Nhờ tác dụng của lời cầu nguyện, bọn tôi săn được golem sắt theo cách an toàn.
Kết quả sau khi đổi thành tiền với hội và chia ba, ví của tôi dày hơn hẳn.
“Có cầu nguyện là khác hẳn!”
“Tôi đi ăn chơi phè phỡn một thời gian đây~”
“Nhưng vẫn phải làm đồng.”
Đồng áng là công việc cả đời tôi. Nếu phải lựa chọn giữa làm đồng và trở thành mạo hiểm giả, tôi sẽ chọn làm đồng. Tôi siêu may mắn khi có thể chọn cả hai cùng lúc—bây giờ tôi chỉ ước cưới được vợ.
“Muốn đến cầu nguyện ở nhà thờ không?”
“Tới thôi, chúng ta săn được golem sắt nhờ sự giúp đỡ của Giường Giáo mà.”
“Zun, cậu chỉ muốn gặp Suira-san, tôi lạ gì.”
“Cậu nghĩ khỉ gì vậy, Doko! Tôi chỉ muốn xoa đầu Michiru-chan thôi!”
“Tên lolicon.”
Cứ thế, bọn tôi đến nhà thờ.
Thời gian là vào buổi tối. Nhà thờ đóng cửa sớm bởi dân làng đều ngủ vào ban đêm, nhưng bây giờ chắc vẫn mở cửa.
“À, chào mừng~?”
Sơ bé nhỏ, Michiru-chan chào đón bọn tôi.
Nghĩ lại thì, trang phục sơ của cô ấy cũng có đường xẻ ở tà váy… và tôi nghe nói trang phục sơ Giường Giáo đều do trưởng làng chuẩn bị… ma~a. Không khó hiểu lắm.
Thực ra làm được tới mức này, tôi nghĩ cũng đáng thán phục.
Zun xoa đầu Michiru-chan như vừa nói ban nãy và đưa cho cô bé quả cà tím cầm trên tay. Zun, cậu lụm nó lên từ lúc nào…?
“Yaaay~, cà tím~!”
Michiru-chan dụi má vào khắp quả cà tím—cảm giác này là sao? Cứ như tôi đang chứng kiến điều gì đó bất ổn.
Trao đồ quyên góp của bọn tôi cho Michiru-chan, cả đám bắt đầu cầu nguyện theo nghi lễ không chính thức.
… Nếu nghĩ kiểu như đưa tiền tiêu vặt cho đứa cháu gái. Tôi bình tĩnh hẳn.
“He, bây giờ đến quán bar làm bữa khét lẹt thôi, đi không Robou?”
“Không, tôi muốn cầu nguyện thêm chút nữa. Và đọc sách.”
“Tùy cậu, cứ đến nếu đổi ý. Chúng ta đi thôi.”
Nói xong tôi chia tay với Zun và Doko. Họ là đôi bạn thân mà tôi dễ dàng nói chuyện.
Tôi mượn sách liên quan đến nông nghiệp trên giá sách và ngồi xuống ghế. Tôi không thể đọc chữ quá khó, nhưng là mạo hiểm giả, tôi vẫn đủ hiểu nội dung đơn giản trên tờ ủy thác.
Hơn nữa, cuốn sách [Bản dịch: Ichika] này có rất nhiều ghi chú được viết bởi một mạo hiểm giả, và rất dễ đọc.
… Gì đây nhỉ? Phân bón, bột làm từ vỏ sò nghiền, bón ruộng… hehe, dùng bột vỏ sò làm phân bón à? Tức là không chỉ goblin? Tôi sẽ nhắn với thương nhân sắp đến Pavuera lụm ít vỏ sò về thử xem.
Tôi tiếp tục đọc sách. Nội dung rất hữu ích… nhưng sự mệt mỏi trong ngày dần tích tụ, nên tôi bắt đầu ngủ gật và—
—ah! Kết cục tôi ngủ thiếp đi.
Tôi vội niệm [Tẩy Sạch] lên cuốn sách và bàn bị chảy nước dãi ra một chút. Tôi không biết cuốn sách làm bằng vật liệu đặc biệt không, nhưng tôi dùng tẩy sạch rồi… thật nguy hiểm, tôi không đời nào đủ sức trả tiền để đền bù cuốn sách.
Cùng lúc đó, một tấm vải mỏng rơi xuống. Hình như có người đắp cho tôi.
“Con đã cầu nguyện vô cùng thành khẩn, Robou-san.”
Suira-san đứng cạnh tôi với nụ cười dịu dàng.
“…Umm, Suira-san, tấm vải này, do sơ…?”
“Ừ, ta đắp để con không bị cảm lạnh… con có một khuôn mặt rất đáng yêu khi ngủ.”
Cô ấy nhìn thấy khuôn mặt đang ngủ của tôi á?
Tôi sẽ không nghĩ nhiều nếu thành viên trong tổ đội nhìn mình lúc đang ngủ, nhưng bị Suira-san nhìn làm tôi hơi xấu hổ.
Mặt trời đã lặn, ngoài trời tối sầm. Đây đáng lẽ là thời điểm nhà thờ phải đóng cửa rồi.
“Xin lỗi đã gây rắc rối cho sơ vào lúc muộn thế này.”
“Không, không sao cả! Nếu muốn, con tiếp tục ngủ lâu hơn một chút được không?”
… Suira-san mỉm cười với vẻ… hơi thất vọng?
