại của mình.

“Minoru hiện tại đang ở ngoài vũ trụ”

Tatsuya trả lời câu hỏi của Fujibayashi thay cho Minoru, người đang do dự trả lời.

“Vũ trụ?”

Trước khi kịp nhận ra, Fujibayashi đã hướng ánh mắt về phía Tatsuya, người đang ngồi đối diện cô, yêu cầu một lời giải thích.

“Minoru đang sống trên một trạm vũ trụ quay quanh quỹ đạo trái đất ở độ cao khoảng 6.400 km.”

“Trạm vũ trụ!? Những trạm vũ trụ có người lái đã không còn được vận hành được nửa thế kỉ rồi mà?”

“Trên thế giới thì đúng là như vậy”

Như Tatsuya đã nói, khi tình trạng hạ nhiệt toàn cầu trở nên nghiêm trọng, các siêu cường thời đó đã không còn đủ khả năng để vận hành các trạm vũ trụ có người lái nữa.

Ban đầu, các trạm vũ trụ có người lái được thiết kế cho mục đích thí nghiệm khoa học. Nó sẽ được sử dụng như một nhà máy thử nghiệm trong không gian không trọng lượng và là nền tảng nguyên mẫu để gửi các tàu thám hiểm tới Sao Hỏa, Sao Kim và các hành tinh bên ngoài.

Trên thực tế, chỉ cần vệ tinh nhân tạo không người lái là đủ, và ngay cả đối với mục đích quân sự thì cũng không nhất thiết cần phải có người lái. Vệ tinh nhân tạo – không cần phải nói, trạm vũ trụ cũng là một loại vệ tinh nhân tạo – nhằm mục đích lưu trú dài hạn từ một tháng trở lên đã được USA, hay hiện giờ là USNA phóng đi vào năm 2040 nhưng đã thất bại, và cũng đánh tan luôn tham vọng oanh tạc mặt đất từ vệ tinh của Mỹ.

Nói cách khác, “Takachiho” – nơi Minoru đang sống – là trạm vũ trụ đầu tiên được đưa vào quỹ đạo vệ tinh trong khoảng nửa sau thế kỷ này và hiện là “vật nhân tạo duy nhất được sử dụng hoạt động trong thời gian dài” trên thực tế.

“Tại sao…không, cũng phải thôi nhỉ”

Fujibayashi đang định nói: “Tại sao Minoru lại đang ở đó?” nhưng nửa chừng lại nuốt ngược nó lại. Fujibayashi nhận thức rõ ràng rằng không có chốn dung thân cho Minoru ở đất nước này.

“Dù vậy, phó giám đốc. Cậu có thể phóng được cả một trạm vũ trụ có thể sinh sống luôn sao”

Fujibayashi không hỏi, “Có phải Tatsuya là người đã phóng trạm vũ trụ không”. Trong tiềm thức, cô kết luận rằng chỉ có Tatsuya là người duy nhất có thể xây dựng và thực sự vận hành một thứ như thế.

“Tôi không hề phóng nó”

“Eh? Nghĩa là sao…”

“Chúng ta hãy nói về chuyện đó để sau đi. Vì thời gian có hạn nên bây giờ nói chuyện với Minoru không phải là tốt hơn sao?”

Fujibayashi quay về phía màn hình treo tường với vẻ mặt nhận ra.

Ở đó, Minoru – người vừa bị cho ra rìa – đang nở một nụ cười gượng.

“X-xin lỗi em nhé, Minoru-kun. Um…thế nào rồi?”

[Ưm. Nhờ ơn của Tatsuya-san…nói như vầy có hơi lạ nhưng mà thể trạng của em đã không còn như ngày xưa nữa rồi]

“Vậy sao…”

Cảm xúc của Fujibayashi hiện đang phức tạp. Cô đồng cảm sâu sắc với việc Minoru hay bệnh tật, và khi nhìn thấy cậu trông cô đơn trên giường cô cũng đau đớn như thể đó là chính mình vậy. Nên khi nhìn thấy Minoru khỏe mạnh như bây giờ, cô cảm thấy mình không thể phủ nhận hành động ngu ngốc vứt bỏ con người để trở thành paraside của cậu.

