Tôi là Robou. Một mạo hiểm giả nghèo ở Golen.[note50856]
Tôi đến Golen vào mùa đông năm ngoái. Nghe thiên hạ đồn thổi là bắt được golem sắt trong hầm ngục ở đây nên tôi cũng đến kiếm ít cơm cháo.
Rồi từ lúc nào không hay tôi nhận được mảnh ruộng và định cư lâu dài.
Tôi vốn là con thứ năm trong gia đình nông dân, luôn khao khát có mảnh ruộng cho riêng mình.
Anh cả thừa kế tất cả ruộng của gia đình, nên thay vì phải cày trên ruộng người khác như nô lệ, tôi lựa chọn trở thành mạo hiểm giả… bởi vậy kể cả nằm mơ, tôi cũng không dám nghĩ có được mảnh đất cho riêng mình, chứ đừng nói đến mảnh đất đắc địa ở ngay gần hầm ngục.
Tôi rất cảm động. Ây da, đám cỏ dại lại mọc rồi. Cây trồng phát triển nhanh khi ở gần hầm ngục, nhưng điều đó cũng khiến cỏ dại mọc nhanh hơn nên tôi phải diệt nhanh không cho chúng trỏi thêm.
Kết cục tôi trở thành một nông dân. Thực tế đó làm tôi vui mừng.
Sau khi sở hữu đất, tôi săn goblin làm phân bón cho cho mảnh ruộng thay vì quan tâm đến golem sắt.
Đôi khi nổi máu mạo hiểm trong người, tôi sẽ lập tổ đội tạm thời với những dân làng kiêm mạo hiểm giả khác săn golem sắt, nhưng chỉ có vậy.
Khi tôi hoàn thành công việc đồng áng hàng ngày và chẳng còn việc gì làm ngoài quan sát mảnh ruộng, Zun và Doko đến nói chuyện cùng với tôi.
“Này, Robou. Lại nhìn ngắm mảnh ruộng nữa à?”
“Nếu yêu thích đến vậy, sao cậu không kết hôn luôn với nó luôn!”
“Im đi. Hai người luôn nhăm nhe đến mảnh ruộng của tôi chứ gì, nếu mà kết hôn được tôi sẽ làm ngay!”
Bọn tôi cùng cười phá lên.
Hai đồng chí này cũng nhận được ruộng ở Golen. Tôi thường lập tổ đội cùng họ. Cả hai đều rất tốt tính.
“Tôi định đi săn golem sắt, muốn nhập hội không?”
“Hôm nay đi săn xong làm bữa nhậu. Cậu đến tham gia cho đông vui, Robou.”
"Đi luôn tôi đang rảnh, còn xe đẩy thì sao?”
"Zun đã chuẩn bị, cậu chỉ cần mang đồ đến."
“Nhất chí.”
Quay trở lại nhà một lúc, tôi lôi trang bị ra. Tôi luôn bảo dưỡng cẩn thận, nên việc chuẩn bị hoàn thành trong nháy mắt.
“Hôm nay đi cầu nguyện chứ?”
“Dĩ nhiên.”
Trước khi vào hầm ngục, bọn tôi hướng đến một nơi khác.
Tòa nhà sạch sẽ với tường trắng và mái xanh.
Nhà thờ.
Nhà thờ Giường Giáo đột nhiên xuất hiện ở Golen—dường như toà nhà được xây dựa theo ủy thác dành cho pháp sư mà trưởng làng Kehma quen biết, theo lời cậu ta—nhà thờ đã trở thành nơi không thể thiếu trong làng.
Lý do: Tôi có thể gặp golem sắt sau khi cầu nguyện ở nhà thờ Giường Giáo.
Lý do: Đọc thánh kinh trong nhà thờ chữa chứng mất ngủ.
Lý do: Các sơ rất, rất, rất xinh đẹp khiến tín đồ cảm thấy khoẻ khoắn lạ lùng.
Nơi này đặc biệt hiệu quả đối với chứng mất ngủ mãn tính và mất ngủ thông thường. Nghe nói ngay cả lãnh chúa Sia cũng cải đạo sang Giường Giáo.
Có lẽ nhờ vậy làn sóng Giường Giáo bắt đầu lan rộng khắp Sia.
Tương tự, tôi cũng là Giường Tử.
Ban đầu tôi theo vị thần mạo hiểm giả Bạch Nữ Thần, nhưng giờ có thêm tôn giáo phụ nên tôi cũng bắt đầu tin vào Giường Giáo. Tôi cảm thấy tốt hơn kể từ khi cầu nguyện theo Giường Giáo nên giờ cầu nguyện biến thành niềm yêu thích của tôi.
Bất kể ra sao, tôi cầu nguyện Giường Giáo trước khi ngủ và những gì tôi cần làm là nói [Ngủ Ngon], chỉ vậy thôi. Các tín đồ thậm chí không cần nói ra thành tiếng.
