Zettai ni Hatarakitakunai Dungeon Master ga Damin wo Musaboru made

chương 297: kế hoạch bí mật

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lúc này bọn tôi đã ăn xong và tiến vào [Hang Lửa].

Chỗ nghỉ ngơi ăn trưa ban nãy thực ra cũng nằm trong lãnh thổ của [Hang Lửa] từ lâu, tương tự với làng Golen.

"Nhắc mới nhớ, hỏa long được đồn là con của hỏa tinh linh và xích long, mọi người biết chuyện đó không? Cái này ghi chép trong các tài liệu ở thư viện đế đô."

"Heeeh, thật sao? Bởi thế nên chúng chuyên về thuộc tính lửa. Có thể khẳng định một xích long cộng thêm chúc phúc của hỏa tinh linh bất khả chiến bại trong lĩnh vực lửa nhỉ. Cậu biết chuyện đó không, Kehma?"

“… Cháu từng nghe qua từ người quen trước đây.”

Tôi đi theo Thịt và Ichika dẫn đầu phía trước. Gozoh và Roppu bọc hậu như để bảo vệ tôi.

Wataru cũng ở giữa, nhưng đó là để anh ta phản ứng nhanh nhất với tập kích từ phía trước và phía sau. Vị trí không khác biệt, nhưng vai trò hoàn toàn khác biệt.

Gozoh và Thịt tiêu diệt đám thằn lằn đỏ trong khi Ichika và Roppu tập trung lọc ra những thứ cần thiết trên cơ thể chúng cho vào hành lý đỡ tốn diện tích. Wataru đặt vật phẩm vào [Kho Đồ].

Còn tôi? Ờm, tôi chỉ việc dẫn mọi người đi theo tuyến đường Ontentoo tiết lộ dẫn đến chỗ Igni ở phòng boss tầng năm. Tôi như đang đóng vai gián điệp ấy nhỉ. Hahaha, quả là cách phân chia vai trò hoàn hảo.

Nhân tiện, thằn lằn đỏ xuất hiện định kỳ trên đường đi, nhưng slime đỏ nhảy ra ngay nếu tôi nhầm đường. Sát thương vật lý không hiệu quả với slime, nên Wataru dùng cách khác đối phó với chúng. Anh hùng thật tuyệt vời, anh là ma kiếm sĩ giỏi đấy.

Ể, anh sẽ dạy cho tôi? … Sướng chưa Thịt~. Cơ hội tuyệt vời như vậy đừng bỏ lỡ.

"Phew, con slime đỏ thứ ba."

"Xin lỗi, chúng ta quay lại ngã rẽ đi."

"Eh, lại nữa à?"

"Những con slime đỏ không xuất hiện trên tuyến đường tôi thăm dò. Đó là cách tôi nhớ đường."

Bọn tôi quay lại ngã rẽ. Lúc nãy rẽ trái và thay vì rẽ phải nhỉ?

Đúng lúc đó Gozoh lên tiếng.

"Nhân tiện, kế hoạch của cậu, Kehma... Tiết lộ sớm hơn được không? Chính xác là làm gì?"

"Hmm, ừ..."

“Làm ơn, bọn ta sắp đánh cược mạng sống cho một kế hoạch không biết gì cả.”

"Có cảm giác trò m'ay rủi n'hỉ."

"Heh, bất kể kế hoạch là gì, tôi tin vào Kehma." (Roppu)

Ồ? Không ngờ nha, địa vị trưởng làng bù nhìn này vẫn có chút tín nhiệm nhỉ?

"Không sao đâu. Kế hoạch của tôi là—cái này."

"... Chẳng phải đây chính là tương ớt đỏ cậu doạ Ichika sao? Cái đó có gì hay?"

"Tôi nghe từ một số nguồn tin hỏa long thích rượu và đồ cay."

Yên tâm tin này chuẩn, đương sự (Igni) xác nhận rồi.

Tôi hỏi lại Ontentoo vì cô ấy trông giống bé gái sau khi hóa hình, nhưng có vẻ rồng nhỏ hay to đều không ngại mấy món tương ớt và rượu.

"Tôi tích rất nhiều rượu kiếm được từ hầm ngục trong [Kho Đồ], cũng như vài thứ tôi nhờ Kinue-san đặc biệt làm cho lần này. Tóm lại, tôi sẽ dụ nó ra bằng món khoái khẩu."