Tuy nhiên, sự ngu ngốc của anh đã dẫn tới bi kịch “sát hại ông nội”. Bản thân Minoru chắc hẳn cũng bị tổn thương sâu sắc vì điều này, và bị truy đuổi không còn nơi nào để ở lại Nhật Bản.

“Um…chỗ em ở như thế nào?”

[Thoải mái lắm ạ. Có rất nhiều nước, không khí và điện, với lại còn có cả thánh tích tạo ra 1G trọng lực nữa. Đôi khi em còn không biết mình đang ở trong không gian hay trên mặt đất nữa]

“Nhưng mà dù sao cũng là bên trong trạm vũ trụ mà. Có chật không?”

[Không ạ, số phòng cũng vừa đủ, cỡ hai người sống thì không sao hết ạ]

Ngay khi Fujibayashi cảm thấy nhẹ nhõm vì dường như có không có gì bất tiện, cô nhận thấy điều gì đó kỳ lạ.

“...hai người?”

Trước lời thì thầm nghi ngờ của Fujibayashi, Minoru trông xấu hổ và ngượng ngùng.

[Thật ra em đang sống cùng với bạn gái]

“Cô ấy!? À bạn gái, ý em là bạn gái!?”

Minoru hiểu chính xác lời vừa rồi của Fujibayashi, vì do sẽ rất khó điều nếu chỉ nghe thấy từ “Kanojo”*[note60304].

[Um, mà]

“Cô bé đó là ai!? Chị có biết không!?”

[Ừm, Minami-san ấy, chắc là chị vẫn còn nhớ nhỉ]

Minoru trên màn hình quay sang một bên và ra hiệu.

Một cô gái có khuôn mặt còn đang xấu hổ hơn cả Minoru lọt vào khung hình.

Vì lý do nào đó, cô ấy đang mặc một chiếc váy màu xanh đậm và một chiếc tạp dề màu trắng, nói một cách đơn giản thì cô đang mặc trang phục hầu gái.

[Cô ấy là, um, partner của em]

Khi nói đến từ partner, Minoru ngây thơ đỏ mặt.

Cô ấy là Sakurai Minami. Cựu thành viên của gia tộc Yotsuba, hay đúng hơn là giúp việc và hộ vệ của Miyuki. Cô gái mà Minoru đã vứt bỏ tư cách con người để cứu. Và bây giờ cô cũng là một paraside giống như Minoru.

Mặt của Minani trên màn hình còn đỏ hơn là cả Minoru.

[Sakurai Minami ạ. Đã lâu rồi không gặp]

Có thể bắt thấy hình ảnh cô ấy vừa nói vậy vừa cố gắng hết sức để cúi đầu trên màn hình.

“Ư, ừm, lâu rồi không gặp”

Có thể Fujibayashi đang bị giao động, cô chỉ có thể trả lời như vậy.

“...hai em đang sống chung hả?”

Có lẽ Fujibayashi đã không còn đủ tỉnh táo để chọn ra một cách diễn đạt phù hợp nữa. Cô hỏi thẳng luôn vào vấn đề.

[Sống chung ư!][......]

Minoru hoảng hốt cúi mặt còn Minami thì im lặng không thể nói gì. Cả hai ngây thơ đến mức không ai có thể nghĩ họ đã 20 tuổi rồi, nhưng thật ra cả hai đã ngủ suốt 3 năm nên ngoại hình không khác mấy hồi đó. Nếu nói đó là phản ứng của những cô cậu 17 tuổi thì cũng không có gì quá kỳ lạ. Nhưng nó không thay đổi sự thật rằng họ vẫn còn là những con gà non tơ.

[Sống chung, là sống chung ạ! Do cũng chưa ngủ chung phòng mà!]

“Vẫn chưa…?”

Fujibayashi – 30 tuổi, độc thân và vẫn chưa có người yêu – lườm chằm chằm Minoru.