Hơn nữa, không làm gì cả và ngắm nhìn mảnh ruộng với nụ cười vui vẻ dường như cũng là một lời cầu nguyện với Giường Giáo, về cơ bản đó là tôn giáo hoàn hảo nhất với tôi.
Bọn tôi đi qua cửa nhà thờ.
Bên trong, bầu không khí trong lành và tĩnh lặng với ánh sáng ấm áp chiếu qua ô cửa kính màu.
Cảm giác thoáng đãng, với độ ẩm vừa đủ không khiến da bị khô.
Gió nhẹ khuấy động không khí trong nhà thờ và tản nhiệt tích tụ trên cơ thể. Không gian thư giãn đến mức cả bọn đều bất giác muốn ngáp.
Có vài tín đồ trong nhà nguyện, cầm sách trên tay và ngủ.
… Những cuốn sách họ đọc đều miễn phí, thật hào phóng. Tôi nghĩ Trưởng Làng Kehma đã quyên tặng chúng?
Ngay sau đó, sơ bước đến chỗ chúng tôi. Sơ trưởng, Suira-san.
Mái tóc màu hồng của cô ấy khẽ đung đưa, mang theo hương thơm bay đến chỗ bọn tôi.
Dù khoác trên mình bộ đồ sơ tượng trưng cho sự thuần khiết và gọn gàng, cũng không giấu được vóc dáng gợi cảm của cô ấy mà càng thêm phần quyến rũ.
Có một đường xẻ trên váy, dường như để di chuyển dễ dàng hơn, và đôi chân trần lộ ra bên dưới. Rất gợi tình. Ngực cô ấy rung lên mỗi bước đi, hút hồn ánh mắt tôi. Bờ mông của cô ấy thật tuyệt, tuyệt đến mức khiến tôi chỉ muốn… ah! Không không. Tôi không phải là một kẻ biến thái. Tôi không phải trưởng làng!
"Ồ? Robou-san, Zun-san, Doko-san. Con đến cầu nguyện à?”
Chất giọng khêu gợi như rót mật vào tai tôi và truyền khoái cảm dọc sống lưng.
Thật sự không biết có bao nhiêu người gia nhập chỉ vì Suira-san?
Mà phải nhắc lại, ngoài Suira tất cả các sơ ở đây đều hấp dẫn. Dưới góc độ phụ nữ.
… Dưới tư cách sơ, tôi đoán vậy?
Ý tôi là, tất cả tín đồ (bao gồm tôi) đều vui mừng vì có những vị sơ trẻ đẹp như vậy.
“Vâng, cầu nguyện thưa sơ.”
“Suira-san, hôm nay sơ lại càng thêm xinh đẹp.”
“À, đây là quyên góp của tôi.”
Nói xong, Doko bạo dạn đưa cho sơ một loại rau mà cậu ấy thu hoạch từ mảnh ruộng.
“Cà rốt trông ngon quá! Cảm ơn rất nhiều.”
Sơ đỏ mặt, âu yếm áp má hôn nhẹ lên củ cà rốt. Tôi đoán cô ấy rất thích loại rau này, chắc chắn đúng sở thích rồi. Thật đáng ghen tị… không, không có gì. Không hề!
Doko, cậu ngó về phía trước làm gì? Không, tôi rút lời, tôi hiểu hành động đó.
“Có vẻ các con đã chuẩn bị sẵn sàng tiến vào hầm ngục, đến đây cầu nguyện trước khi đi? Nếu đang vội, hôm nay chúng ta dùng nghi lễ không chính thức nhé?”
"Vâng."
Mỗi người bọn tôi đưa cho sơ một xu đồng. Mặc dù quyên góp không bắt buộc, nhưng mọi người đều nói rằng chúc phúc sẽ hiệu quả hơn nếu dâng lễ.
Thần linh thà ban phước lành cho người chịu bỏ ra thứ gì đó hơn là người không.
Ngoài ra đây cũng là cơ hội cho bọn tôi chạm vào tay Suira mỗi lần.
“Vậy thì… chúng ta hãy làm việc vừa đủ để có giấc ngủ ngon—Ngủ Ngon.”
“““Ngủ Ngon.”””
Bọn tôi trả lại thánh kinh cho sơ đang chắp tay lên ngực cầu nguyện.
Bởi vì hôm nay là nghi lễ không chính thức.
“Chúc một ngày tốt lành, tất cả các con.”
“Ừ, chúng ta đi thôi!”
“Kiếm tiền!”
“Đón chờ quà lưu niệm nhé, Suira-san.”
Được sơ tiễn thật tuyệt. Rất tuyệt vời.
Đến mức tôi muốn được chào đón trở lại mỗi khi tới nhà thờ.
Với tinh thần sảng khoái, bọn tôi tiến vào hầm ngục.