Đột nhiên, tôi nhớ đến hình ảnh một đứa trẻ bị bắt quả tang đang ăn vụng và rút tay lại—không, tôi nghĩ gì thế này? Hẳn do trí tưởng tượng mà ra thôi. Nhưng không đời nào Suira-san lại làm chuyện như vậy?
“—Nhắc mới nhớ, con có biết nhà thờ này có phòng riêng không?”
“Phòng… riêng?”
Khi tôi hỏi lại, Suira-san mỉm cười dịu dàng.
“Phải, một nơi để mỗi tín đồ tĩnh tâm cầu nguyện—à, tất nhiên là nơi dành cho tín đồ Giường Giáo cầu nguyện lâu dài, nhưng—đây giống phòng trong nhà trọ hơn. Thậm chí còn có chìa khóa để khóa từ bên trong.”
Suira-san mỉm cười.
Rồi cô ấy ghé sát mặt thì thầm vào tai tôi. Tai tôi bỗng ù đi và đầu óc nhanh chóng thoải mái và mệt mỏi. Chẳng biết đây có phải giọng nói hay như rót mật vào tai không?
“Nếu—nếu con quyên góp hai bạc, con còn có thể thực hiện cầu nguyện đặc biệt trong phòng riêng dành cho hai người…?”
“Cái gì—… hai bạc, đ-đặc biệt!? Cho hai người!?”
“Fufufu, con sẽ làm gì? Con đã cầu nguyện rất… mãnh liệt, phải không?”
Khoảnh khắc cô ấy nói mãnh liệt—Tôi nuốt nước bọt lại.
Suira-san mỉm cười dụ hoặc. Sa đoạ—tính từ hoàn toàn không phù hợp với trang phục sơ.
Và bên trong ví của tôi… có đủ! Tôi gật đầu ngay.
“Đằng này…”
Đưa cho cô ấy xu bạc, tôi được bàn tay mềm mại dắt vào phòng riêng.
Khi đến nơi, tôi thấy một chiếc giường nhỏ. Quả là một căn phòng hoàn toàn dành cho việc ngủ.
Ở đó, tôi—
—ngủ trên đùi của Suira-san.
Hửm? Khoan, là sao? Chắc chắn khác với những gì tôi mong đợi, nhưng cũng tốt. À không, tuyệt cú mèo. Trời ạ, thực ra sẽ hơi nực cười nếu tôi có thể làm gì tùy thích với Suira-san chỉ bằng hai bạc, hahaha. Hah…
“Con có thể ngủ bất cứ khi nào. Ta sẽ rời khỏi phòng giữa chừng, nhưng ta sẽ cẩn thận không làm phiền quá trình cầu nguyện.”
“V-âng sơ.”
Cô ấy nhẹ nhàng vuốt tóc tôi. Aah, cảm giác thật tuyệt… đợi đã, cô ấy thơm quá, chết tiệt. Suira-san thơm cực kỳ luôn—chẳng lẽ Giường Giáo có mùi hương đặc biệt?
“Nhắm mắt lại, thả lỏng cơ thể… cậu bé ngoan. Bây giờ, từ từ, hít thật sâu—ta ở đây, đừng lo…”
“—…”
Nghe Suira-san nói, cơn buồn ngủ càng lớn hơn.
Tôi ngủ ngon lành đến sáng.
Quả nhiên, Suira-san không ở đó khi tôi thức dậy vào buổi sáng, nhưng—
—Chắc hẳn do tôi đã nằm trong lòng cô ấy, nhưng tôi nằm mơ làm chuyện ấy với Suira-san là một bí mật.
… Một bí mật nữa là tôi đã dùng [Tẩy Sạch] cho chính mình khi thức dậy… Có lẽ đây là lần đầu tiên tôi tè dầm ngoại trừ khi còn bé.
Dù sao, sau khi ngủ cả đêm sảng khoái, tôi bắt gặp Suira đang dọn dẹp khi bước ra khỏi phòng.
“Ồ, Robou-san. Cảm ơn vì bữa ăn đêm qua—Ấy lộn, con đã cầu nguyện thành khẩn suốt đêm qua. Con cảm thấy thế nào? Khỏe chứ?"
“Vâng, rất tuyệt, cảm ơn sơ. Nahaha.”
“Đó là điều quan trọng nhất.”
Suira-san mỉm cười.
“Con có nên giữ bí mật đêm qua không?”
“Không cần, nhưng tốt nhất là chỉ nói với những người tin tưởng. Số lượng phòng riêng có hạn, nên không phải bao giờ cũng đủ phòng, và các sơ có quyền từ chối bất cứ ai không phù hợp.”
“Con hiểu rồi…”
“... Nhân tiện, nếu con muốn cầu nguyện thêm đêm nữa, lần tới là khóa học ngủ chung ba bạc—”
“Con sẽ lại đến!”
Tôi nắm lấy tay Suira-san và gần như hét lên.
Suira nhìn vẻ mặt tôi với đôi mắt ngượng ngùng.
Sau đó cô ấy nắm tay tôi và mở miệng.
“… Đó là lời hứa phải không? Con chắc chắn sẽ đến chứ…?”
DỄ THƯƠNG QUÁ , tôi đổ rồi.
Tôi sẽ kể với Zun và Doko ngay bây giờ. Có lẽ họ đang say khướt trong quán bar.
“Phải kiểm tra mảnh ruộng trước đã!”
Nghĩ xong, tôi đi thăm đồng.