[Eh, không, chuyện đó…]

Minoru đáng thương, ngay cả bây giờ cũng đang đổ mồ hôi lạnh, cảm tưởng như cậu sắp tắm trong mồ hôi tới nơi không chừng.

“Sao cậu không tổ chức lễ cưới với Minami đi”

Vào lúc đó, Tatsuya quăng một chiếc phao cứu sinh cho cậu. Không, có khi đối với Minoru thì đó là một phát đại bác không chừng.

Còn đối với Minami – người nãy giờ vẫn cúi gằm mặt, cô giật người một cái rồi cứ thế bất động như một pho tượng.

[...k-kết hôn thì chẳng phải Tatsuya-san nên làm trước sao]

Chắc Minoru phải cố hết sức lắm mới bật lại được đòn tấn công đó.

“Bọn anh đã có dự định tổ chức đám cưới sau khi Miyuki tốt nghiệp đại học rồi”

Nhưng với Tatsuya thì nó no damage. (giáp dày quá =)))

“Minoru, cậu đâu có lý do để phải chờ đợi đâu, còn về việc chuẩn bị thì cứ để chúng tôi giúp một tay”

[...hãy tha cho em đi]

Có vẻ phòng thủ của Minoru đã hết chịu nổi, cậu giương cờ trắng.

Sau khi Fujibayashi rời khỏi phòng để chuẩn bị cho việc chuyển nhà, Minoru và Tatsuya quay lại đối mặt nhau thông qua màn hình.

“Minoru, tiếp tục chuyện vừa nãy”

[Vâng, từ kết luận có thể thấy, có vẻ việc thay đổi độ cao của Takachiho là khó khăn nhỉ. Một khi đã bị mất độ cao thì việc quay lại quỹ đạo ban đầu là rất khó.]

“Nhưng không phải là không thể?”

[Nếu em làm một mình thì hơi khó. Ngay cả khi hợp sức với Minami-san thì em chắc vẫn không nổi. Ít nhất em nghĩ cũng cần có phải tận hai người có sức mạnh ma thuật cỡ Mịyuki-san thì mới được]

Thứ mà Tatsuya và Minoru đang nói về không phải là trạm vũ trụ Takachiho mà là việc có thể vận hành một tàu vũ trụ thực sự hay không. Không phải chỉ đơn giản là bay xung quanh quỹ đạo đã được định trước, mà là khả năng có thể bay tự do trên bầu trời trái đất.

Takachiho được trang bị hệ thống di chuyển bằng cách lợi dụng trọng lực trái đất giống chiếc Air-car. Nguyên lý là tác động lên trọng lực của trái đất trên quỹ đạo vệ tinh để dừng lại, gia tốc hoặc chuyển hướng theo mong muốn. Nhưng thực tế thì lực định nghĩa của thông tin “Một vệ tinh không có lực đẩy sẽ quay xung quanh theo một quỹ đạo đồng nhất nếu không có lực tác động của bất kì một thiên thể nào khác ngoài sao mẹ” là quá mạnh, nên đến bây giờ mới chỉ có thể xác nhận có thể thay đổi quỹ đạo trong một sai số giới hạn.

“Vậy à…Vậy thì việc chuyển động trên cùng một độ cao thì sao”

Minoru đã cố tình nói “Thay đổi độ cao là rất khó”. Cậu không hề phủ nhận việc di chuyển theo chiều ngang – chuyển động trên cùng một độ cao.

Trước câu hỏi của Tatsuya, Minoru nở một nụ cười nham hiểm như muốn nói: “Anh nhận ra rồi sao”.

[Nếu chỉ là tạm thời thôi thì có thể]

“Nghĩa là nếu chúng ta đặt điện kiện quay trở về quỹ đạo ban đầu thì có thể làm được nhỉ”

[Vâng. Em đã làm một vài phép tính nhanh thì, nếu trong phạm vi lệch

30 độ so với hướng thẳng thì có thể chuyển động được.]