"Ta hiểu rồi... Ta cũng thích uống rượu. Cho xin ít."

"Cháu sẽ đưa loại rượu tương tự khi chúng ta quay về. Giờ tập trung vào việc chính, cố nhịn cơn thèm đi."

"Hyuu! Chúng ta nhất định sẽ tập trung. Đúng không Roppu, Wataru?"

"Không còn cách nào thích hợp hơn cho Đội Bacchus là dùng rượu diệt rồng. Tiến lên đi, Trưởng Làng Kehma."

"Diệt Bát Đầu Xà! Tôi hiểu rồi!"

Bỏ qua chuyện Wataru nhắc tới thần thoại Nhật Bản.

Thế là, tôi thuyết phục được họ bằng lòng đi vào. Bọn tôi đến phòng boss tầm trung của tầng năm, đích đến.

"Ồ, tới rồi."

"Nó đang ăn minotaur đỏ... Boss ban đầu ở đây đúng không?"

Khi nhìn vào phòng, Igni đang ăn minotaur đỏ trong dạng rồng.

Tôi thầm nghĩ liệu có ổn không khi cô ấy ăn một con boss tầm trung, nhưng hiển nhiên tất cả sinh vật ở mấy tầng trên đều là đồ ăn vặt của Igni. Họ chi bao nhiêu cho thức ăn của con gái? Không thèm bận tâm đến quy luật Engel.

"Tôi đi đây. Nếu thất bại, Wataru, giao phần còn lại cho anh."

"Cứ tin tưởng tôi. Tôi sẽ đi hốt xương cậu, chỉ cần sót lại mẩu xương là có thể hồi sinh!"

Eh, thế giới này có ma thuật hồi sinh à?

“Ưm, ma thuật hồi sinh có tỷ lệ thành công là ¼ và tốn mười nghìn vàng bất kể thành hay bại, nhưng tôi sẽ thử đến khi thành công nhé?”

"... Wataru, hy vọng anh có đủ khả năng."

Tốt lắm. Ít ra đó là cách người bình thường không thể sử dụng.

… Ồ, chưa biết chừng đó là màn trình diễn nhằm thu hút tín đồ của Haku-san? Có khả năng bà chị sử dụng nhân bản (50.000 DP). Bản thể kia chỉ cần diễn mất trí nhớ hoặc thay đổi tính cách sau khi hồi sinh.

Trong trường hợp đó, tôi không thể sống lại sau khi chết.

"Guh... Tôi sẽ làm vì cậu, Kehma-san! Bao gồm cả chi phí đi lại đến Thánh Quốc!"

Chưa hết, lại còn đến từ Quang Thần Giáo? Uwaaah, nồng nặc mùi lừa đảo.

Chẳng phải đám người ấy chỉ lợi dụng năng lực hồi sinh của Thánh Nữ đem đi loè là xong rồi?

"Ừ, sao cũng được, tôi đi đây. Tiện nói đây là phòng boss nên chỉ Mun và tôi vào thôi. Tôi sẽ gọi tất cả vào sau nếu kế hoạch thành công."

"Chỉ hai người thôi à, cậu chắc chứ?"

"Tôi không muốn cho mọi người thấy bí mật ngoại trừ trường hợp bất khả kháng. Tôi sẽ đóng cửa lại... phải rồi, vòng cổ của Ichika sẽ cho mọi người biết nếu tôi chết. Tùy tình huống có thể lựa chọn vào trong hay chạy trốn."

“… Cách cậu sử dụng vòng cổ nô lệ như thế…”

Thông qua vòng nô lệ phần nào biết chủ nhân đã chết.

Mặc dù không hẳn tôi sẽ chết.

“Kehma-san, đó là lý do cậu mang theo hai nô lệ này sao?”

Không, vì tôi không muốn lộ bí mật hầm ngục.

"Nè, Chủ Nhân, Chủ Nhân, nếu anh chết, lệnh cấm ăn tối có biến mất không?"

"Nhưng anh chết đâu?"

"Đề phòng thôi!"

"Được, nếu mọi việc suôn sẻ, vòng cổ của Ichika sẽ siết nhẹ hai lần và bóp chặt một chút."