“Lệch 30 độ. Nghĩa là lúc nào cũng thể di chuyển đến xích đạo được sao…Ngoài Bắc và Nam cực ra thì ta có thể bao quát được thường xuyên nhỉ”

[Ừm, có lẽ là vậy]

Sau vài giây trầm ngâm suy nghĩ, Tatsuya cúi đầu nhẹ.

“Hiểu rồi. Hãy viết một khởi động thức theo hướng đó đi. Có thể sẽ hơi mất thời gian, nhưng khi hoàn thành thì hãy thông báo nhé”

[Vâng, cứ giao cho em]

Sau khi Minoru tràn đầy tự tin chấp nhận ủy thác, khuôn mặt cười của cậu để lọ ra sự kỳ vọng.

[Nếu mà thành công thì em có thể đột nhập vào bất kỳ quốc gia nào mình muốn rồi.]

Việc phát động ma pháp bằng cách sử dụng máy bổ trợ tính toán(CAD) trong ma pháp hiện đại là một điều bình thường, nhưng CAD không phải là phương thức bổ trợ duy nhất. Còn một công cụ hỗ trợ nữa là khắc bổ trợ ma pháp, hay còn được gọi là vòng tròn khắc ma pháp, nguyên lý là chuyển đổi Ma pháp thức thành hoa văn hình học rồi khắc lên hợp kim cảm ứng và kích hoạt bằng cách đổ các Hạt suy nghĩ(psion) vào. Nhược điểm là do lượng thông tin là rất lượng lớn nên việc chuyển đổi thành hoa văn hình học là rất tốn công sức, thêm nữa chỉ có thể kích hoạt được một Ma pháp thức được khắc trên nó. Tuy nhiên, việc có thể xuất Ma pháp thức chỉ bằng cách đổ các Hạt suy nghĩ(psion) vào là một lợi thế rất lớn. Đó là một điều được công nhận, và hiện nay vòng tròn khắc ma pháp vẫn được sử dụng để gia cố các công trình kiến trúc.

Ở phần phía tây đảo Miyaki, có một vòng tròn ma pháp khắc đường kính 200 mét được thiết lập, nằm ẩn giấu 30 mét dưới lòng đất. Ma pháp thức được khắc lên nó là ma pháp dịch chuyển.

Cũng có một cái vòng tròn ma pháp giống như nó được khắc bên trong Takachiko, dù nhỏ hơn.

Takachiho và đảo Miyaki được kết nối với nhau bằng “Thanh máy vệ tinh giả tưởng” sử dụng vòng tròn khắc ma pháp chứa phép dịch chuyển tức thời này. Dù từ đảo Miyaki không phải lúc nào cũng có thể nhìn thấy Takachiho, nhưng với thang máy vệ tinh giả tưởng này thì việc nhận bất kì vật tư từ mặt đất là hoàn toàn có thể.

Với thang máy vệ tinh giả tưởng, việc vận chuyển con người thì không nhất thiết phải xài vòng tròn lớn dưới mặt đất mà có thể xài vòng tròn trên Takachiho. Takachiho cũng không cần phải ở ngay trên điểm đến. Chỉ cần nó ở trong tầm nhìn là được. (À, hiểu sao Minoru lại nói vậy)

Nếu thực nghiệm chuyển động Takachiho theo chiều ngang thành công, thì như Minoru đã nói, ta có thể nhảy đến bất kì đâu trên thế giới này thông qua Takachiko. Vì phép dịch chuyển tức thời không thể dùng xuyên tường, nên cũng không phải di chuyển từ bên trong Takachiko mà là ở bên ngoài. Cũng cần phải chuẩn bị biện pháp đối phó với môi trường chân không nữa, nhưng do ban đầu phép dịch chuyển tức thời ban đầu khi sử dụng sẽ bọc đối tượng trong một cái kén không khí nên là chỉ cần gia cố xung quanh bằng phép thuật thì có thể giải quyết được vấn đề.

Có thể di chuyển tới bất kì đâu trên thế giới. —Đồng thời, cũng có nghĩa là chỉ cần không bị kẹt ở trong một tòa nhà hoặc dưới lòng đất thì có thể trốn thoát khỏi bất kì đâu.

Truyện Chữ Hay