"Eh!? Nhẹ nhàng? Nhẹ nhàng như nào!?"

"Liên lạc vô tuyến qua vòng nô lệ...!? Cậu gọi đây là [Truyền Tin Qua Vòng Nô Lệ] được không, Kehma-san!"

Mé, nghe giống tên mấy cuốn sách mỏng (doujinshi) thế?

Dù thế nào, Thịt và tôi vào phòng boss và đóng cánh cửa sau lưng.

… Cuối cùng mới được thư giãn.

[Ồ, tới rồi à! Ta vẫn chờ đợi này, ah nào, muốn ăn miếng minotaur không?]

"Oi, bé miệng thôi. Có khả năng anh hùng nghe lén đấy."

[Ờ đúng. Xin lỗi, xin lỗi, ta quên mất.]

Igni gãi đầu. Nhân tiện, cuộc trò chuyện giữa bọn tôi dùng long ngữ, nên Thịt chỉ biết nghiêng đầu sang một bên… Suy cho cùng, dùng tiếng nhân tộc bình thường sẽ khiến bất cứ ai nghe thấy hiểu được. Tôi không muốn mạo hiểm khả năng Wataru đang nghe lén, nên tôi nghĩ chỉ cần nói nhỏ lại.

[Vậy làm gì tiếp theo?]

"Trước tiên, anh hùng ở ngay bên ngoài phòng. Tôi phải giả vờ thực hiện kế hoạch bí mật."

Nói xong, tôi lấy ra thùng rượu và thùng chứa tương ớt đỏ từ [Kho Đồ].

"Đây, là món quà."

[Rượu và đồ cay? Ngươi thực sự mang quà đến.]

"Nhân tiện, có lẽ cô thừa biết, nhưng đây là tình huống thứ hai trong cuộc họp."

[Nè, nè, ta được uống cái này phải không? Phải không?]

"… Trước tiên chúng ta phải thống nhất với nhau. Cô nhớ tình huống thứ hai chứ?"

[Ummm, umm… Rất nhiều chi tiết phụ, nhưng nhớ mang máng là bỏ chạy đám người phía sau?]

Ồ, cô ấy nhớ à?

Nhân tiện, tình huống đầu tiên là chỉ có mình tôi đến đây. Thứ ba là tôi phải mang theo một người không liên quan.

Thứ ba sẽ khiến toàn bộ trò hề ngày càng phức tạp hơn tùy thuộc người đó là ai—nhưng nói tóm lại, tôi muốn tránh phải dùng tuyệt chiêu siêu nhảm nhí của mình. May quá.

"Ờm, tình huống này dễ hơn so với những cái khác. Nhấm nháp mỗi thứ ít là được. Có mùi rượu mới chuẩn bài, đừng uống say."

[Thật sao!? Yaaay! Yêu chú!]

"Ai là chú hả? Cô lớn tuổi hơn cả tôi."

[Chú là bạn của cha cháu, nên phải gọi bằng chú.]

“… Gọi là anh trai còn tốt hơn.”

[Cảm ơn anh~!]

Tất cả công việc còn lại là khống chế Igni giả vờ say và gọi mọi người vào. Khi họ vào trong, cô ấy vùng lên thoát khỏi khống chế và bỏ chạy. Thế là các nhân chứng bên ngoài đều nhìn thấy cô ấy bay khỏi núi đến nơi khác.

Hơi đắng lòng khi bắt cô ấy rời đi ngay sau chuyến về thăm nhà đã lâu, nhưng điều quan trọng nhất là trò hề diễn ra suôn sẻ. Hahahah.

[Uwaaah, cái gì đây!? Đây là lần đầu tiên em được uống thứ ngon đến vậy! Ự… cay xè! GÌ ĐÂY GÌ ĐÂY GÌ ĐÂY!? Cay xè và ngon miệng! Uwaaah, còn ngon hơn minotaur đỏ!]

"… Này? Đừng nốc nhiều quá?"

[Không sao, không sao, tửu lượng em hơi bị tốt đấy! —Phaaah! Rất hợp nhắm với miếng thịt minotaur cay xè này! Anh cũng ăn miếng không?]

"Không, nhường hết đấy."

… Hửm? Đợi đã, tại sao tôi có linh cảm cực kỳ xấu?

Truyện Chữ Hay